- Tốt lắm, tốt lắm, ta giúp ngươi một lần, nhưng mà ta cũng không phải là giúp ngươi tranh đoạt người thừa kế cảnh chủ phủ, mà là giúp ngươi làm rõ chuyện giữa Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng, đây coi như là chuyện riêng, cũng chưa tính là nhúng tay vào trong tranh đấu của cảnh chủ phủ rồi.
Hiên Viên Nhất Nhất mặc dù tâm sáng như gương, siêu phàm thoát tục nhưng mà dù sao vẫn là một con người, hơn nữa trong lòng của nàng cũng quả thật cảm thấy Phong Phi Vân quá bạc tình rồi, đối với Tô Tử quá ác tâm rồi.
Giờ phút này Phong Phi Vân đang ở trên đường trở về Diệp Hồng cảnh, có cường gải của Lưu Ly gia tộc hộ tống, lại có nhân vật cấp bậc như Tứ tổ trấn giữ, cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
- Ngươi thật tu luyện Đại khôi lỗi thuật?
Lưu Tô Hồng môi hồng trong suốt, da thịt trắng muốt, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ lòng người, giống như hóa thân của thiên sứ cùng ma quỷ.
Xa viên cuồn cuộn, xuyên qua từng tầng vân vụ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đại quận chúa, chẳng lẽ ngay cả lời nói của Thủy Nguyệt thánh nữ cũng không tin?
- Ngược lại cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy lần này kiếm lớn rồi, vốn ta cảm thấy được gả cho một cái bán yêu có chút thiệt thòi, nhưng mà nếu như có Đại khôi lỗi thuật làm sính lễ, ta cảm thấy một chút cũng không bị lỗ.
Lưu Tô Hồng thản nhiên mà cười cười, nụ cười so với ánh dương quang của mùa xuân còn phải đẹp hơn.
Phong Phi Vân im lặng mà nói:
- Ngươi sẽ không thật sự muốn gả cho ta chứ?
Lưu Tô Hồng mệt mỏi vươn vai, nói:
- Ta không gả cho ngươi còn có thể gả cho người nào, nữ tử trực hệ Lưu Ly gia tộc hàng năm đều phải nghiệm thân một lần, nếu như có người dám ở trước lúc lấy chồng mất đi hồng hoàn, liền bị coi là không trong trắng, sẽ bị đưa vào tịnh thiền viện, ở bên trong ăn chay niệm phật cả đời, coi như là chết già ở trong đó cũng bất quá chỉ là cuốn chiếu khỏa thi, ngay cả tư cách tiến vào trong tổ phổ đều không có.
- Điều này có thể trách được ai, ta cũng giống như ngươi bị mất hồng hoàn.
Phong Phi Vân đảo cặp mắt trắng dã, nếu không phải Lưu Tô Hồng muốn nhận được phượng huyết trong thân thể của hắn, cũng sẽ không kích thích yêu ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân, cũng sẽ không bị Phong Phi Vân phá thân.
Đồng thời Phong Phi Vân cũng sẽ không ở trên người nàng gieo xuống nhân quả, cũng sẽ không có phiền toái như hiện tại.
Lưu Tô Hồng nói:
- Nếu không phải nhìn ở trong thân thể ngươi chảy xuôi huyết dịch của Phượng Hoàng, hơn nữa chiếm được Vẫn Thiên linh thạch cùng kỳ bảo ở trong di chỉ Cửu Uyên tiên thành, ta coi như là đi tĩnh thiền viện cũng sẽ không gả cho một cái bán yêu.
Phong Phi Vân cười lên, nói:
- Nguyên lai là ngươi đang đánh chủ ý vào khối Vẫn Thiên linh thạch kia cùng cái gọi là kỳ bảo.
- Vậy ngươi cho là vì cái gì?
Lưu Tô Hồng liếc hắn một cái, nói:
- Lấy độ lớn của khối Vẫn Thiên linh thạch kia, bước đầu có thể kết luận giá trị có thể so với lượng linh thạch tích lũy trăm vạn năm của một tòa tiên thành, nếu như trong tay của ta nắm giữ một khoản linh thạch khổng lồ như vậy, hoàn toàn có thể hối lộ rất nhiều tộc lão, muốn trở thành người thừa kế cảnh chủ phủ, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Về phần ngươi... Cho dù không đột phá được Vũ Hóa cảnh, không thành được bá chủ cũng không sao, chỉ cần ta trở thành người thừa kế cảnh chủ, tương lai nhất định sẽ trở thành cảnh chủ của Diệp Hồng cảnh, sau khi nhận được đại lượng tài nguyên của Lưu Ly gia tộc, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, lấy lực lượng của một mình ta cũng đủ để xưng hùng Diệp Hồng cảnh, cho đến lúc này ngươi cũng chỉ là làm nền cho ta mà thôi, tu vi của ngươi càng thấp ngược lại càng có thể để cho trưởng bối trong gia tộc an tâm, vậy liền không cần lo lắng ngươi đổi khách thành chủ.
Phong Phi Vân che miệng cười, nói:
- Ngươi nghĩ thật đúng là đủ xa!
Lưu Tô Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lập gia đình với ngươi nhưng cũng có một cái chỗ xấu rất lớn.
- Còn có chỗ xấu?
Phong Phi Vân cười nói.
- Hài tử sau này của chúng ta cũng nhất định là bán yêu, không trở thành cường giả tuyệt đỉnh được, nếu không phải xảy ra chuyện kia, ngươi cho rằng ta muốn lập gia đình với ngươi sao?
- Thậm chí ngay cả những chuyện như hài tử ngươi cũng đã nghĩ đến rồi, không hổ là quận chúa túc trí đa mưu.
Phong Phi Vân cười đến càng thêm vui mừng, nói:
- Sau khi ngươi trở thành cảnh chủ, uy chấn bát phương, chẳng lẽ không biết nạp mấy tên nam thiếp?
Lưu Tô Hồng lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng Lưu Tô Hồng ta là ai, nếu như ta muốn nam nhân khác, tùy tiện nói một câu liền có tài tuấn xếp thành hàng dài đến, sao lại mạo hiểm tính mạng đến tìm ngươi.
- Không nghĩ đến Đại quận chúa là một nữ tử chung thủy, không nhìn ra được, thực sự là không nhìn ra được.
Phong Phi Vân chợt không cười nữa, mặc dù cảm thấy Lưu Tô Hồng có chút buồn cười nhưng mà còn có một chỗ đáng khen, ít nhất là một nữ tử có nguyên tắc.
Lưu Tô Hồng chậm rãi nhắm lại hai mắt, không để ý tới Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta chung thủy đối với ngươi, đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào cùng ta chăn gối một đêm, ta cũng sẽ không lại dính đến nam nhân khác.
Phong Phi Vân gật đầu, lại nói:
- Có một điểm Đại quận chúa có lẽ còn chưa rõ ràng, tại sao ta lại phải đem Vẫn Thiên linh thạch cho ngươi.
Lưu Tô Hồng nói:
- Chúng ta lập gia đình, chẳng lẽ ngươi không có ý định đưa cho ta một chút sính lễ.
Phong Phi Vân vội vàng lắc đầu, nói:
- Đầu tiên, chúng ta không nhất định sẽ kết hôn, tiếp theo, cho dù lập gia đình thì ta vì sao phải lấy Vẫn Thiên linh thạch ra làm sính lễ?
Khí tràng của Lưu Tô Hồng cũng không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, đôi môi khiêu gợi cười một tiếng, nói:
- Đầu tiên, chuyện chúng ta lập gia đình là tất nhiên, tiếp theo một khi chúng ta lập gia đình coi như là cột lên cùng một tòa chiến xa rồi, có vinh cùng vinh, có chết cùng chết, là vinh hay là chết, ngươi cảm thấy nên chọn như thế nào?
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta sẽ không chọn!
- Vậy thì chờ xem đi!
Lưu Tô Hồng tràn đầy tự tin.
Phong Phi Vân đem màn xe của linh xa vén lên, nhìn cảnh tượng phía ngoài.
Lại trở về Hồng Diệp tinh rồi.
Phong Phi Vân ở Hồng Diệp tinh kỳ thực tổng cộng cũng chỉ vài ngày, đối với hết thảy nơi này cũng không phải là rất hiểu rõ, coi như là hiểu rõ cũng vẻn vẹn chỉ là hiểu rõ địa phương cục bộ của Huyền Kỳ đại lục nơi đặt đại doanh của Bán Yêu minh, những đại lục khác lại chưa từng tiếp xúc qua.
Vị trí của cảnh chủ phủ ở trung ương nhất trên khối đại lục giống hình "Tượng" kia, cũng là một khối đại lục lớn nhất, ở trên một khối đại lục này tiên sơn vây quanh, vân vụ lượn lờ, có tiên cung ở khắp trong mây, có tiên chung đang minh hưởng trong thần sơn.
- Tốt lắm, tốt lắm, ta giúp ngươi một lần, nhưng mà ta cũng không phải là giúp ngươi tranh đoạt người thừa kế cảnh chủ phủ, mà là giúp ngươi làm rõ chuyện giữa Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng, đây coi như là chuyện riêng, cũng chưa tính là nhúng tay vào trong tranh đấu của cảnh chủ phủ rồi.
Hiên Viên Nhất Nhất mặc dù tâm sáng như gương, siêu phàm thoát tục nhưng mà dù sao vẫn là một con người, hơn nữa trong lòng của nàng cũng quả thật cảm thấy Phong Phi Vân quá bạc tình rồi, đối với Tô Tử quá ác tâm rồi.
Giờ phút này Phong Phi Vân đang ở trên đường trở về Diệp Hồng cảnh, có cường gải của Lưu Ly gia tộc hộ tống, lại có nhân vật cấp bậc như Tứ tổ trấn giữ, cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
- Ngươi thật tu luyện Đại khôi lỗi thuật?
Lưu Tô Hồng môi hồng trong suốt, da thịt trắng muốt, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ lòng người, giống như hóa thân của thiên sứ cùng ma quỷ.
Xa viên cuồn cuộn, xuyên qua từng tầng vân vụ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đại quận chúa, chẳng lẽ ngay cả lời nói của Thủy Nguyệt thánh nữ cũng không tin?
- Ngược lại cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy lần này kiếm lớn rồi, vốn ta cảm thấy được gả cho một cái bán yêu có chút thiệt thòi, nhưng mà nếu như có Đại khôi lỗi thuật làm sính lễ, ta cảm thấy một chút cũng không bị lỗ.
Lưu Tô Hồng thản nhiên mà cười cười, nụ cười so với ánh dương quang của mùa xuân còn phải đẹp hơn.
Phong Phi Vân im lặng mà nói:
- Ngươi sẽ không thật sự muốn gả cho ta chứ?
Lưu Tô Hồng mệt mỏi vươn vai, nói:
- Ta không gả cho ngươi còn có thể gả cho người nào, nữ tử trực hệ Lưu Ly gia tộc hàng năm đều phải nghiệm thân một lần, nếu như có người dám ở trước lúc lấy chồng mất đi hồng hoàn, liền bị coi là không trong trắng, sẽ bị đưa vào tịnh thiền viện, ở bên trong ăn chay niệm phật cả đời, coi như là chết già ở trong đó cũng bất quá chỉ là cuốn chiếu khỏa thi, ngay cả tư cách tiến vào trong tổ phổ đều không có.
- Điều này có thể trách được ai, ta cũng giống như ngươi bị mất hồng hoàn.
Phong Phi Vân đảo cặp mắt trắng dã, nếu không phải Lưu Tô Hồng muốn nhận được phượng huyết trong thân thể của hắn, cũng sẽ không kích thích yêu ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân, cũng sẽ không bị Phong Phi Vân phá thân.
Đồng thời Phong Phi Vân cũng sẽ không ở trên người nàng gieo xuống nhân quả, cũng sẽ không có phiền toái như hiện tại.
Lưu Tô Hồng nói:
- Nếu không phải nhìn ở trong thân thể ngươi chảy xuôi huyết dịch của Phượng Hoàng, hơn nữa chiếm được Vẫn Thiên linh thạch cùng kỳ bảo ở trong di chỉ Cửu Uyên tiên thành, ta coi như là đi tĩnh thiền viện cũng sẽ không gả cho một cái bán yêu.
Phong Phi Vân cười lên, nói:
- Nguyên lai là ngươi đang đánh chủ ý vào khối Vẫn Thiên linh thạch kia cùng cái gọi là kỳ bảo.
- Vậy ngươi cho là vì cái gì?
Lưu Tô Hồng liếc hắn một cái, nói:
- Lấy độ lớn của khối Vẫn Thiên linh thạch kia, bước đầu có thể kết luận giá trị có thể so với lượng linh thạch tích lũy trăm vạn năm của một tòa tiên thành, nếu như trong tay của ta nắm giữ một khoản linh thạch khổng lồ như vậy, hoàn toàn có thể hối lộ rất nhiều tộc lão, muốn trở thành người thừa kế cảnh chủ phủ, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Về phần ngươi... Cho dù không đột phá được Vũ Hóa cảnh, không thành được bá chủ cũng không sao, chỉ cần ta trở thành người thừa kế cảnh chủ, tương lai nhất định sẽ trở thành cảnh chủ của Diệp Hồng cảnh, sau khi nhận được đại lượng tài nguyên của Lưu Ly gia tộc, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, lấy lực lượng của một mình ta cũng đủ để xưng hùng Diệp Hồng cảnh, cho đến lúc này ngươi cũng chỉ là làm nền cho ta mà thôi, tu vi của ngươi càng thấp ngược lại càng có thể để cho trưởng bối trong gia tộc an tâm, vậy liền không cần lo lắng ngươi đổi khách thành chủ.
Phong Phi Vân che miệng cười, nói:
- Ngươi nghĩ thật đúng là đủ xa!
Lưu Tô Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lập gia đình với ngươi nhưng cũng có một cái chỗ xấu rất lớn.
- Còn có chỗ xấu?
Phong Phi Vân cười nói.
- Hài tử sau này của chúng ta cũng nhất định là bán yêu, không trở thành cường giả tuyệt đỉnh được, nếu không phải xảy ra chuyện kia, ngươi cho rằng ta muốn lập gia đình với ngươi sao?
- Thậm chí ngay cả những chuyện như hài tử ngươi cũng đã nghĩ đến rồi, không hổ là quận chúa túc trí đa mưu.
Phong Phi Vân cười đến càng thêm vui mừng, nói:
- Sau khi ngươi trở thành cảnh chủ, uy chấn bát phương, chẳng lẽ không biết nạp mấy tên nam thiếp?
Lưu Tô Hồng lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng Lưu Tô Hồng ta là ai, nếu như ta muốn nam nhân khác, tùy tiện nói một câu liền có tài tuấn xếp thành hàng dài đến, sao lại mạo hiểm tính mạng đến tìm ngươi.
- Không nghĩ đến Đại quận chúa là một nữ tử chung thủy, không nhìn ra được, thực sự là không nhìn ra được.
Phong Phi Vân chợt không cười nữa, mặc dù cảm thấy Lưu Tô Hồng có chút buồn cười nhưng mà còn có một chỗ đáng khen, ít nhất là một nữ tử có nguyên tắc.
Lưu Tô Hồng chậm rãi nhắm lại hai mắt, không để ý tới Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta chung thủy đối với ngươi, đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào cùng ta chăn gối một đêm, ta cũng sẽ không lại dính đến nam nhân khác.
Phong Phi Vân gật đầu, lại nói:
- Có một điểm Đại quận chúa có lẽ còn chưa rõ ràng, tại sao ta lại phải đem Vẫn Thiên linh thạch cho ngươi.
Lưu Tô Hồng nói:
- Chúng ta lập gia đình, chẳng lẽ ngươi không có ý định đưa cho ta một chút sính lễ.
Phong Phi Vân vội vàng lắc đầu, nói:
- Đầu tiên, chúng ta không nhất định sẽ kết hôn, tiếp theo, cho dù lập gia đình thì ta vì sao phải lấy Vẫn Thiên linh thạch ra làm sính lễ?
Khí tràng của Lưu Tô Hồng cũng không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, đôi môi khiêu gợi cười một tiếng, nói:
- Đầu tiên, chuyện chúng ta lập gia đình là tất nhiên, tiếp theo một khi chúng ta lập gia đình coi như là cột lên cùng một tòa chiến xa rồi, có vinh cùng vinh, có chết cùng chết, là vinh hay là chết, ngươi cảm thấy nên chọn như thế nào?
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta sẽ không chọn!
- Vậy thì chờ xem đi!
Lưu Tô Hồng tràn đầy tự tin.
Phong Phi Vân đem màn xe của linh xa vén lên, nhìn cảnh tượng phía ngoài.
Lại trở về Hồng Diệp tinh rồi.
Phong Phi Vân ở Hồng Diệp tinh kỳ thực tổng cộng cũng chỉ vài ngày, đối với hết thảy nơi này cũng không phải là rất hiểu rõ, coi như là hiểu rõ cũng vẻn vẹn chỉ là hiểu rõ địa phương cục bộ của Huyền Kỳ đại lục nơi đặt đại doanh của Bán Yêu minh, những đại lục khác lại chưa từng tiếp xúc qua.
Vị trí của cảnh chủ phủ ở trung ương nhất trên khối đại lục giống hình "Tượng" kia, cũng là một khối đại lục lớn nhất, ở trên một khối đại lục này tiên sơn vây quanh, vân vụ lượn lờ, có tiên cung ở khắp trong mây, có tiên chung đang minh hưởng trong thần sơn.