Tà Hồng Liên lại ngồi xuống, giống như mới vừa rồi chỉ là thuận tay đập chết một con ruồi, trên mặt không có bất kỳ chút ba động nào.
Trong lòng Phong Phi Vân điên cuồng đổ mồ hôi, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân Tất Trữ Suất chung quy là đào hôn, nếu như hắn có một vị hôn thê như vậy, đoán chừng sẽ chạy càng nhanh hơn.
Thiên Toán thư sinh mặt trắng không râu, rất là thanh tú, nhẹ nhàng vẫy vẫy quạt lông, cười nói:
- Phong huynh, xác định người giết Bát thế tử là Thủy Nguyệt thánh nữ?
- Xác định!
Phong Phi Vân nói.
- Vậy thfi không cần thiết phải che giấu thiên cơ rồi, dù sao Thần Thiên tước phủ có liều lĩnh như thế nào đi chẳng nữa cũng không dám động đến Thánh nữ điện hạ.
Thiên Toán thư sinh cười nói.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được Thiên Toán thư sinh, được rồi, ta thừa nhận tất cả mọi người trên Nguyệt Thượng tiên cung đều là do ta giết chết.
Tu sĩ nơi này đều không phải là người ngoài, đều là bằng hữu của Thần Tấn vương triều, bọn họ đều bị khiếp sợ, hủy diệt một tòa Nguyệt Thượng tiên cung, yêu ma chi tử này rốt cuộc đã cường đại đến trình độ nào.
- Kỳ thật thì với giao tình của chúng ta mà nói, giúp Phong huynh che giấu những thiên cơ này cũng không phải là việc khó gì, chỉ là sau khi làm như vậy chẳng khác nào là đem cả Chiến Địa tước phủ cùng kéo xuống nước, đưa thân vào phía đối lập với Thần Thiên tước phủ, vạn nhất ngày nào đó sự việc bại lộ ra....
Thiên Toán thư sinh nói đến chỗ này liền dừng lại.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi cho là nên làm như thế nào?
Trong đôi mắt của Thiên Toán thư sinh tràn đầy cơ trí, nhẹ nhàng sửa lại khăn đội đầu, từ từ mà nói:
- Trừ phi Thần Thiên tước gia chết đi.
Sau khi nói ra một câu kia, nhiệt độ trong không khí trong nháy mắt đều thấp xuống vài phần, trong lòng mọi người tại chỗ cũng trở nên trầm trọng.
Ngay cả Phong Phi Vân cũng là hơi hơi cứng lại.
Thần Thiên tước gia là tồn tại kinh khủng bậc nào, ép cho cả đệ lục trung ương vương triều đều không thở nổi, nếu như có thể giết chết hắn, hắn đã sớm chết rồi.
- Ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi!
Thiên Toán thư sinh cười nhạt, nói:
- Kỳ thật thì ở thời điểm Phong huynh cùng Thủy Nguyệt thánh nữ đi tới Nguyệt Thượng tiên cung đã bị ta suy tính rồi, đảm lượng của Phong huynh cùng Thánh nữ điện hạ thật khiến cho ta bội phục, thật ra ở lúc ấy ta cũng đã giúp Phong huynh che giấu thiên cơ rồi, cho nên chuyện này căn bản không thể nào có người khác biết được.
Trong lòng Phong Phi Vân kinh hãi, mình và Hiên Viên Nhất Nhất đều là tu sĩ không bị tính toán, nhưng như cũ là không thể gạt được tuệ nhãn của Thiên Toán thư sinh, người này tu luyện trí sư nhất đạo đến cùng là đạt tới trình độ nào rồi.
Khó trách hắn được đánh giá là đệ nhất nhất trong người thừa kế thế hệ trẻ của đệ lục trung ương vương triều.
- Đây cũng là lần thứ ba ta giúp Phong huynh rồi, hiện tại Phong huynh nhưng là thiếu ta ba cái nhân tình.
Thiên Toán thư sinh vươn ra ba ngón tay, trên mặt mang theo nụ cười.
Phong Phi Vân nói
- Nhân tình này trả lại chỉ sợ không dễ dàng.
- Nếu không Phong huynh lưu lại đến tối nay tham gia Tiếp Phong yến hội, coi như là phong huynh trả một cái nhân tình.
Thiên Toán thư sinh cười nói.
Phong Phi Vân tự nhiên là lưu lại tham gia tửu yến, ở trên tràng tửu yến này Phong Phi Vân lại gặp được không ít người quen, Sinh mệnh hành giả Thiên Thu Sinh của Sâm La điện, Long Thanh Dương hoa chi loạn chiến, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Yến Tử Vũ của Vạn Tượng tháp.
- A di đà phật!
Một hòa thượng tuổi còn trẻ không biết từ lúc nào đứng ở phía sau Phong Phi Vân, hắn mặc bạch sắc tăng y, mi thanh mục tú, tuấn dật phi phàm, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt lộ ra vẻ cực kỳ bảo tượng thánh khiết.
- Vô Sắc Vô Tướng!
Phong Phi Vân có chút vui mừng.
Bạch y hòa thượng này chính là Vô Sắc Vô Tướng.
Tu vi của Vô Sắc Vô Tướng rất là cao thâm, khi hắn xuất hiện ở phía sau Phong Phi Vân, Phong Phi Vân mới nhận thấy được, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Trong lúc nói chuyện sau đó, Phong Phi Vân mới hiểu rõ Vô Sắc Vô Tướng cư nhiên chính là một vị Tà Hoàng thiếu chủ kia của Sâm La điện, một lòng theo đuổi Phật đạo, nhưng mà lại có thân phận truyền nhân của Tà Hoàng, cho nên hắn chỉ có thể chuyển biến liên tục giữa hai thân phận.
Thỉnh thoảng làm ác, thỉnh thoảng làm thiện.
Thiện thì đại thiện, ác thì đại ác.
Điều này làm cho Phong Phi Vân cảm thấy càng thêm kinh ngạc, nhưng mà hai người lại cũng không có nói đến, dù sao Sâm La điện cũng đã tiêu diệt, tất cả ân cừu cũng đã theo gió tan đi mất, hiện tại chỉ là một người bạn cũ hắn gặp lại lúc tha hương.
Mỗi người đều có bí mật của mình, ngươi không thể nào đem mỗi người đều nhìn thấu.
Ở đệ lục trung ương vương triều gặp lại được liền là một loại duyên phận, tương lai không nhất định sẽ còn gặp lại nữa, lúc này tự nhiên là uống ba chén lớn, nhất tiếu quên ân cừu.
Phong Phi Vân ngồi ở bên người Vô Sắc Vô Tướng, một bên uống từng chén lớn, một bên cười nói:
- Nguyên lai ban đầu tên khốn kiếp làm lớn bụng của Phật nữ Vu Thanh Họa cư nhiên là ngươi, vậy ngươi nê ẩn nấp một chút mới tốt, gần đây tính tình của Vu Thanh Hoa không tốt, nếu như nàng biết chuyện này, không đuổi giết ngươi mấy vạn dặm, đem ngươi tháo thành tám khối thì không thể... Uy, ngươi nghe được ta đang nói gì không đó?
Phong Phi Vân quay đầu đi, phát hiện Vô Sắc Vô Tướng đã say ngã trên mặt đất, đã "hô hô" mà ngủ.
Hắn thật sự là "Một chén ngã".
Phong Phi Vân trầm mặc trong chốc lát, nhìn trăng sáng trên đầu lại nghĩ tới nữ tử yểu điệu khác, nhưng mà cũng chỉ là chợt lóe qua trong đầu rồi biến mất, người này giống như Vu Thanh Họa ở trong đời hắn sắm vai tuyệt sắc, trong một sát na ôn tình, sau đó liền lại bị rét lạnh thay thế, lại cũng sẽ không xuất hiện.
- Mùa đông a, thanh đăng cô trản, ngươi sợ là sẽ rất lạnh đi, khanh bản giai nhân, tiếc rằng tu Phật!
Hắn chợt cười khổ, sau đó liền lại uống rượu, uống đến cùng.
Hôm nay có rượu hôm nay say, thống khoái mà uống cho đến khi đem chính mình uống say.
Một đêm này rất nhiều người đều đến tìm Phong Phi Vân uống rượu, Yến Tử Vũ, Tà Hồng Liên, Thiên Toán thư sinh, Tô Quân, Đông Phương Kính Thủy, uống đến cuối cùng Phong Phi Vân cũng đã mơ mơ màng màng rồi, tựa hồ có một mỹ nữ tuyệt sắc qua mời rượu hắn, tuyệt sắc mỹ nữ kia thấy hắn say đến bí tỷ, liền đem hắn ôm lấy, ôn nhu ngồi ở trong ngực của hắn, môi đỏ mọng gợi cảm, thu ba gợn sóng, da thịt như tuyết, tóc dài như thác đổ, một mỹ nhân tuyệt sắc.
Lúc ấy Phong Phi Vân say đến mơ mơ màng màng không nhìn thấy rõ bộ dáng của tuyệt sắc mỹ nữ kia, sau đó Tất Trữ Suất nói cho hắn biết tuyệt sắc mỹ nữ kia chính là Long Thanh Dương, hai người uống rượu giao bôi hết vài tuần.