Năm thần nữ tế tự nghe xong biến sắc mặt, sự việc đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng. Đây . . . Là tận thế.
Yêu vương này biết không nhiều, nó chỉ đi theo chúng yêu kéo tới húp miếng cháo, không rõ ràng ai lên kế hoạch tổ chức hành động này.
Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ rất nhiều.
Phượng Phó nói đại kiếp nạn thái cổ tuy cuối cùng là Cửu Châu thắng nhưng có một phần diệt thế giả vực ngoại sống sót, ẩn náu trong các tộc, khơi gợi mâu thuẫn các tộc. Diệt thế giả vực ngoại muốn suy yếu lực lượng tổng thể Tây Ngưu Hạ Châu trước khi kiếp diệt thế thứ hai đến.
Người lên kế hoạch tấn công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có khi nào là những diệt thế giả vực ngoại không?
Đây mới là điều Phong Phi Vân lo lắng nhất.
Si Tuyền Nhi sợ hãi mặt không còn chút máu:
- Phong đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây? Những yêu tộc đó có vây công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thật không?
Thông minh trí tuệ như Thượng Quan Minh Tiêm cũng bị kiếp nạn ập đến hù sợ, nàng hoang mang lo lắng nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu:
- Các ngươi đừng sốt ruột, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh dù gì là nơi thánh thần gầy dựng hàng vạn năm, không phải nói tấn công là đánh chiếm được. Mặc dù yêu tộc mạnh mẽ nhưng nơi này dù sao là địa bàn của nhân tộc, số lượng yêu tộc sẽ không quá nhiều. Chắc chủ yếu là tinh anh đi đầu, nếu các người muốn cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì phải nghe theo ta sắp xếp.
- Thiên Bích Tâm, đi linh giới ngay, mời các tiền bối nhân tổ động thiên đến cứu viện.
- Lạc Thiền, đi phật giới mời tiền bối thái cổ Thánh Phật Miếu đến, báo cáo tình huống chỗ này cho họ biết.
- Hoàng Oanh, đi Hỗn Độn thiên thành một chuyến. Chí cường nhân tộc đến từ các Trung Ương vương triều đều tụ tập ở đó, nếu bọn họ chạy dến đủ đánh lùi đám giặc yêu tộc này.
- Si Tuyền Nhi, đi chúa tể thiên cung ở Đại Quang Minh giới. Linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành quá xa, chờ lúc bọn họ đến có lẽ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã thành tro bụi. Nếu quang minh chúa tể có thể nhanh chóng tập kết đại quân nhân tộc Đại Quang Minh giới có lẽ sẽ tranh thủ một đường sống cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Phong Phi Vân không hề bối rối, hắn trải đời nhiều hơn các thần nữ tế tự, bình tĩnh sắp xếp nhiều vụ cho mỗi người.
- Các yêu tộc dám vây công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì chắc chắn đã sắp xếp kỹ càng, sẽ có chí cường che thiên cơ, chặt đứt tất cả tin tức. Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có giữ được hay không toàn nhờ vào các người, đi mau!
Bốn thần nữ tế tự bạch y sốt ruột nóng nảy, nếu không có Phong Phi Vân quyết định thay thì bọn họ đã hoang mang lo sợ.
Thần nữ tế tự bạch y sử dụng trùng động linh thạch, mở đường trùng động. Mặc kệ đường trùng động có ổn định hay không, thần nữ tế tự bạch y chạy đi linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành, Đại Quang Minh giới ngay.
Phong Phi Vân hận Thủy Nguyệt Đình nhưng không mong nàng chết trong tay chí cường yêu tộc. Dù Thủy Nguyệt Đình có chết cũng phải chết trong tay hắn.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Thủy Nguyệt Đình ơi là Thủy Nguyệt Đình, nàng tuyệt đối đừng chết trước ta, nếu không ta đi đâu tìm ai hỏi năm xưa xảy ra chuyện gì? Cái gì mới là sự thật?
Hai tay Phong Phi Vân siết chặt, mắt lóe tia sáng lạnh. Phong Phi Vân đạp mạnh lưng Huyết Giao, làm cơ thể nó rung lắc suýt bị nội thương.
Huyết Giao bay càng mau, như cái bóng đỏ máu.
Tây Môn Xuy Tiêu siết chặt cây tiêu, dáng vẻ ung dung hỏi:
- Phong huynh, bây giờ chúng ta nên làm sao?
Phong Phi Vân nói:
- Đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Khi Huyết Giao bay vào dãy núi thì thiên địa đông lại, rõ ràng có người giam cầm hư không này.
Năm luồng yêu vân từ chân trời bay qua, không nói không rằng công kích đám người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đứng trên đầu Huyết Giao, đón gió nhìn không trung:
- Một đám tiểu yêu tiểu quái cũng dám tấn công ta? Chán sống rồi.
Phong Phi Vân vung tay áo, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành kiếm vũ bắn vào một áng yêu vân.
Phập! Phập!
Trong yêu vân truyền ra một chuỗi tiếng la, yêu vân biến thành huyết vân. Các yêu thi rớt như mưa.
Phong Phi Vân triệu hoán Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương ra, để chúng nó lao vào yêu vân, cắn nuốt các tu sĩ yêu tộc.
Phong Phi Vân thì điều khiển Huyết Giao bay nhanh hướng Thần Thánh phong.
Khi đám người Phong Phi Vân đến dưới chân Thần Thánh phong thì đại trận bảo vệ núi đã bị người phá vỡ, xác chết đầy đất. Có xác tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có sinh linh yêu tộc.
Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chết nhiều nhất, xác lấp đầy một hiệp cốc, máu như dòng suối chảy ra tụ thành con sông.
Tuy không trải qua trận chiến này nhưng có thể nhìn ra trận chiến thảm khốc cỡ nào.
Tây Môn Xuy Tiêu chỉ vào dấu cào thật to đậm đặc yêu khí trên Thần Thánh phong:
- Đại trận hộ sơn bị phá khoảng một canh giờ trước. Các người hãy nhìn móng vuốt kia, lực lượng thật khủng khiếp.
Móng vuốt đó phá hủy vùng núi.
Tuy Thần Thánh phong là một ngọn núi nhưng nó rất khổng lồ, như một tòa Bất Chu sơn, hoặc là cao nguyên. Đám người đứng dưới chân núi chỉ là độ dốc, không thấy đỉnh núi.
Phương xa móng vuốt to đến nỗi đứng thật xa vẫn cảm nhận được yêu khí đọng lại thật lâu không tán, tu sĩ Thiên Mệnh cảnh bình thường nếu đi vào móng vuốt sẽ bị yêu khí đè chết.
Phong Phi Vân nói:
- Là móng vuốt bán thánh yêu tộc để lại.
Thượng Quan Minh Tiêm nghiến răng nói:
- Đại trận hộ sơn do thánh thần tự mình bày ra, một bán thánh không thể phá mở. Chắc chắn không chỉ một bán thánh đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có lẽ còn mang theo thánh linh dụng cụ.
Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không có bán thánh, bốn người thủ hộ và Thủy Nguyệt thánh thần ở trong thiên hà. Đừng nói vài bán thánh, dù chỉ một bán thánh xông vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng đã là tai hạo ngập đầu.
Đoàn người bay nhanh đến đỉnh núi, trên đường đi thường thấy xác chết, máu nhuộm núi to đỏ rực.
- Lục sư thúc tổ đã chết trận.
Thượng Quan Minh Tiêm thấy xác bà lão trên vách đá, thân thể bị chém đứt hai khúc, tim bị mcó ra. Một đám minh hổ yêu đang ăn xác bà lão. Xác thánh hiền giả như bảo dược với đám yêu tộc.
Vù vù vù vù vù!
Ngón tay Thượng Quan Minh Tiêm chỉ đằng trước, kiếm khí bay quá giết hết minh hổ yêu tộc, máu chảy đầy đất.
- Bát sư tổ!
Lại đi một đoạn, Thượng Quan Minh Tiêm kéo mỹ phụ cơ thể nát bét ra khỏi đống xác chết, lau máu dính trên mặt nàng.
Mỹ phụ nhân đã chết nhưng còn nguyên thần chưa diệt bám vào ngọc bài treo trên cổ, biến thành bóng người sốt ruột nói:
- Mau đi cầu thái cổ Thánh Phật Miếu. Nhân tổ động thiên, có lẽ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh còn đường sống!
Nói xong nguyên thần cuối cùng của bát sư tổ tan biến.
- Cường giả yêu tộc đã vào cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, giữ lại một số canh chừng cửa, không cách nào vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Tây Môn Xuy Tiêu nhìn đỉnh núi Thần Thánh phong, thấy các yêu khí mạnh mẽ bốc lên ngút trời. Nhiều tu sĩ yêu tộc bày trận pháp bảo vệ, muốn phong kín cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Thượng Quan Minh Tiêm nói:
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chỉ có một cánh cửa, không còn đường khác để đi.
Năm thần nữ tế tự nghe xong biến sắc mặt, sự việc đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng. Đây . . . Là tận thế.
Yêu vương này biết không nhiều, nó chỉ đi theo chúng yêu kéo tới húp miếng cháo, không rõ ràng ai lên kế hoạch tổ chức hành động này.
Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ rất nhiều.
Phượng Phó nói đại kiếp nạn thái cổ tuy cuối cùng là Cửu Châu thắng nhưng có một phần diệt thế giả vực ngoại sống sót, ẩn náu trong các tộc, khơi gợi mâu thuẫn các tộc. Diệt thế giả vực ngoại muốn suy yếu lực lượng tổng thể Tây Ngưu Hạ Châu trước khi kiếp diệt thế thứ hai đến.
Người lên kế hoạch tấn công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có khi nào là những diệt thế giả vực ngoại không?
Đây mới là điều Phong Phi Vân lo lắng nhất.
Si Tuyền Nhi sợ hãi mặt không còn chút máu:
- Phong đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây? Những yêu tộc đó có vây công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thật không?
Thông minh trí tuệ như Thượng Quan Minh Tiêm cũng bị kiếp nạn ập đến hù sợ, nàng hoang mang lo lắng nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu:
- Các ngươi đừng sốt ruột, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh dù gì là nơi thánh thần gầy dựng hàng vạn năm, không phải nói tấn công là đánh chiếm được. Mặc dù yêu tộc mạnh mẽ nhưng nơi này dù sao là địa bàn của nhân tộc, số lượng yêu tộc sẽ không quá nhiều. Chắc chủ yếu là tinh anh đi đầu, nếu các người muốn cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì phải nghe theo ta sắp xếp.
- Thiên Bích Tâm, đi linh giới ngay, mời các tiền bối nhân tổ động thiên đến cứu viện.
- Lạc Thiền, đi phật giới mời tiền bối thái cổ Thánh Phật Miếu đến, báo cáo tình huống chỗ này cho họ biết.
- Hoàng Oanh, đi Hỗn Độn thiên thành một chuyến. Chí cường nhân tộc đến từ các Trung Ương vương triều đều tụ tập ở đó, nếu bọn họ chạy dến đủ đánh lùi đám giặc yêu tộc này.
- Si Tuyền Nhi, đi chúa tể thiên cung ở Đại Quang Minh giới. Linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành quá xa, chờ lúc bọn họ đến có lẽ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã thành tro bụi. Nếu quang minh chúa tể có thể nhanh chóng tập kết đại quân nhân tộc Đại Quang Minh giới có lẽ sẽ tranh thủ một đường sống cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Phong Phi Vân không hề bối rối, hắn trải đời nhiều hơn các thần nữ tế tự, bình tĩnh sắp xếp nhiều vụ cho mỗi người.
- Các yêu tộc dám vây công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì chắc chắn đã sắp xếp kỹ càng, sẽ có chí cường che thiên cơ, chặt đứt tất cả tin tức. Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có giữ được hay không toàn nhờ vào các người, đi mau!
Bốn thần nữ tế tự bạch y sốt ruột nóng nảy, nếu không có Phong Phi Vân quyết định thay thì bọn họ đã hoang mang lo sợ.
Thần nữ tế tự bạch y sử dụng trùng động linh thạch, mở đường trùng động. Mặc kệ đường trùng động có ổn định hay không, thần nữ tế tự bạch y chạy đi linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành, Đại Quang Minh giới ngay.
Phong Phi Vân hận Thủy Nguyệt Đình nhưng không mong nàng chết trong tay chí cường yêu tộc. Dù Thủy Nguyệt Đình có chết cũng phải chết trong tay hắn.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Thủy Nguyệt Đình ơi là Thủy Nguyệt Đình, nàng tuyệt đối đừng chết trước ta, nếu không ta đi đâu tìm ai hỏi năm xưa xảy ra chuyện gì? Cái gì mới là sự thật?
Hai tay Phong Phi Vân siết chặt, mắt lóe tia sáng lạnh. Phong Phi Vân đạp mạnh lưng Huyết Giao, làm cơ thể nó rung lắc suýt bị nội thương.
Huyết Giao bay càng mau, như cái bóng đỏ máu.
Tây Môn Xuy Tiêu siết chặt cây tiêu, dáng vẻ ung dung hỏi:
- Phong huynh, bây giờ chúng ta nên làm sao?
Phong Phi Vân nói:
- Đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Khi Huyết Giao bay vào dãy núi thì thiên địa đông lại, rõ ràng có người giam cầm hư không này.
Năm luồng yêu vân từ chân trời bay qua, không nói không rằng công kích đám người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đứng trên đầu Huyết Giao, đón gió nhìn không trung:
- Một đám tiểu yêu tiểu quái cũng dám tấn công ta? Chán sống rồi.
Phong Phi Vân vung tay áo, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành kiếm vũ bắn vào một áng yêu vân.
Phập! Phập!
Trong yêu vân truyền ra một chuỗi tiếng la, yêu vân biến thành huyết vân. Các yêu thi rớt như mưa.
Phong Phi Vân triệu hoán Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương ra, để chúng nó lao vào yêu vân, cắn nuốt các tu sĩ yêu tộc.
Phong Phi Vân thì điều khiển Huyết Giao bay nhanh hướng Thần Thánh phong.
Khi đám người Phong Phi Vân đến dưới chân Thần Thánh phong thì đại trận bảo vệ núi đã bị người phá vỡ, xác chết đầy đất. Có xác tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có sinh linh yêu tộc.
Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chết nhiều nhất, xác lấp đầy một hiệp cốc, máu như dòng suối chảy ra tụ thành con sông.
Tuy không trải qua trận chiến này nhưng có thể nhìn ra trận chiến thảm khốc cỡ nào.
Tây Môn Xuy Tiêu chỉ vào dấu cào thật to đậm đặc yêu khí trên Thần Thánh phong:
- Đại trận hộ sơn bị phá khoảng một canh giờ trước. Các người hãy nhìn móng vuốt kia, lực lượng thật khủng khiếp.
Móng vuốt đó phá hủy vùng núi.
Tuy Thần Thánh phong là một ngọn núi nhưng nó rất khổng lồ, như một tòa Bất Chu sơn, hoặc là cao nguyên. Đám người đứng dưới chân núi chỉ là độ dốc, không thấy đỉnh núi.
Phương xa móng vuốt to đến nỗi đứng thật xa vẫn cảm nhận được yêu khí đọng lại thật lâu không tán, tu sĩ Thiên Mệnh cảnh bình thường nếu đi vào móng vuốt sẽ bị yêu khí đè chết.
Phong Phi Vân nói:
- Là móng vuốt bán thánh yêu tộc để lại.
Thượng Quan Minh Tiêm nghiến răng nói:
- Đại trận hộ sơn do thánh thần tự mình bày ra, một bán thánh không thể phá mở. Chắc chắn không chỉ một bán thánh đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có lẽ còn mang theo thánh linh dụng cụ.
Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không có bán thánh, bốn người thủ hộ và Thủy Nguyệt thánh thần ở trong thiên hà. Đừng nói vài bán thánh, dù chỉ một bán thánh xông vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng đã là tai hạo ngập đầu.
Đoàn người bay nhanh đến đỉnh núi, trên đường đi thường thấy xác chết, máu nhuộm núi to đỏ rực.
- Lục sư thúc tổ đã chết trận.
Thượng Quan Minh Tiêm thấy xác bà lão trên vách đá, thân thể bị chém đứt hai khúc, tim bị mcó ra. Một đám minh hổ yêu đang ăn xác bà lão. Xác thánh hiền giả như bảo dược với đám yêu tộc.
Vù vù vù vù vù!
Ngón tay Thượng Quan Minh Tiêm chỉ đằng trước, kiếm khí bay quá giết hết minh hổ yêu tộc, máu chảy đầy đất.
- Bát sư tổ!
Lại đi một đoạn, Thượng Quan Minh Tiêm kéo mỹ phụ cơ thể nát bét ra khỏi đống xác chết, lau máu dính trên mặt nàng.
Mỹ phụ nhân đã chết nhưng còn nguyên thần chưa diệt bám vào ngọc bài treo trên cổ, biến thành bóng người sốt ruột nói:
- Mau đi cầu thái cổ Thánh Phật Miếu. Nhân tổ động thiên, có lẽ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh còn đường sống!
Nói xong nguyên thần cuối cùng của bát sư tổ tan biến.
- Cường giả yêu tộc đã vào cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, giữ lại một số canh chừng cửa, không cách nào vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Tây Môn Xuy Tiêu nhìn đỉnh núi Thần Thánh phong, thấy các yêu khí mạnh mẽ bốc lên ngút trời. Nhiều tu sĩ yêu tộc bày trận pháp bảo vệ, muốn phong kín cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Thượng Quan Minh Tiêm nói:
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chỉ có một cánh cửa, không còn đường khác để đi.