Chẳng lẽ bán yêu trời sinh cũng không được yêu thích.
Chẳng lẽ trong giới Thiên Chi Kiêu Nữ cũng đã lan truyền câu tục ngữ "Gặp phải bán yêu mau tránh đi, khỏe mạnh trường thọ vạn vạn năm" .
Lưu Tô Tử là như vậy, Du Tử Lăng cũng là như vậy.
Lưu Tô Tử tịnh không thể nào yêu thích Phong Phi Vân, nàng nói:
- Ta đều hoài nghi phía sau chuyện này có đúng là do ngươi làm chủ hay không ? Bằng không vì sao mỗi lần ta gặp nguy hiểm, rốt cuộc đều có thể gặp phải ngươi.
Phong Phi Vân rất buồn bực, hắn đáp:
- Thanh toán ngươi đối với ta có lợi ích gì. Nói tiền tài, ngươi cũng không giàu có như ta, nói tu vi, hiện tại ngươi cũng không mạnh hơn ta. Hà tất ta phải thanh toán ngươi.
Lưu Tô Tử mắt nhung chuyển động, do dự chỉ chốc lát, nàng gật đầu rồi hỏi:
- Nói cũng phải. Bán yêu nhà ngươi này lại không giỏi nữ sắc, lại không thiếu tiền tài, chẳng lẽ là muốn giúp đỡ ta làm Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, sau đó để cho ta phong một vùng cho Bán Yêu Minh các ngươi.
Toát mồ hôi.
Phong Phi Vân phát hiện sự nghi ngờ của nàng không phải nặng bình thường. Nữ nhân quá thông minh cũng không tốt. Có điều lời của nàng trái lại nhắc nhở Phong Phi Vân, nếu như để cho nàng ngồi trên vị trí Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, thì đối với Bán Yêu Minh sẽ có ích lợi rất lớn .
Phong Phi Vân vẫn rất có tình cảm đối với Bán Yêu Minh .
- Ngươi nói không sai, ta đúng là có ý tứ này. Bán Yêu Minh chúng ta cố ý ủng hộ ngươi làm người kế thừa Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh.
Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên nghiêm túc, thật giống như thật sự đã có một việc như vậy.
- Hừ, đã biết rõ dụng ý của ngươi không trong sáng. Nhất Nhất đang ở chỗ nào ? Hãy mang ta đi gặp nàng. Chỉ cần tìm được nàng, liền coi như ngươi đã lập một công lớn. Tương lai nếu như ta là Cảnh Chủ, tự nhiên sẽ không bạc đãi Bán Yêu Minh các ngươi.
Lưu Tô Tử nói.
- Nàng. .. Nàng.. .
Phong Phi Vân đương nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, chính mình đã mới cường giả Yêu Tộc đi đối phó Hiên Viên Nhất Nhất. Vì vậy hắn đáp:
- Ta đã nói với ngươi, chúng ta gặp phải người của Âm Gian Giới, sau đó liền tách rời chạy trốn. Làm sao ta biết hiện tại nàng ở nơi nào ?
Lưu Tô Tử cao mày mà nói:
- Lần này đây Lưu Tô Lục và Lưu Tô Lam đều có chuẩn bị chu đáo. Bằng lực lượng của ngươi, căn bản không có khả năng chạy ra khỏi cục diện do bọn họ bố trí. Chỉ có tìm được Nhất Nhất, thì mới có thể dẫn chúng ta rời khỏi nơi này.
- Như vậy là ngươi không tin thực lực của ta ?
Trong lòng Phong Phi Vân rất chán ngấy, đối với Hiên Viên Nhất Nhất cũng rất mâu thuẫn. Không phải nàng chỉ là Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có gì đặc biệt hơn người sao?
Lưu Tô Tử liếc xéo hắn một cái, rồi hỏi:
- Nếu như ngươi là thật sự mạnh mẽ như vậy, hiện tại vì sao phải trốn ?
- Rầm.
Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước chân lại, thân thể trượt xa mấy chục thước về hướng phía trước, cuối cùng mới dừng lại, đầu gối đều ngập sâu vào trong lớp đất
.. .
Phong Phi Vân dừng bước đột ngột, lực quán tính đánh vào thiếu chút khiến Lưu Tô Tử bay vọt đi.
- Bây giờ không phải lúc tức giận. Ngươi vốn so sánh với Nhất Nhất thì vẫn yếu hơn nhiều. Còn không mau trốn đi, nếu như để cho người của Cửu Tiêu Tiên Thành và Lưu Tô Lục đuổi theo kịp thì chúng ta nhất định phải chết.
Lưu Tô Tử nói.
Phong Phi Vân nhìn chăm chú phía trước, rồi cười cười với vẻ mặt đau khổ
- Đại tỷ, không phải ta bực mình, mà là đường phía trước đã bị bịt kín .
Lưu Tô Tử thoát ra từ trong tay Phong Phi Vân, rơi xuống trên mặt đất. Nàng vuốt vuốt bả vai bị nắm đau, sau đó xoay người nhìn về phía trước .
Con đường phía trước quả nhiên đều bị bịt kín, không trung đều bị giam cầm, có một bức tường cổ cao như dãy núi đội đất chui lên, ở trên tường cổ có một đám tu sĩ với khí tức cường đại đang đứng .
Đứng ở chính giữa cũng là một nữ nhân, nàng mặc đạo bào màu lam, bên hông đeo đầy tua rua, trên đầu quấn búi tóc kiểu đạo sĩ có cắm cây trâm Tinh Đình (chuồn chuồn ) màu trắng .
Gương mặt nàng có vài phần giống với Lưu Tô Tử, tuổi cũng không sai biệt nhiều, trông rất là xinh đẹp. Nàng cười nói:
- Thất muội, không nghĩ đến ngươi lại trốn ra khỏi Thiên La Địa Võng do Tứ tỷ bố trí, tỉ tỉ chính là nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Mĩ nhân mặc đạo bào màu lam này là Lục Quận Chúa "Lưu Tô lam", mắt tiên chớp chớp, linh khí trên người quả là bức người.
Ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung cùng đám đệ tử trẻ tuổi Du Tử Lăng, Du Tử Lâm cũng đứng ở trên bức tường cổ .
Lưu Tô Lam đã bái nhập vào Vô Thọ Tinh Cung để tu luyện đạo pháp, xem như một thành viên đệ tử của Vô Thọ Tinh Cung. Nếu như nàng trở thành Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, thì đối với Vô Thọ Tinh Cung cũng có lợi ích lớn lao, tương đương với một sự hỗ trợ cường đại hơn nhiều .
Cho nên, khi nàng cạnh tranh địa vị người kế thừa Cảnh Chủ, Vô Thọ Tinh Cung tự nhiên phải giúp đỡ hết lòng .
- Ta còn sống, khiến cho Lục tỷ thất vọng rồi.
Lưu Tô Tử vẫn có vẻ không thèm để ý như trước, rất là thong dong, cũng không có bị trận thế trước mắt hù dọa .
Ở trong lòng Phong Phi Vân cũng thầm khen ý chí mạnh mẽ của nàng, gặp biến không sợ hãi. Ngay cả rất nhiều Vũ Hóa Hiền Giả đều không đạt được tâm tình như nàng .
- Kia không phải bán yêu Phong Phi Vân sao ? Làm thế nào hắn và Thất Quận Chúa đi chung một chỗ.
Du Tử Lâm có hơi kinh ngạc. Nàng rất hiếu kỳ đối với Phong Phi Vân. Đây chính là nhân vật được xưng là thiên tài hàng đầu của Bán Yêu Minh, khiến cho hắn rất muốn đánh một trận cùng Phong Phi Vân .
Đôi mắt tinh tường của Du Tử Lăng mở ra thật lớn, cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ. Đối với tu vi của Phong Phi Vân thì nàng biết khá sâu sắc. Tu vi của hắn mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng mà chiêu số kì dị cổ quái cũng rất nhiều, tuyệt đối là một đối thủ khó chơi.
Huống hồ Phong Phi Vân đích đích xác xác liền đã cứu nàng hai lần, khiến cho nàng rất khó lòng lấy oán trả ơn mà ra tay đối với Phong Phi Vân .
Lưu Tô Lam mắt nhung không ngừng gợn sóng. Nàng liếc mắt nhìn về hướng Phong Phi Vân ở phía dưới chân bức tường cổ rồi nói:
- Hắn chính là bán yêu đã đánh bại Cố Lão Bát, là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.
Du Tử Lâm đang muốn nói chuyện, lại bị Du Tử Lăng trợn mắt liếc nhìn lại .
Du Tử Lăng hơi thở thơm ngát, môi đỏ mọng sáng bóng, nàng nói:
- Phong Phi Vân chính là người mà Thánh Thần muốn triệu kiến. Người này có lẽ không nên động đến thì thỏa đáng hơn.
Lưu Tô Lam và Du Tử Lăng đều là Thiên Chi Kiêu Nữ thế hệ này của Vô Thọ Tinh Cung. Có điều về thiên tư mà nói, thiên tư của Du Tử Lăng so sánh Lưu Tô Lam còn cao hơn một bậc, đã đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng.
Huống hồ sau lưng Du Tử Lăng cũng có bối cảnh thế lực lớn. Nếu mà nàng đã nói hộ cho Phong Phi Vân, Lưu Tô Lam dẫu thế nào đều phải nể vài phần mặt mũi nàng.
Chẳng lẽ bán yêu trời sinh cũng không được yêu thích.
Chẳng lẽ trong giới Thiên Chi Kiêu Nữ cũng đã lan truyền câu tục ngữ "Gặp phải bán yêu mau tránh đi, khỏe mạnh trường thọ vạn vạn năm" .
Lưu Tô Tử là như vậy, Du Tử Lăng cũng là như vậy.
Lưu Tô Tử tịnh không thể nào yêu thích Phong Phi Vân, nàng nói:
- Ta đều hoài nghi phía sau chuyện này có đúng là do ngươi làm chủ hay không ? Bằng không vì sao mỗi lần ta gặp nguy hiểm, rốt cuộc đều có thể gặp phải ngươi.
Phong Phi Vân rất buồn bực, hắn đáp:
- Thanh toán ngươi đối với ta có lợi ích gì. Nói tiền tài, ngươi cũng không giàu có như ta, nói tu vi, hiện tại ngươi cũng không mạnh hơn ta. Hà tất ta phải thanh toán ngươi.
Lưu Tô Tử mắt nhung chuyển động, do dự chỉ chốc lát, nàng gật đầu rồi hỏi:
- Nói cũng phải. Bán yêu nhà ngươi này lại không giỏi nữ sắc, lại không thiếu tiền tài, chẳng lẽ là muốn giúp đỡ ta làm Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, sau đó để cho ta phong một vùng cho Bán Yêu Minh các ngươi.
Toát mồ hôi.
Phong Phi Vân phát hiện sự nghi ngờ của nàng không phải nặng bình thường. Nữ nhân quá thông minh cũng không tốt. Có điều lời của nàng trái lại nhắc nhở Phong Phi Vân, nếu như để cho nàng ngồi trên vị trí Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, thì đối với Bán Yêu Minh sẽ có ích lợi rất lớn .
Phong Phi Vân vẫn rất có tình cảm đối với Bán Yêu Minh .
- Ngươi nói không sai, ta đúng là có ý tứ này. Bán Yêu Minh chúng ta cố ý ủng hộ ngươi làm người kế thừa Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh.
Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên nghiêm túc, thật giống như thật sự đã có một việc như vậy.
- Hừ, đã biết rõ dụng ý của ngươi không trong sáng. Nhất Nhất đang ở chỗ nào ? Hãy mang ta đi gặp nàng. Chỉ cần tìm được nàng, liền coi như ngươi đã lập một công lớn. Tương lai nếu như ta là Cảnh Chủ, tự nhiên sẽ không bạc đãi Bán Yêu Minh các ngươi.
Lưu Tô Tử nói.
- Nàng. .. Nàng.. .
Phong Phi Vân đương nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, chính mình đã mới cường giả Yêu Tộc đi đối phó Hiên Viên Nhất Nhất. Vì vậy hắn đáp:
- Ta đã nói với ngươi, chúng ta gặp phải người của Âm Gian Giới, sau đó liền tách rời chạy trốn. Làm sao ta biết hiện tại nàng ở nơi nào ?
Lưu Tô Tử cao mày mà nói:
- Lần này đây Lưu Tô Lục và Lưu Tô Lam đều có chuẩn bị chu đáo. Bằng lực lượng của ngươi, căn bản không có khả năng chạy ra khỏi cục diện do bọn họ bố trí. Chỉ có tìm được Nhất Nhất, thì mới có thể dẫn chúng ta rời khỏi nơi này.
- Như vậy là ngươi không tin thực lực của ta ?
Trong lòng Phong Phi Vân rất chán ngấy, đối với Hiên Viên Nhất Nhất cũng rất mâu thuẫn. Không phải nàng chỉ là Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có gì đặc biệt hơn người sao?
Lưu Tô Tử liếc xéo hắn một cái, rồi hỏi:
- Nếu như ngươi là thật sự mạnh mẽ như vậy, hiện tại vì sao phải trốn ?
- Rầm.
Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước chân lại, thân thể trượt xa mấy chục thước về hướng phía trước, cuối cùng mới dừng lại, đầu gối đều ngập sâu vào trong lớp đất
.. .
Phong Phi Vân dừng bước đột ngột, lực quán tính đánh vào thiếu chút khiến Lưu Tô Tử bay vọt đi.
- Bây giờ không phải lúc tức giận. Ngươi vốn so sánh với Nhất Nhất thì vẫn yếu hơn nhiều. Còn không mau trốn đi, nếu như để cho người của Cửu Tiêu Tiên Thành và Lưu Tô Lục đuổi theo kịp thì chúng ta nhất định phải chết.
Lưu Tô Tử nói.
Phong Phi Vân nhìn chăm chú phía trước, rồi cười cười với vẻ mặt đau khổ
- Đại tỷ, không phải ta bực mình, mà là đường phía trước đã bị bịt kín .
Lưu Tô Tử thoát ra từ trong tay Phong Phi Vân, rơi xuống trên mặt đất. Nàng vuốt vuốt bả vai bị nắm đau, sau đó xoay người nhìn về phía trước .
Con đường phía trước quả nhiên đều bị bịt kín, không trung đều bị giam cầm, có một bức tường cổ cao như dãy núi đội đất chui lên, ở trên tường cổ có một đám tu sĩ với khí tức cường đại đang đứng .
Đứng ở chính giữa cũng là một nữ nhân, nàng mặc đạo bào màu lam, bên hông đeo đầy tua rua, trên đầu quấn búi tóc kiểu đạo sĩ có cắm cây trâm Tinh Đình (chuồn chuồn ) màu trắng .
Gương mặt nàng có vài phần giống với Lưu Tô Tử, tuổi cũng không sai biệt nhiều, trông rất là xinh đẹp. Nàng cười nói:
- Thất muội, không nghĩ đến ngươi lại trốn ra khỏi Thiên La Địa Võng do Tứ tỷ bố trí, tỉ tỉ chính là nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Mĩ nhân mặc đạo bào màu lam này là Lục Quận Chúa "Lưu Tô lam", mắt tiên chớp chớp, linh khí trên người quả là bức người.
Ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung cùng đám đệ tử trẻ tuổi Du Tử Lăng, Du Tử Lâm cũng đứng ở trên bức tường cổ .
Lưu Tô Lam đã bái nhập vào Vô Thọ Tinh Cung để tu luyện đạo pháp, xem như một thành viên đệ tử của Vô Thọ Tinh Cung. Nếu như nàng trở thành Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, thì đối với Vô Thọ Tinh Cung cũng có lợi ích lớn lao, tương đương với một sự hỗ trợ cường đại hơn nhiều .
Cho nên, khi nàng cạnh tranh địa vị người kế thừa Cảnh Chủ, Vô Thọ Tinh Cung tự nhiên phải giúp đỡ hết lòng .
- Ta còn sống, khiến cho Lục tỷ thất vọng rồi.
Lưu Tô Tử vẫn có vẻ không thèm để ý như trước, rất là thong dong, cũng không có bị trận thế trước mắt hù dọa .
Ở trong lòng Phong Phi Vân cũng thầm khen ý chí mạnh mẽ của nàng, gặp biến không sợ hãi. Ngay cả rất nhiều Vũ Hóa Hiền Giả đều không đạt được tâm tình như nàng .
- Kia không phải bán yêu Phong Phi Vân sao ? Làm thế nào hắn và Thất Quận Chúa đi chung một chỗ.
Du Tử Lâm có hơi kinh ngạc. Nàng rất hiếu kỳ đối với Phong Phi Vân. Đây chính là nhân vật được xưng là thiên tài hàng đầu của Bán Yêu Minh, khiến cho hắn rất muốn đánh một trận cùng Phong Phi Vân .
Đôi mắt tinh tường của Du Tử Lăng mở ra thật lớn, cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ. Đối với tu vi của Phong Phi Vân thì nàng biết khá sâu sắc. Tu vi của hắn mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng mà chiêu số kì dị cổ quái cũng rất nhiều, tuyệt đối là một đối thủ khó chơi.
Huống hồ Phong Phi Vân đích đích xác xác liền đã cứu nàng hai lần, khiến cho nàng rất khó lòng lấy oán trả ơn mà ra tay đối với Phong Phi Vân .
Lưu Tô Lam mắt nhung không ngừng gợn sóng. Nàng liếc mắt nhìn về hướng Phong Phi Vân ở phía dưới chân bức tường cổ rồi nói:
- Hắn chính là bán yêu đã đánh bại Cố Lão Bát, là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.
Du Tử Lâm đang muốn nói chuyện, lại bị Du Tử Lăng trợn mắt liếc nhìn lại .
Du Tử Lăng hơi thở thơm ngát, môi đỏ mọng sáng bóng, nàng nói:
- Phong Phi Vân chính là người mà Thánh Thần muốn triệu kiến. Người này có lẽ không nên động đến thì thỏa đáng hơn.
Lưu Tô Lam và Du Tử Lăng đều là Thiên Chi Kiêu Nữ thế hệ này của Vô Thọ Tinh Cung. Có điều về thiên tư mà nói, thiên tư của Du Tử Lăng so sánh Lưu Tô Lam còn cao hơn một bậc, đã đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng.
Huống hồ sau lưng Du Tử Lăng cũng có bối cảnh thế lực lớn. Nếu mà nàng đã nói hộ cho Phong Phi Vân, Lưu Tô Lam dẫu thế nào đều phải nể vài phần mặt mũi nàng.