Lực lượng của Long Lân Phượng bì y trên người Phong Phi Vân lại trầm tịch xuống, lấy lực lượng Niết Bàn đệ lục trọng hiện tại của hắn ứng phó với Vũ Hóa hiền giả bình thường thì có thể được, nhưng mà tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Thần Thấp Bà.
Phong Phi Vân cười cười, trợn mắt nói dối mà nói:
- Tiền bối khẳng định là bị hoa mắt rồi, một khối vẫn thạch kia rõ ràng là bị long thi cõng đi, làm sao có thể ở trong tay vãn bối được.
- Vậy sao, lão bà bà ta nhưng không tin, muốn động thủ thu nha.
Trên mặt của Thần Thấp Bà mang theo nụ cười hòa thiện, vươn ra cánh tay khô héo, một cỗ lực lượng âm hàn mà bàng bạc từ trên bàn tay của nàng truyền ra, hướng Phong Phi Vân đánh tới.
Phong Phi Vân âm thầm tụ lực, Thánh Linh chi khí trong thân thể đang vận chuyển, quyết định xuất kỳ bất ý chém ra Thánh Linh chi khí, sau đó liền chạy trốn, không sợ trong thiên hạ không có chỗ dung thân cho mình.
- Tiểu tử, chớ liều chết với nàng, đi theo ta!
Tất Mỗ Gia từ trong hư không đi ra, một phen bắt được vai của Phong Phi Vân, đem Phong Phi Vân thu vào bên trong bao quần áo rách nát, đem bao quần áo bọc lại trên mộc côn, sau đó liền lại trở về trong hư không.
Hết thảy tất cả đều phát sinh ở trong thời gian cực ngắn, ngay cả Thần Thấp Bà cũng khẽ sửng sốt.
- Cư nhiên là cái lão quỷ ngươi, dám cướp người của ta, ngươi không muốn sống rồi!
Thần Thấp Bà đem quải trượng quét ngang ra ngoài, hướng một đạo sơn lĩnh đánh ra, liên tiếp đánh tan mấy ngàn dặm hư không.
Tất Mỗ Gia nhanh chóng chạy trốn, tốc độ kia quả thực là nghẹn họng trân trối, nhảy lên ở trong hư không, chỉ lưu lại hư ảnh liên tiếp.
- Ngăn hắn lại!
Lúc này rất nhiều cường giả đều xuất thủ, hướng trong hư không đánh ra từng đạo thần thông thuật pháp.
Giá trị của khối vẫn thạch kia thật sự quá lớn, có thể so với trăm vạn năm cất trữ của một tòa tiên thành, để cho vô số người thèm thuồng, bọn họ không thể trơ mắt nhìn một khoản tài phú khổng lồ như vậy bị lão khiếu hoa mang đi.
Hơn nữa những cường giả kia đều cảm thấy kiện kỳ bảo kia trên vẫn thạch bị Phong Phi Vân lấy đi, đó càng là bảo vật vô giá.
- Oanh!
Một cái mai rùa cự đại xuất hiện ở trên lưng Tất Mỗ Gia, trên mai rùa tràn đầy văn lộ huyền bí, vẽ lên từng cái văn tự cổ xưa, đem những thần thông thuật pháp kia đều ngăn cản.
Kỹ thuật chạy trối chết của Tất Mỗ Gia là nhất lưu, rất nhanh liền bỏ chạy không còn tung tích, ngay cả suy tính cũng không suy tính ra vị trí của hắn được.
- Hừ, lão gia hỏa ghê tởm này, khốn kiếp giống như năm đó.
Thần Thấp Bà đem quải trượng gõ lên trên mặt đất một cái, khiến cho nửa cái tiên thành đều vì thế mà vỡ ra, vô số cổ kiến trúc biến thành phấn vụn, chìm vào trong lòng đất.
Ba ngày sau đó, trong cương thổ của Hoàng Mục cảnh.
Tất Mỗ Gia chạy như điên ba ngày ba đêm, mệt đến quá chừng, cả người đều là lá cây cùng cành khô, y phục trên người càng thêm rách nát.
- Hô, hô... Mệt chết ta, mệt chết ta...
Cường giả phía sau rốt cuộc bị hắn bỏ rơi toàn bộ.
Tất Mỗ Gia đặt mông ngồi dưới đất, thở ra không ngừng, đem một cái bao quần áo trên lưng kia giải khai, bê trong lao ra một phiến thanh sắc quang hoa, Phong Phi Vân từ bên trong bay ra.
Phong Phi Vân ở bên trong bao quần áo kia ba ngày ba đêm đều là lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, đều đang tu luyện cùng củng cố cảnh giới, hiện tại tinh khí thần trở nên tốt hơn, chắp tay nói:
- Đa tạ mỗ gia xuất thủ tương trợ.
Tất Mỗ Gia khoát khoát tay, nói:
- Không có gì, không có gì, nói như thế nào thì ngươi cũng gọi ta là một tiếng mỗ gia, ta không giúp đỡ ngươi thì còn giúp đỡ ai.
Phong Phi Vân lấy ra một viên giới linh thạch đem cho hắn, nói:
- Nơi này có một ít linh thạch, coi như là vãn bối đáp tạ ân cứu mạng của mỗ gia.
Sắc mặt của Tất Mỗ Gia trở nên nghiêm nghị, nói:
- Quân tử ái tài mới là đạo, ta chính là mỗ gia, nào có đạo lý thu linh thạch của tiểu bối các ngươi, không, không, tuyệt đối không được, ngàn vạn lần đừng đưa cho ta...
- Nha!
Phong Phi Vân cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu, thu tay về nói:
- Ngược lại xác thực là có chút quá tục khí rồi, được rồi, một ngàn viên Trùng Động linh thạch này ta liền thu lại vậy.
- Cái gì, một ngàn viên Trùng Động linh thạch?
Ánh mắt của Tất Mỗ Gia đều muốn từ trong hốc mắt trừng ra, một ngàn viên Trùng Động linh thạch đều không phải là số lượng nhỏ, có giá trị mười ức viên linh thạch, vô số tu sĩ đều thèm thuồng.
Phong Phi Vân đem giới linh thạch thu hồi lại, ném vào trong túi áo, Tất Mỗ Gia nhìn chằm chằm vào tay của Phong Phi Vân, không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng hối hận muốn chết.
Hắn vốn tưởng rằng đám tiểu bối như Phong Phi Vân cầm không ra được mấy viên linh thạch, thay vì nhận lấy linh thạch của hắn còn không bằng biểu hiện ra rộng lượng một chút, như vậy còn có thể hiện ra mấy phần phong phạm của trưởng bối, nhưng mà lại không nghĩ đến Phong Phi Vân xuất thủ rộng rãi, trực tiếp lấy ra mười ức viên linh thạch.
Đây....
Giờ phút này Tất Mỗ Gia ngay cả tâm đập dầu vào tường đều đã có, chăm chú nhìn vào túi áo của Phong Phi Vân, liếm liếm môi nói:
- Cái kia... Tiểu Phi Phi, ta cảm thấy được...
- Mỗ gia, chẳng lẽ là muốn những linh thạch này?
Phong Phi Vân nói.
- Ha ha, làm sao có thể, mỗ gia ta là nhân vật bậc nào, há sẽ quan tâm đến một ngàn viên Trùng Động linh thạch sao?
Tất Mỗ Gia tiêu sái hào sảng cười.
Phong Phi Vân cũng là cười cười, nói:
- Cũng đúng, mỗ gia chính là trưởng bối, sao lại thu linh thạch của vãn bối chứ, mới vừa rồi tiểu tử thật sự là quá không hiểu quy củ, lần sau bảo đảm sẽ không có chuyện như vậy nữa.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, sau này từ từ học, từ từ học, ha ha!
Trên mặt của Tất Mỗ Gia nở nụ cười, trong lòng lại rất khổ sở, mẹ nó, đầu năm nay làm trưởng bối thật không dễ.
Đây là một phiến sơn lĩnh hoang vu, tràn đầy thanh tùng, tùng hương quanh quẩn giữa sơn dã.
Thần thức của Phong Phi Vân triển khai, bao trùm ra ngoài, xuyên qua từng phiến đại địa, nói:
- Nơi này cách di chỉ của Cửu Uyên tiên thành đã tương đối xa rồi, đã tiến vào một phiến địa vực khác.
- Chạy ba ngày ba đêm, mỗ gia ta cũng không biết đã chạy bao xa rồi, bất quá dựa theo phương hướng bỏ chạy mà xem, hẳn là đến biên giới của Hoàn Thiên cảnh cùng Hoàng Mục cảnh rồi.
Tất Mỗ Gia đứng dậy, hoạt động xương cốt của mình, ở trên mặt đất xem qua thổ nhưỡng, tìm kiếm địa mạch, suy tính ra vị trí hiện tại.
Người như hắn thường xuyên phải chạy, đối với địa lý mạch lạc hết sức hiểu rõ.
Hoàn Thiên cảnh, Hoàng Mục cảnh, Diệp Hồng cảnh đều thuộc vào Tây Nam thập nhị cảnh, ở phương hướng tây nam của Đệ lục trung ương vương triều, thuộc về mười hai phiến địa vực có nhân khẩu tương đối dày đặc.
Tất Mỗ Gia nói:
- Hoàn Thiên cảnh thì ngươi vạn vạn không thể trở về rồi, Hoàn Thiên cảnh có rất nhiều cường giả đều đã từng thấy qua bộ dạng của ngươi, biết trên người của ngươi có trọng bảo, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu không thì ngươi theo mỗ gia cùng đi Thánh Pháp cảnh, nghe nói ngươi có quan hệ không tệ với Nhị công tử, chỉ cần đi Thánh Pháp cảnh, những tu sĩ kia của Hoàn Thiên cảnh khẳng định không dám động tới ngươi.
Lực lượng của Long Lân Phượng bì y trên người Phong Phi Vân lại trầm tịch xuống, lấy lực lượng Niết Bàn đệ lục trọng hiện tại của hắn ứng phó với Vũ Hóa hiền giả bình thường thì có thể được, nhưng mà tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Thần Thấp Bà.
Phong Phi Vân cười cười, trợn mắt nói dối mà nói:
- Tiền bối khẳng định là bị hoa mắt rồi, một khối vẫn thạch kia rõ ràng là bị long thi cõng đi, làm sao có thể ở trong tay vãn bối được.
- Vậy sao, lão bà bà ta nhưng không tin, muốn động thủ thu nha.
Trên mặt của Thần Thấp Bà mang theo nụ cười hòa thiện, vươn ra cánh tay khô héo, một cỗ lực lượng âm hàn mà bàng bạc từ trên bàn tay của nàng truyền ra, hướng Phong Phi Vân đánh tới.
Phong Phi Vân âm thầm tụ lực, Thánh Linh chi khí trong thân thể đang vận chuyển, quyết định xuất kỳ bất ý chém ra Thánh Linh chi khí, sau đó liền chạy trốn, không sợ trong thiên hạ không có chỗ dung thân cho mình.
- Tiểu tử, chớ liều chết với nàng, đi theo ta!
Tất Mỗ Gia từ trong hư không đi ra, một phen bắt được vai của Phong Phi Vân, đem Phong Phi Vân thu vào bên trong bao quần áo rách nát, đem bao quần áo bọc lại trên mộc côn, sau đó liền lại trở về trong hư không.
Hết thảy tất cả đều phát sinh ở trong thời gian cực ngắn, ngay cả Thần Thấp Bà cũng khẽ sửng sốt.
- Cư nhiên là cái lão quỷ ngươi, dám cướp người của ta, ngươi không muốn sống rồi!
Thần Thấp Bà đem quải trượng quét ngang ra ngoài, hướng một đạo sơn lĩnh đánh ra, liên tiếp đánh tan mấy ngàn dặm hư không.
Tất Mỗ Gia nhanh chóng chạy trốn, tốc độ kia quả thực là nghẹn họng trân trối, nhảy lên ở trong hư không, chỉ lưu lại hư ảnh liên tiếp.
- Ngăn hắn lại!
Lúc này rất nhiều cường giả đều xuất thủ, hướng trong hư không đánh ra từng đạo thần thông thuật pháp.
Giá trị của khối vẫn thạch kia thật sự quá lớn, có thể so với trăm vạn năm cất trữ của một tòa tiên thành, để cho vô số người thèm thuồng, bọn họ không thể trơ mắt nhìn một khoản tài phú khổng lồ như vậy bị lão khiếu hoa mang đi.
Hơn nữa những cường giả kia đều cảm thấy kiện kỳ bảo kia trên vẫn thạch bị Phong Phi Vân lấy đi, đó càng là bảo vật vô giá.
- Oanh!
Một cái mai rùa cự đại xuất hiện ở trên lưng Tất Mỗ Gia, trên mai rùa tràn đầy văn lộ huyền bí, vẽ lên từng cái văn tự cổ xưa, đem những thần thông thuật pháp kia đều ngăn cản.
Kỹ thuật chạy trối chết của Tất Mỗ Gia là nhất lưu, rất nhanh liền bỏ chạy không còn tung tích, ngay cả suy tính cũng không suy tính ra vị trí của hắn được.
- Hừ, lão gia hỏa ghê tởm này, khốn kiếp giống như năm đó.
Thần Thấp Bà đem quải trượng gõ lên trên mặt đất một cái, khiến cho nửa cái tiên thành đều vì thế mà vỡ ra, vô số cổ kiến trúc biến thành phấn vụn, chìm vào trong lòng đất.
Ba ngày sau đó, trong cương thổ của Hoàng Mục cảnh.
Tất Mỗ Gia chạy như điên ba ngày ba đêm, mệt đến quá chừng, cả người đều là lá cây cùng cành khô, y phục trên người càng thêm rách nát.
- Hô, hô... Mệt chết ta, mệt chết ta...
Cường giả phía sau rốt cuộc bị hắn bỏ rơi toàn bộ.
Tất Mỗ Gia đặt mông ngồi dưới đất, thở ra không ngừng, đem một cái bao quần áo trên lưng kia giải khai, bê trong lao ra một phiến thanh sắc quang hoa, Phong Phi Vân từ bên trong bay ra.
Phong Phi Vân ở bên trong bao quần áo kia ba ngày ba đêm đều là lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, đều đang tu luyện cùng củng cố cảnh giới, hiện tại tinh khí thần trở nên tốt hơn, chắp tay nói:
- Đa tạ mỗ gia xuất thủ tương trợ.
Tất Mỗ Gia khoát khoát tay, nói:
- Không có gì, không có gì, nói như thế nào thì ngươi cũng gọi ta là một tiếng mỗ gia, ta không giúp đỡ ngươi thì còn giúp đỡ ai.
Phong Phi Vân lấy ra một viên giới linh thạch đem cho hắn, nói:
- Nơi này có một ít linh thạch, coi như là vãn bối đáp tạ ân cứu mạng của mỗ gia.
Sắc mặt của Tất Mỗ Gia trở nên nghiêm nghị, nói:
- Quân tử ái tài mới là đạo, ta chính là mỗ gia, nào có đạo lý thu linh thạch của tiểu bối các ngươi, không, không, tuyệt đối không được, ngàn vạn lần đừng đưa cho ta...
- Nha!
Phong Phi Vân cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu, thu tay về nói:
- Ngược lại xác thực là có chút quá tục khí rồi, được rồi, một ngàn viên Trùng Động linh thạch này ta liền thu lại vậy.
- Cái gì, một ngàn viên Trùng Động linh thạch?
Ánh mắt của Tất Mỗ Gia đều muốn từ trong hốc mắt trừng ra, một ngàn viên Trùng Động linh thạch đều không phải là số lượng nhỏ, có giá trị mười ức viên linh thạch, vô số tu sĩ đều thèm thuồng.
Phong Phi Vân đem giới linh thạch thu hồi lại, ném vào trong túi áo, Tất Mỗ Gia nhìn chằm chằm vào tay của Phong Phi Vân, không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng hối hận muốn chết.
Hắn vốn tưởng rằng đám tiểu bối như Phong Phi Vân cầm không ra được mấy viên linh thạch, thay vì nhận lấy linh thạch của hắn còn không bằng biểu hiện ra rộng lượng một chút, như vậy còn có thể hiện ra mấy phần phong phạm của trưởng bối, nhưng mà lại không nghĩ đến Phong Phi Vân xuất thủ rộng rãi, trực tiếp lấy ra mười ức viên linh thạch.
Đây....
Giờ phút này Tất Mỗ Gia ngay cả tâm đập dầu vào tường đều đã có, chăm chú nhìn vào túi áo của Phong Phi Vân, liếm liếm môi nói:
- Cái kia... Tiểu Phi Phi, ta cảm thấy được...
- Mỗ gia, chẳng lẽ là muốn những linh thạch này?
Phong Phi Vân nói.
- Ha ha, làm sao có thể, mỗ gia ta là nhân vật bậc nào, há sẽ quan tâm đến một ngàn viên Trùng Động linh thạch sao?
Tất Mỗ Gia tiêu sái hào sảng cười.
Phong Phi Vân cũng là cười cười, nói:
- Cũng đúng, mỗ gia chính là trưởng bối, sao lại thu linh thạch của vãn bối chứ, mới vừa rồi tiểu tử thật sự là quá không hiểu quy củ, lần sau bảo đảm sẽ không có chuyện như vậy nữa.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, sau này từ từ học, từ từ học, ha ha!
Trên mặt của Tất Mỗ Gia nở nụ cười, trong lòng lại rất khổ sở, mẹ nó, đầu năm nay làm trưởng bối thật không dễ.
Đây là một phiến sơn lĩnh hoang vu, tràn đầy thanh tùng, tùng hương quanh quẩn giữa sơn dã.
Thần thức của Phong Phi Vân triển khai, bao trùm ra ngoài, xuyên qua từng phiến đại địa, nói:
- Nơi này cách di chỉ của Cửu Uyên tiên thành đã tương đối xa rồi, đã tiến vào một phiến địa vực khác.
- Chạy ba ngày ba đêm, mỗ gia ta cũng không biết đã chạy bao xa rồi, bất quá dựa theo phương hướng bỏ chạy mà xem, hẳn là đến biên giới của Hoàn Thiên cảnh cùng Hoàng Mục cảnh rồi.
Tất Mỗ Gia đứng dậy, hoạt động xương cốt của mình, ở trên mặt đất xem qua thổ nhưỡng, tìm kiếm địa mạch, suy tính ra vị trí hiện tại.
Người như hắn thường xuyên phải chạy, đối với địa lý mạch lạc hết sức hiểu rõ.
Hoàn Thiên cảnh, Hoàng Mục cảnh, Diệp Hồng cảnh đều thuộc vào Tây Nam thập nhị cảnh, ở phương hướng tây nam của Đệ lục trung ương vương triều, thuộc về mười hai phiến địa vực có nhân khẩu tương đối dày đặc.
Tất Mỗ Gia nói:
- Hoàn Thiên cảnh thì ngươi vạn vạn không thể trở về rồi, Hoàn Thiên cảnh có rất nhiều cường giả đều đã từng thấy qua bộ dạng của ngươi, biết trên người của ngươi có trọng bảo, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu không thì ngươi theo mỗ gia cùng đi Thánh Pháp cảnh, nghe nói ngươi có quan hệ không tệ với Nhị công tử, chỉ cần đi Thánh Pháp cảnh, những tu sĩ kia của Hoàn Thiên cảnh khẳng định không dám động tới ngươi.