Phong Phi Vân mới đi ra chợ tiên linh thú chiến hồn chợt nghe có người kêu tên mình, người đó nhanh chóng đến gần hắn.
- Có thể gặp Phong huynh tại đây thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm ba thiếu niên tuấn tú quần áo ngăn nắp trước mặt, hắn không nhớ đã gặp bọn họ ở đâu.
Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:
- Các ngươi là ai? Sao biết tên của ta?
Cố Cửu thiếu gia tuấn lãng thần phong, hai mắt trong trẻo, ung dung vái chào:
- Phong huynh bây giờ là nhân vật có quân công chiến vương, thế hệ trẻ nguyên Diệp Hồng cảnh này có ai không biết danh tiếng của Phong huynh?
Cố Thập Tam thiếu gia nói:
- Chúng ta từng gặp mặt ở chợ Băng Hà, nhưng khi đó chúng ta không biết nhìn người, xem Phong huynh như những bán yêu nô khác . . . Khụ khụ, nói lỡ, lỡ miệng, ta không có ý kia.
Cố Cửu thiếu gia mắng:
- Thập Tam, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Mau xin lỗi Phong huynh!
Cố Thập Tam thiếu gia chạy qua khom lưng hành lễ, xin lỗi Phong Phi Vân rối rít.
Phong Phi Vân chợt nhớ ra ba năm trước ở chợ Băng Hà có gặp ba thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia chính là ba người trước mặt. Khi ấy thái độ của bọn họ đối với tiên hiền yêu tộc khác hẳn bây giờ. Nay Phong Phi Vân trở thành chiến vương, nhưng thân phận vẫn là bán yêu, tại sao ba thiếu niên cố ý đến nịnh nọt hắn? Hành động khác lạ tức có ý đồ.
Phong Phi Vân sử dụng đại diễn thuật âm thầm suy tính một phen, biết địa khái thân phận của ba người. Phong Phi Vân cười thầm, hiểu lý do.
Ba thanh niên tài tuấn là Cố lão cửu, Cố thập tam của Cố gia, còn có Ngọc thiếu gia của Ngọc gia.
Bọn họ là vô thượng tài tuân của Trung cổ thế gia, tư chất hơn người, người thừa kế có tư cách cạnh tranh gia tộc.
Tài tuấn xuất sắc nhất Cố gia có Cố lão bát, Cố lão cửu. Hai người đấu mấy chục năm vì vị trí người thừa kế gia tộc. Tình huống bây giờ trở nên bất lợi cho Cố Cửu thiếu gia.
Bởi vì Cố lão bát được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ, dần ngồi vững vị trí người thừa kế trong gia tộc. Người ủng hộ Cố Cửu thiếu gia dần nghiêng sang Cố lão bát, nếu cứ tiếp tục thế này đừng nói Cố Cửu thiếu gia không thể trở thành người thừa kế tử vong bí cảnh, Cố lão bát có cho gã sống hay không là cả một vấn đề.
Hiện giờ Cố Cửu thiếu gia đối mặt chuyện lửa sém lông mày.
Trong Diệp Hồng cảnh hầu như khó tìm được thanh niên tài tuấn đối kháng với Cố lão bát. Đang lúc Cố Cửu thiếu gia sứ đầu mẻ trán thì nhìn thấy Phong Phi Vân trong Mộng Thiên Cư.
Nghe đồn bán yêu này có thể giết Tiêu Thiên Duyệt, hắn tuyệt đối sở hữu thực lực siêu phàm, không chứng có thể chống lại Cố lão bát.
Cố Cửu thiếu gia nhìn thấy hy vọng.
Cố Cửu thiếu gia cười nói:
- Mới rồi thấy Phong huynh đang rầu vì tiền tài, không biết tại hạ có thể giúp được gì không?
Nếu có của rơi thì Phong Phi Vân không ngại nhặt, nhưng hắn cần số lượng linh thạch cực kỳ khổng lồ. Phong Phi Vân có nói ra số lượng e rằng thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia như Cố Cửu thiếu gia cũng chào thua.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không cần các vị hỗ trợ, ta tự giải quyết tiền tài được. Nhưng còn cần đi phòng đấu giá để đấu giá vài món.
Cố Cửu thiếu gia tự tiến cử:
- Muốn đi phòng đấu giá phải có người dẫn tiến, tuy tại hạ không mua nổi cái gì trong đó nhưng có chút địa vị. Nếu Phong huynh không chê, tại hạ nguyện ý làm người dẫn tiến Phong huynh.
Phong Phi Vân không từ chối ý tốt của bọn họ:
- Ha ha ha ha ha ha! Thế thì không còn gì tuyệt hơn.
Hiện giờ Phong Phi Vân đối diện tài tuấn Cửu Tiêu tiên thành, mười hai vực khiêu chiến. Cố Cửu thiếu gia muốn nhờ lực lượng của Phong Phi Vân đối phó Cố lão bát, hắn cũng muốn lôi kéo đám người ngăn áp lực Cửu Tiêu tiên thành.
Hơn nữa dù Phong Phi Vân không đối phó Cố lão bát thì chắc chắn gã sẽ đến giết hắn. Có đàn em để lợi dụng tại sao không dùng?
Phòng đấu giá Mộng Thiên Cư xây trên điện vũ bay khổng lồ, khí thế nguy nga, hùng vĩ tráng lệ như một tòa cửu thiên tiên cung.
Bậc thang đi lên tiên cung đã dài cỡ ba ngàn ba trăm bậc, làm bằng ngọc thạch, khắc hoa văn rồng phượng, xa hoa giàu có.
Phòng đấu giá này xứng là một trong các phòng đấu giá đỉnh cao nhất nguyên Diệp Hồng cảnh. Ai đến đấu giá hay đưa báu vật cho Mộng Thiên Cư đấu giá giùm toàn là nhân vật có uy tín danh dự nhất, đôi khi một số đại hiền giả có mặt trong hội đấu giá.
Một tiểu chấp sự liếc Phong Phi Vân, nhìn thấu hắn là bán yêu nên không cho rằng hắn sẽ lấy ra báu vật ghê gớm gì.
- Đấu giá giùm? Ngươi nên biết đặt lên đài đấu giá Mộng Thiên Cư toàn là báu vật không tầm thường.
Mặc dù Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia là thiên tài tuấn kiệt Trung cổ thế gia dẫn tiến Phong Phi Vân nhưng không khiến tiểu chấp sự xem trọng bao nhiêu. Tiểu chấp sự thấy quá nhiều đại nhân vật, mỗi ngày gã gặp vài hiền giả Vũ Hóa cảnh, sẽ không nể mặt đám thanh niên Trung cổ thế gia.
Lưu Tô Tử mặc áo tím phong độ phiên phiên cũng đến phòng đấu giá, cười tủm tỉm, phe phẩy quạt.
Lưu Tô Tử cười nói:
- Phong huynh không báo ta biết một tiếng đã đến phòng đấu giá, xem ra Phong huynh được thứ tốt gì trong mộ táng thánh linh?
Mấy chữ mộ táng thánh linh làm tim tiểu chấp sự rớt cái bịch.
Đoạn thời gian gần đây bởi vì thánh linh mộ táng xuất thế, trong phòng đấu giá Trung Ương vương triều thứ sáu xuất hiện khá nhiều báu vật kinh thiên động địa, toàn là bán ra giá trên trời.
Khi tiểu chấp sự thấy Lưu Tô Tử liền chạy lên nghênh đón, cúi gập đầu chào.
Tiểu chấp sự khom lưng cười nịnh với Phong Phi Vân:
- Thì ra công tử là bằng hữu của Tử công tử, tiểu nhân có mắt không biết nhìn, thật là đáng chết, đáng chết.
Phong Phi Vân sẽ không so đo với loại người ngã theo chiều gió, cười nói:
- Báu vật trong mộ táng thánh linh đều bị đại nhân vật lấy đi, tôm tép như chúng ta chỉ được uống chút canh thừa.
Tiểu chấp sự dẫn đoàn người đi ra hậu đài phòng đấu giá, có tu sĩ khác định gửi báu vật cho phòng đấu giá. Các loại báu vật được lấy ra, bảo quang tràn ngập không gian.
Trọng địa phòng đấu giá đương nhiên có cường giả tọa trấn, phụ trách an toàn nơi này.
Đàon người mới đến hậu đài phòng đấu giá thì thấy Cố Bát thiếu gia mặc áo gấm hoa bào, dường như gã đang gửi nhờ báu vật gì. Rất nhiều thanh niên tài tuấn, thiên chi kiêu nữ theo bên cạnh Cố Bát thiếu gia, cười nói vui vẻ.
Một nữ nhân mặt mũi khá giống Lưu Tô Tử đứng bên cạnh Cố Bát thiếu gia. Nữ nhân mặc áo đỏ, bộ dáng không có tuổi, da trắng như trứng gà bóc, cánh tay đều nhiều vòng ngọc màu đỏ, đẹp quyến rũ. Mấy thiên chi kiêu nữ khác lu mờ trước nàng.
Cố Bát thiếu gia khinh thường mấy thiên chi kiêu nữ, thiên chi kiêu tử nịnh bợ mình nhưng rất kiêng dè nữ nhân áo đỏ, không dám lỗ mãng.
Cố Bát thiếu gia liếc xéo Phong Phi Vân đứng bên cạnh, mắt nổi lên sát khí:
- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay thật tình cờ, không ngờ cửu đệ và Tử công tử đến phòng đấu giá, không biết các người định đấu giá vô thượng thần bảo gì?
Phong Phi Vân mới đi ra chợ tiên linh thú chiến hồn chợt nghe có người kêu tên mình, người đó nhanh chóng đến gần hắn.
- Có thể gặp Phong huynh tại đây thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm ba thiếu niên tuấn tú quần áo ngăn nắp trước mặt, hắn không nhớ đã gặp bọn họ ở đâu.
Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:
- Các ngươi là ai? Sao biết tên của ta?
Cố Cửu thiếu gia tuấn lãng thần phong, hai mắt trong trẻo, ung dung vái chào:
- Phong huynh bây giờ là nhân vật có quân công chiến vương, thế hệ trẻ nguyên Diệp Hồng cảnh này có ai không biết danh tiếng của Phong huynh?
Cố Thập Tam thiếu gia nói:
- Chúng ta từng gặp mặt ở chợ Băng Hà, nhưng khi đó chúng ta không biết nhìn người, xem Phong huynh như những bán yêu nô khác . . . Khụ khụ, nói lỡ, lỡ miệng, ta không có ý kia.
Cố Cửu thiếu gia mắng:
- Thập Tam, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Mau xin lỗi Phong huynh!
Cố Thập Tam thiếu gia chạy qua khom lưng hành lễ, xin lỗi Phong Phi Vân rối rít.
Phong Phi Vân chợt nhớ ra ba năm trước ở chợ Băng Hà có gặp ba thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia chính là ba người trước mặt. Khi ấy thái độ của bọn họ đối với tiên hiền yêu tộc khác hẳn bây giờ. Nay Phong Phi Vân trở thành chiến vương, nhưng thân phận vẫn là bán yêu, tại sao ba thiếu niên cố ý đến nịnh nọt hắn? Hành động khác lạ tức có ý đồ.
Phong Phi Vân sử dụng đại diễn thuật âm thầm suy tính một phen, biết địa khái thân phận của ba người. Phong Phi Vân cười thầm, hiểu lý do.
Ba thanh niên tài tuấn là Cố lão cửu, Cố thập tam của Cố gia, còn có Ngọc thiếu gia của Ngọc gia.
Bọn họ là vô thượng tài tuân của Trung cổ thế gia, tư chất hơn người, người thừa kế có tư cách cạnh tranh gia tộc.
Tài tuấn xuất sắc nhất Cố gia có Cố lão bát, Cố lão cửu. Hai người đấu mấy chục năm vì vị trí người thừa kế gia tộc. Tình huống bây giờ trở nên bất lợi cho Cố Cửu thiếu gia.
Bởi vì Cố lão bát được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ, dần ngồi vững vị trí người thừa kế trong gia tộc. Người ủng hộ Cố Cửu thiếu gia dần nghiêng sang Cố lão bát, nếu cứ tiếp tục thế này đừng nói Cố Cửu thiếu gia không thể trở thành người thừa kế tử vong bí cảnh, Cố lão bát có cho gã sống hay không là cả một vấn đề.
Hiện giờ Cố Cửu thiếu gia đối mặt chuyện lửa sém lông mày.
Trong Diệp Hồng cảnh hầu như khó tìm được thanh niên tài tuấn đối kháng với Cố lão bát. Đang lúc Cố Cửu thiếu gia sứ đầu mẻ trán thì nhìn thấy Phong Phi Vân trong Mộng Thiên Cư.
Nghe đồn bán yêu này có thể giết Tiêu Thiên Duyệt, hắn tuyệt đối sở hữu thực lực siêu phàm, không chứng có thể chống lại Cố lão bát.
Cố Cửu thiếu gia nhìn thấy hy vọng.
Cố Cửu thiếu gia cười nói:
- Mới rồi thấy Phong huynh đang rầu vì tiền tài, không biết tại hạ có thể giúp được gì không?
Nếu có của rơi thì Phong Phi Vân không ngại nhặt, nhưng hắn cần số lượng linh thạch cực kỳ khổng lồ. Phong Phi Vân có nói ra số lượng e rằng thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia như Cố Cửu thiếu gia cũng chào thua.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không cần các vị hỗ trợ, ta tự giải quyết tiền tài được. Nhưng còn cần đi phòng đấu giá để đấu giá vài món.
Cố Cửu thiếu gia tự tiến cử:
- Muốn đi phòng đấu giá phải có người dẫn tiến, tuy tại hạ không mua nổi cái gì trong đó nhưng có chút địa vị. Nếu Phong huynh không chê, tại hạ nguyện ý làm người dẫn tiến Phong huynh.
Phong Phi Vân không từ chối ý tốt của bọn họ:
- Ha ha ha ha ha ha! Thế thì không còn gì tuyệt hơn.
Hiện giờ Phong Phi Vân đối diện tài tuấn Cửu Tiêu tiên thành, mười hai vực khiêu chiến. Cố Cửu thiếu gia muốn nhờ lực lượng của Phong Phi Vân đối phó Cố lão bát, hắn cũng muốn lôi kéo đám người ngăn áp lực Cửu Tiêu tiên thành.
Hơn nữa dù Phong Phi Vân không đối phó Cố lão bát thì chắc chắn gã sẽ đến giết hắn. Có đàn em để lợi dụng tại sao không dùng?
Phòng đấu giá Mộng Thiên Cư xây trên điện vũ bay khổng lồ, khí thế nguy nga, hùng vĩ tráng lệ như một tòa cửu thiên tiên cung.
Bậc thang đi lên tiên cung đã dài cỡ ba ngàn ba trăm bậc, làm bằng ngọc thạch, khắc hoa văn rồng phượng, xa hoa giàu có.
Phòng đấu giá này xứng là một trong các phòng đấu giá đỉnh cao nhất nguyên Diệp Hồng cảnh. Ai đến đấu giá hay đưa báu vật cho Mộng Thiên Cư đấu giá giùm toàn là nhân vật có uy tín danh dự nhất, đôi khi một số đại hiền giả có mặt trong hội đấu giá.
Một tiểu chấp sự liếc Phong Phi Vân, nhìn thấu hắn là bán yêu nên không cho rằng hắn sẽ lấy ra báu vật ghê gớm gì.
- Đấu giá giùm? Ngươi nên biết đặt lên đài đấu giá Mộng Thiên Cư toàn là báu vật không tầm thường.
Mặc dù Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia là thiên tài tuấn kiệt Trung cổ thế gia dẫn tiến Phong Phi Vân nhưng không khiến tiểu chấp sự xem trọng bao nhiêu. Tiểu chấp sự thấy quá nhiều đại nhân vật, mỗi ngày gã gặp vài hiền giả Vũ Hóa cảnh, sẽ không nể mặt đám thanh niên Trung cổ thế gia.
Lưu Tô Tử mặc áo tím phong độ phiên phiên cũng đến phòng đấu giá, cười tủm tỉm, phe phẩy quạt.
Lưu Tô Tử cười nói:
- Phong huynh không báo ta biết một tiếng đã đến phòng đấu giá, xem ra Phong huynh được thứ tốt gì trong mộ táng thánh linh?
Mấy chữ mộ táng thánh linh làm tim tiểu chấp sự rớt cái bịch.
Đoạn thời gian gần đây bởi vì thánh linh mộ táng xuất thế, trong phòng đấu giá Trung Ương vương triều thứ sáu xuất hiện khá nhiều báu vật kinh thiên động địa, toàn là bán ra giá trên trời.
Khi tiểu chấp sự thấy Lưu Tô Tử liền chạy lên nghênh đón, cúi gập đầu chào.
Tiểu chấp sự khom lưng cười nịnh với Phong Phi Vân:
- Thì ra công tử là bằng hữu của Tử công tử, tiểu nhân có mắt không biết nhìn, thật là đáng chết, đáng chết.
Phong Phi Vân sẽ không so đo với loại người ngã theo chiều gió, cười nói:
- Báu vật trong mộ táng thánh linh đều bị đại nhân vật lấy đi, tôm tép như chúng ta chỉ được uống chút canh thừa.
Tiểu chấp sự dẫn đoàn người đi ra hậu đài phòng đấu giá, có tu sĩ khác định gửi báu vật cho phòng đấu giá. Các loại báu vật được lấy ra, bảo quang tràn ngập không gian.
Trọng địa phòng đấu giá đương nhiên có cường giả tọa trấn, phụ trách an toàn nơi này.
Đàon người mới đến hậu đài phòng đấu giá thì thấy Cố Bát thiếu gia mặc áo gấm hoa bào, dường như gã đang gửi nhờ báu vật gì. Rất nhiều thanh niên tài tuấn, thiên chi kiêu nữ theo bên cạnh Cố Bát thiếu gia, cười nói vui vẻ.
Một nữ nhân mặt mũi khá giống Lưu Tô Tử đứng bên cạnh Cố Bát thiếu gia. Nữ nhân mặc áo đỏ, bộ dáng không có tuổi, da trắng như trứng gà bóc, cánh tay đều nhiều vòng ngọc màu đỏ, đẹp quyến rũ. Mấy thiên chi kiêu nữ khác lu mờ trước nàng.
Cố Bát thiếu gia khinh thường mấy thiên chi kiêu nữ, thiên chi kiêu tử nịnh bợ mình nhưng rất kiêng dè nữ nhân áo đỏ, không dám lỗ mãng.
Cố Bát thiếu gia liếc xéo Phong Phi Vân đứng bên cạnh, mắt nổi lên sát khí:
- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay thật tình cờ, không ngờ cửu đệ và Tử công tử đến phòng đấu giá, không biết các người định đấu giá vô thượng thần bảo gì?