- Việc này quan hệ thật sự quá lớn, bản thế tử không thể không chú ý cẩn thận, đi mời một cung nữ thâm niên qua, giúp ba vị cô nương này nghiệm thân, xem các nàng vừa rồi có phải đã xảy ra nam nữ giao hoan kịch liệt hay không.
Hào khí lần nữa trở nên khẩn trương.
Rất nhanh liền có một cung nữ giúp Thánh công chúa, Chúa tể phi, Lan Phức quận chúa nghiệm thân, sau đó đi đến bên người Trữ Gia Lâm, thấp giọng nói bên tai hắn một câu.
Trữ Gia Lâm nhướng mày, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, cắn chặt hàm răng, cưỡng ép lộ ra dáng tươi cười, chắp tay nói:
- Phong huynh quả nhiên là phong lưu nhã sĩ, vừa rồi là bản thế tử lỗ mãng quấy rầy nhã hứng của Phong huynh rồi.
Phong Phi Vân thở dài một tiếng, nói:
- Kỳ thật ta rất chú trọng nhất thanh danh, chuyện ngày hôm nay, còn hi vọng mọi người thay ta giữ bí mật, dù sao... Làm loại chuyện này cũng không phải hay ho gì.
Tảng đá trong lòng Tiêu Bạch Lãng triệt để thả xuống, chuyện đã không liên quan đến Phong Phi Vân, vậy cũng không liên quan gì đến hắn rồi, liền cười to nói:
- Phong gia quá lo lắng, đàn ông chúng ta chơi mấy nữ nhân thì có là gì, thê thiếp cả sảnh đường, mới có thể hiện ra bản sắc anh hùng.
- Ha ha, Tiêu huynh nói cực kỳ, chúng ta chính là đồng đạo.
Phong Phi Vân cười to nói.
- Thích khách kia khẳng định vẫn còn ở trong Thánh đình Chúa tể cung, chúng ta tiếp tục đi tìm.
Trữ Gia Lâm sắc mặt khó coi, mang theo bọn người Lăng trưởng lão, Mộc trưởng lão nghênh ngang rời đi.
Nhìn bọn hắn đi ra khỏi Thiên Thụy cung, Phong Phi Vân mới thở ra một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ một tiếng:
- Nguy hiểm thật.
Nếu thật sự bị Trữ Gia Lâm chứng minh được hắn chính là người lấy đi Chúa tể Đỉnh Tỳ, vậy thì Phong Phi Vân hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mao Ô Quy và Thánh Thực Quả từ trên xà nhà nhảy xuống, bội phục nói:
- Cửu Long Bão Trụ quả nhiên lợi hại, một trụ đỡ năm trụ người khác.
- Hai đại gia, ngươi làm sao làm được, gia gia nói ngươi chính là đương thời đệ nhất nhân, cái gì là đệ nhất nhân ah.
Thánh Thực Quả hiếu kỳ mà nói.
Phong Phi Vân lại không có tâm tư đùa giỡn với chúng, chậm rãi vươn một tay, một chỉ cái cửu túc đỉnh từ lòng bàn tay hắn bay ra, sau đó bị thu vào trong Thiên quốc, đúng lúc này, Phong Phi Vân mới thật sự thở dài một hơi.
Phong Phi Vân từ Thái A cung trốn về ngay cả thời gian giấu "Chúa tể Đỉnh Tỳ" đi cũng không có, nếu không phải vừa rồi Trữ Gia Lâm luôn chú ý đến trên người Lan Phức quận chúa, không phải vội vã đi thăm dò bản thân các nàng, mà đến kiểm tra thân thể Phong Phi Vân, vậy thì Chúa tể Đỉnh Tỳ nhất định sẽ bị bạo lộ.
Cho nên nói, đây là việc thường tình của nam nhân a.
Đối với một nam nhân bình thường mà nói, một nữ nhân không mảnh vải che thân cùng một nam nhân không mảnh vải che thân nằm cùng một giường, hắn trước hết nhất định sẽ tập trung lực chú ý lên người nữ nhân kia, từ đó sẽ tạo thành một loại nhầm lẫn về tư duy phán đoán.
Phong Phi Vân lúc ấy tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này nhớ lại, vẫn cảm thấy may mắn, thế cục Thánh đình bây giờ thật sự quá nguy hiểm, hơi không chú ý sẽ vạn kiếp bất phục ngay.
Ở bên ngoài Tiền Uy môn Thánh đình Chúa tể cung truyền đến từng tiếng chuông lớn chấn vang, vang vọng vòm trời.
Cửa cung mở ra, Thệ sư quốc yến đã bắt đầu.
Từng chiếc xe hoa tràn vào Huyền Thông Thiên Cung, Tước gia tước phủ khắp nơi mang theo thế tử, quận chúa liên tục tiến đến, được mời còn có một ít thành chủ tiên thành, lão tổ Trung Cổ thế gia, động chủ Động Thiên Bí Cảnh ... Đều là đại nhân vật một phương cả.
- Long Uy Địa Tước gia, những năm này ngươi đều trấn thủ ở Vạn Tộc Chiến Trường, thật là hiếm dịp gặp gỡ.
- Tám ngàn năm trước, Lăng Tiêu đảo từ biệt, lần nữa nhìn thấy Kiếm Chủ, Kiếm Chủ đã bước vào Đại Hiền Giả chi cảnh, kiếm ý thần thông càng thêm tinh thâm, khiến lão hủ bội phục.
- Ha ha, đây không phải là Hoa tiên tử Vũ quận chúa, thật không hỗ là đứng đầu Thánh đình tam đại mỹ nhân, hôm nay sợ rằng muốn ở trên Thệ sư quốc yến tìm được lang quân như ý rồi.
...
Thệ sư quốc yến nhìn như trang nghiêm túc mục, nhưng rất nhiều bá chủ quen biết mấy ngàn năm gặp nhau, vẫn hàn huyên với nhau, hoặc trò chuyện việc linh tinh, hoặc trò chuyện việc nhà, trò chuyện tâm đắc tu luyện.
Phong Phi Vân đã sớm mặc quần áo, từ trong Thiên Thụy cung đi ra, duỗi cái lưng mệt mỏi, tối hôm qua đến sáng nay vẫn luôn đại chiến liên tục, chưa từng được yên tĩnh qua, ngay cả thân thể cường đại như hắn cũng có chút mỏi mệt.
Thay đổi một thân hoa bào, lộ ra tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí vũ hiên ngang, trên đường đi chào hỏi với mọi người, gặp ai cũng lộ ra bộ dáng rất quen thuộc.
- Phong gia, hôm nay thật sự là anh vũ bất phàm, sợ là lại khiến những tước phủ quận chúa và tiên thành thiên kim kia ý loạn tình mê rồi.
Tiêu Bạch Lãng đã chào hỏi với Phong Phi Vân.
Xe ngựa Diệp Hồng Cảnh tiến vào cửa cung, Lưu Tô Tử một thân áo tím, từ trong liễu xa hoa lệ đi xuống.
Nàng đang mặc nữ trang, váy tím tươi đẹp, dáng người thon dài, eo thon hết sức nhỏ, vừa xuống xe liền có một đám tuổi trẻ tài tuấn vây tới hộ giá cho nàng, phàm là có tu sĩ trẻ tuổi dám tiếp cận nàng đều bị liên thủ đánh lui, như quần tinh củng nguyệt vậy.
Phong Phi Vân xa xa trông qua, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, nói:
- Nam nhân bà này rõ ràng cũng có nhiều người truy cầu như vậy, thật đúng là kỳ quái.
Tiêu Bạch Lãng cười nói:
- Đây chính là Thất quận chúa Diệp Hồng Cảnh, người thừa kế Diệp Hồng Cảnh tương lai, trước kia ngược lại nghe qua tên nàng, nhưng lại không biết nàng là một đại mỹ nhân, mấy ngày gần đây vẻ đẹp của nàng mới bị truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn, liền trở thành nhân vật phong vân của hánh đình, mỹ mạo còn trên cả tam đại mỹ nhân Thánh đình, giai nhân như thế, trước kia sao lại chưa nghe qua tên nàng chứ.
Phong Phi Vân cười cười, trước kia Lưu Tô Tử đều là nữ giả nam trang, cơ hồ không ai thấy qua bộ dáng nữ trang của nàng, mỹ mạo không bị người biết được cũng là chuyện thường tình.
Bất quá sao nàng lại đổi tính rồi.
Cái này khiến Phong Phi Vân có chút kỳ quái.
Lưu Tô Tử thấy được Phong Phi Vân, từ từ đi qua, thải y trên người chập chờn, tóc dài đến eo, sau lưng có một đám tuổi trẻ tài tuấn đi theo.
- Thuộc hạ bái kiến thất quận chúa.
Tiêu Bạch Lãng cùi đầu với Lưu Tô Tử, nhìn thấy tình huống không ổn, liền lập tức chuồn đi.
Phong Phi Vân cũng cười nói:
- Ta đã sớm nói thất quận chúa nữ trang đẹp hơn nam trang mà.
- Loại lời này là một hạ nhân như ngươi có thể nói sao?
Lưu Tô Tử thập phần không vui.
- Ta sao lại biến thành hạ nhân rồi, ta chính là tỷ phu của ngươi mà.
Phong Phi Vân cười nói.
Lưu Tô Tử hừ lạnh một tiếng:
- Ngày đó ngươi chạy ra khỏi tước phủ hành quán thì đã không còn là người Diệp Hồng Cảnh nữa, từ nay về sau, chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa.