Thanh sa nữ tử chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển trên cửa đá kia, tấm biển kia như được đao búa tạo ra, trên đó đục lấy hai chữ.
Không thuộc về bất luận chữ nào mà Phong Phi Vân từng thấy.
Nhưng hai chữ này lại mang theo một cổ khí tức bức nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đó, linh hồn cũng như bị nó nhiếp đi.
- Đây không phải là Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết đấy chứ?
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ánh mắt vừa nhìn lên trên tấm biển kia, một cổ âm khí khổng lồ liền từ trên biển bắn ngược trở về, phát ra gào thét nghiêm nghị.
Phong Phi Vân liền tranh thủ triển khai Kim Tằm Phật Vực, thân thể hóa thành một cái kim sắc tằm đản cực lớn, bị cổ gió lạnh kia thổi bay hơn tám vạn dặm, lâm thật sâu vào trong bóng tối vô tận.
Lúc Phong Phi Vân lần nữa bay về, Thanh sa nữ tử đã đứng ở dưới một cột đá bên ngoài cửa đá khổng lồ, sa y màu xanh tung bay, tóc dài bị âm khí xoáy lên, thân thể mảnh khảnh ở trong gió lạnh buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp.
Nàng đi cực kỳ chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu, mới có thể đi ra một bước.
Phong Phi Vân lại biết, cách cửa đá này càng gần, lại càng tràn ngập Huyền Cơ, tất cả quy tắc và đạo pháp giữa Thiên Địa tựa hồ đều tụ tập ở chỗ này, mỗi bước ra một bước, đoán chừng cũng đã bước ra nghìn vạn dặm rồi.
Cảnh giới không đến, căn bản không thể đến được bên ngoài cửa đá kia.
- Người đến dừng lại.
Bên trong cửa đá rách rưới truyền ra một thanh âm hùng hậu mà khàn khàn.
Thanh sa nữ tử dừng bước lại, trong tay dẫn theo giỏ trúc, dáng người hết sức nhỏ, nhìn qua cửa đá, nói:
- Ta đến cầu hồn.
- Không ai có thể từ nơi này mang đi một hồn một phách nào cả.
Thanh âm bên trong cửa đá vô cùng lạnh như băng, không có một tia cảm tình.
Thanh sa nữ tử giơ giỏ trúc ra, bên trong giỏ trúc có một Huyết Giao nho nhỏ đang du động, như một con cá chạch:
- Dùng huyết khí một đầu Huyết Giao có thể đổi về một hồi.
- Ngươi không cần nhiều lời, trở về đi, trên đời này phàm là hồn tiến nhập cánh cửa này liền không có đạo lý thả ra nữa.
Thanh sa nữ tử đặt giỏ trúc trên mặt đất, nói:
- Rõ ràng là ngươi cướp đi hồn của nàng, bằng không nàng sẽ không già nhanh như vậy, bị chết sớm như vậy, ngươi đây là đang lấy việc công làm việc tư, sẽ gặp phải báo ứng.
- Không ai có thể bình phán ta, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì hôm nay chỉ có thể bỏ mạng thôi.
Bên trong cửa đá truyền đến thanh âm lạnh lùng mà âm trầm.
Thanh sa nữ tử trên người tràn đầy vầng sáng màu xanh, vầng sáng biến thành hỏa diễm, vô số đạo tắc và địa thế đều hội tụ tới nàng, hình thành một vầng sáng cự đại
Vầng sáng này đang không ngừng bành trướng, cuối cùng trở nên lớn như ngôi sao.
Như một khỏa ngôi sao màu xanh, mà nàng thì đứng ở ngay trung ương ngôi sao.
Ngôi sao màu xanh điên cuồng xoay tròn, nhấc lên một mảnh vòi rồng cuồng vân, khiến quy tắc ở phiến hư không này đều bị quấy lên.
Hư không nứt vỡ, những cự thạch lơ lửng kia nhao nhao biến thành bụi phấn.
Hào quang màu xanh chính là sóng biển trên thần hải, từng đợt từng đợt cuốn ra ngoài, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, kéo dài đến bên ngoài mười vạn dặm.
Đỉnh vầng sáng màu xanh kia có một cái giỏ trúc bay đi, Huyết Giao bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo:
- Cứu mạng ah, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là một con thuồng luồng mà thôi. . .
Giỏ trúc màu xanh ầm vang.
Phong Phi Vân hóa thành một đạo hỏa quang, quạt Phượng Hoàng Vũ Dực đỡ lấy giỏ trúc màu xanh
Ầm ầm.
Một mảnh thần lãng cuốn qua, cao đến mấy vạn mét, phảng phất như muốn nuốt chửng thân thể Phong Phi Vân vậy.
Phong Phi Vân dẫn theo giỏ trúc, biến thành một đạo hỏa quang, bỏ chạy về phương xa, một sát chính là cả vạn dặma, trọn vẹn chạy trốn tới bên ngoài mấy mươi vạn dặm mới dừng bước.
Nhìn lại sau lưng, mảnh hư không kia tràn ngập thần quang màu xanh, một luồng quang lãng thanh sắc cuốn khắp Thiên Địa, phảng phất như biến cả Thiên Địa thành biển cả, bất kỳ vật gì cũng bị nó nuốt chửng mất.
Phong Phi Vân ném một khối Long Linh Thạch vào trng quang lãng thanh sắc kia, bành, Long Linh Thạch vô cùng cứng rắn lập tức bị nứt vỡ, biến thành từng hạt bột phấn.
- Ai nha, đây là Thanh Liên độn khí, không đụng được.
Bên trong giỏ trúc, thanh âm Huyết Giao có chút sợ run, đôi móng vuốt nhỏ chăm chú nắm lấy giỏ trúc, hàm răng đang không ngừng run run.
Phong Phi Vân dẫn theo giỏ trúc, trên người bộc phát ra kim mang sáng chói, bao trùm thân thể, nhìn ra quang lãng màu xanh ở phương xa, nói:
- Cái huyền thiên thạch môn rách nát kia đến cùng là nơi nào?
- Quỷ môn đệ nhất quan.
Đôi mắt Huyết Giao lồi ra, thì thầm:
- Thiên có cửu trọng Thiên, Địa có cửu trọng Địa, Địa Ngục có cửu Tuyền, kết nối cùng Thiên và Địa, nơi này không phải chúng ta có thể xông, đi mau, đi mau, nếu để cho Quỷ môn âm binh giết tới thì chúng ta nhất định phải chết.
Phong Phi Vân tự nhiên nghe qua truyền thuyết về Địa Ngục, đó là một nơi có đi không về, mình bây giờ vậy mà đến ngoài cửa Địa Ngục chính thức, đây quả thực thật bất khả tư nghị.
Cái này và lần trước linh hồn đi tới Địa Ngục, có khác nhau rất lớn, nói đúng ra là một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Phong Phi Vân cũng không gấp, nói:
- Nàng vì sao phải xông Quỷ Môn quan.
Huyết Giao gấp đến độ muốn chửi mẹ, nói:
- Con mẹ nó ngươi, ngươi bớt nói nhảm có được không, chúng ta chính là bằng hữu, đến cùng có đi không?
Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào phương xa, cũng không có ý lập tức rời đi.
Huyết Giao gấp đến độ thổ huyết, nói:
- Được rồi, ta nói cho ngươi biết, nàng chính là một người điên, không thể dùng tư duy người bình thường để cân nhắc, chúng ta đều là người thông minh, không thể làm bạn với người điên được, van ngươi, đại ca, đừng nhìn bọn họ nữa, lại nhìn, nàng cũng không quay lại được đâu. . . Con mẹ nó ngươi, đến cùng có đi không, ngươi không đi thì mở phong ấn Thanh Liên Thần Trúc ra, để đại gia ta đi.
Huyết Giao rốt cục thẹn quá hoá giận, biểu hiện ra sát khí cái thế của Yêu Vương, kêu to một tiếng, phát ra thanh âm cao vút như Long ngâm, chấn khiến màng tai Phong Phi Vân cảm thấy đau nhức.
Tu vị đầu Huyết Giao này không phải mạnh bình thường, cho dù bị phong ấn ở trong giỏ trúc vẫn bộc phát ra lực lượng phiên giang đảo hải, thiếu chút nữa đã chấn bay Phong Phi Vân rồi.
Năm ngón tay Phong Phi Vân tựa như năm chốt sắt, nắm chặt lấy giỏ trúc, hai mắt híp lại, thân thể nhanh nhẹn bay lên, chân đạp hư không, bay vào trong quang lãng đang trùng kích tới kia.
Một chiếc Thanh Đồng Cổ Thuyền từ trong thân thể hắn bay ra, vốn chỉ lớn chừng hạt gạo, nháy mắt sau đã lớn như sơn lĩnh, tản mát ra cổ vị vô tận, hóa thành một chiếc thần chu rách rươi thần bí phong cách cổ xưa thần bí
Trên thuyền, mười tám cây trụ Thanh Đồng cũng như ngọn núi, mười tám tấm thiết bố ma phàm cũng đã rách tung toé.
Ciếc Thanh Đồng Cổ Thuyền này không biết đã được tạo ra từ bao nhiêu năm trước mới có thể nát thành như vậy.
Thanh sa nữ tử chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển trên cửa đá kia, tấm biển kia như được đao búa tạo ra, trên đó đục lấy hai chữ.
Không thuộc về bất luận chữ nào mà Phong Phi Vân từng thấy.
Nhưng hai chữ này lại mang theo một cổ khí tức bức nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đó, linh hồn cũng như bị nó nhiếp đi.
- Đây không phải là Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết đấy chứ?
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ánh mắt vừa nhìn lên trên tấm biển kia, một cổ âm khí khổng lồ liền từ trên biển bắn ngược trở về, phát ra gào thét nghiêm nghị.
Phong Phi Vân liền tranh thủ triển khai Kim Tằm Phật Vực, thân thể hóa thành một cái kim sắc tằm đản cực lớn, bị cổ gió lạnh kia thổi bay hơn tám vạn dặm, lâm thật sâu vào trong bóng tối vô tận.
Lúc Phong Phi Vân lần nữa bay về, Thanh sa nữ tử đã đứng ở dưới một cột đá bên ngoài cửa đá khổng lồ, sa y màu xanh tung bay, tóc dài bị âm khí xoáy lên, thân thể mảnh khảnh ở trong gió lạnh buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp.
Nàng đi cực kỳ chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu, mới có thể đi ra một bước.
Phong Phi Vân lại biết, cách cửa đá này càng gần, lại càng tràn ngập Huyền Cơ, tất cả quy tắc và đạo pháp giữa Thiên Địa tựa hồ đều tụ tập ở chỗ này, mỗi bước ra một bước, đoán chừng cũng đã bước ra nghìn vạn dặm rồi.
Cảnh giới không đến, căn bản không thể đến được bên ngoài cửa đá kia.
- Người đến dừng lại.
Bên trong cửa đá rách rưới truyền ra một thanh âm hùng hậu mà khàn khàn.
Thanh sa nữ tử dừng bước lại, trong tay dẫn theo giỏ trúc, dáng người hết sức nhỏ, nhìn qua cửa đá, nói:
- Ta đến cầu hồn.
- Không ai có thể từ nơi này mang đi một hồn một phách nào cả.
Thanh âm bên trong cửa đá vô cùng lạnh như băng, không có một tia cảm tình.
Thanh sa nữ tử giơ giỏ trúc ra, bên trong giỏ trúc có một Huyết Giao nho nhỏ đang du động, như một con cá chạch:
- Dùng huyết khí một đầu Huyết Giao có thể đổi về một hồi.
- Ngươi không cần nhiều lời, trở về đi, trên đời này phàm là hồn tiến nhập cánh cửa này liền không có đạo lý thả ra nữa.
Thanh sa nữ tử đặt giỏ trúc trên mặt đất, nói:
- Rõ ràng là ngươi cướp đi hồn của nàng, bằng không nàng sẽ không già nhanh như vậy, bị chết sớm như vậy, ngươi đây là đang lấy việc công làm việc tư, sẽ gặp phải báo ứng.
- Không ai có thể bình phán ta, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì hôm nay chỉ có thể bỏ mạng thôi.
Bên trong cửa đá truyền đến thanh âm lạnh lùng mà âm trầm.
Thanh sa nữ tử trên người tràn đầy vầng sáng màu xanh, vầng sáng biến thành hỏa diễm, vô số đạo tắc và địa thế đều hội tụ tới nàng, hình thành một vầng sáng cự đại
Vầng sáng này đang không ngừng bành trướng, cuối cùng trở nên lớn như ngôi sao.
Như một khỏa ngôi sao màu xanh, mà nàng thì đứng ở ngay trung ương ngôi sao.
Ngôi sao màu xanh điên cuồng xoay tròn, nhấc lên một mảnh vòi rồng cuồng vân, khiến quy tắc ở phiến hư không này đều bị quấy lên.
Hư không nứt vỡ, những cự thạch lơ lửng kia nhao nhao biến thành bụi phấn.
Hào quang màu xanh chính là sóng biển trên thần hải, từng đợt từng đợt cuốn ra ngoài, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, kéo dài đến bên ngoài mười vạn dặm.
Đỉnh vầng sáng màu xanh kia có một cái giỏ trúc bay đi, Huyết Giao bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo:
- Cứu mạng ah, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là một con thuồng luồng mà thôi. . .
Giỏ trúc màu xanh ầm vang.
Phong Phi Vân hóa thành một đạo hỏa quang, quạt Phượng Hoàng Vũ Dực đỡ lấy giỏ trúc màu xanh
Ầm ầm.
Một mảnh thần lãng cuốn qua, cao đến mấy vạn mét, phảng phất như muốn nuốt chửng thân thể Phong Phi Vân vậy.
Phong Phi Vân dẫn theo giỏ trúc, biến thành một đạo hỏa quang, bỏ chạy về phương xa, một sát chính là cả vạn dặma, trọn vẹn chạy trốn tới bên ngoài mấy mươi vạn dặm mới dừng bước.
Nhìn lại sau lưng, mảnh hư không kia tràn ngập thần quang màu xanh, một luồng quang lãng thanh sắc cuốn khắp Thiên Địa, phảng phất như biến cả Thiên Địa thành biển cả, bất kỳ vật gì cũng bị nó nuốt chửng mất.
Phong Phi Vân ném một khối Long Linh Thạch vào trng quang lãng thanh sắc kia, bành, Long Linh Thạch vô cùng cứng rắn lập tức bị nứt vỡ, biến thành từng hạt bột phấn.
- Ai nha, đây là Thanh Liên độn khí, không đụng được.
Bên trong giỏ trúc, thanh âm Huyết Giao có chút sợ run, đôi móng vuốt nhỏ chăm chú nắm lấy giỏ trúc, hàm răng đang không ngừng run run.
Phong Phi Vân dẫn theo giỏ trúc, trên người bộc phát ra kim mang sáng chói, bao trùm thân thể, nhìn ra quang lãng màu xanh ở phương xa, nói:
- Cái huyền thiên thạch môn rách nát kia đến cùng là nơi nào?
- Quỷ môn đệ nhất quan.
Đôi mắt Huyết Giao lồi ra, thì thầm:
- Thiên có cửu trọng Thiên, Địa có cửu trọng Địa, Địa Ngục có cửu Tuyền, kết nối cùng Thiên và Địa, nơi này không phải chúng ta có thể xông, đi mau, đi mau, nếu để cho Quỷ môn âm binh giết tới thì chúng ta nhất định phải chết.
Phong Phi Vân tự nhiên nghe qua truyền thuyết về Địa Ngục, đó là một nơi có đi không về, mình bây giờ vậy mà đến ngoài cửa Địa Ngục chính thức, đây quả thực thật bất khả tư nghị.
Cái này và lần trước linh hồn đi tới Địa Ngục, có khác nhau rất lớn, nói đúng ra là một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Phong Phi Vân cũng không gấp, nói:
- Nàng vì sao phải xông Quỷ Môn quan.
Huyết Giao gấp đến độ muốn chửi mẹ, nói:
- Con mẹ nó ngươi, ngươi bớt nói nhảm có được không, chúng ta chính là bằng hữu, đến cùng có đi không?
Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào phương xa, cũng không có ý lập tức rời đi.
Huyết Giao gấp đến độ thổ huyết, nói:
- Được rồi, ta nói cho ngươi biết, nàng chính là một người điên, không thể dùng tư duy người bình thường để cân nhắc, chúng ta đều là người thông minh, không thể làm bạn với người điên được, van ngươi, đại ca, đừng nhìn bọn họ nữa, lại nhìn, nàng cũng không quay lại được đâu. . . Con mẹ nó ngươi, đến cùng có đi không, ngươi không đi thì mở phong ấn Thanh Liên Thần Trúc ra, để đại gia ta đi.
Huyết Giao rốt cục thẹn quá hoá giận, biểu hiện ra sát khí cái thế của Yêu Vương, kêu to một tiếng, phát ra thanh âm cao vút như Long ngâm, chấn khiến màng tai Phong Phi Vân cảm thấy đau nhức.
Tu vị đầu Huyết Giao này không phải mạnh bình thường, cho dù bị phong ấn ở trong giỏ trúc vẫn bộc phát ra lực lượng phiên giang đảo hải, thiếu chút nữa đã chấn bay Phong Phi Vân rồi.
Năm ngón tay Phong Phi Vân tựa như năm chốt sắt, nắm chặt lấy giỏ trúc, hai mắt híp lại, thân thể nhanh nhẹn bay lên, chân đạp hư không, bay vào trong quang lãng đang trùng kích tới kia.
Một chiếc Thanh Đồng Cổ Thuyền từ trong thân thể hắn bay ra, vốn chỉ lớn chừng hạt gạo, nháy mắt sau đã lớn như sơn lĩnh, tản mát ra cổ vị vô tận, hóa thành một chiếc thần chu rách rươi thần bí phong cách cổ xưa thần bí
Trên thuyền, mười tám cây trụ Thanh Đồng cũng như ngọn núi, mười tám tấm thiết bố ma phàm cũng đã rách tung toé.
Ciếc Thanh Đồng Cổ Thuyền này không biết đã được tạo ra từ bao nhiêu năm trước mới có thể nát thành như vậy.