- Cho nên sự thật phải là như thế này: Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ cường bạo một vị thiên chi kiêu nữ của Thần Thiên tước phủ, Lục thế tử Phương Đồng Đạo của Tây Tiên cảnh không sợ hãi cường quyền, dứt khoát đi đến lấy lại công đạo, nhưng mà lại bị Bát thế tử thẹn quá hóa giận trấn sát, Thủy Nguyệt thánh nữ vừa lúc đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy chuyện bất bình bực này tự nhiên là muốn ra tay chính nghĩa, đem ác nhân như Bát thế tử chém giết, vì dân trừ hại.
- Đây mới là sự thật chân chính!
- Sự thật như vậy mới sẽ không gây tổn hại đến danh tiếng của Thánh nữ điện hạ cùng danh dự của Thủy Nguyệt thiên cảnh, tin tưởng sau khi chuyện này truyền ra ngoài, danh vọng của Thánh nữ điện hạ nhất định lần nữa lại tăng lên một tầng, đến lúc đó những tu sĩ kia của Ngũ Kiếm động thiên, Tây Tiên cảnh còn không cảm động rơi nước mắt đối với Thánh nữ điện hạ sao.
Hiên Viên Nhất Nhất chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không lùi bước chút nào, cũng nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn cái sự thật ở phía sau kia.
Nàng căn bản không có lựa chọn khác.
- Nơi này chính là Thánh đình, ngươi cho rằng giấu diếm được người của Thần Thiên tước phủ tra ra sự thật sao?
Hiên Viên Nhất Nhất có mái tóc đen như thác đổ, mũi quỳnh cao ngất, đôi môi đỏ mọng trong suốt, tiên nhan tuyệt thế, thánh khiết vô song, cuối cùng là nàng cũng thu hồi kiếm ý, không xuất thủ với Phong Phi Vân.
Mặc dù biết rõ cách làm của Phong Phi Vân thực sự quá đáng giận, tựa như là tà ma, nhưng mà lúc này nàng cũng không thể xuất thủ, bởi vì danh dự của Thủy Nguyệt thiên cảnh đúng là rất trọng yếu.
- Cho nên... Người nơi này đều phải chết, chết không có đối chứng liền không có người biết được!
Phong Phi Vân xuất Thiên Tủy Binh Đảm ra, ngưng tụ ra hơn một ngàn thanh tiểu kiếm, tụ tập thành một con sông kiếm, giống như mà bạch sắc ma tước đầy trời, những tiểu kiếm này tự động bay ra ngoài, kiếm khí sắc bén, phá thiên trảm địa.
- Oanh long long!
Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều bỗng nhiên sụp đổ, biến thành phế tích, biến thành bụi trần.
Trừ Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất ra, tất cả mọi người đều chết hết, không lưu lại một người sống.
- Làm sao ngươi cũng biết Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển?
Hiên Viên Nhất Nhất có chút giật mình, thân thể thon thả bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
- Thánh Tính Thiên mà ngươi tu luyện đều là do ta truyền cho ngươi, ta làm sao có thể không biết.
Phong Phi Vân đem Thiên Tủy Binh Đảm cất lại, nhàn nhạt liếc nàng một cái, phất phất ống tay áo liền đi ra khỏi phế tích, cất giọng nói:
- Hiện tại ta muốn đi tìm người hỗ trợ che giấu thiên cơ, chuyện tiếp đó liền giao cho ngươi, đúng rồi, còn có một việc, nữ tử kia của Ngũ Kiếm động thiên, ta chỉ là xé toang y phục của nàng mà thôi, ngươi tốt nhất là đem thi thể của nàng hủy diệt một phần, nếu không bị người ta tra ra được nàng còn là thân trong trắng, đến lúc đó khẳng định tất cả mọi người sẽ hoài nghi đến trên đầu Thánh nữ điện hạ ngươi.
Phong Phi Vân hắng giọng cười một tiếng, thân thể vừa động liền biến thành một đạo lưu quang, biến mất ở trên mặt trăng này.
- Ngươi...
Hiên Viên Nhất Nhất ngồi ở trên ghế, trong tay cầm chén rượu, chung quanh khắp nơi đều là tử thi, mùi máu tươi trong không khí khiến cho người ta muốn nôn mửa, nàng cảm giác chính mình lại bị Phong Phi Vân tính toán rồi, bị hắn từng bước mang vào trong vực sâu tội ác.
- Từ lúc hắn truyền Thánh Tính Thiên cho ta, ta cũng đã bước chân vào bẫy của hắn rồi, hắn đây là đang cố ý đối phó với ta, hắn rốt cuộc có sâu xa gì với Thủy Nguyệt thiên cảnh, vì sao thông hiểu Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển.
Hiên Viên Nhất Nhất nhắm mắt lại thật chặt, cảm giác Phong Phi Vân chính là một tên ma quỷ đang giương lên cái miệng to như chậu máu cười với nàng.
Đối thủ mạnh nhất của chính mình xuất hiện rồi.
Nàng liên tục do dự, cuối cùng vẫn là đánh ra một chưởng, đem một cỗ nữ thi ở cách đó không xa đánh tan, từ phần âm đ*o trở xuống biến thành bột máu, chỉ còn lại nửa người trên, y phục xốc xếch, khắp nơi vỡ tan, tựa như trước khi chết bị lăng nhục.
Hiên Viên Nhất Nhất thở ra một hơi thật dài.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Một tòa Nguyệt Thượng tiên cung đều rơi xuống rồi.
Không lâu lắm, liên tục không dứt có tu sĩ bay đến, đều là cường giả phủ xuống bên ngoài phế tích của Nguyệt Thượng tiên cung, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho khiếp sợ.
Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều hủy diệt, tất cả mọi người đều chết hết, trong đó còn bao gồm Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, còn có mấy chục vị Vũ Hóa hiền giả, những nhân vật này đều là người có trọng lượng, đủ để xưng vương ở một phương thế giới.
Đây là do ai làm?
Cái này nhất định sẽ dẫn phát một tràng địa chấn.
Mà trung ương phế tích kia có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi, bạch quang phồn thịnh, tiên hà bao phủ thân thể, trên lưng mang theo một thanh cổ kiếm, cùng với phế tích giống như tu la tràng kia tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng, tựa như là một gốc tiên hoa mọc trên huyết hải.
...
Phong Phi Vân đến hành quán của Chiến Địa tước phủ, nhìn thấy Thiên Toán thư sinh mặc một bộ bạch y, ngồi ở bên cạnh Thiên Toán thư sinh còn có mấy người quen, đệ nhất thiên tài Đông Phương Kính Thủy của Ngân Câu Phiệt, Tà Hồng Liên băng lãnh, Tất Trữ Suất có khuôn mặt so với đáy nồi còn đen hơn.
Trừ những người này còn có một người mù hết sức đẹp trai, chính là Vô Hà công tử Tô Quân đã lâu không thấy, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó lộ ra vẻ hết sức yên tĩnh, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Đều là thiên kiêu đứng đầu của Thần Tấn vương triều, tu vi hôm nay cũng tương đối cường đại, hiển nhiên bọn họ cũng có cơ duyên bất đồng.
- Giết Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, ta kháo, ngươi cũng quá trâu rồi, ngay cả người của Thần Thiên tước phủ đều dám động.
Tất Trữ Suất đem một ngụm linh tửu ở trong miệng phun ra, thật đúng là bị lời nói của Phong Phi Vân dọa sợ.
Tà Hồng Liên liếc hắn một cái, rất muốn tát cho hắn một cái, nói:
- Bát thế tử mặc dù chỉ là một vị thế tử được coi là tài nghệ trung đẳng trong các thế tử của Thần Thiên tước phủ, nhưng dù sao cũng là nhân vật được phong làm thế tử, hắn bị giết chết nhất định sẽ dẫn dến sóng to gió lớn.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Thật ra giết hắn chính là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, ta chỉ là một người đứng xem.
- Cái gì, Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, ngươi có thể giới thiệu cho ta một chút...
Hai mắt của Tất Trữ Suất hiện lên tinh quang, đứng dậy, nước bọt trong miệng chảy ròng ròng, nhưng mà thân thể của hắn còn chưa đứng thẳng đã bị Tà Hồng Liên tát cho một cái ngã trên mặt đất, bò cũng không bò dậy được.
Lúc này phía ngoài đi vào hai lão nô, dùng băng ca đem Tất Trữ Suất đã hôn mê mang ra ngoài.
- Cho nên sự thật phải là như thế này: Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ cường bạo một vị thiên chi kiêu nữ của Thần Thiên tước phủ, Lục thế tử Phương Đồng Đạo của Tây Tiên cảnh không sợ hãi cường quyền, dứt khoát đi đến lấy lại công đạo, nhưng mà lại bị Bát thế tử thẹn quá hóa giận trấn sát, Thủy Nguyệt thánh nữ vừa lúc đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy chuyện bất bình bực này tự nhiên là muốn ra tay chính nghĩa, đem ác nhân như Bát thế tử chém giết, vì dân trừ hại.
- Đây mới là sự thật chân chính!
- Sự thật như vậy mới sẽ không gây tổn hại đến danh tiếng của Thánh nữ điện hạ cùng danh dự của Thủy Nguyệt thiên cảnh, tin tưởng sau khi chuyện này truyền ra ngoài, danh vọng của Thánh nữ điện hạ nhất định lần nữa lại tăng lên một tầng, đến lúc đó những tu sĩ kia của Ngũ Kiếm động thiên, Tây Tiên cảnh còn không cảm động rơi nước mắt đối với Thánh nữ điện hạ sao.
Hiên Viên Nhất Nhất chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không lùi bước chút nào, cũng nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn cái sự thật ở phía sau kia.
Nàng căn bản không có lựa chọn khác.
- Nơi này chính là Thánh đình, ngươi cho rằng giấu diếm được người của Thần Thiên tước phủ tra ra sự thật sao?
Hiên Viên Nhất Nhất có mái tóc đen như thác đổ, mũi quỳnh cao ngất, đôi môi đỏ mọng trong suốt, tiên nhan tuyệt thế, thánh khiết vô song, cuối cùng là nàng cũng thu hồi kiếm ý, không xuất thủ với Phong Phi Vân.
Mặc dù biết rõ cách làm của Phong Phi Vân thực sự quá đáng giận, tựa như là tà ma, nhưng mà lúc này nàng cũng không thể xuất thủ, bởi vì danh dự của Thủy Nguyệt thiên cảnh đúng là rất trọng yếu.
- Cho nên... Người nơi này đều phải chết, chết không có đối chứng liền không có người biết được!
Phong Phi Vân xuất Thiên Tủy Binh Đảm ra, ngưng tụ ra hơn một ngàn thanh tiểu kiếm, tụ tập thành một con sông kiếm, giống như mà bạch sắc ma tước đầy trời, những tiểu kiếm này tự động bay ra ngoài, kiếm khí sắc bén, phá thiên trảm địa.
- Oanh long long!
Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều bỗng nhiên sụp đổ, biến thành phế tích, biến thành bụi trần.
Trừ Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất ra, tất cả mọi người đều chết hết, không lưu lại một người sống.
- Làm sao ngươi cũng biết Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển?
Hiên Viên Nhất Nhất có chút giật mình, thân thể thon thả bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
- Thánh Tính Thiên mà ngươi tu luyện đều là do ta truyền cho ngươi, ta làm sao có thể không biết.
Phong Phi Vân đem Thiên Tủy Binh Đảm cất lại, nhàn nhạt liếc nàng một cái, phất phất ống tay áo liền đi ra khỏi phế tích, cất giọng nói:
- Hiện tại ta muốn đi tìm người hỗ trợ che giấu thiên cơ, chuyện tiếp đó liền giao cho ngươi, đúng rồi, còn có một việc, nữ tử kia của Ngũ Kiếm động thiên, ta chỉ là xé toang y phục của nàng mà thôi, ngươi tốt nhất là đem thi thể của nàng hủy diệt một phần, nếu không bị người ta tra ra được nàng còn là thân trong trắng, đến lúc đó khẳng định tất cả mọi người sẽ hoài nghi đến trên đầu Thánh nữ điện hạ ngươi.
Phong Phi Vân hắng giọng cười một tiếng, thân thể vừa động liền biến thành một đạo lưu quang, biến mất ở trên mặt trăng này.
- Ngươi...
Hiên Viên Nhất Nhất ngồi ở trên ghế, trong tay cầm chén rượu, chung quanh khắp nơi đều là tử thi, mùi máu tươi trong không khí khiến cho người ta muốn nôn mửa, nàng cảm giác chính mình lại bị Phong Phi Vân tính toán rồi, bị hắn từng bước mang vào trong vực sâu tội ác.
- Từ lúc hắn truyền Thánh Tính Thiên cho ta, ta cũng đã bước chân vào bẫy của hắn rồi, hắn đây là đang cố ý đối phó với ta, hắn rốt cuộc có sâu xa gì với Thủy Nguyệt thiên cảnh, vì sao thông hiểu Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển.
Hiên Viên Nhất Nhất nhắm mắt lại thật chặt, cảm giác Phong Phi Vân chính là một tên ma quỷ đang giương lên cái miệng to như chậu máu cười với nàng.
Đối thủ mạnh nhất của chính mình xuất hiện rồi.
Nàng liên tục do dự, cuối cùng vẫn là đánh ra một chưởng, đem một cỗ nữ thi ở cách đó không xa đánh tan, từ phần âm đo trở xuống biến thành bột máu, chỉ còn lại nửa người trên, y phục xốc xếch, khắp nơi vỡ tan, tựa như trước khi chết bị lăng nhục.
Hiên Viên Nhất Nhất thở ra một hơi thật dài.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Một tòa Nguyệt Thượng tiên cung đều rơi xuống rồi.
Không lâu lắm, liên tục không dứt có tu sĩ bay đến, đều là cường giả phủ xuống bên ngoài phế tích của Nguyệt Thượng tiên cung, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho khiếp sợ.
Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều hủy diệt, tất cả mọi người đều chết hết, trong đó còn bao gồm Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, còn có mấy chục vị Vũ Hóa hiền giả, những nhân vật này đều là người có trọng lượng, đủ để xưng vương ở một phương thế giới.
Đây là do ai làm?
Cái này nhất định sẽ dẫn phát một tràng địa chấn.
Mà trung ương phế tích kia có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi, bạch quang phồn thịnh, tiên hà bao phủ thân thể, trên lưng mang theo một thanh cổ kiếm, cùng với phế tích giống như tu la tràng kia tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng, tựa như là một gốc tiên hoa mọc trên huyết hải.
...
Phong Phi Vân đến hành quán của Chiến Địa tước phủ, nhìn thấy Thiên Toán thư sinh mặc một bộ bạch y, ngồi ở bên cạnh Thiên Toán thư sinh còn có mấy người quen, đệ nhất thiên tài Đông Phương Kính Thủy của Ngân Câu Phiệt, Tà Hồng Liên băng lãnh, Tất Trữ Suất có khuôn mặt so với đáy nồi còn đen hơn.
Trừ những người này còn có một người mù hết sức đẹp trai, chính là Vô Hà công tử Tô Quân đã lâu không thấy, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó lộ ra vẻ hết sức yên tĩnh, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Đều là thiên kiêu đứng đầu của Thần Tấn vương triều, tu vi hôm nay cũng tương đối cường đại, hiển nhiên bọn họ cũng có cơ duyên bất đồng.
- Giết Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, ta kháo, ngươi cũng quá trâu rồi, ngay cả người của Thần Thiên tước phủ đều dám động.
Tất Trữ Suất đem một ngụm linh tửu ở trong miệng phun ra, thật đúng là bị lời nói của Phong Phi Vân dọa sợ.
Tà Hồng Liên liếc hắn một cái, rất muốn tát cho hắn một cái, nói:
- Bát thế tử mặc dù chỉ là một vị thế tử được coi là tài nghệ trung đẳng trong các thế tử của Thần Thiên tước phủ, nhưng dù sao cũng là nhân vật được phong làm thế tử, hắn bị giết chết nhất định sẽ dẫn dến sóng to gió lớn.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Thật ra giết hắn chính là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, ta chỉ là một người đứng xem.
- Cái gì, Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, ngươi có thể giới thiệu cho ta một chút...
Hai mắt của Tất Trữ Suất hiện lên tinh quang, đứng dậy, nước bọt trong miệng chảy ròng ròng, nhưng mà thân thể của hắn còn chưa đứng thẳng đã bị Tà Hồng Liên tát cho một cái ngã trên mặt đất, bò cũng không bò dậy được.
Lúc này phía ngoài đi vào hai lão nô, dùng băng ca đem Tất Trữ Suất đã hôn mê mang ra ngoài.