Những thị nữ kia còn không có gì, chỉ là lớn lên có chút xinh đẹp thôi, nhưng những thần bí nhân mặc áo giáp kia đều rất đáng sợ, bọn hắn cũng không dán Thạch Phù trên người, lại có thể tự do xuyên thẳng qua trong Thạch Sơn, như nguyên một đám U Linh tay cầm chiến thương vậy.
Vạn Thạch Sơn, tuyệt đối là một cấm địa.
Rốt cục, tiểu đồng tử đưa ba người Phong Phi Vân tới một tòa thạch nguyên khoáng đạt, khoáng thạch ở đây đều cực lớn, một khối nhỏ nhất cũng cao đến 7m, khoáng thạch lớn nhất thì khuất cả trong mây.
Ở dưới ánh trăng, những khoáng thạch này đều quăng xuống cái bóng khổng lồ, như là một tôn quái thú bất động vậy.
Ở đây tụ tập rất nhiều tu sĩ, có thị nữ xinh đẹp, có lão nhân lớn tuổi, cũng có hộ vệ mặc áo giáp tay cầm chiến thương, chừng hơn một trăm người.
Những người này đều là tùy tùng của Lâm Các lão, trong đó có ít người tu vị cực kỳ cường đại, Phong Phi Vân cũng không cảm giác được sâu cạn của bọn hắn.
- Vị này chính là người trẻ tuổi đến bái phỏng Các lão.
Tiểu Đồng tử khom người cúi đầu với lão nhân thân thể khôi ngô kia, nhìn xem Phong Phi Vân.
Lão nhân nhàn nhạt nhìn Phong Phi Vân, bờ môi có chút giật giật, thấp giọng nói:
- Là người đến từ Diệp Hồng Cảnh kia sao?
Tiểu Đồng tử nhẹ gật đầu.
Lão nhân lại nói một câu gì đó, sau đó liền lại nhắm mắt lại.
Tiểu Đồng tử đi qua, nói:
- Các lão giờ phút này đang ở trong thạch lâm tìm kiếm cấm thạch bỏ chạy, kính xin Phong công tử chờ chốc lát.
Phong Phi Vân chắp tay cười cười, nói:
- Không sao, không sao, chuyện, Các lão làm trọng.
Du Tử Lâm ở sau lưng Phong Phi Vân nhỏ giọng thầm nói:
- Thạch đầu cũng biết tự mình đào tẩu sao?
Phong Phi Vân nói:
- Thiên Địa vạn vật đều có linh tính, khoáng thạch ở đây đều không đơn giản, bất luận một khối nào cầm ra bên ngoài đều bán đi với giá trên trời, xuất hiện một khối cấm thạch Thông Linh cũng chỉ là chuyện bình thường.
Trước khi đến, Lưu Tô Hồng đã nói Lâm Các lão là một người ưa thích sưu tầm kỳ phẩm linh thạch, những lời này quả thật không giả, khoáng thạch ở đây tuyệt đại đa số đều là linh thạch khoáng thạch, mỗi một khối đều rất bất phàm.
Phong Phi Vân bắt đầu dò xét tu sĩ chờ ở chỗ này, những tu sĩ này quần áo đều rất thống nhất, đều là người Các lão Thiên Cung, tuyệt đại đa số đều là tùy tùng và nô bộc, còn có một ít là hậu bối của Lâm Các lão.
Nhưng có một người trẻ tuổi lại khác.
Người trẻ tuổi này là một người duy nhất ngồi xuống, hơn nữa y phục trên người hắn cũng không giống với người khác.
Hắn đại khái bộ dáng chừng hai mươi, có chút thanh tú, lông mi rất dầy, mặt tựa như dùng đao búa khắc ra vậy.
Hắn ngồi ở trên một phương Cổ Thạch, mặc dù chỉ tùy ý ngồi xuống, nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác vững chắc như núi, coi như là trời sập xuống cũng không thể khiến hắn lùi bước.
Hơn nữa hắn cũng không dán Thạch Phù trên người.
Khi ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới hắn, hắn tựa hồ cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn Phong Phi Vân, con mắt có chút co rụt lại, sau đó lộ ra một nụ cười thân mật, tiếp theo liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thạch Lâm.
Không bao lâu, một lão nhân tóc trắng từ trong Thạch Lâm đi ra, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, ăn mặc rất mộc mạc, rất giống một lão nông.
Đúng lúc này, tất cả mọi người có chút sửa sang lại y quan, đối với "Lão nông" này rất cung kính.
Lão nhân thân thể khôi ngô kia đi tới, cung kính cúi đầu với "Lão nông" nói:
- Các lão, có tìm được khối cấm thạch bỏ chạy kia không?
Lão nông này lại chính là Lâm Các lão đại danh đỉnh đỉnh.
Lâm Các lão lắc đầu, nói:
- Cấm thạch này là từ trong một tòa Thái Cổ Thiên Khanh đào ra, trên tảng đá có dính máu tươi của Thái Cổ Thánh Linh, đã Thông Linh, hiểu được che dấu khí tức trên thân, đã ẩn nấp, muốn tìm ra nó sợ rằng phải tốn hao không ít thời gian.
Lâm Các lão nhìn về phía người trẻ tuổi trên Cổ Thạch kia, đi tới khom người cúi đầu với người trẻ tuổi này, cười nói:
- Nhị thế tử giá lâm lại không thông báo lão bộc một tiếng, thật sự là tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần.
Người trẻ tuổi ngồi trên Cổ Thạch kia vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ lấy Lâm Các lão, nói:
- Các lão ngàn vạn đừng hành lễ, Gia Lâm vĩnh viễn đều là đệ tử của Các lão, Các lão nếu hành lễ thì Gia Lâm chỉ có thể quỳ trên mặt đất thôi.
Lâm Các lão vẫn rất nghiêm túc, có chút cúi thân, nói:
- Nhị thế tử giá lâm Các lão phủ của ta, không biết cần làm chuyện gì?
Trữ Gia Lâm từ trong tay một thị nữ lấy ra một hộp ngọc, cung kính đưa vào trong tay Lâm Các lão, cười nói:
- Gia lâm chính là đến vấn an ân sư, thuận tiện đưa một ít Linh Dược cho ân sư.
Vị Nhị thế tử này cùng Lâm Các lão trò chuyện với nhau thật vui, tuy rằng biểu hiện thì Lâm Các lão vẫn một mực đều chắp tay hành lễ, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện vị Nhị thế tử kia đối với Lâm Các lão lại thập phần cung kính.
Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, một mực đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Trữ Gia Lâm nói:
- Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy, đây chính là đại sự, không cẩn thận sẽ đánh vỡ một ít đồ vật cấm kị trong Thạch Lâm, có cần đệ tử trợ giúp Các lão một tay không.
- Đây quả thật không phải chuyện nhỏ.
Lâm Các lão nghiêm nghị nhẹ gật đầu, nói:
- Bất quá Nhị thế tử chờ chút đã, hôm nay còn có một vị tiểu hữu đến bái phỏng trước, người khác ngàn dặm xa xôi mà đến, cũng không thể chậm trễ hắn được.
Lâm Các lão làm người rất có nghề, cho dù là một hạ nhân đứng ở trước mặt của hắn, cũng có thể khiến vị hạ nhân này sinh ra một loại cảm giác được coi trọng.
Lâm Các lão đi qua, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành thân thiết, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi chính là vị tiểu hữu đến từ Diệp Hồng Cảnh a, nghe Đồng nhi nói ngươi cũng là một vị Tầm Bảo Sư, không biết đạt đến trình độ nào rồi?
Trữ Gia Lâm cũng lần nữa dời ánh mắt qua, chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân, ánh mắt thập phần cơ trí.
Nhưng hắn rất hiểu rõ Lâm Các lão, không phải bất luận kẻ tiến đến bái phỏng, Lâm Các lão đều thân thiết hỏi thăm như thế.
Tất nhiên trên người người trẻ tuổi này nhất định có chỗ bất phàm, bằng không thì hắn cũng không có khả năng không dán Thạch Phù cũng đứng được ở chỗ này được.
Phong Phi Vân giả ra thần sắc thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói:
- Vãn bối Phong Phi Vân, thật sự tài sơ học thiển, chỉ hi vọng Các lão có thể chỉ điểm một, hai, liền hưởng thụ cả đời rồi.
- Người trẻ tuổi đừng tự coi nhẹ mình, ngươi có thể không dán Thạch Phù đi dến được đây, nói rõ ngươi ở trên tu hành Tầm Bảo Thuật tuyệt đối lợi hại hơn rất nhiều Vũ Hóa Hiền Giả.
Lâm Các lão mặt mỉm cười, đột nhiên nổi lên một cái thích thú, nói:
- Hôm nay vừa vặn có một Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy, khiến lão phu cực kỳ đau đầu, ngươi và Nhị thế tử đều có tạo nghệ sâu đậm ở Tầm Bảo Thuật, nếu không hai người trẻ tuổi các ngươi khoa tay múa chân một chút đi, nếu ai có thể tìm về được Thái Cổ cấm thạch kia thì lão phu nhất định sẽ đưa tặng một kiện trọng bảo.
Những thị nữ kia còn không có gì, chỉ là lớn lên có chút xinh đẹp thôi, nhưng những thần bí nhân mặc áo giáp kia đều rất đáng sợ, bọn hắn cũng không dán Thạch Phù trên người, lại có thể tự do xuyên thẳng qua trong Thạch Sơn, như nguyên một đám U Linh tay cầm chiến thương vậy.
Vạn Thạch Sơn, tuyệt đối là một cấm địa.
Rốt cục, tiểu đồng tử đưa ba người Phong Phi Vân tới một tòa thạch nguyên khoáng đạt, khoáng thạch ở đây đều cực lớn, một khối nhỏ nhất cũng cao đến m, khoáng thạch lớn nhất thì khuất cả trong mây.
Ở dưới ánh trăng, những khoáng thạch này đều quăng xuống cái bóng khổng lồ, như là một tôn quái thú bất động vậy.
Ở đây tụ tập rất nhiều tu sĩ, có thị nữ xinh đẹp, có lão nhân lớn tuổi, cũng có hộ vệ mặc áo giáp tay cầm chiến thương, chừng hơn một trăm người.
Những người này đều là tùy tùng của Lâm Các lão, trong đó có ít người tu vị cực kỳ cường đại, Phong Phi Vân cũng không cảm giác được sâu cạn của bọn hắn.
- Vị này chính là người trẻ tuổi đến bái phỏng Các lão.
Tiểu Đồng tử khom người cúi đầu với lão nhân thân thể khôi ngô kia, nhìn xem Phong Phi Vân.
Lão nhân nhàn nhạt nhìn Phong Phi Vân, bờ môi có chút giật giật, thấp giọng nói:
- Là người đến từ Diệp Hồng Cảnh kia sao?
Tiểu Đồng tử nhẹ gật đầu.
Lão nhân lại nói một câu gì đó, sau đó liền lại nhắm mắt lại.
Tiểu Đồng tử đi qua, nói:
- Các lão giờ phút này đang ở trong thạch lâm tìm kiếm cấm thạch bỏ chạy, kính xin Phong công tử chờ chốc lát.
Phong Phi Vân chắp tay cười cười, nói:
- Không sao, không sao, chuyện, Các lão làm trọng.
Du Tử Lâm ở sau lưng Phong Phi Vân nhỏ giọng thầm nói:
- Thạch đầu cũng biết tự mình đào tẩu sao?
Phong Phi Vân nói:
- Thiên Địa vạn vật đều có linh tính, khoáng thạch ở đây đều không đơn giản, bất luận một khối nào cầm ra bên ngoài đều bán đi với giá trên trời, xuất hiện một khối cấm thạch Thông Linh cũng chỉ là chuyện bình thường.
Trước khi đến, Lưu Tô Hồng đã nói Lâm Các lão là một người ưa thích sưu tầm kỳ phẩm linh thạch, những lời này quả thật không giả, khoáng thạch ở đây tuyệt đại đa số đều là linh thạch khoáng thạch, mỗi một khối đều rất bất phàm.
Phong Phi Vân bắt đầu dò xét tu sĩ chờ ở chỗ này, những tu sĩ này quần áo đều rất thống nhất, đều là người Các lão Thiên Cung, tuyệt đại đa số đều là tùy tùng và nô bộc, còn có một ít là hậu bối của Lâm Các lão.
Nhưng có một người trẻ tuổi lại khác.
Người trẻ tuổi này là một người duy nhất ngồi xuống, hơn nữa y phục trên người hắn cũng không giống với người khác.
Hắn đại khái bộ dáng chừng hai mươi, có chút thanh tú, lông mi rất dầy, mặt tựa như dùng đao búa khắc ra vậy.
Hắn ngồi ở trên một phương Cổ Thạch, mặc dù chỉ tùy ý ngồi xuống, nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác vững chắc như núi, coi như là trời sập xuống cũng không thể khiến hắn lùi bước.
Hơn nữa hắn cũng không dán Thạch Phù trên người.
Khi ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới hắn, hắn tựa hồ cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn Phong Phi Vân, con mắt có chút co rụt lại, sau đó lộ ra một nụ cười thân mật, tiếp theo liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thạch Lâm.
Không bao lâu, một lão nhân tóc trắng từ trong Thạch Lâm đi ra, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, ăn mặc rất mộc mạc, rất giống một lão nông.
Đúng lúc này, tất cả mọi người có chút sửa sang lại y quan, đối với "Lão nông" này rất cung kính.
Lão nhân thân thể khôi ngô kia đi tới, cung kính cúi đầu với "Lão nông" nói:
- Các lão, có tìm được khối cấm thạch bỏ chạy kia không?
Lão nông này lại chính là Lâm Các lão đại danh đỉnh đỉnh.
Lâm Các lão lắc đầu, nói:
- Cấm thạch này là từ trong một tòa Thái Cổ Thiên Khanh đào ra, trên tảng đá có dính máu tươi của Thái Cổ Thánh Linh, đã Thông Linh, hiểu được che dấu khí tức trên thân, đã ẩn nấp, muốn tìm ra nó sợ rằng phải tốn hao không ít thời gian.
Lâm Các lão nhìn về phía người trẻ tuổi trên Cổ Thạch kia, đi tới khom người cúi đầu với người trẻ tuổi này, cười nói:
- Nhị thế tử giá lâm lại không thông báo lão bộc một tiếng, thật sự là tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần.
Người trẻ tuổi ngồi trên Cổ Thạch kia vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ lấy Lâm Các lão, nói:
- Các lão ngàn vạn đừng hành lễ, Gia Lâm vĩnh viễn đều là đệ tử của Các lão, Các lão nếu hành lễ thì Gia Lâm chỉ có thể quỳ trên mặt đất thôi.
Lâm Các lão vẫn rất nghiêm túc, có chút cúi thân, nói:
- Nhị thế tử giá lâm Các lão phủ của ta, không biết cần làm chuyện gì?
Trữ Gia Lâm từ trong tay một thị nữ lấy ra một hộp ngọc, cung kính đưa vào trong tay Lâm Các lão, cười nói:
- Gia lâm chính là đến vấn an ân sư, thuận tiện đưa một ít Linh Dược cho ân sư.
Vị Nhị thế tử này cùng Lâm Các lão trò chuyện với nhau thật vui, tuy rằng biểu hiện thì Lâm Các lão vẫn một mực đều chắp tay hành lễ, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện vị Nhị thế tử kia đối với Lâm Các lão lại thập phần cung kính.
Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, một mực đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Trữ Gia Lâm nói:
- Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy, đây chính là đại sự, không cẩn thận sẽ đánh vỡ một ít đồ vật cấm kị trong Thạch Lâm, có cần đệ tử trợ giúp Các lão một tay không.
- Đây quả thật không phải chuyện nhỏ.
Lâm Các lão nghiêm nghị nhẹ gật đầu, nói:
- Bất quá Nhị thế tử chờ chút đã, hôm nay còn có một vị tiểu hữu đến bái phỏng trước, người khác ngàn dặm xa xôi mà đến, cũng không thể chậm trễ hắn được.
Lâm Các lão làm người rất có nghề, cho dù là một hạ nhân đứng ở trước mặt của hắn, cũng có thể khiến vị hạ nhân này sinh ra một loại cảm giác được coi trọng.
Lâm Các lão đi qua, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành thân thiết, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi chính là vị tiểu hữu đến từ Diệp Hồng Cảnh a, nghe Đồng nhi nói ngươi cũng là một vị Tầm Bảo Sư, không biết đạt đến trình độ nào rồi?
Trữ Gia Lâm cũng lần nữa dời ánh mắt qua, chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân, ánh mắt thập phần cơ trí.
Nhưng hắn rất hiểu rõ Lâm Các lão, không phải bất luận kẻ tiến đến bái phỏng, Lâm Các lão đều thân thiết hỏi thăm như thế.
Tất nhiên trên người người trẻ tuổi này nhất định có chỗ bất phàm, bằng không thì hắn cũng không có khả năng không dán Thạch Phù cũng đứng được ở chỗ này được.
Phong Phi Vân giả ra thần sắc thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói:
- Vãn bối Phong Phi Vân, thật sự tài sơ học thiển, chỉ hi vọng Các lão có thể chỉ điểm một, hai, liền hưởng thụ cả đời rồi.
- Người trẻ tuổi đừng tự coi nhẹ mình, ngươi có thể không dán Thạch Phù đi dến được đây, nói rõ ngươi ở trên tu hành Tầm Bảo Thuật tuyệt đối lợi hại hơn rất nhiều Vũ Hóa Hiền Giả.
Lâm Các lão mặt mỉm cười, đột nhiên nổi lên một cái thích thú, nói:
- Hôm nay vừa vặn có một Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy, khiến lão phu cực kỳ đau đầu, ngươi và Nhị thế tử đều có tạo nghệ sâu đậm ở Tầm Bảo Thuật, nếu không hai người trẻ tuổi các ngươi khoa tay múa chân một chút đi, nếu ai có thể tìm về được Thái Cổ cấm thạch kia thì lão phu nhất định sẽ đưa tặng một kiện trọng bảo.