Những tu sĩ kia của Âm Gian giới đều giết vào, quỳ rạp xuống dưới chân của Bình Đẳng Vương:
- Bình Đẳng Vương gia, bách chiến bách thắng!
Bình Đẳng Vương lắc đầu nói:
- Đây vẻn vẹn chỉ là một đạo phân thân của Lâm các lão mà thôi, lão gia hỏa này nổi danh giảo hoạt, nhất định trước đó đã cảm giác được nguy hiểm, đem cường giả tinh anh trong Các lão thiên cung chuyển đến Trung Đình tinh rồi.
Người có tu vi cường đại, linh giác cũng rất lợi hại, cho dù không suy tính ra được họa phúc nguy cơ nhưng cũng có thể bằng vào cảm giác bản năng biết trước một chút nguy hiểm.
Thánh Đình trừ Trung Đình tinh ra, tứ đại chủ tinh ở chung quanh đều đang phát sinh chiến đấu, cục diện trên căn bản đều bị Âm Gian giới khống chế được, chỉ có cục bộ là còn có cường giả đang chiến đấu.
Chiến đấu trong Trú Thiên phủ rất thê thảm, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh cùng tu sĩ của Âm Gian giới đều chết rất nhiều.
- Nam Cực tinh đã bị Âm Gian giới chúng ta khống chế, tu sĩ Diệp Hồng cảnh các ngươi vẫn là buông tha cho việc chống cự đi!
Một vị lão ma vạn năm cuồng tiếu nói.
- Không thể nào, nơi này chính là Thánh Đình, tà nhân của Âm Gian giới các ngươi làm sao có thể chiếm lĩnh nơi này.
Không ai tin tưởng đây là sự thật, coi như là tam đại vương giả của Âm Gian giới từng bắt đi Thánh Đình chúa tể, đó cũng là tam đại vương giả lén lẻn vào Thánh Đình chúa tể cung mới làm được, trong lịch sử còn chưa có ai có thể chân chính phá được Thánh Đình.
- Ha ha, Tứ đại phong sử triệt hồi Trấn Hồn kỳ, để cho bọn họ biết một chút về phong thái của Âm Gian giới chúng ta!
Một vị lão ma vạn năm nói.
Trấn Hồn kỳ bốn phía bị thu lại, không gian phong tỏa được giải trừ, một cỗ tà khí cuộn trào trùng kích tới.
Một bộ cảnh tượng sơn hà tan nát hiện lên trước mắt, cả Nam Cực tinh khắp nơi đều là tà nhân của Âm Gian giới, tước phủ quý ộc vốn là cao ngạo ở bên kia giờ phút này đều tay mang xiềng xích, tựa như là đầy tớ, có người đang cầm lấy roi quất vào bọn họ.
Có rất nhiều người bị bắt làm tù binh, có tài tuấn, thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ, có Vũ Hóa hiền giả, trưởng lão, tông sư của thế hệ trước đều quỳ rạp trên mặt đất.
Trên bầu trời, hắc vân trầm trầm, âm phong nổi lên bốn phía.
Nam Cực tinh vốn là tiên khí nồng đậm trở nên giống như địa ngục.
Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều cảm thấy tuyệt vọng, sắc mặt của mỗi người đều sinh ra một tầng tro tàn, Âm Gian giới quá cường đại, căn bản không cách nào chống cự.
- Đã thấy chưa, đây chính là sự cường đại của Âm Gian giới chúng ta, chỉ có buông tha cho việc chống cự mới có thể thành đầy tớ cho Âm Gian giới chúng ta, nếu không chỉ có một con đường chết...
Một vị lão ma vạn năm thấy bộ dáng tuyệt vọng của mọi người, hắn liền cảm thấy hết sức mừng rỡ, đột nhiên một cái quyền đầu cự đại oanh ở trên mặt của hắn, trực tiếp đem hắn oanh bay ra ngoài.
- Ngao!
Địa Ngục Diêm La lớn tiếng gầm thét, lại là một quyền oanh tới, trực tiếp đem bụng của lão ma vạn năm này đánh xuyên qua, máu tươi từ trong thân thể lão chảy xuống, nhuộm đến xung quanh.
- Ghê tởm, một tôn khôi lỗi ngươi thật sự quá ghê tởm rồi, ngay cả chủ nhân của ngươi cũng bị Chuyển Luân Vương chúng ta trấn sát, ngươi lại còn dám công kích ta!
Vị lão ma vạn năm này vô cùng tức giận, muốn bò dậy đem khôi lỗi trước mắt này hủy đi.
- Thình thịch!
Địa Ngục Diêm La lại oanh tới một quyền, trực tiếp đem đầu của lão ma vạn năm này đánh vào trong cổ.
- Chẹp chẹp!
Ba cái đầu của Địa Ngục Diêm La đồng thời mở miệng ra, trực tiếp đem lão ma vạn năm này cắn nuốt, xương trên mặt đất cũng không lưu lại một cái.
Địa Ngục Diêm La vô cùng tàn bạo tanh máu, đem những tu sĩ của Âm Gian giới dọa cho da đầu tê dại.
- Ba!
Hư không bị xé mở, Nhất tổ từ bên trong bay ngược trở về, trên người máu tươi chảy đầm đìa, bị thương rất nặng.
Ngay sau đó Nghiêu Hồn cũng từ trong hư không bay ra, trên ngực có một đạo vết thương xúc mục kinh tâm, thiếu chút nữa đem hắn chia làm hai nửa.
Sắc mặt Nghiêu Hồn trầm lại nói:
- Lại có thể khiến ta bị thương nặng như vậy, ngươi là người đầu tiên!
Trong miệng Nhất tổ không ngừng ho ra máu, Lưu Tô Tử đem hắn đỡ lấy, cười thảm nói:
- Còn có tác dụng gì, đại thế đã mất, Âm Gian giới các ngươi có chuẩn bị mà đến, hôm nay xem ra chúng ta khó thoát khỏi đại kiếp.
Khắp nơi đều là tu sĩ của Âm Gian giới, lại có cường giả hướng bên này chạy tới, đem chỗ này vây đến nước chảy không lọt.
Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều đã sợ vỡ mật, rất nhiều người có ý chí không kiên định ở trong tiếng cười kia của những tu sĩ Âm Gian giới dọa ngất.
Những chương trước có một chỗ sai lầm: Diêm Vương, Chuyển Luân Vương, Tần Nghiễm Vương là vẫn lạc ở hơn một vạn năm trước, nhưng mà thời điểm ta giải thích thất đệ tử Nghiêu Hồn của Chuyển Luân Vương lại viết thành ba vạn năm trước, đây là một sai lầm, đồng thời Nghiêu Hồn cũng không sống hơn ba vạn năm, chính xác là hơn một vạn năm. (Lời của tác giả).
...
Diệp Hồng cảnh có vài chục vạn tu sĩ đi tới Thánh Đình tham gia đánh giá tước phủ, mà hiện tại bị chết còn lại không tới mười vạn, cường giả của thế hệ trước chết trận chín phần, thật sự là quá thê thảm.
- Đầu hàng đi, làm đầy tớ của Âm Gian giới chúng ta, có thể tiếp tục sống sót!
Nghiêu Hồn nói.
Lưu Tô Tử đứng ở bờ thi sơn huyết hà, độc lập mà đứng, dung nhan thanh lệ tinh xảo, trong tay mang theo một thanh chiến kiếm đầy máu, nói:
- Tu sĩ Diệp Hồng cảnh cho dù chiến tới một hơi cuối cùng cũng tuyệt không đầu hàng.
Đại cục cả Nam Cực tinh đều bị Âm Gian giới nắm trong tay, chỉ có vài chỗ là còn có cường giả đang phản kháng, nhưng mà cũng đang không ngừng bị dập tắt, thần hình đều diệt, biến thành kiếp hôi.
- Lại tái chiến, bất quả chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, vì sao không giữ lại một mạng đợi tương lai đông sơn tái khởi!
Thanh âm già nua của Nghiêu Hồn tràn đầy mùi vị đầu độc, rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi đều bị hắn nói đến dao động.
- Muốn chiến liền chiến, chúng ta không sợ hãi!
Du Tử Lăng cùng Du Tử Lâm đồng thời nói, tỷ đệ bọn họ đạo tâm sáng sủa không bị ma âm đầu độc của Nghiêu Hồn quấy nhiễu.
- Nghiêu Hồn tôn giả, nếu như bọn họ muốn chết liền thành toàn cho bọn họ đi.
Một tà nhân mặc áo choàng đen, trên mặt mang mặt nạ màu vàng kim, hai đồng tử toát ra kim sắc quang hoa nói.
Nghiêu Hồn nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, tà khí trên người bao trùm ba nghìn dặm, sau lưng hiện ra một cỗ tà tôn thánh ảnh khổng lồ, nói:
- Chuyển Luân Vương gia đi chỗ nào rồi?
- Chuyển Luân Vương gia đi trấn áp tên bán yêu kia rồi, hẳn là rất nhanh sẽ quay về!
- Một cái bán yêu thoi, Chuyển Luân Vương đủ để trấn áp, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh trừ Thất quận chúa ra, một tên cũng không để lại, toàn bộ tru diệt!
Sau khi Nghiêu Hồn hạ lệnh liền là người xuất thủ đầu tiên, lần nữa kịch chiến với Nhất tổ.
Những tu sĩ kia của Âm Gian giới đều giết vào, quỳ rạp xuống dưới chân của Bình Đẳng Vương:
- Bình Đẳng Vương gia, bách chiến bách thắng!
Bình Đẳng Vương lắc đầu nói:
- Đây vẻn vẹn chỉ là một đạo phân thân của Lâm các lão mà thôi, lão gia hỏa này nổi danh giảo hoạt, nhất định trước đó đã cảm giác được nguy hiểm, đem cường giả tinh anh trong Các lão thiên cung chuyển đến Trung Đình tinh rồi.
Người có tu vi cường đại, linh giác cũng rất lợi hại, cho dù không suy tính ra được họa phúc nguy cơ nhưng cũng có thể bằng vào cảm giác bản năng biết trước một chút nguy hiểm.
Thánh Đình trừ Trung Đình tinh ra, tứ đại chủ tinh ở chung quanh đều đang phát sinh chiến đấu, cục diện trên căn bản đều bị Âm Gian giới khống chế được, chỉ có cục bộ là còn có cường giả đang chiến đấu.
Chiến đấu trong Trú Thiên phủ rất thê thảm, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh cùng tu sĩ của Âm Gian giới đều chết rất nhiều.
- Nam Cực tinh đã bị Âm Gian giới chúng ta khống chế, tu sĩ Diệp Hồng cảnh các ngươi vẫn là buông tha cho việc chống cự đi!
Một vị lão ma vạn năm cuồng tiếu nói.
- Không thể nào, nơi này chính là Thánh Đình, tà nhân của Âm Gian giới các ngươi làm sao có thể chiếm lĩnh nơi này.
Không ai tin tưởng đây là sự thật, coi như là tam đại vương giả của Âm Gian giới từng bắt đi Thánh Đình chúa tể, đó cũng là tam đại vương giả lén lẻn vào Thánh Đình chúa tể cung mới làm được, trong lịch sử còn chưa có ai có thể chân chính phá được Thánh Đình.
- Ha ha, Tứ đại phong sử triệt hồi Trấn Hồn kỳ, để cho bọn họ biết một chút về phong thái của Âm Gian giới chúng ta!
Một vị lão ma vạn năm nói.
Trấn Hồn kỳ bốn phía bị thu lại, không gian phong tỏa được giải trừ, một cỗ tà khí cuộn trào trùng kích tới.
Một bộ cảnh tượng sơn hà tan nát hiện lên trước mắt, cả Nam Cực tinh khắp nơi đều là tà nhân của Âm Gian giới, tước phủ quý ộc vốn là cao ngạo ở bên kia giờ phút này đều tay mang xiềng xích, tựa như là đầy tớ, có người đang cầm lấy roi quất vào bọn họ.
Có rất nhiều người bị bắt làm tù binh, có tài tuấn, thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ, có Vũ Hóa hiền giả, trưởng lão, tông sư của thế hệ trước đều quỳ rạp trên mặt đất.
Trên bầu trời, hắc vân trầm trầm, âm phong nổi lên bốn phía.
Nam Cực tinh vốn là tiên khí nồng đậm trở nên giống như địa ngục.
Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều cảm thấy tuyệt vọng, sắc mặt của mỗi người đều sinh ra một tầng tro tàn, Âm Gian giới quá cường đại, căn bản không cách nào chống cự.
- Đã thấy chưa, đây chính là sự cường đại của Âm Gian giới chúng ta, chỉ có buông tha cho việc chống cự mới có thể thành đầy tớ cho Âm Gian giới chúng ta, nếu không chỉ có một con đường chết...
Một vị lão ma vạn năm thấy bộ dáng tuyệt vọng của mọi người, hắn liền cảm thấy hết sức mừng rỡ, đột nhiên một cái quyền đầu cự đại oanh ở trên mặt của hắn, trực tiếp đem hắn oanh bay ra ngoài.
- Ngao!
Địa Ngục Diêm La lớn tiếng gầm thét, lại là một quyền oanh tới, trực tiếp đem bụng của lão ma vạn năm này đánh xuyên qua, máu tươi từ trong thân thể lão chảy xuống, nhuộm đến xung quanh.
- Ghê tởm, một tôn khôi lỗi ngươi thật sự quá ghê tởm rồi, ngay cả chủ nhân của ngươi cũng bị Chuyển Luân Vương chúng ta trấn sát, ngươi lại còn dám công kích ta!
Vị lão ma vạn năm này vô cùng tức giận, muốn bò dậy đem khôi lỗi trước mắt này hủy đi.
- Thình thịch!
Địa Ngục Diêm La lại oanh tới một quyền, trực tiếp đem đầu của lão ma vạn năm này đánh vào trong cổ.
- Chẹp chẹp!
Ba cái đầu của Địa Ngục Diêm La đồng thời mở miệng ra, trực tiếp đem lão ma vạn năm này cắn nuốt, xương trên mặt đất cũng không lưu lại một cái.
Địa Ngục Diêm La vô cùng tàn bạo tanh máu, đem những tu sĩ của Âm Gian giới dọa cho da đầu tê dại.
- Ba!
Hư không bị xé mở, Nhất tổ từ bên trong bay ngược trở về, trên người máu tươi chảy đầm đìa, bị thương rất nặng.
Ngay sau đó Nghiêu Hồn cũng từ trong hư không bay ra, trên ngực có một đạo vết thương xúc mục kinh tâm, thiếu chút nữa đem hắn chia làm hai nửa.
Sắc mặt Nghiêu Hồn trầm lại nói:
- Lại có thể khiến ta bị thương nặng như vậy, ngươi là người đầu tiên!
Trong miệng Nhất tổ không ngừng ho ra máu, Lưu Tô Tử đem hắn đỡ lấy, cười thảm nói:
- Còn có tác dụng gì, đại thế đã mất, Âm Gian giới các ngươi có chuẩn bị mà đến, hôm nay xem ra chúng ta khó thoát khỏi đại kiếp.
Khắp nơi đều là tu sĩ của Âm Gian giới, lại có cường giả hướng bên này chạy tới, đem chỗ này vây đến nước chảy không lọt.
Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều đã sợ vỡ mật, rất nhiều người có ý chí không kiên định ở trong tiếng cười kia của những tu sĩ Âm Gian giới dọa ngất.
Những chương trước có một chỗ sai lầm: Diêm Vương, Chuyển Luân Vương, Tần Nghiễm Vương là vẫn lạc ở hơn một vạn năm trước, nhưng mà thời điểm ta giải thích thất đệ tử Nghiêu Hồn của Chuyển Luân Vương lại viết thành ba vạn năm trước, đây là một sai lầm, đồng thời Nghiêu Hồn cũng không sống hơn ba vạn năm, chính xác là hơn một vạn năm. (Lời của tác giả).
...
Diệp Hồng cảnh có vài chục vạn tu sĩ đi tới Thánh Đình tham gia đánh giá tước phủ, mà hiện tại bị chết còn lại không tới mười vạn, cường giả của thế hệ trước chết trận chín phần, thật sự là quá thê thảm.
- Đầu hàng đi, làm đầy tớ của Âm Gian giới chúng ta, có thể tiếp tục sống sót!
Nghiêu Hồn nói.
Lưu Tô Tử đứng ở bờ thi sơn huyết hà, độc lập mà đứng, dung nhan thanh lệ tinh xảo, trong tay mang theo một thanh chiến kiếm đầy máu, nói:
- Tu sĩ Diệp Hồng cảnh cho dù chiến tới một hơi cuối cùng cũng tuyệt không đầu hàng.
Đại cục cả Nam Cực tinh đều bị Âm Gian giới nắm trong tay, chỉ có vài chỗ là còn có cường giả đang phản kháng, nhưng mà cũng đang không ngừng bị dập tắt, thần hình đều diệt, biến thành kiếp hôi.
- Lại tái chiến, bất quả chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, vì sao không giữ lại một mạng đợi tương lai đông sơn tái khởi!
Thanh âm già nua của Nghiêu Hồn tràn đầy mùi vị đầu độc, rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi đều bị hắn nói đến dao động.
- Muốn chiến liền chiến, chúng ta không sợ hãi!
Du Tử Lăng cùng Du Tử Lâm đồng thời nói, tỷ đệ bọn họ đạo tâm sáng sủa không bị ma âm đầu độc của Nghiêu Hồn quấy nhiễu.
- Nghiêu Hồn tôn giả, nếu như bọn họ muốn chết liền thành toàn cho bọn họ đi.
Một tà nhân mặc áo choàng đen, trên mặt mang mặt nạ màu vàng kim, hai đồng tử toát ra kim sắc quang hoa nói.
Nghiêu Hồn nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, tà khí trên người bao trùm ba nghìn dặm, sau lưng hiện ra một cỗ tà tôn thánh ảnh khổng lồ, nói:
- Chuyển Luân Vương gia đi chỗ nào rồi?
- Chuyển Luân Vương gia đi trấn áp tên bán yêu kia rồi, hẳn là rất nhanh sẽ quay về!
- Một cái bán yêu thoi, Chuyển Luân Vương đủ để trấn áp, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh trừ Thất quận chúa ra, một tên cũng không để lại, toàn bộ tru diệt!
Sau khi Nghiêu Hồn hạ lệnh liền là người xuất thủ đầu tiên, lần nữa kịch chiến với Nhất tổ.