Tốc độ của đạo hư ảnh Bán Thánh kia nhanh vô cùng, vượt qua Luân Hồi tật tốc của Phong Phi Vân, trong nháy mắt đã đuổi kịp hắn, hoàng kim phủ đầu khổng lồ hướng Phong Phi Vân oanh kích xuống.
Sắc mặt của Phong Phi Vân cuồng biến, liền tranh thủ khởi động cả năm tòa vực, sau đó nhanh chóng đánh ra thần thông đạo pháp.
- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!
- Phượng Hoàng Liệt Thiên!
- Vạn Thú chi lực!
...
Phong Phi Vân một bên chạy trốn, một bên đánh ra mười ba loại thần thông, nhưng mà như cũ không ngăn cản được một phủ của hư ảnh Bán Thánh.
Chênh lệch thật sự quá lớn.
Tất cả thân thông đều bị một phủ phá vỡ, phủ đầu oanh kích ở phía sau Phong Phi Vân, đem mặt đất xé rách, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn trùng kích vào lưng của Phong Phi Vân, để cho hô hấp của hắn đều hơi bị dừng lại.
- Thánh linh chi khí!
Phong Phi Vân ngưng tụ tất cả Thánh Linh chi khí trong thân thể, giống như là từng sợi tơ nhện hướng về phía thanh phủ đầu kia oanh kích qua.
- Thình thịch!
Thánh Linh chi khí dù sao cũng quá mỏng manh, bị cự phủ chém phá.
Thân thể của Phong Phi Vân lần nữa bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Bởi vì bị ngăn cản hai lần trước đó cho nên lực lượng của cự phủ đã bị suy yếu đi rất nhiều, một phủ này cũng không mang đến thương tổn có tính hủy diệt cho hắn, rất nhanh hắn liền ổn định lại thương thế, triển khai Phượng Hoàng vũ dực từ tòa Hỏa Diệm sơn mạch này bay đến một tòa Hỏa Diệm sơn mạch khác.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Tốc độ của hư ảnh Bán Thánh thật sự quá nhanh, vượt xa Luân Hồi tật tốc, lần nữa đuổi theo Phong Phi Vân.
Hoàng kim cự phủ lần nữa đánh xuống, quang hoa cực thịnh, nhuệ khí bắn ra bốn phía, mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt chấn động cả Thánh Đình bảo khố, quả thực là muốn hủy diệt một phiến thế giới.
- Đây chính là lực lượng của Bán Thánh sao, cho dù chỉ là một luồng khí do Bán Thánh lưu lại trong này cũng đã kinh khủng đến trình độ như vậy.
Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, thân thể biến thành một con Phượng Hoàng vô cùng khổng lồ, che khuất bầu trời, hướng phương hướng ngược lại bay đi, xông thẳng tới hoàng kim cự phủ kia.
Lúc này lựa chọn chạy trốn chỉ có một con đường chét, nếu như là phượng cốt vào tay ngược lại còn có cơ hội còn mạng.
- Phốc!
Hoàng kim cự phủ oanh kích ở trên người Phượng Hoàng khổng lồ, phủ đầu cùng Long Lân ở trên người Phượng Hoàng va chạm nhau, đánh ra từng đạo hỏa tinh, cuối cùng cũng không chém phá được long lân.
Tất cả lực lượng đều quán chú vào trong thân thể của Phong Phi Vân, đánh sâu vào huyết mạch, kinh lạc, xương cốt của hắn.
- Oa!
Phong Phi Vân biến thành hình người, trong miệng lần nữa hộc máu, hết sức chật vật.
Mặc dù Long Lân Phượng bì y chặn lại tuyệt đại đa số lực lượng nhưng mà hoàng kim cự phủ kia đã ở trong thân thể hắn tạo thành vết thương khổng lồ, huyết mạch cùng kinh lạc cơ hồ toàn bộ đều bị chấn nát, trừ tám mươi khối phượng cốt trong thân thể, những khối xương khác cơ hồ đều biến thành mảnh vụn.
Không thể ngã xuống, ngã xuống liền thật sự chết chắc.
Xông đều xông qua rồi, có thể nào ngã xuống vào lúc này.
Trong thân thể của Phong Phi Vân chỉ còn lại một cỗ ý niệm bất khuất, hướng về phía tòa Hỏa Diệm sơn nhạc bị chém thành hai khúc kia bay đi, ở trên dỉnh núi có đặt một khối xương cốt màu xích hồng, lớn chừng cái thớt, giống như một khối ngọc thạch không tỳ vết, phát ra quang mang cực nóng mà chói mắt.
Hư ảnh Bán Thánh lại đuổi theo đến, liên tiếp ba lần đều không đem được tu sĩ nhỏ yếu hèn mọn trước mắt chém giết, khiến nó cảm thấy rất tức giận.
Kim mang trên người nó càng tăng lên, giống như là một vầng mặt trời, cường thịnh đến làm cho người ta không mở mắt ra được.
- Oanh!
- Oanh!
...
Cước bộ của nó chấn động hư không.
Thân thể của Phong Phi Vân cũng đã tan nát, máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, cuối cùng đã đi tới trước khối phượng cốt kia.
Khối phượng cốt này so sánh với thân thể của hắn thì cao hơn một chút, phía trên có văn lộ, đây không phải là vân lộ do người khắc lên mà là văn lộ trời sinh trưởng thành, chỉ có Phượng Hoàng có tu vi cao thâm mới có thể ở trên Phượng cốt sinh trưởng văn lộ như vậy.
Chỉ là văn lộ trên khối phượng cốt này còn tương đối mơ hồ, mơ hồ chưa thành hình, nói rõ chủ nhân của khối phượng cốt này cũng chưa bước vào cảnh giới Thánh Linh.
- Lên cho ta!
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, đem khối phượng cốt này thu vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, sau đó chính mình cũng nhảy vào trong đó.
- Oanh!
Sau một sát na khi Phong Phi Vân nhảy vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, hoàng kim cự phủ liền oanh xuống, oanh kích lên trên Tam Vị Chân Hỏa lô, phát ra một tiếng cự thanh của cương thiết va chạm vào nhau.
Tam Vị Chân Hỏa lô trực tiếp bị oanh vào lòng đất.
- Nguy rồi, đã đến muộn một bước, Phong Phi Vân bị đánh thành tro tàn, lông cũng không còn dư lại một cọng.
Mao Ô Quy chạy nhanh đến, đứng ở trên một tòa cung điện rách nát, xa xa nhìn tới mấy tòa Hỏa Diệm sơn nhạc, bị một tôn hư ảnh Bán Thánh đứng trên đỉnh núi kia khiến cho kinh sợ.
Liền ở một sát na kia Mao Ô Quy nhì qua, hư ảnh Bán Thánh nơi xa cảm nhận được cái gì đó, xoay người lại, hướng nớ trợn mắt nhìn tới.
Bị phát hiện rồi!
Toàn thân của Mao Ô Quy lạnh như băng, bị dọa sợ đến vội vàng chạy trốn.
- Oanh!
Một thanh hoàng kim cự phủ oanh kích ở trên mai rùa của nó, trực tiếp đem nó bắn vào trong lòng đấ, trên mặt đất tràn đầy khe hở, lưu lại rất nhiều khe rãnh.
Nhưng mà mai rùa của con Ô Quy này cứng rắn đến kỳ lạ, hư ảnh của Bán Thánh cũng không diệt được nó, rất nhanh nó liền từ dưới đất bò ra, đầu từ trong mai rùa lặng lẽ vươn ra, sau đó hướng bốn phía ngắm nhìn.
Lúc này nữ ma đã chiến đấu với hư ảnh tôn Bán Thánh kia rồi.
Nàng tế ra Thiên Tôn Vô Lượng tháp đem đạo hư ảnh Bán Thánh kia thu vào trong tháp, Thiên Tôn Vô Lượng tháp chấn động mãnh liệt, hư ảnh Bán Thánh ở bên trong gầm thét.
- Một luồng khí mà thôi, còn muốn chạy trốn ra khỏi Thiên Tôn Vô Lượng tháp sao, trấn áp cho ta.
Trên người nữ ma ma khí lẫm liệt, hai mắt biến thành màu đen như mực, da thịt càng thêm trong suốt, đứng ở trên đỉnh Thiên Tôn Vô Lượng tháp đem hư ảnh của Bán Thánh gắt gao trấn áp ở bên trong.
Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất đeo bao lớn bao nhỏ từ trong thi sơn bò ra, nhìn chung quanh đều là tử thi chi chít, trong lòng đều có chút phát run.
Khóe miệng của Tất Mỗ Gia co quắp một cái, nói:
- Chúng ta nhanh rút lui một chút, nữ ma đầu này thật sự quá hiếu sát, đem cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đều giết đi một phần ba, nhất định sẽ đem một số lão quái vật kia của Hộ Thánh nhất tộc đi ra, đến lúc đó liền không người nào có thể rời đi.
- Vậy Phong Phi Vân thì làm như thế nào?
Tất Trữ Suất nói.
Tất Mỗ Gia nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc ở Cửu Uyên tiên thành, nói:
- Hắn không phải là người bạc mệnh, sau lưng có đại nhân vật hộ đạo cho hắn, không cần phải lo lắng cho tính mạng của hắn.
Tốc độ của đạo hư ảnh Bán Thánh kia nhanh vô cùng, vượt qua Luân Hồi tật tốc của Phong Phi Vân, trong nháy mắt đã đuổi kịp hắn, hoàng kim phủ đầu khổng lồ hướng Phong Phi Vân oanh kích xuống.
Sắc mặt của Phong Phi Vân cuồng biến, liền tranh thủ khởi động cả năm tòa vực, sau đó nhanh chóng đánh ra thần thông đạo pháp.
- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!
- Phượng Hoàng Liệt Thiên!
- Vạn Thú chi lực!
...
Phong Phi Vân một bên chạy trốn, một bên đánh ra mười ba loại thần thông, nhưng mà như cũ không ngăn cản được một phủ của hư ảnh Bán Thánh.
Chênh lệch thật sự quá lớn.
Tất cả thân thông đều bị một phủ phá vỡ, phủ đầu oanh kích ở phía sau Phong Phi Vân, đem mặt đất xé rách, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn trùng kích vào lưng của Phong Phi Vân, để cho hô hấp của hắn đều hơi bị dừng lại.
- Thánh linh chi khí!
Phong Phi Vân ngưng tụ tất cả Thánh Linh chi khí trong thân thể, giống như là từng sợi tơ nhện hướng về phía thanh phủ đầu kia oanh kích qua.
- Thình thịch!
Thánh Linh chi khí dù sao cũng quá mỏng manh, bị cự phủ chém phá.
Thân thể của Phong Phi Vân lần nữa bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Bởi vì bị ngăn cản hai lần trước đó cho nên lực lượng của cự phủ đã bị suy yếu đi rất nhiều, một phủ này cũng không mang đến thương tổn có tính hủy diệt cho hắn, rất nhanh hắn liền ổn định lại thương thế, triển khai Phượng Hoàng vũ dực từ tòa Hỏa Diệm sơn mạch này bay đến một tòa Hỏa Diệm sơn mạch khác.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Tốc độ của hư ảnh Bán Thánh thật sự quá nhanh, vượt xa Luân Hồi tật tốc, lần nữa đuổi theo Phong Phi Vân.
Hoàng kim cự phủ lần nữa đánh xuống, quang hoa cực thịnh, nhuệ khí bắn ra bốn phía, mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt chấn động cả Thánh Đình bảo khố, quả thực là muốn hủy diệt một phiến thế giới.
- Đây chính là lực lượng của Bán Thánh sao, cho dù chỉ là một luồng khí do Bán Thánh lưu lại trong này cũng đã kinh khủng đến trình độ như vậy.
Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, thân thể biến thành một con Phượng Hoàng vô cùng khổng lồ, che khuất bầu trời, hướng phương hướng ngược lại bay đi, xông thẳng tới hoàng kim cự phủ kia.
Lúc này lựa chọn chạy trốn chỉ có một con đường chét, nếu như là phượng cốt vào tay ngược lại còn có cơ hội còn mạng.
- Phốc!
Hoàng kim cự phủ oanh kích ở trên người Phượng Hoàng khổng lồ, phủ đầu cùng Long Lân ở trên người Phượng Hoàng va chạm nhau, đánh ra từng đạo hỏa tinh, cuối cùng cũng không chém phá được long lân.
Tất cả lực lượng đều quán chú vào trong thân thể của Phong Phi Vân, đánh sâu vào huyết mạch, kinh lạc, xương cốt của hắn.
- Oa!
Phong Phi Vân biến thành hình người, trong miệng lần nữa hộc máu, hết sức chật vật.
Mặc dù Long Lân Phượng bì y chặn lại tuyệt đại đa số lực lượng nhưng mà hoàng kim cự phủ kia đã ở trong thân thể hắn tạo thành vết thương khổng lồ, huyết mạch cùng kinh lạc cơ hồ toàn bộ đều bị chấn nát, trừ tám mươi khối phượng cốt trong thân thể, những khối xương khác cơ hồ đều biến thành mảnh vụn.
Không thể ngã xuống, ngã xuống liền thật sự chết chắc.
Xông đều xông qua rồi, có thể nào ngã xuống vào lúc này.
Trong thân thể của Phong Phi Vân chỉ còn lại một cỗ ý niệm bất khuất, hướng về phía tòa Hỏa Diệm sơn nhạc bị chém thành hai khúc kia bay đi, ở trên dỉnh núi có đặt một khối xương cốt màu xích hồng, lớn chừng cái thớt, giống như một khối ngọc thạch không tỳ vết, phát ra quang mang cực nóng mà chói mắt.
Hư ảnh Bán Thánh lại đuổi theo đến, liên tiếp ba lần đều không đem được tu sĩ nhỏ yếu hèn mọn trước mắt chém giết, khiến nó cảm thấy rất tức giận.
Kim mang trên người nó càng tăng lên, giống như là một vầng mặt trời, cường thịnh đến làm cho người ta không mở mắt ra được.
- Oanh!
- Oanh!
...
Cước bộ của nó chấn động hư không.
Thân thể của Phong Phi Vân cũng đã tan nát, máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, cuối cùng đã đi tới trước khối phượng cốt kia.
Khối phượng cốt này so sánh với thân thể của hắn thì cao hơn một chút, phía trên có văn lộ, đây không phải là vân lộ do người khắc lên mà là văn lộ trời sinh trưởng thành, chỉ có Phượng Hoàng có tu vi cao thâm mới có thể ở trên Phượng cốt sinh trưởng văn lộ như vậy.
Chỉ là văn lộ trên khối phượng cốt này còn tương đối mơ hồ, mơ hồ chưa thành hình, nói rõ chủ nhân của khối phượng cốt này cũng chưa bước vào cảnh giới Thánh Linh.
- Lên cho ta!
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, đem khối phượng cốt này thu vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, sau đó chính mình cũng nhảy vào trong đó.
- Oanh!
Sau một sát na khi Phong Phi Vân nhảy vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, hoàng kim cự phủ liền oanh xuống, oanh kích lên trên Tam Vị Chân Hỏa lô, phát ra một tiếng cự thanh của cương thiết va chạm vào nhau.
Tam Vị Chân Hỏa lô trực tiếp bị oanh vào lòng đất.
- Nguy rồi, đã đến muộn một bước, Phong Phi Vân bị đánh thành tro tàn, lông cũng không còn dư lại một cọng.
Mao Ô Quy chạy nhanh đến, đứng ở trên một tòa cung điện rách nát, xa xa nhìn tới mấy tòa Hỏa Diệm sơn nhạc, bị một tôn hư ảnh Bán Thánh đứng trên đỉnh núi kia khiến cho kinh sợ.
Liền ở một sát na kia Mao Ô Quy nhì qua, hư ảnh Bán Thánh nơi xa cảm nhận được cái gì đó, xoay người lại, hướng nớ trợn mắt nhìn tới.
Bị phát hiện rồi!
Toàn thân của Mao Ô Quy lạnh như băng, bị dọa sợ đến vội vàng chạy trốn.
- Oanh!
Một thanh hoàng kim cự phủ oanh kích ở trên mai rùa của nó, trực tiếp đem nó bắn vào trong lòng đấ, trên mặt đất tràn đầy khe hở, lưu lại rất nhiều khe rãnh.
Nhưng mà mai rùa của con Ô Quy này cứng rắn đến kỳ lạ, hư ảnh của Bán Thánh cũng không diệt được nó, rất nhanh nó liền từ dưới đất bò ra, đầu từ trong mai rùa lặng lẽ vươn ra, sau đó hướng bốn phía ngắm nhìn.
Lúc này nữ ma đã chiến đấu với hư ảnh tôn Bán Thánh kia rồi.
Nàng tế ra Thiên Tôn Vô Lượng tháp đem đạo hư ảnh Bán Thánh kia thu vào trong tháp, Thiên Tôn Vô Lượng tháp chấn động mãnh liệt, hư ảnh Bán Thánh ở bên trong gầm thét.
- Một luồng khí mà thôi, còn muốn chạy trốn ra khỏi Thiên Tôn Vô Lượng tháp sao, trấn áp cho ta.
Trên người nữ ma ma khí lẫm liệt, hai mắt biến thành màu đen như mực, da thịt càng thêm trong suốt, đứng ở trên đỉnh Thiên Tôn Vô Lượng tháp đem hư ảnh của Bán Thánh gắt gao trấn áp ở bên trong.
Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất đeo bao lớn bao nhỏ từ trong thi sơn bò ra, nhìn chung quanh đều là tử thi chi chít, trong lòng đều có chút phát run.
Khóe miệng của Tất Mỗ Gia co quắp một cái, nói:
- Chúng ta nhanh rút lui một chút, nữ ma đầu này thật sự quá hiếu sát, đem cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đều giết đi một phần ba, nhất định sẽ đem một số lão quái vật kia của Hộ Thánh nhất tộc đi ra, đến lúc đó liền không người nào có thể rời đi.
- Vậy Phong Phi Vân thì làm như thế nào?
Tất Trữ Suất nói.
Tất Mỗ Gia nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc ở Cửu Uyên tiên thành, nói:
- Hắn không phải là người bạc mệnh, sau lưng có đại nhân vật hộ đạo cho hắn, không cần phải lo lắng cho tính mạng của hắn.