Mao Ô Quy cắm đầu cắm cổ đi tới, kéo dài cái cổ, mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào trái cây nhỏ này.
- Gia gia, là ta!
Thánh Thực quả nhỏ giọng truyền âm, ngay cả khí tức trên thân cũng thay đổi, khó trách Mao Ô Quy lúc đầu nhìn thấy cũng không nhận ra nó.
- Bá!
Mao Ô Quy vươn ra một cái móng vuốt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem Thánh Thực quả nhặt lên, khẽ liếc nữ ma một cái, phát hiện không kinh động đến nàng, lúc này mới lại lập tức đem Thánh Thực quả ném vào trong mai rùa.
Một màn này tự nhiên rơi vào trong mắt của Phong Phi Vân, nhưng mà lại cũng chỉ khẽ cười, tiếp theo đó liền bắt đầu thôi diễn quá trình cướp lấy Thánh Đình bảo khố, chuyện này rất trọng yếu, không thể có nửa điểm qua loa.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, Âm Gian giới tiến công cả đêm, công kích càng lúc càng hung mãnh, nhưng mà lại không thể phá vỡ Thiên Đấu Vô Cực đại trận của Trung Đình tinh.
Cuối cùng ở trước lúc bình minh bắt đầu rút lui, bởi vì tu sĩ của Âm Gian giới đã phát hiện có Tước gia đi đến cứu viện Thánh Đình, nếu như lại không lui quân nhất định sẽ bị các lộ Tước gia bao vây, đến lúc đó xui xẻo chính là bọn họ.
Mà lúc này đây, Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ Gia đều đã trở về rồi.
Trên người của bọn họ mặc hai kiện bảo y do tơ vàng bện thành, phía trên khắc xuống vô số văn tự kỳ dị, giống như là giáp cốt văn của Viễn cổ tiên dân, nhìn như đơn giản bình thường nhưng mà người có một chút tu vi liền sẽ phát hiện văn tự trên bảo y rất cổ quái, hàm chứa một loại đạo lý kỳ dị, tựa như nhật nguyệt tinh thần vây quanh ở trong vũ trụ.
- Mẹ nó, các ngươi lại mặc Đạo Thánh Văn Y!
Mao Ô Quy càng thêm tin tưởng hai tổ tông này khẳng định là truyền nhân của Thần Thâu môn, nếu không thì không thể nào có Đạo Thánh Văn Y.
Đồn rằng Đạo Thánh Văn Y chính là do đích thân Đạo Thánh tế luyện, tài liệu dùng đến chính là Ẩn Tàm Ti cùng Tiên Động Kim cực kỳ hi hữu, phía trên có khắc Thánh Linh văn tự, có thể xuyên qua trận pháp, ẩn giấu thân hình, thu liễm khí tức, chính là vô thượng côi bảo của Thần Thâu môn.
- Quả nhiên là vô thượng bảo y!
Nữ ma hóa thành một đạo thanh phong, trực tiếp đứng ở bên cạnh Tất Mỗ Gia, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng chạm tới bảo y, trên bảo y chợt lưu động từng đạo kim mang đem ngón tay của nàng trwucj tiếp xẹt qua trong thân thể của Tất Mỗ Gia.
Dĩ nhiên đây không phải là chân chính xẹt qua trong thân thể của Tất Mỗ Gia, ở thời điểm ngón tay của nàng va chạm vào bảo y, bảo y tự động sinh ra một cỗ lực lượng đem hư không phá thành một đạo lỗ hổng nhỏ, ngón tay của nàng liền lướt qua trong hư không, căn bản là không chạm vào thân thể của Tất Mỗ Gia.
Đây cũng là một loại diệu dụng của Đạo Thánh Văn Y, coi như là có người đụng vào thân thể của hắn cũng sẽ tự động cắt vào trong hư không, tựa như đụng vào không khí.
- Ta cảm thấy bảo y này có duyên với ta, ta có thể cảm nhận được linh tinh của nó ở bên trong.
Ánh mắt của nữ ma xanh biếc, thánh khiết đoan trang, gợn sóng không ngừng mà nói.
Thân thể của Tất lão ẩu hơi hơi run lên, có duyên, mẹ nó, đây không phải là rõ ràng muốn cướp chứ.
- Khụ khụ, đó cũng không phải là Đạo Thánh Văn Y chân chính, chẳng qua là hai kiện phỏng chế phẩm, nhiều nhất chỉ có thể đạt tới một phần mười công hiệu của Đạo Thánh Văn Y chân chính.
Tất Mỗ Gia sợ nữ ma động thủ đoạt lấy, vội vàng lui vè phía sau hai bước.
Mao Ô Quy nói:
- Ta đã nói rồi, Đạo Thánh Văn Y trong truyền thuyết chỉ có một kiện, làm sao có thể đột nhiên liền biến thành hai kiện.
Nữ ma khẽ cau lại lông mày, thu tay trở vệ, đối với bảo y trên người Tất Mỗ Gia giảm đi hứng thú, bởi vì nàng phát hiện bảo y này đúng là tồn tại sơ hở rất lớn, đối với tu vi hiện tại của nàng mà nói đã rất không cần thiết lắm.
Âm Gian giới lui quân, tu sĩ quân đội trong Thánh Đình bắt đầu phản kích, có không ít cường giả lao ra Thiên Đấu Vô Cực đại trận, đi tới đánh chết tu sĩ của Âm Gian giới.
Hai ngày này khí thế lớn lối của Âm Gian giới để cho rất nhiều người cảm giác phẫn uất, lúc này đều đã bạo phát ra, muốn đi rửa sạch sỉ nhục trước đó, giết cho thống khoái.
Mà lúc này đây, Phong Phi Vân, nữ ma, Mao Ô Quy, Tất Trữ Suất, Tất Mỗ Gia đến một phiến hoang sơn của Trung Đình tinh.
Một mảnh hoang sơn này ở Trung Đình tinh có chút danh tiếng, bị liệt thành cấm khu, thường có hung thú lui tới, cũng có một số Vũ Hóa hiền giả cường đại táng thân ở trên sơn lĩnh, đem một ít dòng suối sơn dã đều nhuộm thành đỏ như máu, người bình thường không dám đi tới gần.
- Thánh Đình bảo khố lại ở chỗ này!
Nữ ma đi ở phía đầu tiên, tóc dài bồng bềnh, bạch y phấp phới, trong tay nâng lên nửa tòa tiểu tháp tinh xảo, phàm là có hung thú đi đến cản đường đều bị nàng trước tiên thanh trừ, trên mặt đất chỉ có một mảnh hài cốt.
Tất Mỗ Gia coi như là chân chính nhìn thấy sự lợi hại của nữ ma đầu này, sát tính quá nặng, ma khí quá liệt, thật đúng là có chút không dám đắc tội nàng, vội vàng nói:
- Cửa vào Thánh Đình bảo khố phòng thủ cực kỳ sâm nghiêm, có một chút lão gia hỏa không hỏi sự đời trấn giữ nơi này, ta từng đi qua đây một vòng thiếu chút nữa đã bị đuổi giết, cho nên ta liền lui lại mà cầu lần sau, tìm kiếm một cái cửa vào khác, công phu không phụ lòng người, rốt cuộc để cho ta tìm được chỗ yếu nhất của Thánh Đình bảo khố.
Tất Trữ Suất theo sát ở phía sau Tất Mỗ Gia, trên tay nâng lên một cái bạch sắc la bàn, phía trên tản ra từng đạo tinh mang, tựa như là một cái la bàn bình thường, đang tìm kiếm cái gì đó.
Mi tâm của Tất Mỗ Gia sinh ra một cái quang nhãn, bên trong bắn ra một đạo quang hoa chói mắt, bắn thẳng xuống dưới đất, phảng phất có thể xuyên thấu địa tâm, đột nhiên trên mặt hắn vui mừng, dừng bước lại, nói:
- Chính là chỗ này, ta từng ở chỗ này chôn xuống tọa độ.
Bàn tay của hắn vươn ra, một quả quang cầu ở dưới đất bay lên.
- Ta đến mở đường!
Phong Phi Vân đem Địa Ngục Diêm La cùng Kỳ Lân Vương triệu hồi ra, khu sử bọn hắn mở đường đi xuống.
Địa Ngục Diêm La cùng Kỳ Lân Vương đều có lực lớn vô cùng, rất nhanh đã ở trên nham thạch cứng rắn đập mở ra, đánh ra một cái lối đi sâu hơn mười dặm, phía dưới trở nên càng lúc càng cứng rắn, quả thực có thể so với một chút linh thiết luyện khí.
- Dừng một chút!
Ngón tay của Tất Mỗ Gia hướng về vách đá phía dưới sờ soạng, trên vách đá chợt xuất hiện vô số quang vựng, hiện ra sơn hải đồ văn, chỉ cần là trọng lực oanh kích ở phía trên đều sẽ bị bắn ngược trở về.
- Căn cứ vào suy đoán của ta, đây chính là tầng phòng ngự thứ nhất Sơn Hải Nham Bích của Thánh Đình bảo khố, trên cổ thư có ghi lại, ở lúc kiến tạo Thánh Đình bảo khố mời đến một vị Tầm Bảo sư khó lường, ở mỗi một khối thạch bích đều bày ra Sơn Hải Bất Phá thuật.