Phong Phi Vân cũng là một người ân oán phân minh, cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này mặc dù đáng hận, nhưng mà lại đích xác được cho là một thiếu nữ quang minh lỗi lạc. Phát sinh hiểu lầm chính là phát sinh hiểu lầm, nói lời xin lỗi với nàng thì trên người cũng sẽ không mất đi hai lạng thịt.
Chỉ là cái tên đại thánh hiền chó má gì kia lại chạy đến Phong gia há mồm nói lung tung, đích thật là khiến cho Phong Phi Vân cảm giác rất tức giận. Nếu mà hắn biết đại thánh hiền này là ai thì đừng có để hắn bắt gặp được, ắt sẽ vả cho hai cái tát lệch mặt.
Đông Phương Kính Nguyệt thật giống như lại lần nữa nhận ra khía cạnh khác của Phong Phi Vân, nàng cười nói:
- Đại trượng phu mà có bao dung là đáng quí. Phong Phi Vân, nếu như ngươi mà gia nhập gia tộc Ngân Câu chúng ta, trở thành thuộc hạ của ta. Thì ân oán giữa chúng ta không những được xóa bỏ, còn có thể lại được gia tộc Ngân Câu che chở và bồi dưỡng trọng điểm, gia tộc Ngân Câu chúng ta đối với thiên tài tuấn kiệt chính là ai đến cũng không cự tuyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt từ ban đầu nhìn thấy Phong Phi Vân, liền có chút tán thưởng khen ngợi hắn. Nếu không phải bởi vì phát sinh vài trường hợp hiểu lầm thì quan hệ giữa hai người cũng không thể lại trở nên bế tắc như vậy.
Giờ phút này, Phong Phi Vân làm ra nhượng bộ trước, khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt có một chỗ để xuống thang. Vì vậy nàng lại động lòng nảy tâm tư muốn lôi kéo. Chỉ là cảm giác của nàng có hơi không giống trước, trong đó tựa hồ vẫn còn pha lẫn một chút tâm tình khác.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt mang theo vẻ chờ mong, nhưng là lại bị che giấu thật sự kín đáo, cũng không biểu lộ ra ngoài chút nào.
- Đông Phương cô nương đích thật là một người rất khoan dung. Trong nữ nhân thiên hạ không một người nào có thể sánh được hơn ngươi. Chỉ tiếc Phong Phi Vân ta không phải một kẻ thích ăn nhờ ở đậu. Con đường tương lai ở dưới chân chính mình. Nếu mà tương lai có một ngày chúng ta còn có thể gặp mặt, hy vọng đến lúc đó chúng ta không hề là hô đánh hô giết với nhau nữa. Ít nhất có khả năng ngồi xuống uống với nhau một chén trà.
Đang thấy Đông Phương Kính Thủy và công tử Vô Hà đánh một trận đỉnh cao, đã làm thần kinh Phong Phi Vân kích thích mãnh liệt. Hắn quyết định sau khi đưa Nạp Lan phật y và Phỉ Thúy Phật Châu đến chỗ Tửu Nhục hòa thượng, liền sẽ rời đến Kính Hoàn Sơn bế quan tu luyện. Tu vi không đạt được, tuyệt không xuất quan.
Tu vi mới có thể quyết định tất cả, Phong Phi Vân cảm giác mãnh liệt chính mình hiện tại không đủ. Nếu mà không có lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, hắn thậm chí chỉ có thể coi là là một tu sĩ Tiên Căn trung kỳ, căn bản vô phương chân chính đánh một trận cùng cường giả.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt lóe ra một tia thất vọng, nhưng mà trên dung nhan tuyệt mỹ lại nở rộ ra nụ cười:
- Thì ra ở trong lòng của ngươi, đánh giá đối với ta không ngờ lại cao như thế. Kỳ thật trong lòng ta một mực có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, Thủy Nguyệt Đình kia rốt cuộc là gì của ngươi, thật sự là có vóc người giống với ta như vậy sao? Khiến ngươi lại hai lần nhận nhầm ta thành nàng ấy.
Trái tim Phong Phi Vân thật giống như bị lưỡi dao hung hăng xía cho một cái. Hai tay gắt gao nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc, hắn cắn răng nói:
- Một nữ nhân đẹp nhất, độc nhất, mạnh nhất thiên hạ. Cũng là đại địch từ lúc sanh ra của ta. Chỉ có chính tay đâm nàng dưới đao mình, thì Đạo Tâm của ta mới có thể không có sơ hở, đạt tới đỉnh cao con đường tu tiên.
- Nhưng mà ta cuối cùng cảm giác, ngươi không giết được nàng. Bởi vì ngươi nhận nhầm ta thành nàng, nhưng lại cũng không hạ thủ giết ta. Vậy thì làm sao ngươi giết được nàng?
Đông Phương Kính Nguyệt là một nữ nhân vô cùng thông minh. Nàng biết trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình tuyệt đối không chỉ có hận ý.
Nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần ghen tuông, thì ra chính mình từ đầu đến cuối đều vẻn vẹn chỉ là bóng dáng của một nữ nhân khác.
Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới đối địch cùng nàng; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, mới cứu nàng trong Thương Sinh động phủ ; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới không tiếc làm địch với công tử Vô Hạ.
Tất cả đều vẻn vẹn chỉ là bởi vì Thủy Nguyệt Đình, mà không phải vì Đông Phương Kính Nguyệt nàng.
Một người, một bóng dáng.
Phong Phi Vân không trả lời câu nói của nàng, có lẽ hiện tại hắn cũng trả lời không được, lại có thể là hắn lảng tránh vấn đề này. Hắn chỉ là xoay người liền đi, lao nhanh về hướng chỗ sâu trong Kính Hoàn Sơn, nhắm phương hướng tới Thương Sinh động phủ.
Bóng lưng của hắn tràn ngập lực lượng, có một cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay.Tựa hồ một lần đi này liền không bao giờ quay trở về nữa, cũng sẽ không còn được gặp lại hắn.
- Phong Phi Vân, nếu là có một ngày ngươi lâm vào cảnh cùng đường, thì có thể đến Thần Đô tìm ta. Long hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải ngân câu ( Long Hồ ba ngàn dặm, Bạch Ngọc sánh Ngân Câu!
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn Phong Phi Vân dần dần đi xa, trong lòng không có một chút vui mừng, ngược lại tràn ngập một sự mất mát thấp thoáng.
Loại cảm giác này tới không hiểu ra sao cả, tịnh không có nguyên nhân. Phải nhiều năm sau, nàng mới biết được đó là một tình cảm, tình cảm lờ mờ !
Phong Phi Vân cuối cùng đã biến mất ở trong dãy núi, cũng không biết hắn có thể nghe được lời của nàng hay không!
Đông Phương Kính Nguyệt đứng một mình trên đỉnh Thúy Phong. Nàng nhìn mưa rơi đầy trời mà bất động hồi lâu.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám mây chiến hạ xuống, khí đen đầy trời đều tan đi. Đông Phương Kính Thủy mặc áo giáp, khoác áo choàng màu đỏ tươi đã đứng ở bên cạnh nàng.
Hắn vẫn cực kì khí phách, tà khí hào hùng !
Hắn mài quyền soàn soạt, cánh tay cứng rắn như sắt đá, mắt hổ sắc bén như muốn xuyên thủng lòng người. Mặc dù hắn đứng trên mặt đất như vậy, nhưng lại như một tấm bia đá cắm ở đỉnh núi, vạn năm bất diệt.
- Thắng bại như thế nào?
Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy cái khăn che mặt trắng tinh từ trong tay ca ca, rồi lại quấn ra sau đầu, che lấp đi tuyệt đại dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Cái khăn che mặt này chính là Đông Phương Kính Thủy đoạt lại được từ trong tay công tử Vô Hà.
- 《 Bạch Long Thần Kiếm 》 của Tô Quân đã tu luyện tới tầng thứ sáu, kiếm khí có thể hóa thành Long Hình. Vừa rồi chúng ta đánh nhau hơn bảy trăm chiêu, chẳng phân biệt được thắng bại.
Đông Phương Kính Thủy chắp tay đứng thẳng, lồng ngực rộng rãi ưỡn ra, chiến ý trên người vẫn không hoàn toàn mất đi. Hắn lại nói:
- Nhưng mà chúng ta đều cảm giác được ở trong Kính Hoàn Sơn vừa phát sinh sự biến đổi lớn lao làm kinh động thế gian, cho nên đồng thời thu tay lại, cũng không có đại chiến đến cùng. Rất nhiều tuyệt học cũng chưa đem ra dùng. Nếu mà thời gian và địa điểm cho phép, thì sau tám ngàn chiêu hẳn là có thể phân ra thắng bại.
Phong Phi Vân cũng là một người ân oán phân minh, cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này mặc dù đáng hận, nhưng mà lại đích xác được cho là một thiếu nữ quang minh lỗi lạc. Phát sinh hiểu lầm chính là phát sinh hiểu lầm, nói lời xin lỗi với nàng thì trên người cũng sẽ không mất đi hai lạng thịt.
Chỉ là cái tên đại thánh hiền chó má gì kia lại chạy đến Phong gia há mồm nói lung tung, đích thật là khiến cho Phong Phi Vân cảm giác rất tức giận. Nếu mà hắn biết đại thánh hiền này là ai thì đừng có để hắn bắt gặp được, ắt sẽ vả cho hai cái tát lệch mặt.
Đông Phương Kính Nguyệt thật giống như lại lần nữa nhận ra khía cạnh khác của Phong Phi Vân, nàng cười nói:
- Đại trượng phu mà có bao dung là đáng quí. Phong Phi Vân, nếu như ngươi mà gia nhập gia tộc Ngân Câu chúng ta, trở thành thuộc hạ của ta. Thì ân oán giữa chúng ta không những được xóa bỏ, còn có thể lại được gia tộc Ngân Câu che chở và bồi dưỡng trọng điểm, gia tộc Ngân Câu chúng ta đối với thiên tài tuấn kiệt chính là ai đến cũng không cự tuyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt từ ban đầu nhìn thấy Phong Phi Vân, liền có chút tán thưởng khen ngợi hắn. Nếu không phải bởi vì phát sinh vài trường hợp hiểu lầm thì quan hệ giữa hai người cũng không thể lại trở nên bế tắc như vậy.
Giờ phút này, Phong Phi Vân làm ra nhượng bộ trước, khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt có một chỗ để xuống thang. Vì vậy nàng lại động lòng nảy tâm tư muốn lôi kéo. Chỉ là cảm giác của nàng có hơi không giống trước, trong đó tựa hồ vẫn còn pha lẫn một chút tâm tình khác.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt mang theo vẻ chờ mong, nhưng là lại bị che giấu thật sự kín đáo, cũng không biểu lộ ra ngoài chút nào.
- Đông Phương cô nương đích thật là một người rất khoan dung. Trong nữ nhân thiên hạ không một người nào có thể sánh được hơn ngươi. Chỉ tiếc Phong Phi Vân ta không phải một kẻ thích ăn nhờ ở đậu. Con đường tương lai ở dưới chân chính mình. Nếu mà tương lai có một ngày chúng ta còn có thể gặp mặt, hy vọng đến lúc đó chúng ta không hề là hô đánh hô giết với nhau nữa. Ít nhất có khả năng ngồi xuống uống với nhau một chén trà.
Đang thấy Đông Phương Kính Thủy và công tử Vô Hà đánh một trận đỉnh cao, đã làm thần kinh Phong Phi Vân kích thích mãnh liệt. Hắn quyết định sau khi đưa Nạp Lan phật y và Phỉ Thúy Phật Châu đến chỗ Tửu Nhục hòa thượng, liền sẽ rời đến Kính Hoàn Sơn bế quan tu luyện. Tu vi không đạt được, tuyệt không xuất quan.
Tu vi mới có thể quyết định tất cả, Phong Phi Vân cảm giác mãnh liệt chính mình hiện tại không đủ. Nếu mà không có lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, hắn thậm chí chỉ có thể coi là là một tu sĩ Tiên Căn trung kỳ, căn bản vô phương chân chính đánh một trận cùng cường giả.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt lóe ra một tia thất vọng, nhưng mà trên dung nhan tuyệt mỹ lại nở rộ ra nụ cười:
- Thì ra ở trong lòng của ngươi, đánh giá đối với ta không ngờ lại cao như thế. Kỳ thật trong lòng ta một mực có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, Thủy Nguyệt Đình kia rốt cuộc là gì của ngươi, thật sự là có vóc người giống với ta như vậy sao? Khiến ngươi lại hai lần nhận nhầm ta thành nàng ấy.
Trái tim Phong Phi Vân thật giống như bị lưỡi dao hung hăng xía cho một cái. Hai tay gắt gao nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc, hắn cắn răng nói:
- Một nữ nhân đẹp nhất, độc nhất, mạnh nhất thiên hạ. Cũng là đại địch từ lúc sanh ra của ta. Chỉ có chính tay đâm nàng dưới đao mình, thì Đạo Tâm của ta mới có thể không có sơ hở, đạt tới đỉnh cao con đường tu tiên.
- Nhưng mà ta cuối cùng cảm giác, ngươi không giết được nàng. Bởi vì ngươi nhận nhầm ta thành nàng, nhưng lại cũng không hạ thủ giết ta. Vậy thì làm sao ngươi giết được nàng?
Đông Phương Kính Nguyệt là một nữ nhân vô cùng thông minh. Nàng biết trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình tuyệt đối không chỉ có hận ý.
Nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần ghen tuông, thì ra chính mình từ đầu đến cuối đều vẻn vẹn chỉ là bóng dáng của một nữ nhân khác.
Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới đối địch cùng nàng; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, mới cứu nàng trong Thương Sinh động phủ ; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới không tiếc làm địch với công tử Vô Hạ.
Tất cả đều vẻn vẹn chỉ là bởi vì Thủy Nguyệt Đình, mà không phải vì Đông Phương Kính Nguyệt nàng.
Một người, một bóng dáng.
Phong Phi Vân không trả lời câu nói của nàng, có lẽ hiện tại hắn cũng trả lời không được, lại có thể là hắn lảng tránh vấn đề này. Hắn chỉ là xoay người liền đi, lao nhanh về hướng chỗ sâu trong Kính Hoàn Sơn, nhắm phương hướng tới Thương Sinh động phủ.
Bóng lưng của hắn tràn ngập lực lượng, có một cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay.Tựa hồ một lần đi này liền không bao giờ quay trở về nữa, cũng sẽ không còn được gặp lại hắn.
- Phong Phi Vân, nếu là có một ngày ngươi lâm vào cảnh cùng đường, thì có thể đến Thần Đô tìm ta. Long hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải ngân câu ( Long Hồ ba ngàn dặm, Bạch Ngọc sánh Ngân Câu!
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn Phong Phi Vân dần dần đi xa, trong lòng không có một chút vui mừng, ngược lại tràn ngập một sự mất mát thấp thoáng.
Loại cảm giác này tới không hiểu ra sao cả, tịnh không có nguyên nhân. Phải nhiều năm sau, nàng mới biết được đó là một tình cảm, tình cảm lờ mờ !
Phong Phi Vân cuối cùng đã biến mất ở trong dãy núi, cũng không biết hắn có thể nghe được lời của nàng hay không!
Đông Phương Kính Nguyệt đứng một mình trên đỉnh Thúy Phong. Nàng nhìn mưa rơi đầy trời mà bất động hồi lâu.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám mây chiến hạ xuống, khí đen đầy trời đều tan đi. Đông Phương Kính Thủy mặc áo giáp, khoác áo choàng màu đỏ tươi đã đứng ở bên cạnh nàng.
Hắn vẫn cực kì khí phách, tà khí hào hùng !
Hắn mài quyền soàn soạt, cánh tay cứng rắn như sắt đá, mắt hổ sắc bén như muốn xuyên thủng lòng người. Mặc dù hắn đứng trên mặt đất như vậy, nhưng lại như một tấm bia đá cắm ở đỉnh núi, vạn năm bất diệt.
- Thắng bại như thế nào?
Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy cái khăn che mặt trắng tinh từ trong tay ca ca, rồi lại quấn ra sau đầu, che lấp đi tuyệt đại dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Cái khăn che mặt này chính là Đông Phương Kính Thủy đoạt lại được từ trong tay công tử Vô Hà.
- 《 Bạch Long Thần Kiếm 》 của Tô Quân đã tu luyện tới tầng thứ sáu, kiếm khí có thể hóa thành Long Hình. Vừa rồi chúng ta đánh nhau hơn bảy trăm chiêu, chẳng phân biệt được thắng bại.
Đông Phương Kính Thủy chắp tay đứng thẳng, lồng ngực rộng rãi ưỡn ra, chiến ý trên người vẫn không hoàn toàn mất đi. Hắn lại nói:
- Nhưng mà chúng ta đều cảm giác được ở trong Kính Hoàn Sơn vừa phát sinh sự biến đổi lớn lao làm kinh động thế gian, cho nên đồng thời thu tay lại, cũng không có đại chiến đến cùng. Rất nhiều tuyệt học cũng chưa đem ra dùng. Nếu mà thời gian và địa điểm cho phép, thì sau tám ngàn chiêu hẳn là có thể phân ra thắng bại.