Bà lão đổi sang bộ dáng cao nhân, cười hiền hòa nói:
- Người trẻ tuổi, lão bà bà đâu phải loại người lòng tham không đáy. Cướp? Đây là chuyện lão nhân gia chúng ta sẽ làm sao? Lão bà bà không phải người như thế.
Tám mươi vạn khối linh thạch biến thành tám ngàn vạn khối linh thạch, bà lão không phải loại người đó thì ai mới là người như thế?
Phong Phi Vân không tin lời bà lão chút nào.
Lúc này huyết vụ trên Quỷ thuyền đỏ thẫm co rút lại, thần tàu nhỏ dần.
- Lực lượng thánh vật biến yếu, co rút vào thân tàu, tiếp theo chắc sẽ là huyết chiến. Có lẽ nhiều bá chủ trong bóng tối sẽ hành động.
Hiền giả Vạn Hiểu Sinh của nhân tộc nói:
- Chắc chắn là vô thượng thánh bảo, chắc chắn. Thời thái cổ có chút ghi chép về nó.
Dược Vạn Hiểu Sinh chứng thực, tất cả tu sĩ hưng phấn. Không chừng Quỷ thuyền đỏ thẫm là báu vật ngang bằng thánh linh dụng cụ.
Quỷ thuyền đỏ thẫm rút nhỏ còn cỡ một căn nhà, liên tục thu nhỏ lại.
Mọi người phát hiện không thích hợp, có lão nhân kinh kêu:
- Trên quỷ thuyền có con rùa, nó bò lên thuyền bao lâu rồi?
- Không gian quanh Quỷ thuyền đỏ thẫm bị phong tỏa, không có sinh vật nào bò lên thuyền được. Chỉ có một khả năng, đó là con rùa luôn ở trên thuyền.
Nhiều người nhìn thấy một con rùa trắng, chân dài, cổ dài như con vịt, đi bằng hai chân, tay chống cây gậy nhỏ như rùa già.
Sau lưng rùa già có trái cây kỳ lạ lăn theo, dường như chúng nó đang thảo luận điều gì.
Con rùa trắng, trái cây màu đen thảo luận trên Quỷ thuyền đỏ thẫm.
Cuối cùng Quỷ thuyền đỏ thẫm biến nhỏ cỡ bàn tay, tinh xảo nhỏ xinh, ánh sáng lấp lánh.
- Giết! Cướp bảo thuyền!
Một cường giả yêu vương bay ra cướp, định cầm Quỷ thuyền đỏ thẫm.
Nhưng mọi người thấy hình ảnh càng quái dị hơn. Con rùa trắng đội Quỷ thuyền đỏ thẫm trên đầu như đội mũ, vênh váo đứng trên người trái cây.
Vù vù vù vù vù!
Trái cây bay ra ngoài, mau như tia sáng, trong khoảnh khắc đã ra ngoài bầu trời. Thủ ấn của yêu vương không kịp ngăn cản.
Con rùa trắng đội mũ Quỷ thuyền đỏ thẫm, tay cầm gậy gỗ nhỏ, điều khiển trái cây bay ra ngoài tầm mắt của mọi người, nhanh đến khó tin. Đám cường giả các tộc bị bỏ lại tức hộc máu.
- Bắt con rùa kia, không thể để nó chạy thoát!
- Bắt sống con rùa!
Cường giả các tộc rượt theo, đánh ra từng đượt lệnh cấm hư không. Nhưng mỗi lần con rùa trắng đều trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Con rùa trắng đội Quỷ thuyền đỏ thẫm, chân đạp trái cây cao giọng quát:
- Tránh ra, ránh ra, đâm chết người không chịu trách nhiệm!
Đám tu sĩ vây bắt con rùa trắng nhưng không theo kịp tốc độ trái cây màu đen.
Một số bá chủ vượt qua hư không, muốn chặn con rùa trắng lại. Nhưng khi bá chủ bước ra từ hư không thì con rùa trắng đã vọt sang đầu bên kia.
Bà lão nhìn hướng Mao Ô Quy chạy trốn, khẽ thở dài:
- Không đuổi kịp, dưới chân con rùa là thánh thực quả, tốc độ quá nhanh, không ai có thể đuổi theo nó được, thật đáng tiếc.
Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, con rùa trắng đúng là nghịch thiên.
Phong Phi Vân nói:
- Tiền bối, bây giờ là thời cơ tốt nhất để ra tay cướp người.
Tuy rằng có rất nhiều cường giả rượt bắt Mao Ô Quy nhưng còn nhiều cường giả nhân loại ở lại bảo vị mây thiên kiêu nhân loại được truyền thừa. Phong Khanh Khanh đứng trong vòng bảo vệ.
Bà lão trợn to mắt, cười nói:
- Chẳng phải ngươi là người của Đế gia sao? Ngươi lấy Đế gia thánh lệnh ra thì ai dám không nể mặt?
Bà lão rất nghi ngờ thân phận của Phong Phi Vân.
- Trong đó có lý do rất lớn, không tiện nói cho người ngoài.
Phong Phi Vân ra vẻ cao thâm khó dò nói:
- Nếu tiền bối không dám ra tay thì thôi, ta đi nhờ người khác.
- Đợi dã, ai bảo ta không dám? Lão bà bà ra tay ngay đây, ta muốn nhìn xem ai ngăn được ta? Khục khục!
Bà lão đứng trên đảo nổi nhìn cường giả 1n lcách mấy vạn dặm, tay duỗi vào hư không. Trong không trung hiện ra một cánh cửa, hóa thành màn nước. Cánh tay già mau xuyên qua màn nước chìm vào trong hư không.
- Mộ táng thánh linh sắp sụp đổ, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây trở về binh doanh.
Mấy lão nhân tộc gật gù, dù muốn thu đệ tử cũng phải chờ đến nơi an toàn rồi tính.
Phong Khanh Khanh nhìn quanh quất, mắt chớp chớp tìm Phong Phi Vân.
Một bàn tay già nua xuất hiện Sau lưng Phong Khanh Khanh, kéo nàng vào hư không.
- Ai đó?
Một lão nhân cầm gậy bạch ngọc tấn công đầu tiên. Gậy ngọc đánh vào hư không, không khí như cái gương bị đánh nát vỡ ra từng mảnh.
Mấy lão nhân khác cũng ra tay chém hư không, định chặt cánh tay bà lão.
- Bị phát hiện, trốn mau!
Bà lão kéo Phong Khanh Khanh trở về đảo nổi, mở cửa trùng động, mấy người chạy vào trùng động linh thạch. Chớp mắt đám người chạy ra Nham Hồng bí cảnh cao cấp.
Cửa trùng động mở ra, bốn người chạy vào binh doanh Mộc Thần Giá chiến khu.
Ầm!
Mấy cửa trùng động mở ra, một cường giả nhân loại đuổi theo vào binh doanh.
Cường giả nhân loại kêu một tu sĩ canh chừng binh doanh lại:
- Có thấy một bà lão mang theo thiếu nữ vào binh doanh không?
Tu sĩ trông chừng binh doanh bị Khí thế từ người lão nhân hù sợ, không đứng thẳng nổi, lắp bắp đáp:
- Bẩm . . . Bẩm tiền bối, không . . .
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Hừ! Đáng ghét, cướp người từ tay lão phu!
Trong binh doanh mặc kệ tu vi của ngươi cao cỡ nào cũng không thể sử dụng thần thức.
Không sử dụng thần thức muố ntìm hai người trong ức vạn tu sĩ nhân loại thì khó như lên trời.
Lão nhân suy tính bói toán, nhưng bị bản lĩnh suy tính của bà lão mạnh hơn chặt đứt thiên cơ, không tính được gì.
- Phong tỏa binh doanh này lại, không cho ai ra vào. Dù phải tìm từng người cũng quyết tìm ra nàng!
Phong Khanh Khanh liên quan truyền thừa Bạch Cốt Thiên Vương, mấy cường giả nhân tộc rất chú trọng, quyết tâm tìm ra nàng.
Một chiến vương đi ra từ binh doanh:
- Ngươi không có quyền lực làm điều đó. Nơi này là chiến trường vạn tộc, trừ phi chiến hoàng đến, không ai được phong tỏa một tòa binh doanh!
Lão nhân lấy ra lệnh bài quân công, nói:
- Lão phu là chiến hoàng, muốn phong tỏa binh doanh!
chiến vương định ngăn cản lão nhân quỳ một gối, lòng rung động nói:
- Bái kiến chiến hoàng đại nhân!
Đã xảy ra chuyện gì mà kinh động một vị chiến hoàng?
Nhiều tu sĩ trong binh doanh giật mình. Rất ít khi thấy chiến vương, chiến hoàng càng là thần thoại, hôm nay xuất hiện chiến hoàng.
Phong Phi Vân lặng lẽ trở về một binh doanh.
Phong Phi Vân nói:
- Bọn họ phong tỏa binh doanh, giam cầm hư không, định kiểm tra từng người.
Phong Khanh Khanh chớp mắt, người phát ra tà khí:
- Ca, bây giờ nên làm sao?
Bà lão nhếch môi cười kỳ dị:
- Nếu bọn họ có năng lực giam cầm hư không thì chắc chắn có thể sử dụng thần thức điều tra trong binh doanh. Rất nhanh chúng ta sẽ bị tìm ra.
Mọi người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.
Bà lão mang bọn họ vào binh doanh vì ép buộc Phong Phi Vân.
Bà lão không tin Phong Phi Vân là người Đế gia nhưng không tiện ép buộc hắn thế là dùng cách này, mượn tay người khác thăm dò hắn.