- Sau này nàng thật sự xé mở hư không ra khỏi thánh địa hoàng tộc. Nàng đi chiến trường Nam Thái phủ, đi Vũ Hóa mộ nguyên, đi Đồng Lô sơn, đi sâu trong Thập Vạn sơn hà, có mấy lần bị thương trở về, tìm đường sống trong chỗ chết.
- Ta hỏi tại sao làm như vậy?
- Nàng nói muốn tìm sư tôn, nàng luôn vững tin ngươi không chết trong trận đại chiến mười năm trước.
Phong Phi Vân một lần nữa nhìn thẳng Thạch Lan. Nữ nhân nhỏ xinh yếu đuối này trong người chất chứa niềm tin kiên cường, bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, thật khó tin.
Trong nơi tài nguyên thiếu thốn như Thần Tấn vương triều, Thạch Lan có thể tu luyện đến cảnh giới này đã là kỳ tích.
Có thể tưởng tượng Thạch Lan mới mười bốn, lăm tuổi một mình vào Thập Vạn sơn hà, đi trong núi non trập trùng nguy hiểm bủa giăng, đấu thú vương, trảm tà ma, đấu với trời, với đất, với người. Thạch Lan làm tất cả chỉ để tìm sư tôn từng cứu nàng, truyền công pháp cho nàng.
Khi ấy Thạch Lan mới có bảy tuổi, là lứa tuổi đa số người mơ hồ vô tri. Phong Phi Vân không ngờ hắn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của tiểu cô nương kia.
Ngày xưa Phong Phi Vân nhận Thạch Lan làm đồ đệ chỉ xem như thử thách, còn với Thạch Lan là nàng thay đổi cuộc đời nàng.
Từ nay cuộc đời Thạch Lan không còn bình thường, tối tăm, như mỹ ngọc trong tảng đá tỏa sáng, tràn ngập sắc màu truyền kỳ.
Bữa tiệc chấm dứt, Phong Phi Vân qua đêm trong Thần Vương phủ.
Đêm hôm đó Phong Phi Vân vào Thiên quốc.
Các tu sĩ trong Thiên quốc nghe Phong Phi Vân nói đã trở về Thần Tấn vương triều thì chạy ra.
Phong Khanh Khanh quyết định về Phong gia một chuyến, nơi đó còn người thân của nàng. Phong Khanh Khanh rất tà khí nhưng nàng vẫn là một nữ hài tử.
Long La Phù ra khỏi Thiên quốc, đi đế cung Thần Tấn vương triều.
Các đệ tử phật môn Ngự Thú Trai không ra ngoài. Vì so với Thần Tấn vương triều, linh khí và tài nguyên, hoàn cảnh tu luyện trong Thiên quốc phong phú hơn nhiều, có thể gọi là thánh địa tu luyện.
Mấy năm nay khá nhiều người Ngự Thú Trai vào cảnh giới niết bàn. Vu Thanh Họa, Đàn Thanh Tố đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên, tu vi tăng vùn vụt.
Phong Phi Vân đã lấy ra kinh phật cao sâu Phật Tàm Tử để lại trong Thiên quốc truyền cho bọn họ. So với công pháp tu luyện của Ngự Thú Trai thì những quyển kinh phật kia cao hơn mấy cấp bậc.
Phong Phi Vân muốn phát triển Thiên quốc thành thánh địa phật môn, chỉ trông nhờ vào đám đệ tử phật môn Ngự Thú Trai thì thiếu nhiều.
Phong Phi Vân bài bố huyền cực cổ trận đài trong Thiên quốc, đầu bên kia nằm ở Thần Tấn vương triều. Miễn đệ tử phật môn tu vi đến cảnh giới niết bàn là có thể qua huyền cực cổ trận đài đến Thần Tấn vương triều tuyển nhận đệ tử, truyền bá phật pháp.
Đây chỉ là một khởi đầu, Phong Phi Vân còn đi nơi khác bài bố cổ trận đài, để tu sĩ trong Thiên quốc có liên lạc với bên ngoài, thu môn đồ, chiêu hiền nạp sĩ.
Muốn vào Thiên quốc sẽ chịu thử thách tâm tính cực kỳ nghiêm khắc. Người bụng dạ xấu xa tuyệt đối không thể trở thành môn đồ Thiên quốc.
* * *
Bên bờ sông Tấn.
Khúc sông rộng, nước sông êm đềm, sóng nước lăn tăn như cảnh tiên.
Giữa dòng nước có một hòn đảo bí ẩn thấp thoáng trong các tầng sương mù, như ẩn như hiện.
Quanh hòn đảo dày đặc đá ngầm, thuyền khó đến gần. Mặt nước đặt nhiều cấm chế, trận pháp. Dù là tu sĩ Vũ Hóa cảnh cũng đừng hòng dễ dàng xông vào.
Huyết Giao vừa bày trận pháp dưới đáy nước vừa ai oán lẩm bẩm:
- Số cực nhọc, trời ạ, đại gia, các ngươi đều là đại gia, chỉ có lão tử cực khổ nhất.
Phong Phi Vân định đặt cổ trận đài liên kết Thiên quốc và hòn đảo nhỏ nên cần trận pháp bảo vệ chỗ này. Phong Phi Vân giao nhiệm vụ bày trận pháp cho Mao Ô Quy, nó lại chuyền bóng cho Huyết Giao.
Có câu là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tép, tép ăn phù du, phù du ăn bùn.
Huyết Giao chính là cục bùn bị ăn.
Phong Phi Vân không rảnh rỗi, hắn bày huyền cực cổ trận đài trên đảo nhỏ, đặt các khối long linh thạch vào đúng vị trí. Phong Phi Vân bạn rộn một ngày mới bày xong huyền cực cổ trận đài.
Trán Phong Phi Vân toát mồ hôi nói:
- Thiên quốc và Thần Tấn vương triều liên kết, nha đầu tiểu Khanh Khanh muốn quậy phá cũng có thêm chỗ mà chơi.
Để bày ra huyền cực cổ trận đài rất tốn công sức.
Một chiếc khăn trắng lau mồ hoi trán cho Phong Phi Vân, khăn vương mùi thơm.
Thạch Lan cất khăn, hai tay ôm chuôi kiếm đứng thẳng bên cạnh đảo, người thẳng còn hơn cả thanh kiếm.
Phong Phi Vân liếc Thạch Lan, thầm nghĩ:
- Đồ đệ thật ngoan, khéo hiểu lòng người.
Phong Phi Vân ngồi trên lan can gỗ đỏ thắm dưới tòa đình, nhìn nữ đồ đệ luôn theo sát bên mình:
- Thạch Lan đã tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến trình độ nào?
Eo Thạch Lan cột dây lưng xanh vẽ vòng eo nhỏ xíu, mặc áo trắng thiên khâm, gáy trắng nõn, bộ ngực hơi nhỏ. Thạch Lan nhếch môi mỏng, không chút yêu diễm, cũng không lạnh lùng mà dịu dàng, nhưng trong dịu dàng chứa mũi nhọn sắc bén.
Tựa như thanh kiếm bén khắc hoa văn trang sức, bề ngoài nhìn đẹp, món đồ trang sức, nhưng kiếm rút khỏi vỏ lại bén hơn bất cứ thanh kiếm này trong thiên hạ.
Người Thạch Lan mềm mại, tĩnh như xử nữ, ưu nhã thanh lệ, tóc dài bay trong gió, da búng ra sữa.
Thạch Lan trả lời:
- Bẩm sư tôn, đã tu ra mười hai khối xương phượng.
Phong Phi Vân gật gù, hỏi tiếp:
- Tu luyện bán yêu đến tầng thứ mấy rồi?
- Trong tu luyện Thạch Lan đã chết bốn lần.
Đối với Thạch Lan thì Bất Tử Phượng Hoàng Thân chỉ là cơ sở tu luyện, dùng để cơ thể khỏe mạnh hơn. Bán yêu mới là công pháp Thạch Lan tập trung tu luyện.
Phong Phi Vân đã từng cẩn thận nghiên cứu bán yêu. Loại công pháp này rất kỳ lạ, khác với các công pháp khác trong Tu Tiên giới, xác suất tu luyện thành công rất nhỏ.
Cách tu luyện khiến sức chiến đấu thật sự của Thạch Lan khó mà phân chia bằng cảnh giới truyền thống.
Bởi vì mỗi lần Thạch Lan chết giả một lần có thể tu luyện mấy trăm năm, mấy ngàn năm trong lần chết giả đó. Nhìn như Thạch Lan chết giả một đêm hoặc mấy phút nhưng ý thức trải qua xa xôi đến nỗi người bình thường khó hiểu.
Đương nhiên trong trạng thái chết giả sơ sẩy một cái là chết thật.
Loại cân bằng này dù là thánh linh chưa chắc nắm giữ được, nên sau khi Phong Phi Vân được loại công pháp này hắn không tu luyện, không phải hắn không dám mà vì không cần phải mọa hiểm.
Có lẽ trước Phong Phi Vân cũng không ai thử nghiệm, Thạch Lan là người thứ nhất tu luyện bán yêu.
Phong Phi Vân, Thạch Lan giống nhau về điểm này. Hai người đi con đường chưa ai từng đi, một mình mở con đường mới, tự sáng tạo kỳ tích, cái này yêu cầu tâm chí rất cao.
Phong Phi Vân nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mắt, nàng mới có mười bảy tuổi đã qua thử thách chết chóc bốn lần.
Nhiều người đối diện cái chết thì sợ xanh mặt, chân mềm như bún, thậm chí chết ngất. Thạch Lan vượt qua thử thách chết chóc bốn lần nhưng vẫn kiên quyết đi con đường này.
Cảm giác khác hẳn với niết bàn, đây là tiếp xúc với cái chết thật, câu thông tử vong, gần sát tử vong.
Phong Phi Vân là người đã chết một lần, hắn hiểu cảm giác của Thạch Lan.
- Sau này nàng thật sự xé mở hư không ra khỏi thánh địa hoàng tộc. Nàng đi chiến trường Nam Thái phủ, đi Vũ Hóa mộ nguyên, đi Đồng Lô sơn, đi sâu trong Thập Vạn sơn hà, có mấy lần bị thương trở về, tìm đường sống trong chỗ chết.
- Ta hỏi tại sao làm như vậy?
- Nàng nói muốn tìm sư tôn, nàng luôn vững tin ngươi không chết trong trận đại chiến mười năm trước.
Phong Phi Vân một lần nữa nhìn thẳng Thạch Lan. Nữ nhân nhỏ xinh yếu đuối này trong người chất chứa niềm tin kiên cường, bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, thật khó tin.
Trong nơi tài nguyên thiếu thốn như Thần Tấn vương triều, Thạch Lan có thể tu luyện đến cảnh giới này đã là kỳ tích.
Có thể tưởng tượng Thạch Lan mới mười bốn, lăm tuổi một mình vào Thập Vạn sơn hà, đi trong núi non trập trùng nguy hiểm bủa giăng, đấu thú vương, trảm tà ma, đấu với trời, với đất, với người. Thạch Lan làm tất cả chỉ để tìm sư tôn từng cứu nàng, truyền công pháp cho nàng.
Khi ấy Thạch Lan mới có bảy tuổi, là lứa tuổi đa số người mơ hồ vô tri. Phong Phi Vân không ngờ hắn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của tiểu cô nương kia.
Ngày xưa Phong Phi Vân nhận Thạch Lan làm đồ đệ chỉ xem như thử thách, còn với Thạch Lan là nàng thay đổi cuộc đời nàng.
Từ nay cuộc đời Thạch Lan không còn bình thường, tối tăm, như mỹ ngọc trong tảng đá tỏa sáng, tràn ngập sắc màu truyền kỳ.
Bữa tiệc chấm dứt, Phong Phi Vân qua đêm trong Thần Vương phủ.
Đêm hôm đó Phong Phi Vân vào Thiên quốc.
Các tu sĩ trong Thiên quốc nghe Phong Phi Vân nói đã trở về Thần Tấn vương triều thì chạy ra.
Phong Khanh Khanh quyết định về Phong gia một chuyến, nơi đó còn người thân của nàng. Phong Khanh Khanh rất tà khí nhưng nàng vẫn là một nữ hài tử.
Long La Phù ra khỏi Thiên quốc, đi đế cung Thần Tấn vương triều.
Các đệ tử phật môn Ngự Thú Trai không ra ngoài. Vì so với Thần Tấn vương triều, linh khí và tài nguyên, hoàn cảnh tu luyện trong Thiên quốc phong phú hơn nhiều, có thể gọi là thánh địa tu luyện.
Mấy năm nay khá nhiều người Ngự Thú Trai vào cảnh giới niết bàn. Vu Thanh Họa, Đàn Thanh Tố đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên, tu vi tăng vùn vụt.
Phong Phi Vân đã lấy ra kinh phật cao sâu Phật Tàm Tử để lại trong Thiên quốc truyền cho bọn họ. So với công pháp tu luyện của Ngự Thú Trai thì những quyển kinh phật kia cao hơn mấy cấp bậc.
Phong Phi Vân muốn phát triển Thiên quốc thành thánh địa phật môn, chỉ trông nhờ vào đám đệ tử phật môn Ngự Thú Trai thì thiếu nhiều.
Phong Phi Vân bài bố huyền cực cổ trận đài trong Thiên quốc, đầu bên kia nằm ở Thần Tấn vương triều. Miễn đệ tử phật môn tu vi đến cảnh giới niết bàn là có thể qua huyền cực cổ trận đài đến Thần Tấn vương triều tuyển nhận đệ tử, truyền bá phật pháp.
Đây chỉ là một khởi đầu, Phong Phi Vân còn đi nơi khác bài bố cổ trận đài, để tu sĩ trong Thiên quốc có liên lạc với bên ngoài, thu môn đồ, chiêu hiền nạp sĩ.
Muốn vào Thiên quốc sẽ chịu thử thách tâm tính cực kỳ nghiêm khắc. Người bụng dạ xấu xa tuyệt đối không thể trở thành môn đồ Thiên quốc.
Bên bờ sông Tấn.
Khúc sông rộng, nước sông êm đềm, sóng nước lăn tăn như cảnh tiên.
Giữa dòng nước có một hòn đảo bí ẩn thấp thoáng trong các tầng sương mù, như ẩn như hiện.
Quanh hòn đảo dày đặc đá ngầm, thuyền khó đến gần. Mặt nước đặt nhiều cấm chế, trận pháp. Dù là tu sĩ Vũ Hóa cảnh cũng đừng hòng dễ dàng xông vào.
Huyết Giao vừa bày trận pháp dưới đáy nước vừa ai oán lẩm bẩm:
- Số cực nhọc, trời ạ, đại gia, các ngươi đều là đại gia, chỉ có lão tử cực khổ nhất.
Phong Phi Vân định đặt cổ trận đài liên kết Thiên quốc và hòn đảo nhỏ nên cần trận pháp bảo vệ chỗ này. Phong Phi Vân giao nhiệm vụ bày trận pháp cho Mao Ô Quy, nó lại chuyền bóng cho Huyết Giao.
Có câu là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tép, tép ăn phù du, phù du ăn bùn.
Huyết Giao chính là cục bùn bị ăn.
Phong Phi Vân không rảnh rỗi, hắn bày huyền cực cổ trận đài trên đảo nhỏ, đặt các khối long linh thạch vào đúng vị trí. Phong Phi Vân bạn rộn một ngày mới bày xong huyền cực cổ trận đài.
Trán Phong Phi Vân toát mồ hôi nói:
- Thiên quốc và Thần Tấn vương triều liên kết, nha đầu tiểu Khanh Khanh muốn quậy phá cũng có thêm chỗ mà chơi.
Để bày ra huyền cực cổ trận đài rất tốn công sức.
Một chiếc khăn trắng lau mồ hoi trán cho Phong Phi Vân, khăn vương mùi thơm.
Thạch Lan cất khăn, hai tay ôm chuôi kiếm đứng thẳng bên cạnh đảo, người thẳng còn hơn cả thanh kiếm.
Phong Phi Vân liếc Thạch Lan, thầm nghĩ:
- Đồ đệ thật ngoan, khéo hiểu lòng người.
Phong Phi Vân ngồi trên lan can gỗ đỏ thắm dưới tòa đình, nhìn nữ đồ đệ luôn theo sát bên mình:
- Thạch Lan đã tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến trình độ nào?
Eo Thạch Lan cột dây lưng xanh vẽ vòng eo nhỏ xíu, mặc áo trắng thiên khâm, gáy trắng nõn, bộ ngực hơi nhỏ. Thạch Lan nhếch môi mỏng, không chút yêu diễm, cũng không lạnh lùng mà dịu dàng, nhưng trong dịu dàng chứa mũi nhọn sắc bén.
Tựa như thanh kiếm bén khắc hoa văn trang sức, bề ngoài nhìn đẹp, món đồ trang sức, nhưng kiếm rút khỏi vỏ lại bén hơn bất cứ thanh kiếm này trong thiên hạ.
Người Thạch Lan mềm mại, tĩnh như xử nữ, ưu nhã thanh lệ, tóc dài bay trong gió, da búng ra sữa.
Thạch Lan trả lời:
- Bẩm sư tôn, đã tu ra mười hai khối xương phượng.
Phong Phi Vân gật gù, hỏi tiếp:
- Tu luyện bán yêu đến tầng thứ mấy rồi?
- Trong tu luyện Thạch Lan đã chết bốn lần.
Đối với Thạch Lan thì Bất Tử Phượng Hoàng Thân chỉ là cơ sở tu luyện, dùng để cơ thể khỏe mạnh hơn. Bán yêu mới là công pháp Thạch Lan tập trung tu luyện.
Phong Phi Vân đã từng cẩn thận nghiên cứu bán yêu. Loại công pháp này rất kỳ lạ, khác với các công pháp khác trong Tu Tiên giới, xác suất tu luyện thành công rất nhỏ.
Cách tu luyện khiến sức chiến đấu thật sự của Thạch Lan khó mà phân chia bằng cảnh giới truyền thống.
Bởi vì mỗi lần Thạch Lan chết giả một lần có thể tu luyện mấy trăm năm, mấy ngàn năm trong lần chết giả đó. Nhìn như Thạch Lan chết giả một đêm hoặc mấy phút nhưng ý thức trải qua xa xôi đến nỗi người bình thường khó hiểu.
Đương nhiên trong trạng thái chết giả sơ sẩy một cái là chết thật.
Loại cân bằng này dù là thánh linh chưa chắc nắm giữ được, nên sau khi Phong Phi Vân được loại công pháp này hắn không tu luyện, không phải hắn không dám mà vì không cần phải mọa hiểm.
Có lẽ trước Phong Phi Vân cũng không ai thử nghiệm, Thạch Lan là người thứ nhất tu luyện bán yêu.
Phong Phi Vân, Thạch Lan giống nhau về điểm này. Hai người đi con đường chưa ai từng đi, một mình mở con đường mới, tự sáng tạo kỳ tích, cái này yêu cầu tâm chí rất cao.
Phong Phi Vân nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mắt, nàng mới có mười bảy tuổi đã qua thử thách chết chóc bốn lần.
Nhiều người đối diện cái chết thì sợ xanh mặt, chân mềm như bún, thậm chí chết ngất. Thạch Lan vượt qua thử thách chết chóc bốn lần nhưng vẫn kiên quyết đi con đường này.
Cảm giác khác hẳn với niết bàn, đây là tiếp xúc với cái chết thật, câu thông tử vong, gần sát tử vong.
Phong Phi Vân là người đã chết một lần, hắn hiểu cảm giác của Thạch Lan.