Trong lòng ông lão khoác Tử Kim huyền bào hơi kinh hãi, thiếu niên bán yêu này thật đúng là khác thường. Tu vi của hắn đúng là đạt tới tình trạng như thế, lại có thể phá tan được cà sa Huyền Khí của ta.
- Lão phu chính là Hoa Vi Tử ở Tây Mộc Đà Sơn, cũng là một trong trưởng lão Cung Phụng của Cố gia Bát gia phủ. Lão phu nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi không tầm thường, chính là tài năng có thể bồi dưỡng. Tốt nhất cấp tốc lùi lại, để tránh tự làm hại bản thân .
Hoa Vi Tử nói.
Hoa Vi Tử có thân phận trưởng lão, có thể nói ra những lời như vậy với một bán yêu đã là khá khách khí .
Nếu không phải Phong Phi Vân chính là người mà thánh thần điểm danh muốn gặp thì lão đã sớm một chưởng chụp chết Phong Phi Vân .
Phong Phi Vân nói với âm thanh lạnh lùng:
- Ông lão, lão cút ngay. Đây là tranh đấu giữa ta và Cố Lão Bát, không tới phiên lão nhúng tay.
- Ngươi.. .
Hoa Vi Tử bị chọc giận, chòm râu và tóc đều phải đứng chổng ngược, lão nói:
- Tuy nói thế hệ trẻ tuổi tranh giành thì lão nhân không thể nhúng tay. Nhưng mà lão phu phụ trách bảo vệ Cố Bát gia phủ, liền có tư cách ra tay giáo huấn một chút ngươi, kẻ cuồng đồ đến đây gây sự .
Hoa Vi Tử tự kiềm chế tu vi tinh thâm, tịnh không sử dụng linh binh đạo thuật. Lão nhún chân một cái, thân thể bay lên, một chưởng đè về hướng đỉnh đầu Phong Phi Vân mà ấn xuống.
Phong Phi Vân cười một tiếng chế giễu, đạp chân một cái. Tốc độ so sánh với Hoa Vi Tử nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn trực tiếp bay đến đỉnh đầu của lão, nện một chưởng vào giữa lưng lão, chụp cho lão rơi xuống trên mặt đất, ngã sấp trên mặt đất.
- Rầm!
Hoa Vi Tử rơi xuống bụi bám đầy người, khiến cho những tấm ngọc thạch lát trên mặt đất đều bị nện vỡ, toàn thân đều đau đớn muốn nứt ra, cột sống lưng thiếu chút nữa bị đối phương cắt đứt.
Hoa Vi Tử có thân phận như thế nào, bình thường được vô số người sùng kính, hôm nay lại bị đánh mất mặt lớn như vậy, lửa giận trong lòng tuôn trào. Lão nhảy dựng lên, ném ra một khối đại ấn màu xanh về hướng tới Phong Phi Vân .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Đại ấn trở nên khổng lồ, phát ra ánh sáng màu vàng, từ trong đại ấn có những chữ bùa chú phát tán ra ngoài.
Đây là một món Cửu Phẩm Linh Khí, uy lực cực kì cường đại. Nó làm cho mặt đất mấy chục thước chung quanh đều bị chấn động đến không ngừng nứt ra.
- Báu vật không tồi.
Phong Phi Vân vươn ra một cánh tay, bàn tay hóa thành cái bóng thật lớn, thu lấy quả đại ấn này. Sau đó hắn xoay người lại đâm ra một mâu. Phốc! Lưỡi mâu xuyên thủng ngực Hoa Vi Tử, đâm vào vị trí trái tim .
Hoa Vi Tử chính là tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, sức sống cực kỳ cường đại, trái tim bị nghiền nát mà vẫn chưa chết. Đôi mắt trở nên vô cùng dữ tợn, một chưởng công kích ra ngoài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Phong Phi Vân cũng đánh ra một chưởng, bàn tay trở nên thần kì như trảo của Phượng Hoàng. Nó xé rách cánh tay của Hoa Vi Tử, một tảng lớn huyết nhục từ trên cánh tay lão bị róc đi rơi xuống, để lộ ra đầu khớp xương trắng hếu đáng sợ.
- A!
Đây là nỗi đau bị nạo xương, làm cho Hoa Vi Tử kêu thảm một tiếng.
Sau lưng của lão lao ra năm đạo Linh Thú chiến hồn, chính là năm con Đằng Xà, đồng thời nhào về hướng Phong Phi Vân .
- Giãy dụa vô ích!
Phong Phi Vân lắc lắc đầu, trên cánh tay vang lên âm thanh to lớn của Linh Thú chiến hồn. Một chưởng đánh ra lực lượng của bốn trăm bốn mươi hai vị tu sĩ Niết Bàn Đệ Tứ Trọng. Nó trực tiếp đánh cho nát bấy năm đạo Linh Thú chiến hồn của Hoa Vi Tử, đồng thời chặt đôi thân thể của Hoa Vi Tử .
Những tu sĩ hộ vệ chạy tới đều bị một màn này hù dọa. Ngay cả Cung Phụng trưởng lão Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đều bị một chưởng chụp chết, lực lượng của tên bán yêu trẻ tuổi này rốt cuộc mạnh tới đâu ?
Một đám tu sĩ không ngừng lui về phía sau, không dám đánh nhau với Phong Phi Vân, đây chính là một sát tinh a.
Phong Phi Vân rốt cục đi tới dưới Lâu Các của Cố Bát thiếu gia. Những tu sĩ hộ vệ này đều vây chung quanh, nhưng mà lại không người nào dám ra tay xuất thủ.
Ở trên Lâu Các đúng lúc có mấy người anh tài trẻ tuổi đang ngồi ở nơi này. Bọn họ vừa uống rượu, vừa thưởng thức "Thương Khung Đồ", vừa nói vừa cười, tựa hồ căn bản không thấy Phong Phi Vân đằng đằng sát khí mà đến.
Mấy vị anh tài trẻ tuổi này đúng là Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Tam Đắc, Hoàng Thiên, Lưu Tô Hồng. Chính là mấy người có tu vi đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.
- Thì ra là Phong huynh, ngươi tới quý phủ của ta làm cái gì a?
Cố Bát thiếu gia tuấn tú phóng khoáng, cử chỉ phong lưu.
Phong Phi Vân đứng thẳng sừng sững, ánh mắt đầy thách thức mà nói:
- Cố Lão Bát, ngươi đây là biết rõ mà còn cố hỏi. Ta hỏi ngươi hôm qua ta đã đặt đơn mua Linh Thú chiến hồn tại Mộng Thiên Cư, vì sao ngươi phải tranh đoạt với ta?
- Có việc này sao?
Cố Bát thiếu gia có hơi ngây người như vậy, chợt cười nói:
- Ta không biết người đặt mua kia lại là Phong huynh, thật sự là rất xin lỗi. Nhưng mà ta ra giá cả gấp đôi để mua Linh Thú chiến hồn, kỳ thật cũng là ta có hại a! Phong huynh hẳn là sẽ không cần để ý mới đúng.
Phong Phi Vân tự nhiên biết Cố Lão Bát sẽ có một đống lí do để thoái thác. Nhưng mà lần này vốn chính là hắn kiếm lấy một cái cớ để xông vào cửa, cho nên bất kể Cố Bát thiếu gia nói như thế nào thì hắn đều không có khả năng dừng tay.
Lưu Tô Hồng mặc bộ hồng sam mỏng, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, trên gương mặt xinh đẹp vô song có hơi lộ ra cảm giác lạnh buốt. Nàng nói:
- Phong Phi Vân, nơi này chính là Cố Bát gia phủ, ngươi không phân tốt xấu liền xông vào phủ đệ của người khác, lại còn giết chết nhiều hộ vệ và Cung Phụng như vậy, thế này mà là coi trọng pháp luật Diệp Hồng Cảnh sao? Thế này mà là tôn trọng Cảnh Chủ đại nhân sao?
Lúc này, Lưu Tô Tử và Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường, còn có một số anh tài trẻ tuổi cũng xông vào Cố Bát gia phủ.
Lưu Tô Tử ra mặt trước tiên. Với tư thế oai hùng bừng bừng, trang điểm đẹp đẽ động lòng người, nàng tay cầm cái quạt đã đi tới như một làn gió màu tím, từ rất xa đã nói:
- Thế hệ trẻ tuổi tranh giành, tranh nhau chính là một khí phách và một thân nhiệt huyết. Cái này không quan hệ tới pháp luật. Nếu như thật sự cần pháp luật, thì lực lượng chính là pháp luật.
Những anh tài trẻ tuổi này vừa nhận được tin đồn liền lập tức chạy tới. Mấy vị anh tài trẻ tuổi kia có quen biết với Phong Phi Vân, nên đều gật đầu cười cười đối với Phong Phi Vân.
Đứng trên lầu các, Lưu Tô Hồng mắt nhung sa sầm, trong đồng tử có quầng sáng sát khí nhấp nháy .
- Hay cho một câu lực lượng chính là pháp luật. Hôm nay Hoàng Thiên ta đây liền đến xem pháp luật của ai mạnh hơn.
Trong lòng ông lão khoác Tử Kim huyền bào hơi kinh hãi, thiếu niên bán yêu này thật đúng là khác thường. Tu vi của hắn đúng là đạt tới tình trạng như thế, lại có thể phá tan được cà sa Huyền Khí của ta.
- Lão phu chính là Hoa Vi Tử ở Tây Mộc Đà Sơn, cũng là một trong trưởng lão Cung Phụng của Cố gia Bát gia phủ. Lão phu nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi không tầm thường, chính là tài năng có thể bồi dưỡng. Tốt nhất cấp tốc lùi lại, để tránh tự làm hại bản thân .
Hoa Vi Tử nói.
Hoa Vi Tử có thân phận trưởng lão, có thể nói ra những lời như vậy với một bán yêu đã là khá khách khí .
Nếu không phải Phong Phi Vân chính là người mà thánh thần điểm danh muốn gặp thì lão đã sớm một chưởng chụp chết Phong Phi Vân .
Phong Phi Vân nói với âm thanh lạnh lùng:
- Ông lão, lão cút ngay. Đây là tranh đấu giữa ta và Cố Lão Bát, không tới phiên lão nhúng tay.
- Ngươi.. .
Hoa Vi Tử bị chọc giận, chòm râu và tóc đều phải đứng chổng ngược, lão nói:
- Tuy nói thế hệ trẻ tuổi tranh giành thì lão nhân không thể nhúng tay. Nhưng mà lão phu phụ trách bảo vệ Cố Bát gia phủ, liền có tư cách ra tay giáo huấn một chút ngươi, kẻ cuồng đồ đến đây gây sự .
Hoa Vi Tử tự kiềm chế tu vi tinh thâm, tịnh không sử dụng linh binh đạo thuật. Lão nhún chân một cái, thân thể bay lên, một chưởng đè về hướng đỉnh đầu Phong Phi Vân mà ấn xuống.
Phong Phi Vân cười một tiếng chế giễu, đạp chân một cái. Tốc độ so sánh với Hoa Vi Tử nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn trực tiếp bay đến đỉnh đầu của lão, nện một chưởng vào giữa lưng lão, chụp cho lão rơi xuống trên mặt đất, ngã sấp trên mặt đất.
- Rầm!
Hoa Vi Tử rơi xuống bụi bám đầy người, khiến cho những tấm ngọc thạch lát trên mặt đất đều bị nện vỡ, toàn thân đều đau đớn muốn nứt ra, cột sống lưng thiếu chút nữa bị đối phương cắt đứt.
Hoa Vi Tử có thân phận như thế nào, bình thường được vô số người sùng kính, hôm nay lại bị đánh mất mặt lớn như vậy, lửa giận trong lòng tuôn trào. Lão nhảy dựng lên, ném ra một khối đại ấn màu xanh về hướng tới Phong Phi Vân .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Đại ấn trở nên khổng lồ, phát ra ánh sáng màu vàng, từ trong đại ấn có những chữ bùa chú phát tán ra ngoài.
Đây là một món Cửu Phẩm Linh Khí, uy lực cực kì cường đại. Nó làm cho mặt đất mấy chục thước chung quanh đều bị chấn động đến không ngừng nứt ra.
- Báu vật không tồi.
Phong Phi Vân vươn ra một cánh tay, bàn tay hóa thành cái bóng thật lớn, thu lấy quả đại ấn này. Sau đó hắn xoay người lại đâm ra một mâu. Phốc! Lưỡi mâu xuyên thủng ngực Hoa Vi Tử, đâm vào vị trí trái tim .
Hoa Vi Tử chính là tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, sức sống cực kỳ cường đại, trái tim bị nghiền nát mà vẫn chưa chết. Đôi mắt trở nên vô cùng dữ tợn, một chưởng công kích ra ngoài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Phong Phi Vân cũng đánh ra một chưởng, bàn tay trở nên thần kì như trảo của Phượng Hoàng. Nó xé rách cánh tay của Hoa Vi Tử, một tảng lớn huyết nhục từ trên cánh tay lão bị róc đi rơi xuống, để lộ ra đầu khớp xương trắng hếu đáng sợ.
- A!
Đây là nỗi đau bị nạo xương, làm cho Hoa Vi Tử kêu thảm một tiếng.
Sau lưng của lão lao ra năm đạo Linh Thú chiến hồn, chính là năm con Đằng Xà, đồng thời nhào về hướng Phong Phi Vân .
- Giãy dụa vô ích!
Phong Phi Vân lắc lắc đầu, trên cánh tay vang lên âm thanh to lớn của Linh Thú chiến hồn. Một chưởng đánh ra lực lượng của bốn trăm bốn mươi hai vị tu sĩ Niết Bàn Đệ Tứ Trọng. Nó trực tiếp đánh cho nát bấy năm đạo Linh Thú chiến hồn của Hoa Vi Tử, đồng thời chặt đôi thân thể của Hoa Vi Tử .
Những tu sĩ hộ vệ chạy tới đều bị một màn này hù dọa. Ngay cả Cung Phụng trưởng lão Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đều bị một chưởng chụp chết, lực lượng của tên bán yêu trẻ tuổi này rốt cuộc mạnh tới đâu ?
Một đám tu sĩ không ngừng lui về phía sau, không dám đánh nhau với Phong Phi Vân, đây chính là một sát tinh a.
Phong Phi Vân rốt cục đi tới dưới Lâu Các của Cố Bát thiếu gia. Những tu sĩ hộ vệ này đều vây chung quanh, nhưng mà lại không người nào dám ra tay xuất thủ.
Ở trên Lâu Các đúng lúc có mấy người anh tài trẻ tuổi đang ngồi ở nơi này. Bọn họ vừa uống rượu, vừa thưởng thức "Thương Khung Đồ", vừa nói vừa cười, tựa hồ căn bản không thấy Phong Phi Vân đằng đằng sát khí mà đến.
Mấy vị anh tài trẻ tuổi này đúng là Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Tam Đắc, Hoàng Thiên, Lưu Tô Hồng. Chính là mấy người có tu vi đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.
- Thì ra là Phong huynh, ngươi tới quý phủ của ta làm cái gì a?
Cố Bát thiếu gia tuấn tú phóng khoáng, cử chỉ phong lưu.
Phong Phi Vân đứng thẳng sừng sững, ánh mắt đầy thách thức mà nói:
- Cố Lão Bát, ngươi đây là biết rõ mà còn cố hỏi. Ta hỏi ngươi hôm qua ta đã đặt đơn mua Linh Thú chiến hồn tại Mộng Thiên Cư, vì sao ngươi phải tranh đoạt với ta?
- Có việc này sao?
Cố Bát thiếu gia có hơi ngây người như vậy, chợt cười nói:
- Ta không biết người đặt mua kia lại là Phong huynh, thật sự là rất xin lỗi. Nhưng mà ta ra giá cả gấp đôi để mua Linh Thú chiến hồn, kỳ thật cũng là ta có hại a! Phong huynh hẳn là sẽ không cần để ý mới đúng.
Phong Phi Vân tự nhiên biết Cố Lão Bát sẽ có một đống lí do để thoái thác. Nhưng mà lần này vốn chính là hắn kiếm lấy một cái cớ để xông vào cửa, cho nên bất kể Cố Bát thiếu gia nói như thế nào thì hắn đều không có khả năng dừng tay.
Lưu Tô Hồng mặc bộ hồng sam mỏng, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, trên gương mặt xinh đẹp vô song có hơi lộ ra cảm giác lạnh buốt. Nàng nói:
- Phong Phi Vân, nơi này chính là Cố Bát gia phủ, ngươi không phân tốt xấu liền xông vào phủ đệ của người khác, lại còn giết chết nhiều hộ vệ và Cung Phụng như vậy, thế này mà là coi trọng pháp luật Diệp Hồng Cảnh sao? Thế này mà là tôn trọng Cảnh Chủ đại nhân sao?
Lúc này, Lưu Tô Tử và Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường, còn có một số anh tài trẻ tuổi cũng xông vào Cố Bát gia phủ.
Lưu Tô Tử ra mặt trước tiên. Với tư thế oai hùng bừng bừng, trang điểm đẹp đẽ động lòng người, nàng tay cầm cái quạt đã đi tới như một làn gió màu tím, từ rất xa đã nói:
- Thế hệ trẻ tuổi tranh giành, tranh nhau chính là một khí phách và một thân nhiệt huyết. Cái này không quan hệ tới pháp luật. Nếu như thật sự cần pháp luật, thì lực lượng chính là pháp luật.
Những anh tài trẻ tuổi này vừa nhận được tin đồn liền lập tức chạy tới. Mấy vị anh tài trẻ tuổi kia có quen biết với Phong Phi Vân, nên đều gật đầu cười cười đối với Phong Phi Vân.
Đứng trên lầu các, Lưu Tô Hồng mắt nhung sa sầm, trong đồng tử có quầng sáng sát khí nhấp nháy .
- Hay cho một câu lực lượng chính là pháp luật. Hôm nay Hoàng Thiên ta đây liền đến xem pháp luật của ai mạnh hơn.