- Nhiệm vụ Đại quận chúa giao cho còn chưa hoàn thành, cứ như vậy trở về, chẳng phải rất không có mặt mũi sao?
Du Tử Lâm cực kỳ tức giận, nói:
- Lúc trước bị bọn người Mặc Ngân cười nhạo ngươi không đi, giờ phút này mới nghĩ đến sĩ diện, thật sự là phục ngươi, trời sắp tối rồi, cho dù ngươi đi gõ cửa thì có ai nhìn thấy chứ?
- Không ai trông thấy, chẳng phải rất tốt sao?
Phong Phi Vân cười nói.
- Không ai trông thấy, sao có thể chứng minh chúng ta từng đi cầu kiến, đám người Mặc Ngân hiện giờ khẳng định đã trở lại Trú Thiên Phủ truyền việc này ra ngoài, đến lúc đó chúng ta liền đều biến thành rùa đen rút đầu rồi, đợi đến gày mai chúng ta sẽ bị tất cả mọi người cười nhạo mất.
Du Tử Lâm nói.
Phong Phi Vân sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:
- Mục đích chúng ta đi không phải muốn để cho người khác trông thấy chúng ta đi, mà là muốn giao bái thiếp cho Lâm Các lão, nếu Lâm Các lão đã không muốn để người biết rõ hắn nhúng tay vào chuyện 'Tước phủ ước định', vậy thì chúng ta đương nhiên phải chọn lúc không có người mà đưa.
Phong Phi Vân đi thẳng vào trong tiên thành, dọc theo đường cũ tiến đến vị trí Thiên Môn.
Du Tử Lâm và Du Tử Lăng cũng không phải người ngu, giờ phút này rốt cục hiểu rõ lời Phong Phi Vân.
Trên mặt Du Tử Lâm tràn đầy vẻ vui mừng, đi theo sau lưng Phong Phi Vân, chậm rãi nói:
- Chuyện Tước phủ ước định quan hệ quá lớn, liên quan đến đến tranh đấu giữa các vị Tước gia, Lâm Các lão không muốn đắc tội những Tước gia kia, cho nên liền không muốn để mọi người biết hắn nhúng tay vào chuyện này, nhưng cái này không có nghĩa là Lâm Các lão không muốn kiếm chỗ tốt từ đó, chỉ cần chúng ta làm bí mật, không bị người biết được, vậy thì Lâm Các lão cũng có thể mọi việc đều thuận lợi, nếu vậy thì sao hắn lại không hợp tác với Đại quận chúa chứ, ha ha, ta nói đúng không.
- Có lẽ đúng, cũng có lẽ không.
Trong lòng Phong Phi Vân cũng chỉ phỏng đoán như thế, nhưng là hắn đối với Lâm Các lão cũng không hiểu rõ lắm, cho nên cũng không thể suy xét vẹn toàn được.
Dù vậy, nhưng như cũ khiến Du Tử Lâm rất bội phục, cảm thấy cái này nửa yêu thật đúng là không thể xem thường.
Du Tử Lăng ơ trong quân doanh của Bạch Nhạn Yêu tộc đã được chứng kiến sự giảo hoạt của Phong Phi Vân, trong lòng cũng không kỳ quái:
- Đại quận chúa vốn chính là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, hiện giờ lại được bán yêu khôn khéo giảo hoạt này tương trợ, thật đúng là như hổ thêm cánh.
Phong Phi Vân thi triển Đại Diễn Thuật, bao lấy Du Tử Lăng và Du Tử Lâm vào trong thuật pháp, lại một lần nữa đến bên ngoài Thiên Môn.
Giờ phút này, màn đêm đã hàng lâm, bên trong Thiên Môn cung điện ban công mọc lên san sát như rừng, đèn đuốc sáng trưng, có từng con linh thú tuần tra bay qua trên thiên mạc.
Khác với ban ngay chính là giờ phút này Thiên Môn rộng mở, có một đồng tử đứng trước Thiên Môn trước, tựa hồ đang chờ người nào đó.
Ba người Phong Phi Vân từ trong màn đêm đi ra, từ từ đi đến trước Thiên Môn.
Đồng tử kia nhìn thấy ba người Phong Phi Vân đi tới, cũng không lập tức lên tiếng đề ra nghi vấn, thẳng đến sau khi ba người đến gần mới cười dịu dàng nói:
- Nơi này chính là Thiên Cung của Các lão, ba vị tuấn kiệt thỉnh đường vòng mà đi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tại hạ tên là Phong Phi Vân, chính là chuyên đến để cầu kiến Lâm Các lão, nghe nói Các lão ở phương diện Tầm Bảo Thuật có tạo nghệ sâu đậ, có thể nói là đại tông sư ở Tầm Bảo Giới, trùng hợp tại hạ cũng tinh thông Tầm Bảo Thuật, rất muốn thỉnh cầu Các lão chỉ điểm một, hai.
- Cái này...
Tiểu Đồng tử lộ ra vẻ làm khó.
Phong Phi Vân tiếp tục nói:
- Tại hạ là từ Diệp Hồng Cảnh trèo non lội suối mà đến, nghe nói Các lão thường xuyên chỉ điểm hậu sinh vãn bối, cho nên mới mộ danh mà đến, kính xin tiểu công tử thông truyền một tiếng.
- Thì ra là thế.
Tiểu Đồng tử lầm bầm lầu bầu nhắc tới một câu, nói:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ một lát, ta đi thỉnh Các lão, Các lão có gặp các ngươi hay không thì thật là khó nói.
Tiểu Đồng tử quay người tiến vào Thiên Môn, triển khai thân pháp, hóa thành một đạo lưu quang hư ảnh, liền biến mất ở bên trong Thiên Cung.
Du Tử Lăng và Du Tử Lâm đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
Không đến nửa ngày, tiểu đồng tử kia đã phản hồi, nói:
- Các ngươi vận khí thật tốt, Các lão giờ phút này đang ở Vạn Thạch Sơn cắt linh thạch, nghe nói có Tầm Bảo Sư vãn bối đến bái phỏng, liền mừng rỡ, hô to hữu duyên, hiện giờ các ngươi liền theo ta đi Vạn Thạch Sơn đi.
Phong Phi Vân trong lòng cười thầm, Lâm Các lão này thật đúng là lão hồ ly, làm việc cẩn thận.
Các lão Thiên Cung rất là khí phái, cung điện từng tòa, Thiên Cung treo trên bầu trời, quả thực có thể so với một tòa Cảnh Chủ Phủ.
Tiểu Đồng tử mang theo ba người Phong Phi Vân đến một tòa sơn mạch, tòa sơn mạch này dài đến vài chục dặm, trên đó không có đất thạch, cũng không có cỏ mộc, chính là do từng khối khoáng thạch xếp thành, có khoáng thạch chỉ lớn chừng nắm đấm, có khoáng thạch còn cao hơn cả một ngọn núi.
Đứng phía dưới sơn mạch liếc nhìn lại, đập vào mắt đều là khoáng thạch, nhìn không tới cuối cùng, như một mảnh thạch hải vậy.
Có một lối nhỏ từ dưới núi một mực kéo lên đỉnh sơn mạch, mà ngay cả phiến đá trên đường cũng là do khoáng thạch đánh bóng mà thành.
Những khoáng thạch này đều mang theo linh tính cường đại, còn có được khí tức khổng lồ khiếp người, tựa như trong viên đá phong ấn lấy một vị Thái Cổ thánh hiền vậy.
Du Tử Lâm và Du Tử Lăng tu vị hơi thấp, sắc mặt biến hóa, bị một ít lực lượng bên trong khoáng thạch trùng kích khiến huyết khí bốc lên, linh hồn cũng như bị ép khiến ly thể vậy.
Phong Phi Vân dừng bước lại, nói:
- Các ngươi đều lưu ở bên ngoài đi, một mình ta đi là được rồi.
- Không, chúng ta cùng đi.
Du Tử Lăng cố chấp nói.
Vị tiểu đồng tử kia vẫn lộ ra rất trấn định, nói:
- Ta ngược lại đã quên một chuyện, bên trong Vạn Thạch Sơn có rất nhiều cổ mỏ cấm thạch, trước khi lên núi, nhất định phải trước tiên dán lên Thạch Phù, che dấu khí tức trên thân mới được.
Hắn lấy ra ba miếng Thạch Phù đưa cho ba người Phong Phi Vân.
- Ta còn tưởng rằng tu vị hắn cao bao nhiêu, thì ra là dựa vào Thạch Phù...
Du Tử Lâm lúc trước thật đúng là bị tiểu đồng tử cho hù sợ, cho rằng tu vi của hắn còn cao hơn cả mình.
Du Tử Lâm và Du Tử Lăng đều dán Thạch Phù lên lòng bàn tay, một tầng thạch bì nhàn nhạt bao lấy bàn tay bọn hắn, một cổ thạch khí vờn quanh thân thể bọn hắn, ngăn cách liên hệ giữa bọn hắn và ngoại giới, tựa như hóa thành từng khối thạch đầu vậy, đã mất đi chấn động tánh mạng .
Phong Phi Vân trả Thạch Phù lại cho tiểu Đồng tử, cười nói:
- Ta tu luyện Tầm Bảo Thuật, biết rõ làm sao hóa giải lực lượng cấm thạch.
Tiểu Đồng tử có chút kinh ngạc nhìn Phong Phi Vân, không nói nhiều lời, liền đi trước dẫn đường.
Trên đường đi, Phong Phi Vân thấy được không ít thị nữ đi qua, cũng có một ít thần bí nhân ăn mặc áo giáp đi tuần tra trong thạch sơn.