- Cô gia nói, lần sau sẽ cùng Đại quận chúa đi Hoa Thiên Phủ đến nhà bồi tội, Lục thế tử cứ chờ là được.
- Đến lúc đó Mộ Dung Tam Đức nhất định sẽ tiên phong cho Đại quận chúa và cô gia, Lục thế tử cũng đừng trốn tránh chúng ta, bằng không thì cô gia vạn nhất tính tình không tốt, một chưởng san bằng trọn cả Hoa Thiên Phủ thì chỉ sợ không tốt lắm đâu.
- Mộ Dung Tam Đức, ngươi nói bậy bạ gì đó, Lục thế tử là người có giáo dưỡng, sao lại trốn tránh Đại quận chúa và cô gia chúng ta được, ha ha.
. . .
...
Phương Đồng Đạo sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, trong mắt mang theo hào quang âm tàn, nhưng cuối cùng vẫn mang người xám xịt rời đi, lực lượng không bằng người, chỉ có thể chịu thua.
Màn đêm chìm xuống, không khí rét lạnh như băng.
Trú Thiên Phủ, thư khố.
Phong Phi Vân bưng lấy thiết mộc thẻ tre, đang đọc lấy cổ văn trên đó, sau khi đánh lui những tu sĩ Tây Linh Cảnh, hắn liền đến nơi này, tìm đọc tư liệu về "Thánh cảnh" .
Hắn hiện giờ đã là một vị Vực Chủ của Thánh cảnh, ngày mai sẽ phải đi tới chỗ Thánh cảnh cảnh chủ báo danh, tự nhiên phải tìm hiểu về Thánh cảnh.
- Thánh cảnh là đệ nhất đại cảnh của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, tổng cộng có hai mươi tám vạn vực, là lệ thuộc trực tiếp của Thánh đình.
Phong Phi Vân có chút thả ra thẻ tre trong tay, trong lòng có chút kinh ngạc.
Một tòa Nhân tước cảnh nhiều nhất chỉ có thể thành lập một vạn tòa vực, một tòa Địa tước cảnh nhiều nhất chỉ có thể thành lập ba vạn tòa vực, một tòa Thiên tước cảnh nhiều nhất chỉ có thể thành lập năm vạn tòa vực.
Mà Thánh cảnh lại tổng cộng có được hai mươi tám vạn tòa vực, hơn nữa chiếm cứ đều là nơi linh khí cường thịnh nhất, linh tài phong phú nhất Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, có thể nói là nắm thiên hạ trong tay.
Thánh đình sao lại sa sút đến mức này.
Két...
Lưu Tô Hồng mặc màu thiếp thân y đỏ nhạt, phủ lên áo choàng liền mũ màu đỏ thẫm mở cửa ra, một cổ hàn khí từ ngoài cửa thổi vào.
Trên người của nàng còn dính lấy một ít bông tuyết, đi vào thư khố, phủi phủi cặn tuyết trên người, ôn nhu cười nói:
- Trận tuyết này rơi thật gấp, mới ước chừng nửa canh giờ, ngói lưu ly bên ngoài đều đã biến thành màu trắng, ngày mai sợ là cả Nam Cực Tinh đều bị tuyết cho bao trùm mất.
Nàng cài cửa lại, thư khố lại trở nên ấm áp.
Phong Phi Vân nắm lấy hồ sơ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trên mặt mang theo dáng cười nhạt nhạt nó:
- Đã nói tốt với Lâm Các lão rồi sao?
Lưu Tô Hồng tóc dài tới eo, áo đỏ lau nhà, dung nhan rất đẹp, đôi mắt đen bóng, khóe miệng có chút cong lên, nói:
- Trao đổi lợi ích thôi, có gì đâu chứ, ngươi đang xem gì thế?
Thái độ Lưu Tô Hồng hiển nhiên không còn kiêu căng như trước kia nữa, có phần nhu tình, chuyện phát sinh lúc trước đã truyền vào trong tai của nàng, khiến cho nàng đối với Phong Phi Vân lại có nhận thức mới.
Nàng thản nhiên đi qua, bộ pháp nhẹ nhàng, bước chân rất tiêu chuẩn, có một loại mỹ cảm đặc biệt, đây đều là lễ nghi bộ pháp được huấn luyện từ nhỏ, chỉ có những quận chúa Cảnh Chủ Phủ, thiên kim Vực Chủ phủ mới có thể học đến trình độ này, mang theo một loại quý khí khiến người vui vẻ thoải mái.
Trước ngực của nàng no đủ mượt mà, vòng eo mềm nhỏ, mang theo một cổ mùi thơm Bạch Lan nhàn nhạt, nhìn thấy hồ sơ trong tay Phong Phi Vân, ôn nhu cười, nói
- Phu quân đang xem 《 Thánh cảnh quyển tông》 sao?
Tuy rằng giữa hai người coi như là một loại hợp tác lợi ích, nhưng lúc nàng gọi hai chữ "Phu quân" lại không nghe ra một tia làm vẻ nào cả.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Chắc hẳn Lâm Các lão cũng nói qua với ngươi, ngày mai ta phải tới chỗ Thánh cảnh cảnh chủ báo danh, trở thành một vị Vực Chủ, bất quá đối với sự suy bại của Thánh đình ta vẫn còn có chút khó hiểu.
- Phu quân có gì khó hiểu cứ hỏi thiếp thân là được, những thứ gì từ nhỏ ta đã đọc hết rồi.
Lưu Tô Hồng thanh âm ôn nhu, ngồi ở bên người Phong Phi Vân, ngón tay ngọc hết sức nhỏ dời một chiếc Phỉ Thúy linh đăng qua.
Tuyết ngoài phòng càng rơi càng nhanh, có gió lạnh lăng lệ ác liệt thổi tới, phát ra gào thét phẫn nộ tùy ý.
- Kỳ thật lúc đầu toàn bộ ranh giới Đệ Lục Trung Ương Vương Triều đều là do Thánh đình quản lý, nhưng địa vực Đệ Lục Trung Ương Vương Triều thật sự quá khổng lồ, muốn quản lý một cái vương triều khổng lồ như thế độ khó không phải lớn bình thường, vì vậy Thánh đình chúa tể lúc đó liền cắt phong từng khối ranh giới, như vậy không chỉ có thể thu mua nhân tâm, mà còn có thể quản lý vương triều tốt hơn.
- Không ai ngờ tới, chuyện lại phát triển theo chiều hướng không tốt, cuối cùng tạo thành cục diện các đại tước gia xưng hùng như hiện giờ.
- Kỳ thật dùng nội tình Thánh đình, tăng thêm căn cơ nắm giữ hai mươi tám vạn vực thì vẫn có thể cường thịnh, căn bản không có bất kỳ một vị Tước gia nào dám làm càn ở trước mặt Thánh đình cả.
- Cái này phải ngược dòng tìm hiểu đến ba vạn năm trước, Thánh đình bắt đầu phát sinh nội loạn, có người đã làm ra thống kê, chỉ trong vòng ba ngàn năm đầu tiên, trong Thánh đình đã rối loạn hơn 27 lần, những nội loạn này tuy rằng đều bị trấn áp, nhưng cũng khiến nội tình Thánh đình hao tổn, cường giả vẫn lạc, phe phái càng nhiều....
Cũng ngay lúc đó, các vị Tước gia đều thừa dịp giết nhập Thánh đình, lấy thủ hộ chúa tể làm danh, kì thực chính là cướp đoạt tài nguyên của Thánh đình.
- Đặc biệt là vào một vạn ba ngàn năm đến một vạn hai ngàn năm trước, thời gian một ngàn năm này, trong lịch sử Đệ Lục Trung Ương Vương Triều tuyệt đối là một đoạn hắc ám nhất, vô sỉ nhất, nghe nói lúc ấy ngay cả Âm Phủ Giới, A Tu La Hải, Thần Ma Cảnh, đều tiến đến Thánh đình chia cắt lợi ích, gây ra rất nhiều gièm pha khiến người khinh thường.
- Trong đó có một lần sỉ nhục trực tiếp đánh cho Thánh đình rơi vào vực sâu, nhớ đến lúc ấy kể cả Thánh đình chúa tể, thánh phi tử, thánh công chúa, thánh hoàng tử của chúa tể toàn bộ đều bị ba vị Vương giả Âm Phủ Giới bắt cóc đi, ở Âm Phủ Giới chịu đủ loại lăng nhục không cách nào dùng lời để hình dung.
- Chuyện này chấn động nhân loại tất cả Trung Ương vương triều, cuối cùng chọc giận một vị cao tăng Phật môn, hắn giận dữ mà cuồng, một mình một người sát nhập Âm Phủ Giới, thập đại Vương giả Âm Phủ Giới lại không thể ngăn cản.
- Ba vị Vương giả kia bị cao tăng Phật môn đuổi giết đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, cuối cùng chạy ra khỏi lãnh thổ nhân loại, nhưng vẫn bị trấn giết tại Vạn Tộc Chiến Trường.
Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ, nói:
- Ba vị Vương giả Âm Phủ Giới kia chính là Diêm Vương, Luân Chuyển Vương, Tần Nghiễm Vương sao?
- Ngươi cũng nghe qua đoạn lịch sử dèm pha kia sao?
Lưu Tô Hồng trừng mắt.
- Không có, chỉ là khiến ta nghĩ tới lão bát Cố gia thôi.
Phong Phi Vân cười cười.
Kỳ thật Phong Phi Vân chính thức nghĩ đến chính là "Diêm Vương" .