Trong mỹ mâu của Lưu Tô Hồng lộ ra vẻ tán thưởng, hiển nhiên đối với câu trả lời của Phong Phi Vân rất hài lòng.
- Hừ!
Trong cảnh chủ phủ của Diệp Hồng cảnh lại có một vị lão nhân hừ lạnh một tiếng:
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, một tên bán yêu cũng muốn cưới quận chúa, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Lão nhân ngồi ở trên lưng thần lộc kia khẽ mở ra ánh mắt già nua, con ngươi cư nhiên là màu trắng, tựa như hai khỏa tinh thần sáng chói đem thiên địa đều chiếu sáng, trên người hắn có một cỗ ý vị cổ xưa, chính là một vị nhân vật từ trong sử sách đi ra, một cỗ khí tức kia tương đối đáng sợ.
Tất cả chủ nhân của cảnh chủ phủ đều vội vàng câm miệng, không còn ai dám nhiều lời.
- Tu vi của lão đầu này cư nhiên đáng sợ như thế, may mắn mới vừa rồi không có mạo hiểm liều chết, bằng không nhất định sẽ bị trấn áp.
Trong lòng Phong Phi Vân phanh nhiên mà động, cảm giác chính mình dường như sắp bị lão nhân này hoàn toàn nhìn thấu.
Vội vàng phóng xuất ra Đại Diễn vực, vặn vẹo thiên cơ trên người, ngăn cản một cỗ lực lượng kia của lão nhân.
Lão nhân phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó thu hồi ánh mắt, gật đầu nói:
- Đáng tiếc là một bán yêu, lãng phí một thân tư chất tốt!
- Tứ tổ có điều không biết, Vân ca mặc dù là thân bán yêu nhưng mà lại tinh thông khôi lỗi thuật, thành tựu nổi bật, có thể thao túng chiến khôi lỗi, ngay cả ba vị Vũ Hóa hiền giả của yêu tộc đều chết ở trong tay của hắn.
Lưu Tô Hồng mỉm cười nhìn Phong Phi Vân một cái, tinh mâu chớp động, lông mi vừa dài vừa đẹp.
Vị lão nhân này chính là Tứ tổ của nhất mạch Lưu Tô Hồng, ở Lưu Ly gia tộc có địa vị cực cao, nếu như có thể được lão chấp thuận, như vậy chuyện của nàng cùng Phong Phi Vân hơn phân nửa có thể định rồi.
Phong Phi Vân rất nghi ngờ Lưu Tô Hồng đây là muốn làm gì, chẳng lẽ nàng còn muốn thành thân với ta hay sao?
Sau khi những lão nhân kia nghe nói chuyện này, đều là ngạc nhiên một chút, một lần nữa đánh giá Phong Phi Vân, nếu như bán yêu này thật sự là khôi lỗi sư ở trên khôi lỗi thuật có thành tựu cực cao, có lẽ thật đúng là không thể xem nhẹ.
Bán yêu sở dĩ bị người xem thường chính là bởi vì bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh, vĩnh viễn không thành được chí cường.
Nhưng mà lại cũng không có nghĩa là trong bán yêu không có cường giả, ví như:
Có một số bán yêu có thành tựu cực coa ở lĩnh vực ngự thú, có thể câu thông với linh thú cùng cấp bậc Vũ Hóa đệ tứ trọng, như vậy thực lực của bán yêu này liền phải tính lại một phen.
Lại ví như có bán yêu có thành tựu cực cao ở lĩnh vực tầm bảo, có thể trở thành tầm bảo sư đứng đầu, như vậy giá trị mà bán yêu này đại biểu cũng không bình thường, tầm bảo sư đứng đầu đủ để ngồi ngang hàng với nhất phương cảnh chủ.
Lại ví như có bán yêu ở trên lĩnh vực trí tuệ rất xuất sắc, có thể thông hiểu cổ kim, có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, có thể bố trí đại cục ngàn năm, địa vị của loại trí giả này cũng cực cao, không thể dùng thực lực đơn thuần đến ước định.
Dĩ nhiên bán yêu có thể trở thành loại cấp bậc này cuối cùng đều là số ít, rất là hiếm thấy, cho nên địa vị của bán yêu trước sau như một là vẫn thấp.
Nhưng nếu như bán yêu này là một vị khôi lỗi sư, hơn nữa còn trẻ như vậy mà có thể đánh chết Vũ Hóa hiền giả, vậy thật đúng là không thể không khiến cho những lão nhân kia của cảnh chủ phủ coi trọng hắn.
Tứ tổ lần nữa giương mắt lên, lần này trong ánh mắt không có nhiều quang mang như vậy, bình thản đi không ít, nói:
- Ngươi thật sự là một vị khôi lỗi sư, tu luyện là loại khôi lỗi thuật nào?
Ánh mắt của Tứ tổ rất thâm thúy, vô số đạo tắc đều hội tụ ở trong ánh mắt của lão, có thể đem rất nhiều Vũ Hóa hiền giả tu vi thấp đều áp đến quỳ trên mặt đất.
Lưu Tô Hồng cũng có chút ngạc nhiên, nàng vẻn vẹn chỉ là xa xa nhìn thấy Phong Phi Vân thi triển khôi lỗi thuật, về phần Phong Phi Vân rốt cuộc thi triển loại khôi lỗi thuật thì nàng cũng không quá rõ ràng.
Phong Phi Vân đứng thẳng, trong lòng đang suy tư Lưu Tô Hồng rốt cuộc là có mục đích gì.
- Hắn tu luyện chính là Đại khôi lỗi thuật.
Hiên Viên Nhất Nhất cùng Lưu Tô Tử thuận gió mà đến.
Một người mặc bạch y, thánh khiết đoan trang, yểu điệu thanh lệ, có một loại mỹ vận không dính nhân gian khói lửa.
Một người khác mặc tử bào hoa lệ, một bộ trang phục của mỹ thiếu niên, trong tay cầm chiết phiến, ngũ quan tinh xảo giống như là quỷ phủ thần công do sáng thế thần tạo ra.
Lời mới vừa rồi tự nhiên là Hiên Viên Nhất Nhất nói ra.
Phong Phi Vân có chút im lặng mà nhắm hai mắt lại, chuyện vốn là đã rất đau đầu, bởi vì Hiên Viên Nhất Nhất cùng Lưu Tô Tử đi đến liền trở nên càng thêm đau đầu hơn.
Đặc biệt là Hiên Viên Nhất Nhất lại vẫn không biết nặng nhẹ mà đem Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật nói ra, đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?
Đây quả thực là có chủ tâm đến quấy rối.
Sau khi Lưu Tô Tử biết được Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng thế nhưng yêu mến nhau, thiếu chút nữa đều muốn cười ra tiếng, cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể nào phát sinh, đầu tiên là Lưu Tô Hồng tâm cao khí ngạo, xem thường bán yêu nhất, cho nên tuyệt đối sẽ không thích một tên bán yêu.
Tiếp theo, Phong đại bán yêu cũng đối với mỹ nữ không có hứng thú, càng không có khả năng thích Lưu Tô Hồng.
Cho nên nàng cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất mà nàng nghe được trong năm nay.
Sau khi trả qua một chuyến Cửu Uyên tiên thành, hiện tại tranh đoạt người thừa kế của Diệp Hồng cảnh cảnh chủ phủ chỉ còn lại có nàng cùng Lưu Tô Hồng, cho nên nhất cử nhất động của Lưu Tô Hồng nàng đều rất quan tâm.
Tâm trí của Lưu Tô Hồng sẽ không yêu hơn bao nhiêu so với nàng, không thể nào đi một nước cờ mà không có tác dụng, cho nên ở dưới khu động của lòng hiếu kỳ, Lưu Tô Tử liền chạy qua, ở nửa đường lại gặp phải Hiên Viên Nhất Nhất đang đi tìm Phong Phi Vân.
Cho nên cũng là có một màn như hiện tại.
Bất quá một câu "Hắn tu luyện chính là Đại khôi lỗi thuật" kia của Hiên Viên Nhất Nhất thật đúng là đem rất nhiều người trấn trụ, bao gòm Lưu Tô Tử cùng Lưu Tô Hồng ở trong đó không người nào là không khiếp sợ.
- Một trong Thái cổ bát thuật, Đại khôi lỗi thuật!
Một vị lão nhân của cảnh chủ phủ kinh hô mà nói.
- Thật đúng là miệng tiện, ngươi không nói lời nào liền sẽ chết sao, sớm không đến, muộn không đến, hết lần này tới lần khác đến, ngươi tại sao gọi là Hiên Viên Nhất Nhất, gọi là Hiên Viên Anh Vũ (vẹt) chẳng phải là thích hợp hơn sao?
Trong lòng Phong Phi Vân đem Hiên Viên Nhất Nhất mắng rất nhiều lần.
Lần này coi như là bị Hiên Viên Nhất Nhất hại thảm rồi, tin tức Đại khôi lỗi thuật kia truyền ra nhất định sẽ tạo thành sóng gió ngập trời.
Trong mỹ mâu của Lưu Tô Hồng lộ ra vẻ tán thưởng, hiển nhiên đối với câu trả lời của Phong Phi Vân rất hài lòng.
- Hừ!
Trong cảnh chủ phủ của Diệp Hồng cảnh lại có một vị lão nhân hừ lạnh một tiếng:
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, một tên bán yêu cũng muốn cưới quận chúa, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Lão nhân ngồi ở trên lưng thần lộc kia khẽ mở ra ánh mắt già nua, con ngươi cư nhiên là màu trắng, tựa như hai khỏa tinh thần sáng chói đem thiên địa đều chiếu sáng, trên người hắn có một cỗ ý vị cổ xưa, chính là một vị nhân vật từ trong sử sách đi ra, một cỗ khí tức kia tương đối đáng sợ.
Tất cả chủ nhân của cảnh chủ phủ đều vội vàng câm miệng, không còn ai dám nhiều lời.
- Tu vi của lão đầu này cư nhiên đáng sợ như thế, may mắn mới vừa rồi không có mạo hiểm liều chết, bằng không nhất định sẽ bị trấn áp.
Trong lòng Phong Phi Vân phanh nhiên mà động, cảm giác chính mình dường như sắp bị lão nhân này hoàn toàn nhìn thấu.
Vội vàng phóng xuất ra Đại Diễn vực, vặn vẹo thiên cơ trên người, ngăn cản một cỗ lực lượng kia của lão nhân.
Lão nhân phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó thu hồi ánh mắt, gật đầu nói:
- Đáng tiếc là một bán yêu, lãng phí một thân tư chất tốt!
- Tứ tổ có điều không biết, Vân ca mặc dù là thân bán yêu nhưng mà lại tinh thông khôi lỗi thuật, thành tựu nổi bật, có thể thao túng chiến khôi lỗi, ngay cả ba vị Vũ Hóa hiền giả của yêu tộc đều chết ở trong tay của hắn.
Lưu Tô Hồng mỉm cười nhìn Phong Phi Vân một cái, tinh mâu chớp động, lông mi vừa dài vừa đẹp.
Vị lão nhân này chính là Tứ tổ của nhất mạch Lưu Tô Hồng, ở Lưu Ly gia tộc có địa vị cực cao, nếu như có thể được lão chấp thuận, như vậy chuyện của nàng cùng Phong Phi Vân hơn phân nửa có thể định rồi.
Phong Phi Vân rất nghi ngờ Lưu Tô Hồng đây là muốn làm gì, chẳng lẽ nàng còn muốn thành thân với ta hay sao?
Sau khi những lão nhân kia nghe nói chuyện này, đều là ngạc nhiên một chút, một lần nữa đánh giá Phong Phi Vân, nếu như bán yêu này thật sự là khôi lỗi sư ở trên khôi lỗi thuật có thành tựu cực cao, có lẽ thật đúng là không thể xem nhẹ.
Bán yêu sở dĩ bị người xem thường chính là bởi vì bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh, vĩnh viễn không thành được chí cường.
Nhưng mà lại cũng không có nghĩa là trong bán yêu không có cường giả, ví như:
Có một số bán yêu có thành tựu cực coa ở lĩnh vực ngự thú, có thể câu thông với linh thú cùng cấp bậc Vũ Hóa đệ tứ trọng, như vậy thực lực của bán yêu này liền phải tính lại một phen.
Lại ví như có bán yêu có thành tựu cực cao ở lĩnh vực tầm bảo, có thể trở thành tầm bảo sư đứng đầu, như vậy giá trị mà bán yêu này đại biểu cũng không bình thường, tầm bảo sư đứng đầu đủ để ngồi ngang hàng với nhất phương cảnh chủ.
Lại ví như có bán yêu ở trên lĩnh vực trí tuệ rất xuất sắc, có thể thông hiểu cổ kim, có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, có thể bố trí đại cục ngàn năm, địa vị của loại trí giả này cũng cực cao, không thể dùng thực lực đơn thuần đến ước định.
Dĩ nhiên bán yêu có thể trở thành loại cấp bậc này cuối cùng đều là số ít, rất là hiếm thấy, cho nên địa vị của bán yêu trước sau như một là vẫn thấp.
Nhưng nếu như bán yêu này là một vị khôi lỗi sư, hơn nữa còn trẻ như vậy mà có thể đánh chết Vũ Hóa hiền giả, vậy thật đúng là không thể không khiến cho những lão nhân kia của cảnh chủ phủ coi trọng hắn.
Tứ tổ lần nữa giương mắt lên, lần này trong ánh mắt không có nhiều quang mang như vậy, bình thản đi không ít, nói:
- Ngươi thật sự là một vị khôi lỗi sư, tu luyện là loại khôi lỗi thuật nào?
Ánh mắt của Tứ tổ rất thâm thúy, vô số đạo tắc đều hội tụ ở trong ánh mắt của lão, có thể đem rất nhiều Vũ Hóa hiền giả tu vi thấp đều áp đến quỳ trên mặt đất.
Lưu Tô Hồng cũng có chút ngạc nhiên, nàng vẻn vẹn chỉ là xa xa nhìn thấy Phong Phi Vân thi triển khôi lỗi thuật, về phần Phong Phi Vân rốt cuộc thi triển loại khôi lỗi thuật thì nàng cũng không quá rõ ràng.
Phong Phi Vân đứng thẳng, trong lòng đang suy tư Lưu Tô Hồng rốt cuộc là có mục đích gì.
- Hắn tu luyện chính là Đại khôi lỗi thuật.
Hiên Viên Nhất Nhất cùng Lưu Tô Tử thuận gió mà đến.
Một người mặc bạch y, thánh khiết đoan trang, yểu điệu thanh lệ, có một loại mỹ vận không dính nhân gian khói lửa.
Một người khác mặc tử bào hoa lệ, một bộ trang phục của mỹ thiếu niên, trong tay cầm chiết phiến, ngũ quan tinh xảo giống như là quỷ phủ thần công do sáng thế thần tạo ra.
Lời mới vừa rồi tự nhiên là Hiên Viên Nhất Nhất nói ra.
Phong Phi Vân có chút im lặng mà nhắm hai mắt lại, chuyện vốn là đã rất đau đầu, bởi vì Hiên Viên Nhất Nhất cùng Lưu Tô Tử đi đến liền trở nên càng thêm đau đầu hơn.
Đặc biệt là Hiên Viên Nhất Nhất lại vẫn không biết nặng nhẹ mà đem Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật nói ra, đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?
Đây quả thực là có chủ tâm đến quấy rối.
Sau khi Lưu Tô Tử biết được Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng thế nhưng yêu mến nhau, thiếu chút nữa đều muốn cười ra tiếng, cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể nào phát sinh, đầu tiên là Lưu Tô Hồng tâm cao khí ngạo, xem thường bán yêu nhất, cho nên tuyệt đối sẽ không thích một tên bán yêu.
Tiếp theo, Phong đại bán yêu cũng đối với mỹ nữ không có hứng thú, càng không có khả năng thích Lưu Tô Hồng.
Cho nên nàng cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất mà nàng nghe được trong năm nay.
Sau khi trả qua một chuyến Cửu Uyên tiên thành, hiện tại tranh đoạt người thừa kế của Diệp Hồng cảnh cảnh chủ phủ chỉ còn lại có nàng cùng Lưu Tô Hồng, cho nên nhất cử nhất động của Lưu Tô Hồng nàng đều rất quan tâm.
Tâm trí của Lưu Tô Hồng sẽ không yêu hơn bao nhiêu so với nàng, không thể nào đi một nước cờ mà không có tác dụng, cho nên ở dưới khu động của lòng hiếu kỳ, Lưu Tô Tử liền chạy qua, ở nửa đường lại gặp phải Hiên Viên Nhất Nhất đang đi tìm Phong Phi Vân.
Cho nên cũng là có một màn như hiện tại.
Bất quá một câu "Hắn tu luyện chính là Đại khôi lỗi thuật" kia của Hiên Viên Nhất Nhất thật đúng là đem rất nhiều người trấn trụ, bao gòm Lưu Tô Tử cùng Lưu Tô Hồng ở trong đó không người nào là không khiếp sợ.
- Một trong Thái cổ bát thuật, Đại khôi lỗi thuật!
Một vị lão nhân của cảnh chủ phủ kinh hô mà nói.
- Thật đúng là miệng tiện, ngươi không nói lời nào liền sẽ chết sao, sớm không đến, muộn không đến, hết lần này tới lần khác đến, ngươi tại sao gọi là Hiên Viên Nhất Nhất, gọi là Hiên Viên Anh Vũ (vẹt) chẳng phải là thích hợp hơn sao?
Trong lòng Phong Phi Vân đem Hiên Viên Nhất Nhất mắng rất nhiều lần.
Lần này coi như là bị Hiên Viên Nhất Nhất hại thảm rồi, tin tức Đại khôi lỗi thuật kia truyền ra nhất định sẽ tạo thành sóng gió ngập trời.