- Cái này dễ thôi, chỉ cần ngươi đem Phi Viện công chúa giao cho ta, ta khẳng định đem người của ngươi mang về hoàn hảo không hao tổn gì.
Phong Phi Vân khẽ nghiêng mắt nhìn Hiên Viên Nhất Nhất một cái, rất muốn biết trong đầu của nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Nàng rốt cuộc là lo cho thiên hạ thật hay là đầu bị lừa đá rồi.
Kẻ địch lớn như Phi Viện công chúa, lại không phải là chó mèo bình thường, để nàng trở về, không nghi ngờ gì là thả hổ về rừng, nếu như tương lai nàng trở thành nữ hoàng của Bạch Chu yêu tộc, như vậy uy hiếp liền càng lớn.
Đại chiến giữa hai chủng tộc liên quan gì đến hắn, giết Phi Viện công chúa, trừ đi hậu hoạn mới là chuyện đúng đắn.
Nhưng mà một nam nhân muốn theo đuổi nữ nhân, ít nhất phải làm được hai điểm:
Thứ nhất, hết thảy ý kiến làm trái với ý nguyện của nàng đều phải giữ lại.
Thứ hai, hết thảy người đối địch với nàng đều là phái phản động.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cười nói:
- Được rồi, nếu Thánh nữ điện hạ nghĩa cao như thế, như vậy tại hạ liền đem Phi Viện công chúa giao cho ngươi.
Phong Phi Vân đem phật quang thu hồi lại, Phi Viện công chúa chợt khôi phục tự do, lần này nàng lại không vọng động xuất thủ với Phong Phi Vân nữa, biết tu vi hiện tại của mình bị phong ấn, coi như là xuất thủ cũng không thể gây ra tổn thương gì cho tên bán yêu ghê tởm kia.
Đã như vậy làm sao còn phải khổ mà tự đi rước lấy nhục.
- Còn có đan châu mà Thánh tổ lưu lại.
Phi Viện công chúa nói.
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Không thể nào cho ngươi!
Trong một viên hạt châu màu trắng kia dựng dục lực lượng của Thánh hồn, uy lực thật sự quá lớn, thuộc về chiến bảo cấp bậc đại sát khí, không thể nào trả lại cho Phi Viện công chúa.
Thái độ của Phi Viện công chúa rất kiên quyết, nói:
- Thánh tổ đan châu chính là thánh vật của Bạch Chu yêu tộc, nếu như không đem Thánh tổ đan châu trả lại, ta tuyệt không rời đi!
- Ha ha, vậy thì thật tốt!
Phong Phi Vân rất cao hứng nói:
- Nếu như công chúa điện hạ lưu lại, ta có thể coi là kiếm được một phần quân công rất lớn, không biết có thể đổi được bao nhiêu quân công, cạc cạc.
...
Lông mày của Hiên Viên Nhất Nhất cau lại, biết được ý nghĩa mà Thánh tổ đan châu đại biểu, cũng biết nguyên nhân mà Phi Viện công chúa kiên trì như vậy, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói:
- Đem Thánh tổ đan châu trả lại cho nàng đi, ta sx lấy bảo vật cấp bậc như vậy trả cho ngươi.
Phong Phi Vân nói
- Ngươi điên rồi phải không, nàng là địch nhân của ngươi, muốn trăm phương ngàn kế đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi còn giúp nàng như vậy, ta biết ngươi tâm hướng thiên hạ, nhưng mà ngươi tha cho nàng một mạng đã là ân đức cực lớn rồi, đem Thánh tổ đan châu trả lại cho nàng, đó không phải là một chút tổn thất nàng cũng không có sao, sau này khẳng định càng thêm không sợ hãi, cho dù tu vi của ngươi cao tới đâu cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể bình an vô sự đi.
Phong Phi Vân cũng muốn tức điên lên rồi, may mắn là chính mình không phải thật sự thích Hiên Viên Nhất Nhất, nếu như thật sự thích nàng chỉ sợ hắn đều sẽ điên lên mất.
Phong Phi Vân cảm thấy giá trị của chính mình cùng giá trị của Hiên Viên Nhất Nhất cách nhau rất xa, hoặc là nói giá trị của Hiên Viên Nhất Nhất cùng với rất nhiều người đều cách nhau rất xa.
Hiên Viên Nhất Nhất rất bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc ba động, đem cổ kiếm trên lưng tháo xuống đưa cho Phong Phi Vân, nói:
- Thanh cổ kiếm này từng là bội kiếm lúc còn trẻ của một vị Thánh Linh, mặc dù xa xa không được tính là Thánh Linh khí mãnh nhưng mà bên trên lại khắc xuống kinh lịch của vị Thánh Linh thành đạo kia, đối với tu hành của tu sĩ có ích rất lớn, giá trị sẽ không thấp hơn so với Thánh tổ đan châu.
Phong Phi Vân đều muốn đờ đẫn rồi, trong lòng rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa thánh nữ cùng người khác.
Thành thật mà nói trong thân thể của Phong Phi Vân có Thánh Linh chi khí, uy lực không yếu hơn bao nhiêu so với lực lượng của Thánh hồn, cũng không phải là rất cần một viên Thánh tổ đan châu này, nhưng mà cái này cũng không đại biểu cho việc hắn có thể đem bảo vật thu được lại trả cho địch nhân.
Đây là chuyện mà người ngu mới có thể làm ra.
Có một số lúc, thánh nhân khác với kẻ ngu, cũng là ở lúc thánh nhân làm chuyện điên rồ có thể giảng ra đạo lý, mà kẻ ngu lại không thể.
Phong Phi Vân đem Thánh tổ đan châu lấy ra, sau đó giao cho Hiên Viên Nhất Nhất, nói:
- Nếu như Thánh nữ điện hạ muốn, đừng nói là một hạt châu, coi như là cái mạng này của ta cũng là có thể đưa cho ngươi.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn Phong Phi Vân một cái thật sâu, nhận lấy Thánh tổ đan châu, than thở một tiếng, nói:
- Một đao cố nhiên có thể chém rụng địch nhân trước mắt, nhưng mà làm như vậy cũng không nhất định là đúng, thanh cổ kiếm này ngươi liền thu lấy đi, nó theo ta tu hành 20 năm rồi, hẳn là có thể đền bù tổn thất cho ngươi.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Mỗi người làm việc đều cho rằng là chính mình làm đúng, nếu ta không ngăn cản Thánh nữ thả nàng, như vậy Thánh nữ cũng không cần phải là vậy với ta, nhân sinh trên đời, đường ở dưới chân, đường là chính mình đi, người chạy cười người bò, người bò cười người chạy, kỳ thật người quỳ còn đang cười bọn họ, về phần thanh cổ kiếm này vẫn là quên đi, nếu như ta mang theo bội kiếm của Thánh nữ đi ra ngoài chạy một vòng, bảo đảm sẽ chọc tới một đám người đuổi giết, đây cũng không phải là chuyện đùa, một viên Thánh tổ đan châu này coi như là ta cho Thánh nữ một cái nhân tình.
- Ta đây liền thiếu ngươi cái nhân tình này!
Hiên Viên Nhất Nhất cũng không nói thêm gì nữa, đem cổ kiếm thu hồi, sau đó liền dẫn Phi Viện công chúa rời đi.
Sau khi Hiên Viên Nhất Nhất rời đi, Phong Phi Vân cũng theo đó rời đi, bất quá bọn họ đi là hai phương hướng khác nhau.
Phong Phi Vân đem cỗ cổ thi kia cùng mấy ngàn tôn thạch nhân khôi lỗi đều mang đi, mấy ngàn tôn thạch nhân khôi lỗi kia đều đặt ở trong giới linh thạch.
Mà cỗ cổ thi kia thì dùng hắc bào bao phủ lại, trên đầu mang theo một cái mũ rộng vành đen nhánh, liền đi ở phía sau Phong Phi Vân.
- Khi còn sống ngươi tên là Niếp Hải, như vậy hiện tại ta liền đặt cho ngươi một cái tên mới, tên là Hải Thần Vệ, ngươi có bằng lòng hay không?
Phong Phi Vân mặc áo bào trắng, tuấn lãng tiêu sái hướng trung tâm của Cửu Uyên tiên thành từng bước đi tới.
Cỗ cổ thi kia mặc dù chỉ là một con khôi lỗi nhưng mà lại là Nhất nguyên sinh mệnh thể, tự có một đạo linh hồn, có thể sinh ra suy nghĩ đơn giản, phát ra một tiếng thi khiếu coi như là chấp nhân Phong Phi Vân đặt cái tên này cho nó.
Hải Thần Vệ.
Trước khi Hải Thần Vệ chết chính là có tu vi Vũ Hóa đệ tam trọng, cho dù là thân sau khi chết, chiến lực mất đi hơn phân nửa, không bằng thời điểm còn sống, như cũ có thể so với hiền giả Vũ Hóa đệ nhị trọng, cũng chính là bởi vì tu vi của nó kinh khủng như thế cho nên mới có thể lấy sức một mình đem hơn mười vị Vũ Hóa đệ nhất trọng giết lùi.
- Cái này dễ thôi, chỉ cần ngươi đem Phi Viện công chúa giao cho ta, ta khẳng định đem người của ngươi mang về hoàn hảo không hao tổn gì.
Phong Phi Vân khẽ nghiêng mắt nhìn Hiên Viên Nhất Nhất một cái, rất muốn biết trong đầu của nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Nàng rốt cuộc là lo cho thiên hạ thật hay là đầu bị lừa đá rồi.
Kẻ địch lớn như Phi Viện công chúa, lại không phải là chó mèo bình thường, để nàng trở về, không nghi ngờ gì là thả hổ về rừng, nếu như tương lai nàng trở thành nữ hoàng của Bạch Chu yêu tộc, như vậy uy hiếp liền càng lớn.
Đại chiến giữa hai chủng tộc liên quan gì đến hắn, giết Phi Viện công chúa, trừ đi hậu hoạn mới là chuyện đúng đắn.
Nhưng mà một nam nhân muốn theo đuổi nữ nhân, ít nhất phải làm được hai điểm:
Thứ nhất, hết thảy ý kiến làm trái với ý nguyện của nàng đều phải giữ lại.
Thứ hai, hết thảy người đối địch với nàng đều là phái phản động.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cười nói:
- Được rồi, nếu Thánh nữ điện hạ nghĩa cao như thế, như vậy tại hạ liền đem Phi Viện công chúa giao cho ngươi.
Phong Phi Vân đem phật quang thu hồi lại, Phi Viện công chúa chợt khôi phục tự do, lần này nàng lại không vọng động xuất thủ với Phong Phi Vân nữa, biết tu vi hiện tại của mình bị phong ấn, coi như là xuất thủ cũng không thể gây ra tổn thương gì cho tên bán yêu ghê tởm kia.
Đã như vậy làm sao còn phải khổ mà tự đi rước lấy nhục.
- Còn có đan châu mà Thánh tổ lưu lại.
Phi Viện công chúa nói.
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Không thể nào cho ngươi!
Trong một viên hạt châu màu trắng kia dựng dục lực lượng của Thánh hồn, uy lực thật sự quá lớn, thuộc về chiến bảo cấp bậc đại sát khí, không thể nào trả lại cho Phi Viện công chúa.
Thái độ của Phi Viện công chúa rất kiên quyết, nói:
- Thánh tổ đan châu chính là thánh vật của Bạch Chu yêu tộc, nếu như không đem Thánh tổ đan châu trả lại, ta tuyệt không rời đi!
- Ha ha, vậy thì thật tốt!
Phong Phi Vân rất cao hứng nói:
- Nếu như công chúa điện hạ lưu lại, ta có thể coi là kiếm được một phần quân công rất lớn, không biết có thể đổi được bao nhiêu quân công, cạc cạc.
...
Lông mày của Hiên Viên Nhất Nhất cau lại, biết được ý nghĩa mà Thánh tổ đan châu đại biểu, cũng biết nguyên nhân mà Phi Viện công chúa kiên trì như vậy, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói:
- Đem Thánh tổ đan châu trả lại cho nàng đi, ta sx lấy bảo vật cấp bậc như vậy trả cho ngươi.
Phong Phi Vân nói
- Ngươi điên rồi phải không, nàng là địch nhân của ngươi, muốn trăm phương ngàn kế đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi còn giúp nàng như vậy, ta biết ngươi tâm hướng thiên hạ, nhưng mà ngươi tha cho nàng một mạng đã là ân đức cực lớn rồi, đem Thánh tổ đan châu trả lại cho nàng, đó không phải là một chút tổn thất nàng cũng không có sao, sau này khẳng định càng thêm không sợ hãi, cho dù tu vi của ngươi cao tới đâu cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể bình an vô sự đi.
Phong Phi Vân cũng muốn tức điên lên rồi, may mắn là chính mình không phải thật sự thích Hiên Viên Nhất Nhất, nếu như thật sự thích nàng chỉ sợ hắn đều sẽ điên lên mất.
Phong Phi Vân cảm thấy giá trị của chính mình cùng giá trị của Hiên Viên Nhất Nhất cách nhau rất xa, hoặc là nói giá trị của Hiên Viên Nhất Nhất cùng với rất nhiều người đều cách nhau rất xa.
Hiên Viên Nhất Nhất rất bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc ba động, đem cổ kiếm trên lưng tháo xuống đưa cho Phong Phi Vân, nói:
- Thanh cổ kiếm này từng là bội kiếm lúc còn trẻ của một vị Thánh Linh, mặc dù xa xa không được tính là Thánh Linh khí mãnh nhưng mà bên trên lại khắc xuống kinh lịch của vị Thánh Linh thành đạo kia, đối với tu hành của tu sĩ có ích rất lớn, giá trị sẽ không thấp hơn so với Thánh tổ đan châu.
Phong Phi Vân đều muốn đờ đẫn rồi, trong lòng rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa thánh nữ cùng người khác.
Thành thật mà nói trong thân thể của Phong Phi Vân có Thánh Linh chi khí, uy lực không yếu hơn bao nhiêu so với lực lượng của Thánh hồn, cũng không phải là rất cần một viên Thánh tổ đan châu này, nhưng mà cái này cũng không đại biểu cho việc hắn có thể đem bảo vật thu được lại trả cho địch nhân.
Đây là chuyện mà người ngu mới có thể làm ra.
Có một số lúc, thánh nhân khác với kẻ ngu, cũng là ở lúc thánh nhân làm chuyện điên rồ có thể giảng ra đạo lý, mà kẻ ngu lại không thể.
Phong Phi Vân đem Thánh tổ đan châu lấy ra, sau đó giao cho Hiên Viên Nhất Nhất, nói:
- Nếu như Thánh nữ điện hạ muốn, đừng nói là một hạt châu, coi như là cái mạng này của ta cũng là có thể đưa cho ngươi.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn Phong Phi Vân một cái thật sâu, nhận lấy Thánh tổ đan châu, than thở một tiếng, nói:
- Một đao cố nhiên có thể chém rụng địch nhân trước mắt, nhưng mà làm như vậy cũng không nhất định là đúng, thanh cổ kiếm này ngươi liền thu lấy đi, nó theo ta tu hành năm rồi, hẳn là có thể đền bù tổn thất cho ngươi.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Mỗi người làm việc đều cho rằng là chính mình làm đúng, nếu ta không ngăn cản Thánh nữ thả nàng, như vậy Thánh nữ cũng không cần phải là vậy với ta, nhân sinh trên đời, đường ở dưới chân, đường là chính mình đi, người chạy cười người bò, người bò cười người chạy, kỳ thật người quỳ còn đang cười bọn họ, về phần thanh cổ kiếm này vẫn là quên đi, nếu như ta mang theo bội kiếm của Thánh nữ đi ra ngoài chạy một vòng, bảo đảm sẽ chọc tới một đám người đuổi giết, đây cũng không phải là chuyện đùa, một viên Thánh tổ đan châu này coi như là ta cho Thánh nữ một cái nhân tình.
- Ta đây liền thiếu ngươi cái nhân tình này!
Hiên Viên Nhất Nhất cũng không nói thêm gì nữa, đem cổ kiếm thu hồi, sau đó liền dẫn Phi Viện công chúa rời đi.
Sau khi Hiên Viên Nhất Nhất rời đi, Phong Phi Vân cũng theo đó rời đi, bất quá bọn họ đi là hai phương hướng khác nhau.
Phong Phi Vân đem cỗ cổ thi kia cùng mấy ngàn tôn thạch nhân khôi lỗi đều mang đi, mấy ngàn tôn thạch nhân khôi lỗi kia đều đặt ở trong giới linh thạch.
Mà cỗ cổ thi kia thì dùng hắc bào bao phủ lại, trên đầu mang theo một cái mũ rộng vành đen nhánh, liền đi ở phía sau Phong Phi Vân.
- Khi còn sống ngươi tên là Niếp Hải, như vậy hiện tại ta liền đặt cho ngươi một cái tên mới, tên là Hải Thần Vệ, ngươi có bằng lòng hay không?
Phong Phi Vân mặc áo bào trắng, tuấn lãng tiêu sái hướng trung tâm của Cửu Uyên tiên thành từng bước đi tới.
Cỗ cổ thi kia mặc dù chỉ là một con khôi lỗi nhưng mà lại là Nhất nguyên sinh mệnh thể, tự có một đạo linh hồn, có thể sinh ra suy nghĩ đơn giản, phát ra một tiếng thi khiếu coi như là chấp nhân Phong Phi Vân đặt cái tên này cho nó.
Hải Thần Vệ.
Trước khi Hải Thần Vệ chết chính là có tu vi Vũ Hóa đệ tam trọng, cho dù là thân sau khi chết, chiến lực mất đi hơn phân nửa, không bằng thời điểm còn sống, như cũ có thể so với hiền giả Vũ Hóa đệ nhị trọng, cũng chính là bởi vì tu vi của nó kinh khủng như thế cho nên mới có thể lấy sức một mình đem hơn mười vị Vũ Hóa đệ nhất trọng giết lùi.