Các nữ nhân tu vi không tầm thường, có người đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên. Da trắng như tuyết, khí chất cao nhã, tiên tâm đ*o cốt.
Lưu Tô Tử thấy Phong Phi Vân dừng bước thì giải thích rằng:
- Nơi này là hoa gian động thiên, chỗ nam nhân tìm vuiu. Là nơi một số kẻ tự ch olà tài hoa ngút trời khoe tài.
Phong Phi Vân nói:
- Hoa gian động thiên mà có nữ nhân Niết Bàn đệ tứ trọng thiên?
- Hừ! Cái này có là gì? Truyền thuyết nữ nhân trong hoa gian động thiên có thể giết người thừa kế Trung cổ thế gia, thậm chí sánh vai một số hiền giả Vũ Hóa cảnh.
Lưu Tô Tử cười nói:
- Nếu ngươi thấy hứng thú thì đêm nay chúng ta làm khách phong lưu đi? Không chừng được một số truyền nhân kiệt xuất của hoa gian động thiên ưu ái.
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Chuyện này chờ đến tối hãy nói. Người ta chỉ muốn bán yêu thi, đổi chút linh thạch về.
- Nói cũng đúng, trong thần thành mà không có tiền thù dù ngươi là tài tuấn của Trung cổ thế gia cũng không ai thèm nịnh.
Lưu Tô Tử nói:
- Cửa hàng tiên lớn nhất Thiên Thu thần thành là Mộng Thiên Cư, nơi lớn nhất nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu. Bên trong có phòng đấu giá, sân chọn báu, khu đổ hạch. Trong Mộng Thiên Cư chỉ nhận mối làm ăn lớn, nếu không giao dịch một ức linh thạch thì không bước qua nổi cánh cửa.
Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, cười nói:
- Nghe có vẻ như Tử công tử rất quen thuộc Mộng Thiên Cư, hay là nhà của công tử mở?
- Đúng rồi!
Lưu Tô Tử không hề lúng túng, phẩy quạt dẫn Phong Phi Vân vào Mộng Thiên Cư.
Lưu Tô Tử không nghi ngờ Phong Phi Vân không thể lấy ra một ức linh thạch giao dịch, chỉ tính chiến lợi phẩm hắn có trên chiến trường vạn tộc chắc chắn giá trị không chỉ là một ức linh thạch.
- Nghe nói ngươi bắt được nữ yêu tinh hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc trong chiến trường vạn tộc, nếu ngươi mang nàng ta đếnp hòng đấu giá thánh thực quả chắc sẽ bán được giá trên trời. Giờ đám bá chủ tà đạo thấy mỹ nhân tộc quá dễ dàng, có hứng thú với nữ yêu tinh hơn. Trong cao tầng Trung cổ thế gia nhiều người dùng nữ yêu nô để khoe khoang.
- Dù sao ngươi không có hứng thú với nữ nhân, có định bán nữ yêu tinh đó không? Ta có thể kêu người định giá cao cho ngươi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ai bảo ta không hứng thú với nữ nhân? Ta chỉ thấy hứng thú với nữ nhân xinh đẹp, bao gồm nữ yêu tinh.
- Tránh đường, tránh đường! Đây là xe của Cố Bát thiếu gia, các ngươi muốn chết sao?
Một con sư thú bảy đầu kéo chiếc xe cổ tỏa linh quang rực rỡ chạy rầm rập trên đường cổ, đụng bay vài bóng người. Có lão nhân tóc bạc lọm khọm, con nít ba, bốn tuổi bị xe đụng bay.
Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử cùng bay ra ngoài.
Phong Phi Vân ôm lão nhân ngay giữa không trung, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Lưu Tô Tử đứa bé đáp xuống đất.
Phong Phi Vân liếc Lưu Tô Tử, nói:
- Không ngờ Tử công tử cũng có lòng thương người.
Lưu Tô Tử lười cãi lại Phong Phi Vân, nàng buông đứa bé xuống, trở về bộ dáng mỹ công tử sáng lóe. Lưu Tô Tử phẩy quạt, sửa sang lại quần áo.
Lúc này xe cổ tỏa linh quang rực rỡ ngừng lại, Cố Bát thiếu gia vén một góc rèm xe nhìn Lưu Tô Tử, cười nói:
- Thì ra là Tử công tử, hạnh ngộ.
Lần này thái độ của Cố Bát thiếu gia không chút tôn kính Lưu Tô Tử, kênh kiệu từ trên cao nhìn xuống.
Lưu Tô Tử mỉm cười nói:
- Bây giờ Cố Bát thiếu gia là một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam, gặp kẻ rảnh rỗi như ta thì có gì mà hạnh ngộ? Ta thấy Cố bát gai nên nói câu hạnh ngộ mới đúng.
- Nói đúng lắm, ha ha ha ha ha ha!
Cố Bát thiếu gia cười cười, buông rèm xuống, xe cổ lại chạy ra ngoài, lao nhanh hướng cuối đuường.
Phong Phi Vân nhìn hướng xe cổ rời đi, đến bên cạnh Lưu Tô Tử, cười nói:
- Cái này lạ đây, ta nhớ trước kia hắn rất sợ Tử công tử, sao bây giờ hĩnh mũi như thế? Ha ha ha, thú vị, thú vị thật.
Lưu Tô Tử biểu tình cực kỳ khó xem, cười khẩy nói:
- Người ta được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh, đã bỏ xa thanh niên tài tuấn. Tiêu Thiên Duyệt chết, hắn được phong làm một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam.
- Thì ra là vậy, hèn gì trở nên kênh kiệu như thế.
thế giới này nói chuyện bằng thực lực. Lưu Tô Tử là quạn chúa của cảnh chủ phủ nhưng bây giờ Cố Bát thiếu gia không sợ nàng. Bởi vì cảnh chủ phủ không chỉ có một quạn chúa Lưu Tô Tử, nhưng Cố gia thì chỉ có một Cố Bát thiếu gia.
Xe cổ của Cố Bát thiếu gia biến mất phía cuối đường.
Lưu Tô Tử mỉm cười nói:
- Con người Sau khi có bản lĩnh đương nhiên thấy mình khác hẳn bình thường. Bây giờ người ta là sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam, ta cần gì đấu với hắn?
Miệng Lưu Tô Tử nói vậy nhưng nhìn chuyện nàng đối phó Tiêu Thiên Duyệt là biết cá tính nàng không chịu thiệt một chút. Ai dám truê vào Lưu Tô Tử sẽ chịu đau khổ.
Một thanh âm già nua vang bên tai:
- Chàng trai, đa tạ ngươi nâng lão già, thật là trẻ tuổi có tài.
Lão nhân mặt nhăn nheo, tóc sắp rụng sạch, răng chỉ còn vài cái, khi nói còn lọt gió. Mắt lão nhân đục ngầu, bộ dạng già khú đế, đôi tay khô quắt run cầm cập. Lão nhân khen Phong Phi Vân nức nở.
Lão nhân bị xe cổ của Cố Bát thiếu gia đụng bay, thân thể Phong Phi Vân cứu kịp nên lão không té xuống đất.
Nơi này là thần thành, toàn là tu sĩ đỉnh cao nhất tụ tập, nhưng tu sĩ mạnh đến mấy cũng sẽ già đi. Đến tuổi già huyết khí suy sụp, lực lượng xói mòn, tu vi yếu dần. Cho nên không phải lão nhân nào cũng mạnh mẽ. Con người rồi sẽ có lúc gài, có lúc bất lực.
Phong Phi Vân nhìn ra được lão tiền bối này tuổi thọ sắp hết, đã đến lúc thiên nhân ngũ suy. Chắ không lâu sau lão nhân sẽ tọa hóa, nếu không chẳng đến nỗi bị một chiếc xe đụng bay.
Phong Phi Vân không phải loại người tốt hay giúp người, nhưng hắn hơi quan tâm những lão nhân không sống được bao lâu. Mỗi người đều có lúc già đi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Ành tiền bối ở đâu? Có cần vãn bối đưa về không?
Lão nhân cười nói:
- Nhà qua xa, không làm phiền người trẻ tuổi. Các ngươi có chuyện cứ bạn đi, lão gài ta đây không sống được bao lâu, ta đi bái phỏng một bằng hữu già, chắc cũng sắp xuống lòng đất.
Lão nhân loạng choạng đi xa.
Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử đến Mộng Thiên Cư.
Trên con đường bên ngoài, một chiếc xe cô do sư thú bảy đầu kéo bị người dẫn vào trong, là tọa kỵ của Cố Bát thiếu gia.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thật là oan gia ngõ hẹp, Cố Bát thiếu gia cũng đến Mộng Thiên Cư.
Lưu Tô Tử không thổi phồng, Mộng Thiên Cư là chỗ buôn bán lớn nhất Thiên Thu thần thành. Đất rộng, xây dựng cực kỳ hoa lệ. Các điện vũ, cổ bảo đầy rẫy. Có linh thụ, dược điền trong đó, có linh thú chở khách đi các khu buôn bán.
Nơi này như thế giới tiên linh.
Mộng Thiên Cư chia hai tầng, một dưới đất, chủ yếu buôn bán vật phẩm thấp kém. Sân tuyển bảo, khu đổ thạch, khu linh thú, khu chiến hồn. Nơi này giao dịch phần lớn khách đến Mộng Thiên Cư.
Các nữ nhân tu vi không tầm thường, có người đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên. Da trắng như tuyết, khí chất cao nhã, tiên tâm đo cốt.
Lưu Tô Tử thấy Phong Phi Vân dừng bước thì giải thích rằng:
- Nơi này là hoa gian động thiên, chỗ nam nhân tìm vuiu. Là nơi một số kẻ tự ch olà tài hoa ngút trời khoe tài.
Phong Phi Vân nói:
- Hoa gian động thiên mà có nữ nhân Niết Bàn đệ tứ trọng thiên?
- Hừ! Cái này có là gì? Truyền thuyết nữ nhân trong hoa gian động thiên có thể giết người thừa kế Trung cổ thế gia, thậm chí sánh vai một số hiền giả Vũ Hóa cảnh.
Lưu Tô Tử cười nói:
- Nếu ngươi thấy hứng thú thì đêm nay chúng ta làm khách phong lưu đi? Không chừng được một số truyền nhân kiệt xuất của hoa gian động thiên ưu ái.
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Chuyện này chờ đến tối hãy nói. Người ta chỉ muốn bán yêu thi, đổi chút linh thạch về.
- Nói cũng đúng, trong thần thành mà không có tiền thù dù ngươi là tài tuấn của Trung cổ thế gia cũng không ai thèm nịnh.
Lưu Tô Tử nói:
- Cửa hàng tiên lớn nhất Thiên Thu thần thành là Mộng Thiên Cư, nơi lớn nhất nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu. Bên trong có phòng đấu giá, sân chọn báu, khu đổ hạch. Trong Mộng Thiên Cư chỉ nhận mối làm ăn lớn, nếu không giao dịch một ức linh thạch thì không bước qua nổi cánh cửa.
Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, cười nói:
- Nghe có vẻ như Tử công tử rất quen thuộc Mộng Thiên Cư, hay là nhà của công tử mở?
- Đúng rồi!
Lưu Tô Tử không hề lúng túng, phẩy quạt dẫn Phong Phi Vân vào Mộng Thiên Cư.
Lưu Tô Tử không nghi ngờ Phong Phi Vân không thể lấy ra một ức linh thạch giao dịch, chỉ tính chiến lợi phẩm hắn có trên chiến trường vạn tộc chắc chắn giá trị không chỉ là một ức linh thạch.
- Nghe nói ngươi bắt được nữ yêu tinh hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc trong chiến trường vạn tộc, nếu ngươi mang nàng ta đếnp hòng đấu giá thánh thực quả chắc sẽ bán được giá trên trời. Giờ đám bá chủ tà đạo thấy mỹ nhân tộc quá dễ dàng, có hứng thú với nữ yêu tinh hơn. Trong cao tầng Trung cổ thế gia nhiều người dùng nữ yêu nô để khoe khoang.
- Dù sao ngươi không có hứng thú với nữ nhân, có định bán nữ yêu tinh đó không? Ta có thể kêu người định giá cao cho ngươi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ai bảo ta không hứng thú với nữ nhân? Ta chỉ thấy hứng thú với nữ nhân xinh đẹp, bao gồm nữ yêu tinh.
- Tránh đường, tránh đường! Đây là xe của Cố Bát thiếu gia, các ngươi muốn chết sao?
Một con sư thú bảy đầu kéo chiếc xe cổ tỏa linh quang rực rỡ chạy rầm rập trên đường cổ, đụng bay vài bóng người. Có lão nhân tóc bạc lọm khọm, con nít ba, bốn tuổi bị xe đụng bay.
Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử cùng bay ra ngoài.
Phong Phi Vân ôm lão nhân ngay giữa không trung, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Lưu Tô Tử đứa bé đáp xuống đất.
Phong Phi Vân liếc Lưu Tô Tử, nói:
- Không ngờ Tử công tử cũng có lòng thương người.
Lưu Tô Tử lười cãi lại Phong Phi Vân, nàng buông đứa bé xuống, trở về bộ dáng mỹ công tử sáng lóe. Lưu Tô Tử phẩy quạt, sửa sang lại quần áo.
Lúc này xe cổ tỏa linh quang rực rỡ ngừng lại, Cố Bát thiếu gia vén một góc rèm xe nhìn Lưu Tô Tử, cười nói:
- Thì ra là Tử công tử, hạnh ngộ.
Lần này thái độ của Cố Bát thiếu gia không chút tôn kính Lưu Tô Tử, kênh kiệu từ trên cao nhìn xuống.
Lưu Tô Tử mỉm cười nói:
- Bây giờ Cố Bát thiếu gia là một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam, gặp kẻ rảnh rỗi như ta thì có gì mà hạnh ngộ? Ta thấy Cố bát gai nên nói câu hạnh ngộ mới đúng.
- Nói đúng lắm, ha ha ha ha ha ha!
Cố Bát thiếu gia cười cười, buông rèm xuống, xe cổ lại chạy ra ngoài, lao nhanh hướng cuối đuường.
Phong Phi Vân nhìn hướng xe cổ rời đi, đến bên cạnh Lưu Tô Tử, cười nói:
- Cái này lạ đây, ta nhớ trước kia hắn rất sợ Tử công tử, sao bây giờ hĩnh mũi như thế? Ha ha ha, thú vị, thú vị thật.
Lưu Tô Tử biểu tình cực kỳ khó xem, cười khẩy nói:
- Người ta được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh, đã bỏ xa thanh niên tài tuấn. Tiêu Thiên Duyệt chết, hắn được phong làm một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam.
- Thì ra là vậy, hèn gì trở nên kênh kiệu như thế.
thế giới này nói chuyện bằng thực lực. Lưu Tô Tử là quạn chúa của cảnh chủ phủ nhưng bây giờ Cố Bát thiếu gia không sợ nàng. Bởi vì cảnh chủ phủ không chỉ có một quạn chúa Lưu Tô Tử, nhưng Cố gia thì chỉ có một Cố Bát thiếu gia.
Xe cổ của Cố Bát thiếu gia biến mất phía cuối đường.
Lưu Tô Tử mỉm cười nói:
- Con người Sau khi có bản lĩnh đương nhiên thấy mình khác hẳn bình thường. Bây giờ người ta là sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam, ta cần gì đấu với hắn?
Miệng Lưu Tô Tử nói vậy nhưng nhìn chuyện nàng đối phó Tiêu Thiên Duyệt là biết cá tính nàng không chịu thiệt một chút. Ai dám truê vào Lưu Tô Tử sẽ chịu đau khổ.
Một thanh âm già nua vang bên tai:
- Chàng trai, đa tạ ngươi nâng lão già, thật là trẻ tuổi có tài.
Lão nhân mặt nhăn nheo, tóc sắp rụng sạch, răng chỉ còn vài cái, khi nói còn lọt gió. Mắt lão nhân đục ngầu, bộ dạng già khú đế, đôi tay khô quắt run cầm cập. Lão nhân khen Phong Phi Vân nức nở.
Lão nhân bị xe cổ của Cố Bát thiếu gia đụng bay, thân thể Phong Phi Vân cứu kịp nên lão không té xuống đất.
Nơi này là thần thành, toàn là tu sĩ đỉnh cao nhất tụ tập, nhưng tu sĩ mạnh đến mấy cũng sẽ già đi. Đến tuổi già huyết khí suy sụp, lực lượng xói mòn, tu vi yếu dần. Cho nên không phải lão nhân nào cũng mạnh mẽ. Con người rồi sẽ có lúc gài, có lúc bất lực.
Phong Phi Vân nhìn ra được lão tiền bối này tuổi thọ sắp hết, đã đến lúc thiên nhân ngũ suy. Chắ không lâu sau lão nhân sẽ tọa hóa, nếu không chẳng đến nỗi bị một chiếc xe đụng bay.
Phong Phi Vân không phải loại người tốt hay giúp người, nhưng hắn hơi quan tâm những lão nhân không sống được bao lâu. Mỗi người đều có lúc già đi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Ành tiền bối ở đâu? Có cần vãn bối đưa về không?
Lão nhân cười nói:
- Nhà qua xa, không làm phiền người trẻ tuổi. Các ngươi có chuyện cứ bạn đi, lão gài ta đây không sống được bao lâu, ta đi bái phỏng một bằng hữu già, chắc cũng sắp xuống lòng đất.
Lão nhân loạng choạng đi xa.
Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử đến Mộng Thiên Cư.
Trên con đường bên ngoài, một chiếc xe cô do sư thú bảy đầu kéo bị người dẫn vào trong, là tọa kỵ của Cố Bát thiếu gia.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thật là oan gia ngõ hẹp, Cố Bát thiếu gia cũng đến Mộng Thiên Cư.
Lưu Tô Tử không thổi phồng, Mộng Thiên Cư là chỗ buôn bán lớn nhất Thiên Thu thần thành. Đất rộng, xây dựng cực kỳ hoa lệ. Các điện vũ, cổ bảo đầy rẫy. Có linh thụ, dược điền trong đó, có linh thú chở khách đi các khu buôn bán.
Nơi này như thế giới tiên linh.
Mộng Thiên Cư chia hai tầng, một dưới đất, chủ yếu buôn bán vật phẩm thấp kém. Sân tuyển bảo, khu đổ thạch, khu linh thú, khu chiến hồn. Nơi này giao dịch phần lớn khách đến Mộng Thiên Cư.