Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, tu luyện Đại khôi lỗi thuật, ở lúc Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện Thánh tính đại thừa, hắn cũng đã tỉnh lại.
Tu vi của Phi Viện công chúa sớm bị phong ấn chặt chẽ, trên thân thể mảnh mai có ba cái thiết liên thô to như cánh tay trói lại, trói quanh đường cong yểu điệu của nàng.
Lưng ngọc của nàng dựa vào một tôn thạch nhân khôi lỗi tay cầm chiến kiếm, kiếm trong tay của tôn thạch nhân khôi lỗi này liền chỉ vào đầu nàng, chỉ cần nàng dám động một chút, chiến kiếm sẽ chém xuống.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tu vi của công chúa điện hạ quá cao, hơn nữa lại quá thông minh, chỉ có như vậy mới có thể phòng ngừa nàng chạy trốn.
Phi Viện công chúa lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, không ngừng nghiến răng, yêu khí trên người tràn ra từng tia, rất muốn đem Phong Phi Vân ăn tươi nuốt sống.
Tên bán yêu này thật sự quá ghê tởm, quả thực so sánh với Thủy Nguyệt thánh nữ còn đáng hận hơn.
Phi Viện công chúa phát ra ý nguyện, một khi thoát khốn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem tên bán yêu này bầm thây vạn đoạn.
Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy Phong Phi Vân có chút quá hồ nháo, dù sao cũng là công chúa của một tộc, tuy bại nhưng không được làm nhục.
Nàng giúp Phi Viện công chúa đem thiết liên trên người tháo xuống, nói:
- Nàng chính là công chúa của Bạch Chu yêu tộc, cho dù chiến bại cũng không phải chịu nhục.
Sau khi Phi Viện công chúa thoát khốn, liền trực tiếp hướng Phong Phi Vân nhào tới, móng tay tựa như móng vuốt vô cùng sắc bén, trong mỹ mâu sát quang lấp lánh, tựa như biến thành một con mẫu tri chu hung tàn.
Phong Phi Vân điểm ra một chỉ phật quang, đem thân thể của nàng định trụ lại, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Đã thấy chưa, đây chính là kết quả sau khi thả nàng ra, ta nói cho ngươi, tính tình của vị công chúa điện hạ này quá hư đốn, thật không dễ sống chung.
Phi Viện công chúa nghe được lời này của Phong Phi Vân liền càng thêm phát điên.
Hiên Viên Nhất Nhất lẳng lặng mà đứng, trên người tiên quang lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu, tên bán yêu này rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đối với Phi Viện công chúa rồi, mới có thể khiến cho một vị công chúa không thèm chú ý hình tượng như thế mà muốn giết chết hắn.
Phong Phi Vân tự mình làm rõ hiểu lầm, nói:
- Thánh nữ nhưng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta cái gì cũng không làm, có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy chính mình la đệ nhất thiên chi kiêu nữ của Bạch Chu yêu tộc lại thua ở trong tay một tên bán yêu cho nên không cam lòng, nhục nhã, hối hận, ghen tỵ thiên tư của ta còn cao hơn so với nàng, cho nên mới hận ta như vậy.
- Phi, nếu không phải bản công chúa bị cổ thi đánh bị thương, sao lại thua ở trong tay sinh vật hèn mọn như ngươi!
Phi Viện công chúa nghiến răng, muốn từ trong phật quang tránh thoát.
Phong Phi Vân than dài một tiếng nói:
- Cổ thi kia cũng là bị ta tế ra, là khôi lỗi chiến binh của ta, hắn đem ngươi đánh bại cùng với việc ta đem ngươi đánh bại thì có khác nhau bao nhiêu, công chúa điện hạ, nếu ngươi không phục, chúng ta tái chiến.
- Oanh long long!
Phi Viện công chúa không chịu nổi một cái miệng kia của Phong Phi Vân, rất muốn lao ra giam cầm của phật quang, đem tên bán yêu này nghiền xương thành tro.
Trong khoảng thời gian này Hiên Viên Nhất Nhất đều đang tu luyện thánh tính, cũng không quá rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà tâm trí của nàng cao tuyệt, chỉ cần hơi hơi nhắm mắt, một vài bức hình ảnh phát sinh ở chỗ này lướt qua liền không ngừng xuất hiện ở trong đầu của nàng.
Thời điểm khi nàng lần nữa mở mắt, ánh mắt mặc dù trong suốt mà linh tính, nhưng ánh mắt nhìn Phong Phi Vân lại không giống lúc trước, nói
- Ngươi tu luyện qua Đại khôi lỗi thuật?
Phong Phi Vân đã sớm nghĩ tốt lời đáp lại, nói
- Khi ta còn bé từng xông vào một tòa cổ động phủ, ở bên trong tìm được một quyển quyển tông tu luyện khôi lỗi thuật, ta cũng không nghĩ đến số mệnh của ta thật cường đại, một quyển tông này dĩ nhiên là Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật.
Ngữ khí của Phong Phi Vân rất thành khẩn, tràn đầy cảm ơn đối với thượng thiên.
Hiên Viên Nhất Nhất nửa tin nửa ngờ, nhưng mà nàng cũng không phải là một người hay xen vào việc của người khác, cũng không nói ra loại yêu cầu vô lý để cho Phong Phi Vân đem Đại khôi lỗi thuật lấy ra cho nàng xem.
Nàng nhìn Phong Phi Vân một cái thật sâu, nói
- Bán yêu minh có thể xuất ra một thiên chi kiêu tử như ngươi, chính là phúc của Bán yêu minh, hi vọng ngươi có thể đi lên chính đồ, để cho bán yêu trong thiên hạ đều tìm về tự tôn cùng địa vị của bọn họ.
- Có những lời này của Thánh nữ, sau này Phong Phi Vân muốn không cố gắng cũng không được.
Phong Phi Vân nghiêm nghị mà nói.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Vô luận như thế nào vẫn phải đa tạ ngươi hai ngày này hộ pháp cho ta, chỉ bất quá ân oán giữa ta cùng Phi Viện công chúa, ngươi vẫn là không nên nhúng tay mới tốt, đối với ngươi không có chỗ tốt.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn thả nàng?
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Phi Viện công chúa chính là người thừa kế tương lai của Bạch Chu yêu tộc, càng là Thánh tổ truyền nhân ở trong mắt tất cả tu sĩ Bạch Chu yêu tộc, ở trong Bạch Chu yêu tộc có địa vị không giống bình thường, nếu như nàng vẫn lạc ở trong nhân loại quốc độ, nhất định sẽ khiến cho cả Bạch Chu yêu tộc tức giận, một khi không cẩn thận liền sẽ khiến cho hai chủng tộc sinh tử đại chiến, đến lúc đó chính là chuyện mà ai cũng không muốn nhìn đến, cho nên Phi Viện công chúa không thể chết được.
Phong Phi Vân có chút im lặng mà nói:
- Nhân tộc hàng năm đều ở trên chiến trường vạn tộc chinh phạt tứ phương, không ngừng công chiếm lãnh địa của Bạch Chu yêu tộc, nếu như cả tộc Bạch Chu muốn đánh một trận với nhân tộc thì đã sớm chiến rồi.
- Cái này không giống, chiến trường vạn tộc đã tồn tại từ xưa đến nay, giữa hai chủng tộc có thể chiến đấu với nhau, tranh đoạt ranh giới, nhưng mà từ trước đến giờ còn chưa phát sinh ra toàn diện đại chiến, đây là hai khái niệm bất đồng, một khi bộc phát ra chiến đấu toàn diện giữa hai chủng tộc, như vậy nhất định chính là một tràng đại tai nạn, sinh linh chết đi sẽ rất hiều, hơn nữa người nào có thể dự liệu được yêu tộc khác sẽ không thừa cơ xuất thủ với nhân loại, đi đến kiếm một chén canh, một khi tạo thành cục diện như thế, như vậy hậu quả sẽ dễ dàng nghĩ ra được, không phải là ta và ngươi có thể gánh được trách nhiệm này.
Hiên Viên Nhất Nhất nói.
- Nữ nhân làm việc chính là không quả quyết như vậy, chuyện tình suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện ngược lại là không dám làm, cho nên nói người của Thủy Nguyệt thiên cảnh các ngươi vĩnh viễn đều sẽ chỉ nói ra mấy câu hung ác, chuyện chân chính dám làm lại không có bao nhiêu.
Phong Phi Vân nói:
- Nói tóm lại, người của ta còn bị Bạch Chu yêu tộc nắm giữ trong tay, ta không thể nào thả Phi Viện công chúa.
Hiên Viên Nhất Nhất thật cũng không tức giận, như cũ rất bình thản, thanh âm ôn nhu mà nói.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, tu luyện Đại khôi lỗi thuật, ở lúc Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện Thánh tính đại thừa, hắn cũng đã tỉnh lại.
Tu vi của Phi Viện công chúa sớm bị phong ấn chặt chẽ, trên thân thể mảnh mai có ba cái thiết liên thô to như cánh tay trói lại, trói quanh đường cong yểu điệu của nàng.
Lưng ngọc của nàng dựa vào một tôn thạch nhân khôi lỗi tay cầm chiến kiếm, kiếm trong tay của tôn thạch nhân khôi lỗi này liền chỉ vào đầu nàng, chỉ cần nàng dám động một chút, chiến kiếm sẽ chém xuống.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tu vi của công chúa điện hạ quá cao, hơn nữa lại quá thông minh, chỉ có như vậy mới có thể phòng ngừa nàng chạy trốn.
Phi Viện công chúa lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, không ngừng nghiến răng, yêu khí trên người tràn ra từng tia, rất muốn đem Phong Phi Vân ăn tươi nuốt sống.
Tên bán yêu này thật sự quá ghê tởm, quả thực so sánh với Thủy Nguyệt thánh nữ còn đáng hận hơn.
Phi Viện công chúa phát ra ý nguyện, một khi thoát khốn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem tên bán yêu này bầm thây vạn đoạn.
Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy Phong Phi Vân có chút quá hồ nháo, dù sao cũng là công chúa của một tộc, tuy bại nhưng không được làm nhục.
Nàng giúp Phi Viện công chúa đem thiết liên trên người tháo xuống, nói:
- Nàng chính là công chúa của Bạch Chu yêu tộc, cho dù chiến bại cũng không phải chịu nhục.
Sau khi Phi Viện công chúa thoát khốn, liền trực tiếp hướng Phong Phi Vân nhào tới, móng tay tựa như móng vuốt vô cùng sắc bén, trong mỹ mâu sát quang lấp lánh, tựa như biến thành một con mẫu tri chu hung tàn.
Phong Phi Vân điểm ra một chỉ phật quang, đem thân thể của nàng định trụ lại, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Đã thấy chưa, đây chính là kết quả sau khi thả nàng ra, ta nói cho ngươi, tính tình của vị công chúa điện hạ này quá hư đốn, thật không dễ sống chung.
Phi Viện công chúa nghe được lời này của Phong Phi Vân liền càng thêm phát điên.
Hiên Viên Nhất Nhất lẳng lặng mà đứng, trên người tiên quang lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu, tên bán yêu này rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đối với Phi Viện công chúa rồi, mới có thể khiến cho một vị công chúa không thèm chú ý hình tượng như thế mà muốn giết chết hắn.
Phong Phi Vân tự mình làm rõ hiểu lầm, nói:
- Thánh nữ nhưng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta cái gì cũng không làm, có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy chính mình la đệ nhất thiên chi kiêu nữ của Bạch Chu yêu tộc lại thua ở trong tay một tên bán yêu cho nên không cam lòng, nhục nhã, hối hận, ghen tỵ thiên tư của ta còn cao hơn so với nàng, cho nên mới hận ta như vậy.
- Phi, nếu không phải bản công chúa bị cổ thi đánh bị thương, sao lại thua ở trong tay sinh vật hèn mọn như ngươi!
Phi Viện công chúa nghiến răng, muốn từ trong phật quang tránh thoát.
Phong Phi Vân than dài một tiếng nói:
- Cổ thi kia cũng là bị ta tế ra, là khôi lỗi chiến binh của ta, hắn đem ngươi đánh bại cùng với việc ta đem ngươi đánh bại thì có khác nhau bao nhiêu, công chúa điện hạ, nếu ngươi không phục, chúng ta tái chiến.
- Oanh long long!
Phi Viện công chúa không chịu nổi một cái miệng kia của Phong Phi Vân, rất muốn lao ra giam cầm của phật quang, đem tên bán yêu này nghiền xương thành tro.
Trong khoảng thời gian này Hiên Viên Nhất Nhất đều đang tu luyện thánh tính, cũng không quá rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà tâm trí của nàng cao tuyệt, chỉ cần hơi hơi nhắm mắt, một vài bức hình ảnh phát sinh ở chỗ này lướt qua liền không ngừng xuất hiện ở trong đầu của nàng.
Thời điểm khi nàng lần nữa mở mắt, ánh mắt mặc dù trong suốt mà linh tính, nhưng ánh mắt nhìn Phong Phi Vân lại không giống lúc trước, nói
- Ngươi tu luyện qua Đại khôi lỗi thuật?
Phong Phi Vân đã sớm nghĩ tốt lời đáp lại, nói
- Khi ta còn bé từng xông vào một tòa cổ động phủ, ở bên trong tìm được một quyển quyển tông tu luyện khôi lỗi thuật, ta cũng không nghĩ đến số mệnh của ta thật cường đại, một quyển tông này dĩ nhiên là Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật.
Ngữ khí của Phong Phi Vân rất thành khẩn, tràn đầy cảm ơn đối với thượng thiên.
Hiên Viên Nhất Nhất nửa tin nửa ngờ, nhưng mà nàng cũng không phải là một người hay xen vào việc của người khác, cũng không nói ra loại yêu cầu vô lý để cho Phong Phi Vân đem Đại khôi lỗi thuật lấy ra cho nàng xem.
Nàng nhìn Phong Phi Vân một cái thật sâu, nói
- Bán yêu minh có thể xuất ra một thiên chi kiêu tử như ngươi, chính là phúc của Bán yêu minh, hi vọng ngươi có thể đi lên chính đồ, để cho bán yêu trong thiên hạ đều tìm về tự tôn cùng địa vị của bọn họ.
- Có những lời này của Thánh nữ, sau này Phong Phi Vân muốn không cố gắng cũng không được.
Phong Phi Vân nghiêm nghị mà nói.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Vô luận như thế nào vẫn phải đa tạ ngươi hai ngày này hộ pháp cho ta, chỉ bất quá ân oán giữa ta cùng Phi Viện công chúa, ngươi vẫn là không nên nhúng tay mới tốt, đối với ngươi không có chỗ tốt.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn thả nàng?
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Phi Viện công chúa chính là người thừa kế tương lai của Bạch Chu yêu tộc, càng là Thánh tổ truyền nhân ở trong mắt tất cả tu sĩ Bạch Chu yêu tộc, ở trong Bạch Chu yêu tộc có địa vị không giống bình thường, nếu như nàng vẫn lạc ở trong nhân loại quốc độ, nhất định sẽ khiến cho cả Bạch Chu yêu tộc tức giận, một khi không cẩn thận liền sẽ khiến cho hai chủng tộc sinh tử đại chiến, đến lúc đó chính là chuyện mà ai cũng không muốn nhìn đến, cho nên Phi Viện công chúa không thể chết được.
Phong Phi Vân có chút im lặng mà nói:
- Nhân tộc hàng năm đều ở trên chiến trường vạn tộc chinh phạt tứ phương, không ngừng công chiếm lãnh địa của Bạch Chu yêu tộc, nếu như cả tộc Bạch Chu muốn đánh một trận với nhân tộc thì đã sớm chiến rồi.
- Cái này không giống, chiến trường vạn tộc đã tồn tại từ xưa đến nay, giữa hai chủng tộc có thể chiến đấu với nhau, tranh đoạt ranh giới, nhưng mà từ trước đến giờ còn chưa phát sinh ra toàn diện đại chiến, đây là hai khái niệm bất đồng, một khi bộc phát ra chiến đấu toàn diện giữa hai chủng tộc, như vậy nhất định chính là một tràng đại tai nạn, sinh linh chết đi sẽ rất hiều, hơn nữa người nào có thể dự liệu được yêu tộc khác sẽ không thừa cơ xuất thủ với nhân loại, đi đến kiếm một chén canh, một khi tạo thành cục diện như thế, như vậy hậu quả sẽ dễ dàng nghĩ ra được, không phải là ta và ngươi có thể gánh được trách nhiệm này.
Hiên Viên Nhất Nhất nói.
- Nữ nhân làm việc chính là không quả quyết như vậy, chuyện tình suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện ngược lại là không dám làm, cho nên nói người của Thủy Nguyệt thiên cảnh các ngươi vĩnh viễn đều sẽ chỉ nói ra mấy câu hung ác, chuyện chân chính dám làm lại không có bao nhiêu.
Phong Phi Vân nói:
- Nói tóm lại, người của ta còn bị Bạch Chu yêu tộc nắm giữ trong tay, ta không thể nào thả Phi Viện công chúa.
Hiên Viên Nhất Nhất thật cũng không tức giận, như cũ rất bình thản, thanh âm ôn nhu mà nói.