Những giai nhân tuyệt sắc danh tiếng nổi khắp thiên hạ đều muốn nhìn phong độ bá chủ vô thượng.
Đúng dịp Thần Vương phủ tổ chức yến tiệc, các nữ nhân chạy tới hiến nghệ để nhìn Phong Phi Vân.
Vũ khúc rất đẹp, thân hình yểu điệu. Mỗi thanh quan cố gắng bày ra tài tình của mình, eo lắc, tóc tơ bay, tựa như tiên cơ thần nga chỉ vì lọt vào mắt xanh của Phong Phi Vân.
Khuỷu tay Trương Bá Đạo đụng Phong Phi Vân, cười khẽ nói:
- Nữ nhân mặc áo xanh bên trái là hoa đế của Hoa Thanh cung, tên Liễu Thiên Diệp, một trong bốn mỹ nhân của Thần Đô. Nhiều thanh niên tài tuấn tôn nàng là nữ thần, có hứng thú quen biết không?
Phong Phi Vân lắc đầu.
Trương Bá Đạo không cho rằng Phong Phi Vân thành người ăn chay, nói tiếp:
- Sư đệ, với tu vi và địa vị của ngươi bây giờ cùng lúc đối phó với mấy tiểu nha đầu chắc không khó khăn gì. Ngươi ngoắc tay một cái thì đêm nay nàng thuộc về ngươi.
Phong Phi Vân vẫn lắc đầu.
Trương Bá Đạo nói:
- Được rồi, chắc ngươi không thích loại nữ nhân yêu diễm. Thấy thiếu nữ mặc áo trắng bên trái không? Giờ là đệ nhất mỹ nhân của Tuyệt Sắc lâu, được tiếng là tiểu Hồng Nhan. Nàng tên Tuyết Khinh Nhu. Ha ha ha, giờ có hứng thú rồi đi? Đó là tiểu Hồng Nhan.
Phong Phi Vân nhìn Tuyết Khinh Nhu, áo trắng tóc tơ, mắt sáng răng trắng, mặt mày hơi giống Nam Cung Hồng Nhan. Nhưng Phong Phi Vân vẫn lắc đầu.
Trương Bá Đạo không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ sư đệ đã qua niên thiếu ngông cuồng, say xỉn gái gú, lòng đã già.
Nhưng ngay sau đó Trương Bá Đạo nhận ra mình đã sai, gã thấy sư đệ trừ vừa rồi liếc tiểu Hồng Nhan một cái ra tầm mắt luôn nhìn thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi đứng chính giữa.
Thiếu nữ đang múa kiếm.
Vóc dáng thiếu nữ nhỏ xinh, eo chỉ cỡ miệng chén, da trắng bóc, tài dài đến eo, mặc trang phục đơn giản, mộc mạc nhất. Người thiếu nữ không trang sức cái gì nhưng toát ra khí chất hơn hẳn chín thanh quan.
Kiếm phong như múa bút, lá rụng trên bục sân khấu bay lên.
Đôi mắt thiếu nữ sáng trong, rèm mi công, môi hồng hao, không thoa son phấn nhưng xinh đẹp hấp dẫn hơn chín thanh quan khác.
Hấp dẫn Phong Phi Vân không phải sắc đẹp, dáng người của thiếu nữ mà là kiếm của nàng.
Kiếm trong tay thiếu nữ là thanh kiếm bình thường, thân kiếm màu đen, lưỡi kiếm không sắc bén. Nhưng thanh kiếm bình thường nằm trong bàn tay thuôn múa tràn ngập đạo vận, mỗi đường kiếm đầy mỹ cảm.
Nếu thiếu nữ muốn giết người, thanh kiếm này đâm ra ít ai đỡ nổi.
Người bình thường ngắm thiếu nữ múa kiếm, chỉ là cảm thấy nàng rất đẹp, như bươm bướm trong mưa. Cảnh giới như Phong Phi Vân nhìn kiếm ý của thiếu nữ khác tầm thường.
Một khúc nhạc xinh đẹp ngừng múa, chín thanh quan lui xuống.
Nhưng thiếu nữ vẫn đang múa kiếm, kiếm phong hình thành vầng sáng nhạt. Đột nhiên trường kiếm biến thành tia chớp đâm tới trước mặt Phong Phi Vân.
Mấy thiên hầu ngồi eben cạnh Phong Phi Vân phản xạ thụt lùi, ghế kêu răng rắc. Bọn họ sợ toát mồ hôi lạnh.
Nhát kiếm đến quá mau.
Mấy thiên hầu tự hỏi tuyệt đối không tránh khỏi bị thanh kiếm chặt đứt đâu. Trước kia bọn họ chưa từng gặp thiếu nữ này, không biết nàng có lai lịch gì.
Phong Phi Vân từ đầu đến cuối ngồi yên tại chỗ, biểu hiện ung dung, dù mũi kiếm chỉ cách trán hắn một tấc.
Phong Phi Vân khen rằng:
- Hay, kiếm hay.
Tây Môn Xuy Tiêu truyền âm:
- Tây Môn Xuy Tiêu hãy cẩn thận, nữ nhân này rất bất phàm, dù tuổi trẻ mà kiếm ý cao thâm khó dò. Quan trọng nhất là nhát kiếm vừa rồi, nếu Đột nhiên tấn công không chừng có thể đâm chết hiền giả Vũ Hóa cảnh. Nàng mới mười sáu, bảy tuổi, tư chất quá đáng sợ.
Huyết Giao cũng thấy rất khó tin, trong nhân tộc lại có tuấn kiệt nghịch thiên đến thế.
Huyết Giao cười gian:
- Ha ha ha, đêm nay Phong Phi Vân xui rồi, thiếu nữ này rõ ràng nhằm vào hắn.
Thiếu nữ rút kiếm về, thần kiếm xếp sau cánh tay, thân thể mềm mại hơi cong vẽ ra đường nét nhấp nhô mỹ miều.
Thiếu nữ cung kính quỳ trước mặt Phong Phi Vân, tóc như suối rũ xuống đất, phiêu dật khó tả.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng nói:
- Đa tạ sư tôn khen ngợi.
Tây Môn Xuy Tiêu, Huyết Giao kinh ngạc nói:
- Cái gì? Sư tôn?
Mao Ô Quy ngây người.
Trong yến tiệc hỏi ai hiểu rõ Phong Phi Vân nhất tuyệt đối không phải Long Xuyên Phượng mà là con rùa trắng, nó đi theo hắn lâu nhất. Nhưng Phong Phi Vân hoàn toàn không có ấn tượng Phong Phi Vân thu đồ đệ tươi ngon mọng nước này từ bao giờ.
Hắn có tài đức gì?
Mao Ô Quy mở ván cược:
- Chết tiệt, ta cá một trăm ức linh thạch lúc trước Phong Phi Vân thu đồ đệ có mục đích không đơn thuần!
Huyết Giao cược theo:
- Ta cá mười ức linh thạch!
Thiếu nữ là đệ tử Phong Phi Vân từng thu, tên Thạch Lan.
Năm đó Phong Phi Vân tham gia cuộc tranh giành Thần Vương, vào thánh địa hoàng tộc thử thách. Khi ấy thiếu nữ mới có bảy tuổi bò ra từ núi thây biển máu. Phong Phi Vân thấy thiếu nữ tuổi nhỏ đã có ý chí kiên cường như vậy, hắn nhận nàng làm đệ tử.
Phong Phi Vân không chỉ truyền Bất Tử Phượng Hoàng Thân cho thiếu nữ, còn truyền công pháp thần dị hơn đó là Bất Tử Ma Công.
Bất Tử Ma Công rất tà dị, bản thân Phong Phi Vân cũng không dám tu luyện, sơ sẩy một cái là sẽ chết không có chỗ chôn.
Lúc truyền công pháp cho thiếu nữ Phong Phi Vân đã nói rõ ích lợi và chỗ hại khi tu luyện công pháp này, do thiếu nữ tự lựa chọn.
Phong Phi Vân và thiếu nữ chỉ có tình thầy trò ba ngày, khi ấy nàng còn nhỏ xíu. Phong Phi Vân cứ tưởng thiếu nữ đã quên tình sư đồ, ai ngờ nàng vẫn nhớ.
Thạch Lan bây giờ không còn là tiểu cô nương bò ra từ xác chết tanh hôi. Nàng lớn phổng phao, thướt tha yêu kiều, tu vi hơn xa bạn cùng lứa. Thạch Lan mạnh còn hơn lứa cùng tuổi với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không ngờ chuyện này, ngày xưa hắn tùy ý nhận một đệ tử, chỉ dạy nàng ba ngày ai ngờ nàng tu luyện thành thiên tài.
Ai nhìn nữ nhân yểu điệu quỳ trước mặt mình sẽ thấy bứt rứt, thiên chi kiêu nữ nên đứng trên áng mây nhận muôn vàn ánh sáng mới đúng.
Phong Phi Vân nói:
- Ta chỉ dạy nàng ba ngày, không cần hành lễ lớn với ta.
Thạch Lan cố chấp nói:
- Sư tôn có ân cứu mạng, ân dạy dỗ Thạch Lan. Nếu không có sư tôn dạy Thạch Lan đạo tu luyện thì Thạch Lan sớm chết đói trong đống xác chết. Không có sư tôn dạy Thạch Lan cách tu luyện thì Thạch Lan không thể báo thù cho tỷ tỷ, báo thù cho người thân, càng không có thành tựu ngày hôm nay. Thạch Lan suốt đời không quên ân tình của sư tôn!
Khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu tình, chỉ có kiên cường, kiên quyết, kiên nghị. Phong Phi Vân từng thấy vẻ mặt này lúc Thạch Lan bảy tuổi, bây giờ vẫn như cũ.
Trong cõi đời này không thiếu người tư chất tuyệt diễm, nhưng ít ai có tín niệm kiên quyết, đây mới là thứ đáng quý nhất.
Lão Thần Vương mỉm cười nói:
- Thạch Lan rất ưu tú, ta nhìn nàng lớn lên. Lúc nàng mười bốn tuổi thì trong thánh địa hoàng tộc không ai là đối thủ của nàng, mấy vị hoàng tổ cũng bị nàng đánh bại.
- Ta hỏi nàng tại sao khiêu chiến với mấy vị hoàng tổ?
- Nàng trả lời vì sư tôn nói chỉ khi đánh bại người mạnh nhất nơi đây, phá hư không mới có thể lại gặp sư tôn.
Những giai nhân tuyệt sắc danh tiếng nổi khắp thiên hạ đều muốn nhìn phong độ bá chủ vô thượng.
Đúng dịp Thần Vương phủ tổ chức yến tiệc, các nữ nhân chạy tới hiến nghệ để nhìn Phong Phi Vân.
Vũ khúc rất đẹp, thân hình yểu điệu. Mỗi thanh quan cố gắng bày ra tài tình của mình, eo lắc, tóc tơ bay, tựa như tiên cơ thần nga chỉ vì lọt vào mắt xanh của Phong Phi Vân.
Khuỷu tay Trương Bá Đạo đụng Phong Phi Vân, cười khẽ nói:
- Nữ nhân mặc áo xanh bên trái là hoa đế của Hoa Thanh cung, tên Liễu Thiên Diệp, một trong bốn mỹ nhân của Thần Đô. Nhiều thanh niên tài tuấn tôn nàng là nữ thần, có hứng thú quen biết không?
Phong Phi Vân lắc đầu.
Trương Bá Đạo không cho rằng Phong Phi Vân thành người ăn chay, nói tiếp:
- Sư đệ, với tu vi và địa vị của ngươi bây giờ cùng lúc đối phó với mấy tiểu nha đầu chắc không khó khăn gì. Ngươi ngoắc tay một cái thì đêm nay nàng thuộc về ngươi.
Phong Phi Vân vẫn lắc đầu.
Trương Bá Đạo nói:
- Được rồi, chắc ngươi không thích loại nữ nhân yêu diễm. Thấy thiếu nữ mặc áo trắng bên trái không? Giờ là đệ nhất mỹ nhân của Tuyệt Sắc lâu, được tiếng là tiểu Hồng Nhan. Nàng tên Tuyết Khinh Nhu. Ha ha ha, giờ có hứng thú rồi đi? Đó là tiểu Hồng Nhan.
Phong Phi Vân nhìn Tuyết Khinh Nhu, áo trắng tóc tơ, mắt sáng răng trắng, mặt mày hơi giống Nam Cung Hồng Nhan. Nhưng Phong Phi Vân vẫn lắc đầu.
Trương Bá Đạo không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ sư đệ đã qua niên thiếu ngông cuồng, say xỉn gái gú, lòng đã già.
Nhưng ngay sau đó Trương Bá Đạo nhận ra mình đã sai, gã thấy sư đệ trừ vừa rồi liếc tiểu Hồng Nhan một cái ra tầm mắt luôn nhìn thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi đứng chính giữa.
Thiếu nữ đang múa kiếm.
Vóc dáng thiếu nữ nhỏ xinh, eo chỉ cỡ miệng chén, da trắng bóc, tài dài đến eo, mặc trang phục đơn giản, mộc mạc nhất. Người thiếu nữ không trang sức cái gì nhưng toát ra khí chất hơn hẳn chín thanh quan.
Kiếm phong như múa bút, lá rụng trên bục sân khấu bay lên.
Đôi mắt thiếu nữ sáng trong, rèm mi công, môi hồng hao, không thoa son phấn nhưng xinh đẹp hấp dẫn hơn chín thanh quan khác.
Hấp dẫn Phong Phi Vân không phải sắc đẹp, dáng người của thiếu nữ mà là kiếm của nàng.
Kiếm trong tay thiếu nữ là thanh kiếm bình thường, thân kiếm màu đen, lưỡi kiếm không sắc bén. Nhưng thanh kiếm bình thường nằm trong bàn tay thuôn múa tràn ngập đạo vận, mỗi đường kiếm đầy mỹ cảm.
Nếu thiếu nữ muốn giết người, thanh kiếm này đâm ra ít ai đỡ nổi.
Người bình thường ngắm thiếu nữ múa kiếm, chỉ là cảm thấy nàng rất đẹp, như bươm bướm trong mưa. Cảnh giới như Phong Phi Vân nhìn kiếm ý của thiếu nữ khác tầm thường.
Một khúc nhạc xinh đẹp ngừng múa, chín thanh quan lui xuống.
Nhưng thiếu nữ vẫn đang múa kiếm, kiếm phong hình thành vầng sáng nhạt. Đột nhiên trường kiếm biến thành tia chớp đâm tới trước mặt Phong Phi Vân.
Mấy thiên hầu ngồi eben cạnh Phong Phi Vân phản xạ thụt lùi, ghế kêu răng rắc. Bọn họ sợ toát mồ hôi lạnh.
Nhát kiếm đến quá mau.
Mấy thiên hầu tự hỏi tuyệt đối không tránh khỏi bị thanh kiếm chặt đứt đâu. Trước kia bọn họ chưa từng gặp thiếu nữ này, không biết nàng có lai lịch gì.
Phong Phi Vân từ đầu đến cuối ngồi yên tại chỗ, biểu hiện ung dung, dù mũi kiếm chỉ cách trán hắn một tấc.
Phong Phi Vân khen rằng:
- Hay, kiếm hay.
Tây Môn Xuy Tiêu truyền âm:
- Tây Môn Xuy Tiêu hãy cẩn thận, nữ nhân này rất bất phàm, dù tuổi trẻ mà kiếm ý cao thâm khó dò. Quan trọng nhất là nhát kiếm vừa rồi, nếu Đột nhiên tấn công không chừng có thể đâm chết hiền giả Vũ Hóa cảnh. Nàng mới mười sáu, bảy tuổi, tư chất quá đáng sợ.
Huyết Giao cũng thấy rất khó tin, trong nhân tộc lại có tuấn kiệt nghịch thiên đến thế.
Huyết Giao cười gian:
- Ha ha ha, đêm nay Phong Phi Vân xui rồi, thiếu nữ này rõ ràng nhằm vào hắn.
Thiếu nữ rút kiếm về, thần kiếm xếp sau cánh tay, thân thể mềm mại hơi cong vẽ ra đường nét nhấp nhô mỹ miều.
Thiếu nữ cung kính quỳ trước mặt Phong Phi Vân, tóc như suối rũ xuống đất, phiêu dật khó tả.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng nói:
- Đa tạ sư tôn khen ngợi.
Tây Môn Xuy Tiêu, Huyết Giao kinh ngạc nói:
- Cái gì? Sư tôn?
Mao Ô Quy ngây người.
Trong yến tiệc hỏi ai hiểu rõ Phong Phi Vân nhất tuyệt đối không phải Long Xuyên Phượng mà là con rùa trắng, nó đi theo hắn lâu nhất. Nhưng Phong Phi Vân hoàn toàn không có ấn tượng Phong Phi Vân thu đồ đệ tươi ngon mọng nước này từ bao giờ.
Hắn có tài đức gì?
Mao Ô Quy mở ván cược:
- Chết tiệt, ta cá một trăm ức linh thạch lúc trước Phong Phi Vân thu đồ đệ có mục đích không đơn thuần!
Huyết Giao cược theo:
- Ta cá mười ức linh thạch!
Thiếu nữ là đệ tử Phong Phi Vân từng thu, tên Thạch Lan.
Năm đó Phong Phi Vân tham gia cuộc tranh giành Thần Vương, vào thánh địa hoàng tộc thử thách. Khi ấy thiếu nữ mới có bảy tuổi bò ra từ núi thây biển máu. Phong Phi Vân thấy thiếu nữ tuổi nhỏ đã có ý chí kiên cường như vậy, hắn nhận nàng làm đệ tử.
Phong Phi Vân không chỉ truyền Bất Tử Phượng Hoàng Thân cho thiếu nữ, còn truyền công pháp thần dị hơn đó là Bất Tử Ma Công.
Bất Tử Ma Công rất tà dị, bản thân Phong Phi Vân cũng không dám tu luyện, sơ sẩy một cái là sẽ chết không có chỗ chôn.
Lúc truyền công pháp cho thiếu nữ Phong Phi Vân đã nói rõ ích lợi và chỗ hại khi tu luyện công pháp này, do thiếu nữ tự lựa chọn.
Phong Phi Vân và thiếu nữ chỉ có tình thầy trò ba ngày, khi ấy nàng còn nhỏ xíu. Phong Phi Vân cứ tưởng thiếu nữ đã quên tình sư đồ, ai ngờ nàng vẫn nhớ.
Thạch Lan bây giờ không còn là tiểu cô nương bò ra từ xác chết tanh hôi. Nàng lớn phổng phao, thướt tha yêu kiều, tu vi hơn xa bạn cùng lứa. Thạch Lan mạnh còn hơn lứa cùng tuổi với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không ngờ chuyện này, ngày xưa hắn tùy ý nhận một đệ tử, chỉ dạy nàng ba ngày ai ngờ nàng tu luyện thành thiên tài.
Ai nhìn nữ nhân yểu điệu quỳ trước mặt mình sẽ thấy bứt rứt, thiên chi kiêu nữ nên đứng trên áng mây nhận muôn vàn ánh sáng mới đúng.
Phong Phi Vân nói:
- Ta chỉ dạy nàng ba ngày, không cần hành lễ lớn với ta.
Thạch Lan cố chấp nói:
- Sư tôn có ân cứu mạng, ân dạy dỗ Thạch Lan. Nếu không có sư tôn dạy Thạch Lan đạo tu luyện thì Thạch Lan sớm chết đói trong đống xác chết. Không có sư tôn dạy Thạch Lan cách tu luyện thì Thạch Lan không thể báo thù cho tỷ tỷ, báo thù cho người thân, càng không có thành tựu ngày hôm nay. Thạch Lan suốt đời không quên ân tình của sư tôn!
Khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu tình, chỉ có kiên cường, kiên quyết, kiên nghị. Phong Phi Vân từng thấy vẻ mặt này lúc Thạch Lan bảy tuổi, bây giờ vẫn như cũ.
Trong cõi đời này không thiếu người tư chất tuyệt diễm, nhưng ít ai có tín niệm kiên quyết, đây mới là thứ đáng quý nhất.
Lão Thần Vương mỉm cười nói:
- Thạch Lan rất ưu tú, ta nhìn nàng lớn lên. Lúc nàng mười bốn tuổi thì trong thánh địa hoàng tộc không ai là đối thủ của nàng, mấy vị hoàng tổ cũng bị nàng đánh bại.
- Ta hỏi nàng tại sao khiêu chiến với mấy vị hoàng tổ?
- Nàng trả lời vì sư tôn nói chỉ khi đánh bại người mạnh nhất nơi đây, phá hư không mới có thể lại gặp sư tôn.