Cửu Thiên tiên nữ đứng trên linh sơn ngọc điện, đẹp tựa mỹ nhân trong tranh. Cửu Thiên tiên nữ không lên tiếng ngăn cản.
Phong Phi Vân liếc hướng Tiên Hư linh sơn, thầm khâm phục. Nữ nhân này rất lợi hại, chỉ nói một câu khiến nhiều thanh niên tài tuấn giết chóc vì mình, đây là hồng nhan họa thủy.
Cố Bát thiếu gia ngồi trên linh đảo rốt cuộc hành động. Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường cùng bay ra, hợp tá đấu với Cố Bát thiếu gia.
- Chỉ bằng vào hai ngươi?
Cố Bát thiếu gia khoác trường bào đỏ thẫm, vung tay. Sóng biển đỏ máu ập đến, trong sóng biển có bóng dáng kỳ lân.
Kỳ lân rống to:
- Grao!
Lực lượng khổng lồ ập hướng Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường.
Lực lượng quá mạnh.
Cố Cửu thiếu gia có tu vi sơ kỳ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, Hoàng Vũ Trường thì mấy hôm nay vừa đến Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên. Hai người biến sắc mặt tự lấy một tấm Vũ Hóa phù lục ra, khí Vũ Hóa ngăn cản lực lượng này.
Ầm!
Hai tấm Vũ Hóa phù lục vỡ nát. Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường bị đánh bay, áo trên người rách nát, toàn thân khét đen, tóc bị đốt cháy. Hai người té từ trên mây xuống.
Vung tay một phát đã đánh bay hai tài tuấn đỉnh cao của Trung cổ thế gia.
Cố Bát thiếu gia ngạo nghễ đứng trên bầu trời, trường bào bay lên, Khí thế khiếp người, bá khí không gì sánh bằng.
- Thứ ngu dốt, cho rằng truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh là đùa sao?
Nét mặt Lưu Tô Tử sa sầm, gấp quạt lại, đứng dậy, thi triển lưu ly phi điện lao hướng Cố Bát thiếu gia. Một bóng đỏ bay tới chặn trước mặt Lưu Tô Tử.
Ánh mắt Lưu Tô Tử lạnh băng:
- Đại tỷ muốn ngăn ta?
Lưu Tô Hồng mỉm cười nói:
- Thất muội, Cố lão bát uống máu huyết kỳ lân, có truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh, thất muội không đấu lại nổi. Đại tỷ đang cứu muội muội.
- Không cần ngươi lo!
Cây quạt lóe tia điện, Lưu Tô Tử vung quạt, tia chớp màu tím bay ra ngoài.
Lưu Tô Hồng cười tủm tỉm, cơ thể tự động tan rã thành vô số cánh hoa đỏ bay trong không khí. Thần điện màu tím không đánh trúng người Lưu Tô Hồng được.
Hai quận chúa cảnh chủ phủ có thần thông tuệt thế, tu vi cực kỳ cao sâu nhưng xích mích với nhau. Lưu Tô Hồng, Lưu Tô Tử liên tục tung sát chiêu, đánh nhau trời sụp đất nứt.
Phong Phi Vân cứu Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường té xuống đám mây mang về linh đảo.
Hoàng Vũ Trường cúi đầu hướng Phong Phi Vân:
- Đa tạ Phong huynh giúp đỡ, nếu bị té xuống sẽ làm vết thương càng nặng thêm.
Hoàng Vũ Trường lo điều dưỡng.
Cố Cửu thiếu gia nghiến răng liếc hướng Cố Bát thiếu gia:
- Không ngờ hắn đến cảnh giới như vậy, khụ khụ!
Phong Phi Vân không muốn tham gia vào tranh đấu của thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia, người ta có đại thế lực, đại bối cảnh còn hắn chỉ là bán yêu. Không cần thiết chọc kẻ thù thì tốt nhất hãy đứng ngoài mà xem, nâng cao thực lực của mình mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên Phong Phi Vân không phải loại người sợ rắc rối, nếu có ai dám chủ động trêu vào hắn thì Phong Phi Vân sẽ không mềm lòng nương tay.
Tu vi của Cố Bát thiếu gia đúng là kinh khủng, huyết khí cuồn cuộn dâng trào, ảo ảnh huyết kỳ lân khổng lồ hiện ra Sau lưng gã. Không ai ngăn bước chân Cố Bát thiếu gia được, vỗ một chưởng có thể đánh bay một đám tu sĩ.
- Cút đi!
Cố Bát thiếu gia vỗ một chưởng đánh Ngọc thiếu gia hộc máu văng ra ngoài, rớt xuống tầng mây.
Mọi người ngây người trước hung uy của Cố Bát thiếu gia, là lực lượng gì có thể một chưởng đánh bay tài tuấn đỉnh cao của Diệp Hồng cảnh?
Cố Bát thiếu gia lại đánh ra một chưởng ấn đánh bay Cố Thập Tam thiếu gia, người gã đập vào linh đảo, đất đá rơi đầy.
Cố Thập Tam thiếu gia bay ra khỏi linh đảo, da dẻ nứt ra, miệng mũi đổ máu, xương vai gãy, nửa người sụp xuống.
Cố Thập Tam thiếu gia kinh ngạc hỏi:
- Bát ca . . . Xuống tay với ta?
Cố Bát thiếu gia ngạo nghễ nói:
- Ngươi có xem ta là bát ca sao? Ở trong mắt ngươi chắc chỉ có lão cửu.
- Nhưng ta chưa từng nghĩ đến giết ngươi.
Cố Thập Tam thiếu gia không hiểu nổi. Chỉ tranh chấp người thừa kế nhưng tại sao huynh đệ với nhau lại không chết không ngừng?
Từ người hầu chia thắng bại không được sao?
Cố Bát thiếu gia liếc xéo Cố Thập Tam thiếu gia, cười khẩy nói:
- Thập tam, ngươi quá ngây thơ rồi. Muốn trở thành chủ một tộc tuyệt đối không cho phép tiếng nói thứ hai trong tộc trừ gia chủ ra, ngươi hiểu không?
Cố Thập Tam thiếu gia lắc đầu, nói:
- Không hiểu.
Phập!
Tay Cố Bát thiếu gia ấn đầu Cố Thập Tam thiếu gia, đánh nát đầu gã thành bột máu.
Xác Cố Thập Tam thiếu gia rơi xuống mây.
Cố Bát thiếu gia phủi máu dính trên tay, thở dài thườn thượt:
- Không hiểu? Chỉ trách ngươi quá ngu.
Các tu sĩ ngây ngẩn. Cố Bát thiếu gia thật độc ác, không tha cho huynh đệ cùng gia tộc, không chút do dự.
Con người như thế quá độc ác.
Phong Phi Vân cười tươi, hơi thưởng thức Cố Bát thiếu gia. Có dũng có mưu, thủ đoạn tàn nhẫn, đây là một kiêu hùng. Nếu Phong Phi Vân là gia chủ Cố gia thì chắc chắn sẽ chọn Cố Bát thiếu gia làm người thừa kế gia tộc.
Không ai dám ngăn cản bước chân của Cố Bát thiếu gia nữa, trơ mắt nhìn gã từng bước leo lên Tiên Hư linh sơn, mài mực cho Cửu Thiên tiên nữ.
Cửu Thiên tiên nữ yêu kiều như ngọc, áo mỏng yểu điuệ, tay cầm bút vẽ trên hư không, vẽ bức tranh khung trời.
Chỉ một mình Cố Bát thiếu gia có tư cách đứng bên cạnh tiên nữ, vừa mài mực vừa giao lưu tâm đắc tu luyện với tiên nữ. Cảnh tượng đầm ấm, người ngoài hâm mộ chết.
Lưu Tô Tử quay về linh đảo, vẫn yểu điệu thướt tha nhưng sắc mặt lạnh băng. Lưu Tô Tử nhìn chằm chằm Lưu Tô Hồng nói chuyện vui vẻ với đám thiên tài tuấn kiệt trên linh đảo khác.
Lưu Tô Tử cắn răng:
- Đáng ghét!
Đương nhiên bọn họ hãnh diện, bây giờ Cố Bát thiếu gia đang cùng Cố Bát thiếu gia vẽ tranh khung rời, chắc chắn sẽ được đồn thành giai thoại thần tiên quyến lữ, bị vô số người hâm mộ.
Hôm nay Cố Bát thiếu gia biểu hiện ra thực lực chắc chắn sẽ nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, chấn động vạn vực, cơ hồ ngồi vững vị trí thiên tài số một Diệp Hồng cảnh.
Song hỉ lâm môn, bọn họ không hãnh diện thì ai hãnh diện?
Ngược lại phe Lưu Tô Tửh hoặc chết hoặc bị thương, thua hoàn toàn.
Trong mây mù, một số tu sĩ thế hệ trước nói chuyện.
- Cuộc chiến trong Tiên Hư hôm nay hầu như quyết định đám người tương lai là bá chủ mảnh đất này.
- Phe đại quận chúa quá mạnh mẽ. Đặc biệt lão bát của Cố gia, thế hệ trẻ mười hai cảnh Tây Nam chắc không còn ai là đối thủ của hắn.
- Đám lão nhân cảnh chủ phủ đa số thích thất quận chúa, đáng tiếc đại quận chúa kỹ cao một bậc lôi kéo Cố lão bát vào phe mình, hoàn toàn lật ngược thế cờ. Các lão nhân cảnh chủ phủ sẽ suy nghĩ lại nên lựa chọn như thế nào.
- Nghe nói đây là gia gia của đại quận chúa và gia gia của Cố lão bát bàn bạc, ta đoán hai người liên hợp cường cường, quyết định đại cục.
- Mỗi lần tranh giành người thừa kế là lại tràn ngập máu mư và âm mưu. Người có thể sống sót mới có năng lực nắm giữ một gia tộc.
Cửu Thiên tiên nữ đứng trên linh sơn ngọc điện, đẹp tựa mỹ nhân trong tranh. Cửu Thiên tiên nữ không lên tiếng ngăn cản.
Phong Phi Vân liếc hướng Tiên Hư linh sơn, thầm khâm phục. Nữ nhân này rất lợi hại, chỉ nói một câu khiến nhiều thanh niên tài tuấn giết chóc vì mình, đây là hồng nhan họa thủy.
Cố Bát thiếu gia ngồi trên linh đảo rốt cuộc hành động. Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường cùng bay ra, hợp tá đấu với Cố Bát thiếu gia.
- Chỉ bằng vào hai ngươi?
Cố Bát thiếu gia khoác trường bào đỏ thẫm, vung tay. Sóng biển đỏ máu ập đến, trong sóng biển có bóng dáng kỳ lân.
Kỳ lân rống to:
- Grao!
Lực lượng khổng lồ ập hướng Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường.
Lực lượng quá mạnh.
Cố Cửu thiếu gia có tu vi sơ kỳ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, Hoàng Vũ Trường thì mấy hôm nay vừa đến Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên. Hai người biến sắc mặt tự lấy một tấm Vũ Hóa phù lục ra, khí Vũ Hóa ngăn cản lực lượng này.
Ầm!
Hai tấm Vũ Hóa phù lục vỡ nát. Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường bị đánh bay, áo trên người rách nát, toàn thân khét đen, tóc bị đốt cháy. Hai người té từ trên mây xuống.
Vung tay một phát đã đánh bay hai tài tuấn đỉnh cao của Trung cổ thế gia.
Cố Bát thiếu gia ngạo nghễ đứng trên bầu trời, trường bào bay lên, Khí thế khiếp người, bá khí không gì sánh bằng.
- Thứ ngu dốt, cho rằng truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh là đùa sao?
Nét mặt Lưu Tô Tử sa sầm, gấp quạt lại, đứng dậy, thi triển lưu ly phi điện lao hướng Cố Bát thiếu gia. Một bóng đỏ bay tới chặn trước mặt Lưu Tô Tử.
Ánh mắt Lưu Tô Tử lạnh băng:
- Đại tỷ muốn ngăn ta?
Lưu Tô Hồng mỉm cười nói:
- Thất muội, Cố lão bát uống máu huyết kỳ lân, có truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh, thất muội không đấu lại nổi. Đại tỷ đang cứu muội muội.
- Không cần ngươi lo!
Cây quạt lóe tia điện, Lưu Tô Tử vung quạt, tia chớp màu tím bay ra ngoài.
Lưu Tô Hồng cười tủm tỉm, cơ thể tự động tan rã thành vô số cánh hoa đỏ bay trong không khí. Thần điện màu tím không đánh trúng người Lưu Tô Hồng được.
Hai quận chúa cảnh chủ phủ có thần thông tuệt thế, tu vi cực kỳ cao sâu nhưng xích mích với nhau. Lưu Tô Hồng, Lưu Tô Tử liên tục tung sát chiêu, đánh nhau trời sụp đất nứt.
Phong Phi Vân cứu Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường té xuống đám mây mang về linh đảo.
Hoàng Vũ Trường cúi đầu hướng Phong Phi Vân:
- Đa tạ Phong huynh giúp đỡ, nếu bị té xuống sẽ làm vết thương càng nặng thêm.
Hoàng Vũ Trường lo điều dưỡng.
Cố Cửu thiếu gia nghiến răng liếc hướng Cố Bát thiếu gia:
- Không ngờ hắn đến cảnh giới như vậy, khụ khụ!
Phong Phi Vân không muốn tham gia vào tranh đấu của thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia, người ta có đại thế lực, đại bối cảnh còn hắn chỉ là bán yêu. Không cần thiết chọc kẻ thù thì tốt nhất hãy đứng ngoài mà xem, nâng cao thực lực của mình mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên Phong Phi Vân không phải loại người sợ rắc rối, nếu có ai dám chủ động trêu vào hắn thì Phong Phi Vân sẽ không mềm lòng nương tay.
Tu vi của Cố Bát thiếu gia đúng là kinh khủng, huyết khí cuồn cuộn dâng trào, ảo ảnh huyết kỳ lân khổng lồ hiện ra Sau lưng gã. Không ai ngăn bước chân Cố Bát thiếu gia được, vỗ một chưởng có thể đánh bay một đám tu sĩ.
- Cút đi!
Cố Bát thiếu gia vỗ một chưởng đánh Ngọc thiếu gia hộc máu văng ra ngoài, rớt xuống tầng mây.
Mọi người ngây người trước hung uy của Cố Bát thiếu gia, là lực lượng gì có thể một chưởng đánh bay tài tuấn đỉnh cao của Diệp Hồng cảnh?
Cố Bát thiếu gia lại đánh ra một chưởng ấn đánh bay Cố Thập Tam thiếu gia, người gã đập vào linh đảo, đất đá rơi đầy.
Cố Thập Tam thiếu gia bay ra khỏi linh đảo, da dẻ nứt ra, miệng mũi đổ máu, xương vai gãy, nửa người sụp xuống.
Cố Thập Tam thiếu gia kinh ngạc hỏi:
- Bát ca . . . Xuống tay với ta?
Cố Bát thiếu gia ngạo nghễ nói:
- Ngươi có xem ta là bát ca sao? Ở trong mắt ngươi chắc chỉ có lão cửu.
- Nhưng ta chưa từng nghĩ đến giết ngươi.
Cố Thập Tam thiếu gia không hiểu nổi. Chỉ tranh chấp người thừa kế nhưng tại sao huynh đệ với nhau lại không chết không ngừng?
Từ người hầu chia thắng bại không được sao?
Cố Bát thiếu gia liếc xéo Cố Thập Tam thiếu gia, cười khẩy nói:
- Thập tam, ngươi quá ngây thơ rồi. Muốn trở thành chủ một tộc tuyệt đối không cho phép tiếng nói thứ hai trong tộc trừ gia chủ ra, ngươi hiểu không?
Cố Thập Tam thiếu gia lắc đầu, nói:
- Không hiểu.
Phập!
Tay Cố Bát thiếu gia ấn đầu Cố Thập Tam thiếu gia, đánh nát đầu gã thành bột máu.
Xác Cố Thập Tam thiếu gia rơi xuống mây.
Cố Bát thiếu gia phủi máu dính trên tay, thở dài thườn thượt:
- Không hiểu? Chỉ trách ngươi quá ngu.
Các tu sĩ ngây ngẩn. Cố Bát thiếu gia thật độc ác, không tha cho huynh đệ cùng gia tộc, không chút do dự.
Con người như thế quá độc ác.
Phong Phi Vân cười tươi, hơi thưởng thức Cố Bát thiếu gia. Có dũng có mưu, thủ đoạn tàn nhẫn, đây là một kiêu hùng. Nếu Phong Phi Vân là gia chủ Cố gia thì chắc chắn sẽ chọn Cố Bát thiếu gia làm người thừa kế gia tộc.
Không ai dám ngăn cản bước chân của Cố Bát thiếu gia nữa, trơ mắt nhìn gã từng bước leo lên Tiên Hư linh sơn, mài mực cho Cửu Thiên tiên nữ.
Cửu Thiên tiên nữ yêu kiều như ngọc, áo mỏng yểu điuệ, tay cầm bút vẽ trên hư không, vẽ bức tranh khung trời.
Chỉ một mình Cố Bát thiếu gia có tư cách đứng bên cạnh tiên nữ, vừa mài mực vừa giao lưu tâm đắc tu luyện với tiên nữ. Cảnh tượng đầm ấm, người ngoài hâm mộ chết.
Lưu Tô Tử quay về linh đảo, vẫn yểu điệu thướt tha nhưng sắc mặt lạnh băng. Lưu Tô Tử nhìn chằm chằm Lưu Tô Hồng nói chuyện vui vẻ với đám thiên tài tuấn kiệt trên linh đảo khác.
Lưu Tô Tử cắn răng:
- Đáng ghét!
Đương nhiên bọn họ hãnh diện, bây giờ Cố Bát thiếu gia đang cùng Cố Bát thiếu gia vẽ tranh khung rời, chắc chắn sẽ được đồn thành giai thoại thần tiên quyến lữ, bị vô số người hâm mộ.
Hôm nay Cố Bát thiếu gia biểu hiện ra thực lực chắc chắn sẽ nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, chấn động vạn vực, cơ hồ ngồi vững vị trí thiên tài số một Diệp Hồng cảnh.
Song hỉ lâm môn, bọn họ không hãnh diện thì ai hãnh diện?
Ngược lại phe Lưu Tô Tửh hoặc chết hoặc bị thương, thua hoàn toàn.
Trong mây mù, một số tu sĩ thế hệ trước nói chuyện.
- Cuộc chiến trong Tiên Hư hôm nay hầu như quyết định đám người tương lai là bá chủ mảnh đất này.
- Phe đại quận chúa quá mạnh mẽ. Đặc biệt lão bát của Cố gia, thế hệ trẻ mười hai cảnh Tây Nam chắc không còn ai là đối thủ của hắn.
- Đám lão nhân cảnh chủ phủ đa số thích thất quận chúa, đáng tiếc đại quận chúa kỹ cao một bậc lôi kéo Cố lão bát vào phe mình, hoàn toàn lật ngược thế cờ. Các lão nhân cảnh chủ phủ sẽ suy nghĩ lại nên lựa chọn như thế nào.
- Nghe nói đây là gia gia của đại quận chúa và gia gia của Cố lão bát bàn bạc, ta đoán hai người liên hợp cường cường, quyết định đại cục.
- Mỗi lần tranh giành người thừa kế là lại tràn ngập máu mư và âm mưu. Người có thể sống sót mới có năng lực nắm giữ một gia tộc.