Cũng chính là ba nghìn sáu trăm tám mươi miếng Trùng Động Linh Thạch.
Hơn nữa trước kia Phong Phi Vân có được một ngàn năm trăm tám mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch, nên lúc này tổng cộng thêm vào thì có đến năm nghìn hai trăm sáu mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch, có nghĩa là giá trị của cải cực kỳ kinh người, có thể so với tổng số của một tòa tiên mạch đại quáng ( mỏ quặng lớn) Linh Thạch .
Ba trăm vạn cân Hỏa Loan Cốt, thấp nhất được đánh giá là ba trăm ức miếng Linh Thạch.
Đây càng là một món tiền tài khổng lồ, đủ để cho những chủng tộc cổ đều phải lùi bước. Chỉ có những Đại Tông Sư Luyện Đan cực kỳ giàu có mới có thể mua được .
Đương nhiên còn có một chút thế lực lớn siêu cấp nghe thấy tin tức mà đến, còn có thế lực thậm chí cao hơn Trung Cổ thế gia. Tất cả đều khiêm tốn tiến vào Mộng Thiên Cư, chỉ vì mua được Hỏa Loan Cốt trong truyền thuyết.
Phong Phi Vân tịnh không có hứng thú gì đối với hội đấu giá, mà là chờ đợi tại Tiên Thị buôn bán Linh Thú chiến hồn, hắn ngồi ở trong đại điện một tòa Ngọc Cung .
Nơi này chính là chỗ mà khách quý của Tiên Thị mới có thể đi vào, cực kì yên tĩnh, chung quanh cũng có trận pháp vô hình bảo vệ. Ở chính giữa Ngọc Cung đang đặt một cái Thanh Đồng đỉnh lô, bên trong hương khói cực ít nhưng vẫn có linh khí xông vào mũi.
Phong Phi Vân ngồi ở bên trong Ngọc Cung, hắn đang chuyển hóa Linh Thú chiến hồn.
Hội đấu giá kết thúc chính là thời điểm rời khỏi Hồng Diệp Tinh đi đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Hắn nhất định phải cố gắng nâng cao thực lực của mình. Nếu có thể thêm được một phân lực lượng thì hắn liền muốn nhiều hơn một phân lực lượng.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!
Hai tay Phong Phi Vân đều tự nắm một con Linh Thú chiến hồn, mạnh mẽ thu nạp Linh Thú chiến hồn vào trong thân thể. Linh Thú chiến hồn mới nhập liền nuốt chửng Linh Thú chiến hồn yếu ớt, sau đó chiếm cứ vị trí lúc đầu của Linh Thú chiến hồn, trở thành chiến hồn mới.
Đây là một quá trình không ngừng rèn luyện bản thân, cường hóa chính mình.
Sau khi Phong Phi Vân chuyển hóa xong hai mươi hai con Linh Thú chiến hồn, hắn liền lập tức ngừng lại mà quany sang nhìn ra bên ngoài .
- Lộc cộc!
Từ bên ngoài Ngọc Cung truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một người công tử trẻ tuổi mặc y bào màu tím có thêu những sợi tơ vàng đứng ở bên ngoài, vóc người rất mảnh mai, da thịt trắng như tuyết tựa đứa bé, trong đôi mắt hiện rõ vài phần đơn thuần. Hắn phe phẩy cái quạt trong tay mà cười hỏi:
- Phong công tử, ta có thể vào được không?
Phong Phi Vân thu hồi lại những Linh Thú chiến hồn bị phong ấn này, hắn vung tay áo lên làm cửa lớn mở ra, rồi cười nói:
- Mộng Thiên Cư đều là nhà cửa ngươi mở, vậy làm sao ngươi không thể đi vào?
Lưu Tô Tử nhẹ nhàng bước vào với một nụ cười khẽ, dung nhan trắng nõn như ngọc, eo ngọc mảnh mai như cành liễu mềm mại. Nàng từ bên ngoài đi vào, liền nói:
- Khó trách Phong công tử có tu vi cao như vậy, thì ra ngay cả trong thời gian ngắn ngủi chờ đợi hội đấu giá kết thúc đều vẫn tu luyện, thật sự là làm cho người ta bội phục, khả kính! Đáng tiếc!
Phong Phi Vân tươi cười đứng dậy, trong đôi mắt hiện ra vài phần kì quái, hắn vừa đi thong thả vừa cười nói:
- Ai kêu lão cha ta không phải Cảnh Chủ đại nhân, tự nhiên so với người khác càng phải cố gắng hơn mới được.
Lưu Tô Tử hé miệng cười một tiếng, sóng mắt trêu người, mày ngài khẽ nhướn, cứ chậm rãi như vậy đi đến phía sau Phong Phi Vân, sau đó đúng là ôm lấy Phong Phi Vân .
Phong Phi Vân thật giống như biết nàng sẽ làm như vậy, nên trước một bước đã tóm lấy một đôi tay ngọc của nàng, khiến cho tay nàng không thể đụng đến thân thể của mình.
- Ngươi không phải Lưu Tô Tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn gắt gao cầm chắc cổ tay của nàng.
Giữa hai ngón tay ngọc của nàng có một cây châm cực kỳ nhỏ, so với sợi tóc đều phải nhỏ gấp hàng chục lần. Hơn nữa cây châm này hoàn toàn như hòa tan vào cùng không khí, coi như là tu sĩ cũng không nhất định có thể phát hiện.
Mũi nhọn của cây châm này đã tựa vào vị trí đan điền của Phong Phi Vân, thiếu chút nữa liền đâm ngập vào .
Trong đôi mắt nhung của "Lưu Tô Tử" sinh ra một nét cười khẩy, hàng mi rung rung, môi đỏ sáng bóng, nàng nói:
- Làm thế nào ngươi phát hiện ta không phải là nó ?
Phong Phi Vân mạnh mẽ giật ra cây Linh Châm ở giữa ngón tay nàng, hung hăng ném nó xuống đất, nắm cổ tay nàng ở trong tay mình. Hắn nhìn nàng một chút rồi mới thản nhiên nói:
- Tổng cộng có ba điểm. Thứ nhất, Lưu Tô Tử sẽ không gọi Phong công tử. Vào lúc nàng khách khí đối với ta liền kêu một tiếng Phong huynh, còn khi không khách khí đối với ta, trực tiếp kêu một tiếng Tử Bán Yêu.
- Thứ hai, Lưu Tô Tử rất xem thường bán yêu. Mặc dù là ta trở thành Chiến Vương, đối với ta nàng có vài phần kính trọng. Nhưng lúc đi lại cùng nhau thì nàng đều sẽ duy trì cự li ba bước với ta, căn bản không có khả năng đột nhiên ôm ta. Đương nhiên vẫn còn có một loại tình huống, trừ phi... Có người làm cho nàng có hứng .
- Thứ ba, ánh mắt của nàng cũng hoàn toàn không giống với ngươi. Ánh mắt của nàng mang theo một vẻ nhìn xa trông rộng làm cho không người nào có thể đoán được, đó là một loại cảm giác bày mưu tính kế. Ngươi tuy rằng đã rất cố gắng học tập ánh mắt của nàng, dùng để ngụy trang chính mình. Nhưng mà dù sao ngươi cũng không có sự thông minh của nàng, loại ánh mắt này không phải thông qua ngụy trang liền có thể làm được.
- Ha hả, ta không được thông minh như nó, ngươi nói đùa gì vậy. Từ nhỏ đến lớn, nếu không phải nhờ những Lão Tổ tông thương yêu nó thì ta đã sớm có khả năng giết nó mười lần.
Tay ngọc của "Lưu Tô Tử" bỗng trở nên vô cùng trơn tuột, giống như là một con cá chạch Bạch Ngọc chuồn ra từ trong tay Phong Phi Vân, sau đó vội vàng lui về phía sau, dựa vào một bức tường.
Phong Phi Vân lắc đầu cười cười
- Các ngươi ai thông minh, ai ngu xuẩn, với ta không quan hệ. Nhưng mà nếu ngươi muốn giết ta, thì rốt cuộc vẫn phải có lý do chứ? Đại Quận Chúa!
Phong Phi Vân nói toạc ra thân phận chân thật của nàng.
Nàng chính là Lưu Tô Hồng.
Mặc dù Phong Phi Vân đã nói toạc ra thân phận chân thật của nàng, nhưng mà nàng lại vẫn không hề thay đổi dung mạo. Nàng thản nhiên đứng ở dưới bức tường, da trắng má hồng, mắt nhung không ngừng gợn sóng. Nàng cười hỏi:
- Nếu như ta nói cho ngươi, ta là tới đây báo thù cho Cố Lão Bát thì ngươi có tin hay không?
Phong Phi Vân lắc đầu cười cười, đáp:
- Nếu ngươi thật sự là nữ nhân đa tình như vậy, thì đúng là ta có khả năng suy nghĩ tha cho ngươi một mạng. Chỉ tiếc là trên đời nữ nhân đa tình không ít, nhưng mà ngươi cũng tuyệt đối không phải một người trong số đó .
"Lưu Tô Tử" híp mắt cười cười, nói:
- Ngươi có phần nói rất dứt khoát, chẳng lẽ xem ra ta chính là một nữ nhân vô tình như vậy?
Cũng chính là ba nghìn sáu trăm tám mươi miếng Trùng Động Linh Thạch.
Hơn nữa trước kia Phong Phi Vân có được một ngàn năm trăm tám mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch, nên lúc này tổng cộng thêm vào thì có đến năm nghìn hai trăm sáu mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch, có nghĩa là giá trị của cải cực kỳ kinh người, có thể so với tổng số của một tòa tiên mạch đại quáng ( mỏ quặng lớn) Linh Thạch .
Ba trăm vạn cân Hỏa Loan Cốt, thấp nhất được đánh giá là ba trăm ức miếng Linh Thạch.
Đây càng là một món tiền tài khổng lồ, đủ để cho những chủng tộc cổ đều phải lùi bước. Chỉ có những Đại Tông Sư Luyện Đan cực kỳ giàu có mới có thể mua được .
Đương nhiên còn có một chút thế lực lớn siêu cấp nghe thấy tin tức mà đến, còn có thế lực thậm chí cao hơn Trung Cổ thế gia. Tất cả đều khiêm tốn tiến vào Mộng Thiên Cư, chỉ vì mua được Hỏa Loan Cốt trong truyền thuyết.
Phong Phi Vân tịnh không có hứng thú gì đối với hội đấu giá, mà là chờ đợi tại Tiên Thị buôn bán Linh Thú chiến hồn, hắn ngồi ở trong đại điện một tòa Ngọc Cung .
Nơi này chính là chỗ mà khách quý của Tiên Thị mới có thể đi vào, cực kì yên tĩnh, chung quanh cũng có trận pháp vô hình bảo vệ. Ở chính giữa Ngọc Cung đang đặt một cái Thanh Đồng đỉnh lô, bên trong hương khói cực ít nhưng vẫn có linh khí xông vào mũi.
Phong Phi Vân ngồi ở bên trong Ngọc Cung, hắn đang chuyển hóa Linh Thú chiến hồn.
Hội đấu giá kết thúc chính là thời điểm rời khỏi Hồng Diệp Tinh đi đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Hắn nhất định phải cố gắng nâng cao thực lực của mình. Nếu có thể thêm được một phân lực lượng thì hắn liền muốn nhiều hơn một phân lực lượng.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!
Hai tay Phong Phi Vân đều tự nắm một con Linh Thú chiến hồn, mạnh mẽ thu nạp Linh Thú chiến hồn vào trong thân thể. Linh Thú chiến hồn mới nhập liền nuốt chửng Linh Thú chiến hồn yếu ớt, sau đó chiếm cứ vị trí lúc đầu của Linh Thú chiến hồn, trở thành chiến hồn mới.
Đây là một quá trình không ngừng rèn luyện bản thân, cường hóa chính mình.
Sau khi Phong Phi Vân chuyển hóa xong hai mươi hai con Linh Thú chiến hồn, hắn liền lập tức ngừng lại mà quany sang nhìn ra bên ngoài .
- Lộc cộc!
Từ bên ngoài Ngọc Cung truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một người công tử trẻ tuổi mặc y bào màu tím có thêu những sợi tơ vàng đứng ở bên ngoài, vóc người rất mảnh mai, da thịt trắng như tuyết tựa đứa bé, trong đôi mắt hiện rõ vài phần đơn thuần. Hắn phe phẩy cái quạt trong tay mà cười hỏi:
- Phong công tử, ta có thể vào được không?
Phong Phi Vân thu hồi lại những Linh Thú chiến hồn bị phong ấn này, hắn vung tay áo lên làm cửa lớn mở ra, rồi cười nói:
- Mộng Thiên Cư đều là nhà cửa ngươi mở, vậy làm sao ngươi không thể đi vào?
Lưu Tô Tử nhẹ nhàng bước vào với một nụ cười khẽ, dung nhan trắng nõn như ngọc, eo ngọc mảnh mai như cành liễu mềm mại. Nàng từ bên ngoài đi vào, liền nói:
- Khó trách Phong công tử có tu vi cao như vậy, thì ra ngay cả trong thời gian ngắn ngủi chờ đợi hội đấu giá kết thúc đều vẫn tu luyện, thật sự là làm cho người ta bội phục, khả kính! Đáng tiếc!
Phong Phi Vân tươi cười đứng dậy, trong đôi mắt hiện ra vài phần kì quái, hắn vừa đi thong thả vừa cười nói:
- Ai kêu lão cha ta không phải Cảnh Chủ đại nhân, tự nhiên so với người khác càng phải cố gắng hơn mới được.
Lưu Tô Tử hé miệng cười một tiếng, sóng mắt trêu người, mày ngài khẽ nhướn, cứ chậm rãi như vậy đi đến phía sau Phong Phi Vân, sau đó đúng là ôm lấy Phong Phi Vân .
Phong Phi Vân thật giống như biết nàng sẽ làm như vậy, nên trước một bước đã tóm lấy một đôi tay ngọc của nàng, khiến cho tay nàng không thể đụng đến thân thể của mình.
- Ngươi không phải Lưu Tô Tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn gắt gao cầm chắc cổ tay của nàng.
Giữa hai ngón tay ngọc của nàng có một cây châm cực kỳ nhỏ, so với sợi tóc đều phải nhỏ gấp hàng chục lần. Hơn nữa cây châm này hoàn toàn như hòa tan vào cùng không khí, coi như là tu sĩ cũng không nhất định có thể phát hiện.
Mũi nhọn của cây châm này đã tựa vào vị trí đan điền của Phong Phi Vân, thiếu chút nữa liền đâm ngập vào .
Trong đôi mắt nhung của "Lưu Tô Tử" sinh ra một nét cười khẩy, hàng mi rung rung, môi đỏ sáng bóng, nàng nói:
- Làm thế nào ngươi phát hiện ta không phải là nó ?
Phong Phi Vân mạnh mẽ giật ra cây Linh Châm ở giữa ngón tay nàng, hung hăng ném nó xuống đất, nắm cổ tay nàng ở trong tay mình. Hắn nhìn nàng một chút rồi mới thản nhiên nói:
- Tổng cộng có ba điểm. Thứ nhất, Lưu Tô Tử sẽ không gọi Phong công tử. Vào lúc nàng khách khí đối với ta liền kêu một tiếng Phong huynh, còn khi không khách khí đối với ta, trực tiếp kêu một tiếng Tử Bán Yêu.
- Thứ hai, Lưu Tô Tử rất xem thường bán yêu. Mặc dù là ta trở thành Chiến Vương, đối với ta nàng có vài phần kính trọng. Nhưng lúc đi lại cùng nhau thì nàng đều sẽ duy trì cự li ba bước với ta, căn bản không có khả năng đột nhiên ôm ta. Đương nhiên vẫn còn có một loại tình huống, trừ phi... Có người làm cho nàng có hứng .
- Thứ ba, ánh mắt của nàng cũng hoàn toàn không giống với ngươi. Ánh mắt của nàng mang theo một vẻ nhìn xa trông rộng làm cho không người nào có thể đoán được, đó là một loại cảm giác bày mưu tính kế. Ngươi tuy rằng đã rất cố gắng học tập ánh mắt của nàng, dùng để ngụy trang chính mình. Nhưng mà dù sao ngươi cũng không có sự thông minh của nàng, loại ánh mắt này không phải thông qua ngụy trang liền có thể làm được.
- Ha hả, ta không được thông minh như nó, ngươi nói đùa gì vậy. Từ nhỏ đến lớn, nếu không phải nhờ những Lão Tổ tông thương yêu nó thì ta đã sớm có khả năng giết nó mười lần.
Tay ngọc của "Lưu Tô Tử" bỗng trở nên vô cùng trơn tuột, giống như là một con cá chạch Bạch Ngọc chuồn ra từ trong tay Phong Phi Vân, sau đó vội vàng lui về phía sau, dựa vào một bức tường.
Phong Phi Vân lắc đầu cười cười
- Các ngươi ai thông minh, ai ngu xuẩn, với ta không quan hệ. Nhưng mà nếu ngươi muốn giết ta, thì rốt cuộc vẫn phải có lý do chứ? Đại Quận Chúa!
Phong Phi Vân nói toạc ra thân phận chân thật của nàng.
Nàng chính là Lưu Tô Hồng.
Mặc dù Phong Phi Vân đã nói toạc ra thân phận chân thật của nàng, nhưng mà nàng lại vẫn không hề thay đổi dung mạo. Nàng thản nhiên đứng ở dưới bức tường, da trắng má hồng, mắt nhung không ngừng gợn sóng. Nàng cười hỏi:
- Nếu như ta nói cho ngươi, ta là tới đây báo thù cho Cố Lão Bát thì ngươi có tin hay không?
Phong Phi Vân lắc đầu cười cười, đáp:
- Nếu ngươi thật sự là nữ nhân đa tình như vậy, thì đúng là ta có khả năng suy nghĩ tha cho ngươi một mạng. Chỉ tiếc là trên đời nữ nhân đa tình không ít, nhưng mà ngươi cũng tuyệt đối không phải một người trong số đó .
"Lưu Tô Tử" híp mắt cười cười, nói:
- Ngươi có phần nói rất dứt khoát, chẳng lẽ xem ra ta chính là một nữ nhân vô tình như vậy?