Rất nhiều người chưa từng gặp qua Phong Phi Vân, trong lòng đều đang âm thầm suy đoán thân phận người thiếu niên đi ra từ trong Phật tháp. Mà những người đã biết thân phận Phong Phi Vân lại đều kinh ngạc đến cùng cực, bị sự thay đổi trên người hắn làm cho kinh sợ.
Kẻ này vẫn còn là một tiểu bối bị tu sĩ Phong gia khắp thành Tử Tiêu Phủ đuổi giết, nhưng làm thế nào đều cảm giác trong thân thể hắn ẩn chứa chiến lực ngất trời, hôm nay muốn một bước lên trời, phải đánh đến long trời lở đất.
Phong Tiên Tuyết cũng đi ra theo sát Phong Phi Vân, đi theo ngay phía sau hắn. Nạp Lan Phật Y trên người nàng lấp lánh ánh phật mang xanh biếc, đậm đặc bao phủ toàn thân nàng. Mà sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi tử trong thân thể nàng cũng bị kích hoạt, nở rộ xuất ra ánh sáng thánh khiết, từ bên trong mà phát tán ra ngoài.
Mặc dù trên người tràn đầy ánh sáng phật quang thần thánh, dưới chân đạp một đóa Cửu Phẩm Phật Liên ( hoa sen chín tầng), tựa như một vị nữ Bồ Tát. Nhưng mà dáng người nàng mềm mại, tựa như con chim nhỏ nép sát vào phía sau Phong Phi Vân, như thể dùng bả vai của Phong Phi Vân để che chắn bớt đi dung nhan tuyệt sắc kia của nàng.
Tựa hồ như nàng không muốn bị những người nào đó nhận ra vậy!
- Thiếu nữ này chẳng lẽ là một vị tiên nữ, không, là một vị nữ Bồ Tát.
Có người cảm nhận được trên người Phong Tiên Tuyết có một cỗ lực lượng thánh khiết, bị phật lực của Nạp Lan Phật Y làm ảnh hưởng tới tâm linh, thiếu chút nữa quỳ gối dập đầu chắp tay thi lễ với nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên cũng thấy được một màn này. Dung nhan dưới cái khăn che mặt trở nên xanh mét, một đôi mắt nhung nhìn chăm chú trên người Phong Tiên Tuyết, đánh giá mỗi một chỗ trên dưới toàn thân nàng, ngay cả một sợi tóc đều không buông tha.
Nàng nhìn chằm chằm thật sự cẩn thận. Nhưng nàng không hề liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, ngược lại tất cả chú ý đều tập trung ở trên người Phong Tiên Tuyết. Nàng kia là ai?
- Không ngờ tiểu tử Phong Phi Vân này lại kim ô tàng kiều ( lầu vàng giấu Kiều). Không, phải gọi là tại ngôi miếu đổ nát giấu gái, thật sự là rất ghê tởm. Muội muội, loại nam nhân này không cần cũng được, ta đây phải đi thay muội rút gân lột da hắn.
Sát khí và ma khí trên người Đông Phương Kính Thủy đều bắt đầu sôi sùng sục, áo giáp trên người rung động, va chạm tạo ra âm thanh như dụng cụ bằng sắt va vào nhau.
Nhị gia gia để tẩu thuốc lá cầm trong tay xuống, trong đôi mắt đột ngột xuất hiện hai tia sáng ngời, một tay có hơi đặt trên bả vai Đông Phương Kính Thủy mà lắc đầu:
- Tiểu tử này có điều kì dị cổ quái, trước tiên đừng động thủ vội.
- Nhị gia gia, tiểu tử này cũng dám yêu thích nữ nhân khác, há có thể lưu tính mạng hắn lại.
Đông Phương Kính Thủy khí phách vô song, vẫn cứ muốn ra tay xuất thủ.
- Hừ, nam nhân phụ lòng Nguyệt nha đầu của nhà chúng ta thì đương nhiên là chết cũng xứng đáng. Nhưng mà Nguyệt nha đầu đều còn chưa nói gì, ngươi là một đại nam nhân mù quáng kích động cái gì?
Nhị gia gia trợn mắt liếc mắt nhìn hắn.
Đông Phương Kính Thủy là nhân vật cỡ nào. Đó là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi, vậy mà trước mặt thiên hạ dám trách mắng hắn như thế. Người đó cũng chỉ có vị Nhị gia gia này. Những người khác, cho dù là Gia chủ gia tộc Ngân Câu thì ồng ta cũng nhất định sẽ để ý.
Đông Phương Kính Thủy có hơi liếc mắt nhìn nhìn muội muội của mình, chỉ thấy nàng cũng vẫn lẳng lặng đứng ở một bên. Bộ quần áo trắng trên người nhẹ nhàng phất phơ, tay ôm chiếc Hồng Mộc Tỳ Bà, nhã nhặn lịch sự tựa như một người không có việc gì.
Thật giống như căn bản người đó không liên quan đếnchuyện của nàng. Điều này khiến cho trong lòng Đông Phương Kính Thủy thầm nghĩ muội muội của mình không ngờ giữ được trong lòng bình thản như vậy, phần tu vi tâm tình dường này quả thực rất phù hợp.
Đôi mắt tím của Đông Phương Kính Nguyệt dần dần híp lại, nàng cười đến nỗ làm cho nó tựa như một vầng trăng thượng tuần sáng ngời !
- Không ngờ nó vẫn còn cười!
Đông Phương Kính Thủy không khỏi kêu lên, lòng dạ của phụ nữ thật sự là khó mà hình dung ra được.
Đông Phương Kính Nguyệt đột nhiên mở miệng, âm thanh trong veo mà dịu dàng, nàng thì thầm:
- Nạp Lan Phật Y thì nàng kia ở phía sau Phong Phi Vân đang mặc. Đó chính là thánh bảo chí cao vô thượng của Phật Môn. Người nào có được Nạp Lan Phật Y là có thể lĩnh hội Phật Môn thánh pháp, càng có khả năng lấy thân thể để chống đỡ Linh Khí công kích, thật sự là một kiện phật bảo vô giá.
Âm thanh của nàng cũng không hề tận lực áp chế. Mặc dù nhìn như là đang tự nói một mình, thế nhưng rất nhiều tu tiên giả chung quanh cũng nghe được, trong đó rất nhiều người đều nghe nói qua những lời đồn đại về Nạp Lan Phật Y. Nay được Đông Phương Kính Nguyệt nhắc tới, lập tức ai nấy đều đều kích động như máu gà chọi dâng lên.
Mọi ánh mắt đều tụ tập đến trên người Phong Tiên Tuyết, hiện tại đã không hề là ánh mắt thành kính ngoan đạo nữa, mà là ánh mắt tham lam, thật sự là hận không thể hiện tại phải lột ngay phật y trên người nàng.
- Nữ nhân như Bồ Tát kia ở phía sau Phong Phi Vân, trên người lại mặc chính là Nạp Lan Phật Y!
- Đây chính là chí bảo trong truyền thuyết Phật Môn!
- Các ngươi nhìn trong tay nàng vẫn còn cầm một viên Phật Châu màu xanh, chẳng lẽ chính là Phỉ Thúy Phật Châu?
...
Vô số tu sĩ ở đây đều vô cùng kích động. Người này truyền cho người nọ nên chả mấy chốc liền truyền khắp toàn cục. Tất cả mọi người bị món chí bảo hấp dẫn, không hề sợ hãi sinh tử nữa mà bắt đầu chậm rãi tới gần về hướng Thần Miếu.
Giết người đoạt bảo, một vốn bốn lời, giá trị tuyệt đối đáng để liều mạng.
Đông Phương Kính Nguyệt vẫn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như trăng sáng giữa trời, nhã nhặn lịch sự mà xinh đẹp.Nàng vẫn đang mỉm cười, nụ cười đến là đẹp như vậy.
Đông Phương Kính Thủy và Nhị gia gia liếc mắt nhìn nhau, đều là trong lòng phát lạnh, đều là kêu lên
- Tâm địa nữ nhân này quả nhiên quá lợi hại. Chọc không nổi, chọc không nổi.
- Các ngươi định nói gì vậy
Đông Phương Kính Nguyệt hoàn toàn không phát giác có cái gì không thích hợp.
- Không có gì, không có gì, tuyệt diệu a! Thông minh!
- Hay cho một chiêu mượn đao giết người!
...
Phong Phi Vân cùng Phong Tiên Tuyết chạy đi như bay về hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, tính toán sử dụng Phỉ Thúy Phật Châu để trấn áp Tiêu Nặc Lan, hoàn toàn hủy hoại sinh mệnh ấn ký trong thân thể nàng.
- Tửu Nhục hòa thượng đã từng nói qua. Chỉ có người mặc Nạp Lan Phật Y mới có thể đi vào trong hào quang kia. Đợi ta sẽ giúp nàng mở ra một lỗ hổng, sau khi nàng tiến vào hào quang cũng phải cẩn thận. Mặc dù Phỉ Thúy Phật Châu có thể khắc chế Tiêu Nặc Lan, nhưng mà cũng phải đề phòng lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh.
Phong Phi Vân dặn dò.
- Chàng yên tâm đi. Nếu mà sau nửa canh giờ ta cũng không có đi ra từ trong hào quang, vậy chàng liền tự mình rời đi trước, không cần phải để ý đến ta nữa.
Rất nhiều người chưa từng gặp qua Phong Phi Vân, trong lòng đều đang âm thầm suy đoán thân phận người thiếu niên đi ra từ trong Phật tháp. Mà những người đã biết thân phận Phong Phi Vân lại đều kinh ngạc đến cùng cực, bị sự thay đổi trên người hắn làm cho kinh sợ.
Kẻ này vẫn còn là một tiểu bối bị tu sĩ Phong gia khắp thành Tử Tiêu Phủ đuổi giết, nhưng làm thế nào đều cảm giác trong thân thể hắn ẩn chứa chiến lực ngất trời, hôm nay muốn một bước lên trời, phải đánh đến long trời lở đất.
Phong Tiên Tuyết cũng đi ra theo sát Phong Phi Vân, đi theo ngay phía sau hắn. Nạp Lan Phật Y trên người nàng lấp lánh ánh phật mang xanh biếc, đậm đặc bao phủ toàn thân nàng. Mà sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi tử trong thân thể nàng cũng bị kích hoạt, nở rộ xuất ra ánh sáng thánh khiết, từ bên trong mà phát tán ra ngoài.
Mặc dù trên người tràn đầy ánh sáng phật quang thần thánh, dưới chân đạp một đóa Cửu Phẩm Phật Liên ( hoa sen chín tầng), tựa như một vị nữ Bồ Tát. Nhưng mà dáng người nàng mềm mại, tựa như con chim nhỏ nép sát vào phía sau Phong Phi Vân, như thể dùng bả vai của Phong Phi Vân để che chắn bớt đi dung nhan tuyệt sắc kia của nàng.
Tựa hồ như nàng không muốn bị những người nào đó nhận ra vậy!
- Thiếu nữ này chẳng lẽ là một vị tiên nữ, không, là một vị nữ Bồ Tát.
Có người cảm nhận được trên người Phong Tiên Tuyết có một cỗ lực lượng thánh khiết, bị phật lực của Nạp Lan Phật Y làm ảnh hưởng tới tâm linh, thiếu chút nữa quỳ gối dập đầu chắp tay thi lễ với nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên cũng thấy được một màn này. Dung nhan dưới cái khăn che mặt trở nên xanh mét, một đôi mắt nhung nhìn chăm chú trên người Phong Tiên Tuyết, đánh giá mỗi một chỗ trên dưới toàn thân nàng, ngay cả một sợi tóc đều không buông tha.
Nàng nhìn chằm chằm thật sự cẩn thận. Nhưng nàng không hề liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, ngược lại tất cả chú ý đều tập trung ở trên người Phong Tiên Tuyết. Nàng kia là ai?
- Không ngờ tiểu tử Phong Phi Vân này lại kim ô tàng kiều ( lầu vàng giấu Kiều). Không, phải gọi là tại ngôi miếu đổ nát giấu gái, thật sự là rất ghê tởm. Muội muội, loại nam nhân này không cần cũng được, ta đây phải đi thay muội rút gân lột da hắn.
Sát khí và ma khí trên người Đông Phương Kính Thủy đều bắt đầu sôi sùng sục, áo giáp trên người rung động, va chạm tạo ra âm thanh như dụng cụ bằng sắt va vào nhau.
Nhị gia gia để tẩu thuốc lá cầm trong tay xuống, trong đôi mắt đột ngột xuất hiện hai tia sáng ngời, một tay có hơi đặt trên bả vai Đông Phương Kính Thủy mà lắc đầu:
- Tiểu tử này có điều kì dị cổ quái, trước tiên đừng động thủ vội.
- Nhị gia gia, tiểu tử này cũng dám yêu thích nữ nhân khác, há có thể lưu tính mạng hắn lại.
Đông Phương Kính Thủy khí phách vô song, vẫn cứ muốn ra tay xuất thủ.
- Hừ, nam nhân phụ lòng Nguyệt nha đầu của nhà chúng ta thì đương nhiên là chết cũng xứng đáng. Nhưng mà Nguyệt nha đầu đều còn chưa nói gì, ngươi là một đại nam nhân mù quáng kích động cái gì?
Nhị gia gia trợn mắt liếc mắt nhìn hắn.
Đông Phương Kính Thủy là nhân vật cỡ nào. Đó là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi, vậy mà trước mặt thiên hạ dám trách mắng hắn như thế. Người đó cũng chỉ có vị Nhị gia gia này. Những người khác, cho dù là Gia chủ gia tộc Ngân Câu thì ồng ta cũng nhất định sẽ để ý.
Đông Phương Kính Thủy có hơi liếc mắt nhìn nhìn muội muội của mình, chỉ thấy nàng cũng vẫn lẳng lặng đứng ở một bên. Bộ quần áo trắng trên người nhẹ nhàng phất phơ, tay ôm chiếc Hồng Mộc Tỳ Bà, nhã nhặn lịch sự tựa như một người không có việc gì.
Thật giống như căn bản người đó không liên quan đếnchuyện của nàng. Điều này khiến cho trong lòng Đông Phương Kính Thủy thầm nghĩ muội muội của mình không ngờ giữ được trong lòng bình thản như vậy, phần tu vi tâm tình dường này quả thực rất phù hợp.
Đôi mắt tím của Đông Phương Kính Nguyệt dần dần híp lại, nàng cười đến nỗ làm cho nó tựa như một vầng trăng thượng tuần sáng ngời !
- Không ngờ nó vẫn còn cười!
Đông Phương Kính Thủy không khỏi kêu lên, lòng dạ của phụ nữ thật sự là khó mà hình dung ra được.
Đông Phương Kính Nguyệt đột nhiên mở miệng, âm thanh trong veo mà dịu dàng, nàng thì thầm:
- Nạp Lan Phật Y thì nàng kia ở phía sau Phong Phi Vân đang mặc. Đó chính là thánh bảo chí cao vô thượng của Phật Môn. Người nào có được Nạp Lan Phật Y là có thể lĩnh hội Phật Môn thánh pháp, càng có khả năng lấy thân thể để chống đỡ Linh Khí công kích, thật sự là một kiện phật bảo vô giá.
Âm thanh của nàng cũng không hề tận lực áp chế. Mặc dù nhìn như là đang tự nói một mình, thế nhưng rất nhiều tu tiên giả chung quanh cũng nghe được, trong đó rất nhiều người đều nghe nói qua những lời đồn đại về Nạp Lan Phật Y. Nay được Đông Phương Kính Nguyệt nhắc tới, lập tức ai nấy đều đều kích động như máu gà chọi dâng lên.
Mọi ánh mắt đều tụ tập đến trên người Phong Tiên Tuyết, hiện tại đã không hề là ánh mắt thành kính ngoan đạo nữa, mà là ánh mắt tham lam, thật sự là hận không thể hiện tại phải lột ngay phật y trên người nàng.
- Nữ nhân như Bồ Tát kia ở phía sau Phong Phi Vân, trên người lại mặc chính là Nạp Lan Phật Y!
- Đây chính là chí bảo trong truyền thuyết Phật Môn!
- Các ngươi nhìn trong tay nàng vẫn còn cầm một viên Phật Châu màu xanh, chẳng lẽ chính là Phỉ Thúy Phật Châu?
...
Vô số tu sĩ ở đây đều vô cùng kích động. Người này truyền cho người nọ nên chả mấy chốc liền truyền khắp toàn cục. Tất cả mọi người bị món chí bảo hấp dẫn, không hề sợ hãi sinh tử nữa mà bắt đầu chậm rãi tới gần về hướng Thần Miếu.
Giết người đoạt bảo, một vốn bốn lời, giá trị tuyệt đối đáng để liều mạng.
Đông Phương Kính Nguyệt vẫn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như trăng sáng giữa trời, nhã nhặn lịch sự mà xinh đẹp.Nàng vẫn đang mỉm cười, nụ cười đến là đẹp như vậy.
Đông Phương Kính Thủy và Nhị gia gia liếc mắt nhìn nhau, đều là trong lòng phát lạnh, đều là kêu lên
- Tâm địa nữ nhân này quả nhiên quá lợi hại. Chọc không nổi, chọc không nổi.
- Các ngươi định nói gì vậy
Đông Phương Kính Nguyệt hoàn toàn không phát giác có cái gì không thích hợp.
- Không có gì, không có gì, tuyệt diệu a! Thông minh!
- Hay cho một chiêu mượn đao giết người!
...
Phong Phi Vân cùng Phong Tiên Tuyết chạy đi như bay về hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, tính toán sử dụng Phỉ Thúy Phật Châu để trấn áp Tiêu Nặc Lan, hoàn toàn hủy hoại sinh mệnh ấn ký trong thân thể nàng.
- Tửu Nhục hòa thượng đã từng nói qua. Chỉ có người mặc Nạp Lan Phật Y mới có thể đi vào trong hào quang kia. Đợi ta sẽ giúp nàng mở ra một lỗ hổng, sau khi nàng tiến vào hào quang cũng phải cẩn thận. Mặc dù Phỉ Thúy Phật Châu có thể khắc chế Tiêu Nặc Lan, nhưng mà cũng phải đề phòng lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh.
Phong Phi Vân dặn dò.
- Chàng yên tâm đi. Nếu mà sau nửa canh giờ ta cũng không có đi ra từ trong hào quang, vậy chàng liền tự mình rời đi trước, không cần phải để ý đến ta nữa.