Hơn nữa thái cổ thần phượng tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Thủy Nguyệt thánh thần tu luyện Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, người bình thường không biết được.
Kỳ lạ, rất lạ lùng.
Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu, nói:
- Nhưng thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình không thể nào có tiếp xúc gì, bọn họ không cùng một thời kỳ. Trừ phi Thủy Nguyệt Đình sống từg thái cổ đến tận bây giờ, nhưng điều đó càng không thể xảy ra.
Đông Phương Kính Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Tóm lại ta chưa thể cho ngươi biết lý do giết ngươi trong mộng. Nguyên nhân này dính líu rất lớn, ta cần kiểm chứng, chờ ta xác định xong chắc chắn sẽ nói ngay cho ngươi biết đầu tiên, được không?
Phong Phi Vân không nghi ngờ lời Đông Phương Kính Nguyệt nói, hắn không ép nàng nữa. Phong Phi Vân nhận ra hai tay siết chặt vai mềm, gần Đông Phương Kính Nguyệt đến nỗi hắn thấy rõ từng sợi lông mi, ánh mắt ai oán. Cảm giác này rất quen thuộc, thân thiết.
Khi biết Đông Phương Kính Nguyệt có ký ức của Thủy Nguyệt Đình trong mơ, không hiểu sao Phong Phi Vân sinh ra cảm giác kỳ lạ. Như thể Đông Phương Kính Nguyệt vốn là thê tử của hắn, hai người sống cùng nhau mấy trăm năm, thảo luận cách tu luyện, cùng nhau ngắm mặt trời ở bờ biển, tán tỉnh liếc mắt đưa tình. Hắn đi vực ngoại hái trăng cho nàng, còn nàng như thiếu nữ viết thơ tình tặng hắn. Dường như bọn họ hiểu rõ về nhau.
Cảm giác vô cùng lạ lùng, như Trang Chu mộng điệp, tỉnh mộng rồi không biết mình là người hay bướm, là mơ hay đã tỉnh.
Đối với Phong Phi Vân, ngăn cách duy nhất là nhát kiếm vô tình cuối cùng.
Đông Phương Kính Nguyệt cùng cảm giác, nhưng nàng biết chuyện sớm hơn Phong Phi Vân. Thật lâu trước kia Đông Phương Kính Nguyệt đã xem Phong Phi Vân là phu quân của mình, nên lúc hắn vì Nam Cung Hồng Nhan hóa ma tàn sát thiên hạ thì nàng luôn lặng lẽ theo sau hắn. Đông Phương Kính Nguyệt yên lặng nhìn Phong Phi Vân đau thương, tức giận, tuyệt vọng vì nữ nhân khác.
Vào lúc đó Đông Phương Kính Nguyệt cũng có cảm giác tương tự.
Khi Phong Phi Vân kiệt sức té dưới đất, Đông Phương Kính Nguyệt đưa hắn đi Ngự Thú Trai, đau khổ van xin trai chủ cứu hắn.
Khi biết Oa Hậu Đại Thánh rất có thể là bán yêu, Đông Phương Kính Nguyệt bất chấp tất cả đến Oa Hậu miếu, trợ giúp Phong Phi Vân tìm cách đột phá Vũ Hóa cảnh.
Đông Phương Kính Nguyệt sớm xem mình là thê tử của Phong Phi Vân, lặng lẽ làm những chuyện thê tử nên làm. Nhưng Đông Phương Kính Nguyệt không thể nói những gì liên quan giấc mơ kia, vì đúng là nàng có lỗi với Phượng Phi Vân, nàng muốn chuộc tội.
Nếu bỏ qua kinh nghiệm sống hơn mười năm ngắn ngủi của Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt thì hai người là kéo dài cuộc sống của Phượng Phi Vân, Thủy Nguyệt Đình.
Người Đông Phương Kính Nguyệt khẽ run, xấu hổ né tránh ánh mắt Phong Phi Vân, gò má hây hồng:
- Ngươi . . . Nắm đau ta.
Phong Phi Vân không buông tay, nói:
- Chúng ta hãy xem nó là mơ đi. Ta Phong Phi Vân, Phong gia Nam Thái phủ. Nàng là Đông Phương Kính Nguyệt, thiên kim tiểu thư Ngân Câu gia tộc. Vứt bỏ hết giấc mơ, kiếp trước đi. Bây giờ ta chính thức theo đuổi nàng, có được không?
Bàn tay Đông Phương Kính Nguyệt siết chặt góc áo, mừng vui tràn ngập trong lòng. Nàng chờ câu nói này đã rất lâu.
Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt sắc bén, sóng mắt tịnh khôi đẩy Phong Phi Vân ra.
Đông Phương Kính Nguyệt cố ý né tránh:
- Đây là thủ đoạn lừa gạt nữ hài tử của ngươi sao? Không dễ vậy đâu. Bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân, tại sao ta phải đồng ý với ngươi? Trong mơ ta là thê tử của ngươi, ngươi chỉ thuộc về một mình ta, nhưng bây giờ thì sao?
Đông Phương Kính Nguyệt bây giờ giống với Thủy Nguyệt Đình trong mơ, điêu ngoa, nổi cáu. Nàng không là thiếu nữ dịu dàng yếu đuối hùa theo Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt cũng có cá tính cứng rắn.
Nữ nhân biến sắc mặt nhanh thật.
Phong Phi Vân há to mồm có thể nhét trứng gà:
- Ta hiểu rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Hiểu cái gì?
Phong Phi Vân nói:
- Biết tên khốn kia là ai.
Đông Phương Kính Nguyệt giật mình, ngón tay vuốt dây trên tỳ bà để che giấu nỗi lòng vui mừng. Phong Phi Vân càng như vậy càng biểu thị hắn chú trọng nàng.
- Nếu ngươi có thành ý thì hãy đứng yên trên luyện thạch đài này. Không ngồi, không nằm, đứng mười ngày. Nếu ngươi làm được, tâm tình bản tiểu thư vui không chừng sẽ cho ngươi biết.
Đông Phương Kính Nguyệt nói xong đỏng đảnh rời đi.
Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Đông Phương Kính Nguyệt yểu điệu đi xa, nhếch môi:
- Mười ngày? Chuyện nhỏ.
Phong Phi Vân đứng yên bảy ngày trên luyện thạch đài, không nhúc nhích một li, như pho tượng đá.
Mỗi ngày Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở phía xa nhìn Phong Phi Vân, có khi cười thầm, có khi đàn khúc nhạc trời. Cách rừng cổ xa xôi đưa tiếng nhạc vào tai Phong Phi Vân, bọn họ nói chuyện bằng cách đặc biệt, tâm sự tình cảm.
Phong Phi Vân đứng trên luyện thạch đài không đơn giản là hóa đá, mấy hôm nay hắn thấy ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh hiện ra trên bầu trời. Mỗi ngày Phong Phi Vân ngộ đạo tắc trong ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh.
Có lẽ đây là nơi Oa Hậu Đại Thánh bổ thiên địa, thiên địa quy tắc cực kỳ rõ ràng, khiến tu vi của Phong Phi Vân tăng vùn vụt.
Tuy chỉ ngộ đạo bảy ngày nhưng tu vi của Phong Phi Vân tăng một mảng lớn, dựa theo đạo thân lĩnh ngộ ra Thần thông pháp tướng của Oa Hậu Đại Thánh.
Phướng tướng của Oa Hậu Đại Thánh.
Nhiều lúc có thể thấy sau lưng Phong Phi Vân hiện ra ảo ảnh Oa Hậu Đại Thánh to lớn, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, uy nhiếp khủng bố.
Hôm nay Đông Phương Kính Nguyệt đến luyện thạch đài, Phong Phi Vân mở mắt ra nhìn mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
Đông Phương Kính Nguyệt mặc áo trắng, thanh tú hút hồn, như bách hợp trong nước. Nhưng đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt đầy lo lắng.
- Vân Cáp biến mất rồi!
Phong Phi Vân hỏi:
- Sao nó biến mất?
Đông Phương Kính Nguyệt lo lắng nói:
- Ta cũng không biết, từ ngày ngươi đến thì không thấy nó đâu nữa. Cùng ta đi tìm nó được không?
Phong Phi Vân nói:
- Nhưng thời hạn mười ngày chưa đến.
Đông Phương Kính Nguyệt nhếch môi như đang trách Phong Phi Vân ngu ngốc:
- Ta có thể đặt mười ngày thì cũng rút ngắn thành bảy ngày được.
Đông Phương Kính Nguyệt không biết Phong Phi Vân nhìn nàng thì đầu óc cũng đần ra.
Phong Phi Vân mừng rỡ nói:
- Vậy nàng cho ta biết tên khốn kia là ai đi.
- Nói cho ngươi rồi ngươi làm được gì?
Phong Phi Vân nói:
- Ta sẽ không làm gì hắn, nhưng ta sẽ cảnh cáo hắn, đời này phải đối xử tốt với nàng, nếu dám đụng vào nữ nhân khác ta sẽ tự tay phế hắn!
Đông Phương Kính Nguyệt cười tươi như hoa, mắt xoe tròn cười nói:
- Vậy ngươi hãy tự cảnh cáo mình đi.
Phong Phi Vân không ngốc trong chuyện tình cảm, hắn phản ứng lại ngay. Hóa ra tên khốn kia là chính mình.
Phong Phi Vân vừa mừng vừa tức giận, hắn không ngờ sẽ bị Đông Phương Kính Nguyệt lừa. Giờ Phong Phi Vân phản ứng lại, hắn rất hối hận, nhưng không chịu xuống giọng.
Phong Phi Vân ra vẻ hung dữ nói:
- Kiếp trước bị nàng lừa, đời này tiếp tục bị nàng lừa. Xem ra nàng thói quen khó sửa, phải dạy dỗ nàng mới được.
Hơn nữa thái cổ thần phượng tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Thủy Nguyệt thánh thần tu luyện Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, người bình thường không biết được.
Kỳ lạ, rất lạ lùng.
Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu, nói:
- Nhưng thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình không thể nào có tiếp xúc gì, bọn họ không cùng một thời kỳ. Trừ phi Thủy Nguyệt Đình sống từg thái cổ đến tận bây giờ, nhưng điều đó càng không thể xảy ra.
Đông Phương Kính Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Tóm lại ta chưa thể cho ngươi biết lý do giết ngươi trong mộng. Nguyên nhân này dính líu rất lớn, ta cần kiểm chứng, chờ ta xác định xong chắc chắn sẽ nói ngay cho ngươi biết đầu tiên, được không?
Phong Phi Vân không nghi ngờ lời Đông Phương Kính Nguyệt nói, hắn không ép nàng nữa. Phong Phi Vân nhận ra hai tay siết chặt vai mềm, gần Đông Phương Kính Nguyệt đến nỗi hắn thấy rõ từng sợi lông mi, ánh mắt ai oán. Cảm giác này rất quen thuộc, thân thiết.
Khi biết Đông Phương Kính Nguyệt có ký ức của Thủy Nguyệt Đình trong mơ, không hiểu sao Phong Phi Vân sinh ra cảm giác kỳ lạ. Như thể Đông Phương Kính Nguyệt vốn là thê tử của hắn, hai người sống cùng nhau mấy trăm năm, thảo luận cách tu luyện, cùng nhau ngắm mặt trời ở bờ biển, tán tỉnh liếc mắt đưa tình. Hắn đi vực ngoại hái trăng cho nàng, còn nàng như thiếu nữ viết thơ tình tặng hắn. Dường như bọn họ hiểu rõ về nhau.
Cảm giác vô cùng lạ lùng, như Trang Chu mộng điệp, tỉnh mộng rồi không biết mình là người hay bướm, là mơ hay đã tỉnh.
Đối với Phong Phi Vân, ngăn cách duy nhất là nhát kiếm vô tình cuối cùng.
Đông Phương Kính Nguyệt cùng cảm giác, nhưng nàng biết chuyện sớm hơn Phong Phi Vân. Thật lâu trước kia Đông Phương Kính Nguyệt đã xem Phong Phi Vân là phu quân của mình, nên lúc hắn vì Nam Cung Hồng Nhan hóa ma tàn sát thiên hạ thì nàng luôn lặng lẽ theo sau hắn. Đông Phương Kính Nguyệt yên lặng nhìn Phong Phi Vân đau thương, tức giận, tuyệt vọng vì nữ nhân khác.
Vào lúc đó Đông Phương Kính Nguyệt cũng có cảm giác tương tự.
Khi Phong Phi Vân kiệt sức té dưới đất, Đông Phương Kính Nguyệt đưa hắn đi Ngự Thú Trai, đau khổ van xin trai chủ cứu hắn.
Khi biết Oa Hậu Đại Thánh rất có thể là bán yêu, Đông Phương Kính Nguyệt bất chấp tất cả đến Oa Hậu miếu, trợ giúp Phong Phi Vân tìm cách đột phá Vũ Hóa cảnh.
Đông Phương Kính Nguyệt sớm xem mình là thê tử của Phong Phi Vân, lặng lẽ làm những chuyện thê tử nên làm. Nhưng Đông Phương Kính Nguyệt không thể nói những gì liên quan giấc mơ kia, vì đúng là nàng có lỗi với Phượng Phi Vân, nàng muốn chuộc tội.
Nếu bỏ qua kinh nghiệm sống hơn mười năm ngắn ngủi của Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt thì hai người là kéo dài cuộc sống của Phượng Phi Vân, Thủy Nguyệt Đình.
Người Đông Phương Kính Nguyệt khẽ run, xấu hổ né tránh ánh mắt Phong Phi Vân, gò má hây hồng:
- Ngươi . . . Nắm đau ta.
Phong Phi Vân không buông tay, nói:
- Chúng ta hãy xem nó là mơ đi. Ta Phong Phi Vân, Phong gia Nam Thái phủ. Nàng là Đông Phương Kính Nguyệt, thiên kim tiểu thư Ngân Câu gia tộc. Vứt bỏ hết giấc mơ, kiếp trước đi. Bây giờ ta chính thức theo đuổi nàng, có được không?
Bàn tay Đông Phương Kính Nguyệt siết chặt góc áo, mừng vui tràn ngập trong lòng. Nàng chờ câu nói này đã rất lâu.
Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt sắc bén, sóng mắt tịnh khôi đẩy Phong Phi Vân ra.
Đông Phương Kính Nguyệt cố ý né tránh:
- Đây là thủ đoạn lừa gạt nữ hài tử của ngươi sao? Không dễ vậy đâu. Bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân, tại sao ta phải đồng ý với ngươi? Trong mơ ta là thê tử của ngươi, ngươi chỉ thuộc về một mình ta, nhưng bây giờ thì sao?
Đông Phương Kính Nguyệt bây giờ giống với Thủy Nguyệt Đình trong mơ, điêu ngoa, nổi cáu. Nàng không là thiếu nữ dịu dàng yếu đuối hùa theo Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt cũng có cá tính cứng rắn.
Nữ nhân biến sắc mặt nhanh thật.
Phong Phi Vân há to mồm có thể nhét trứng gà:
- Ta hiểu rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Hiểu cái gì?
Phong Phi Vân nói:
- Biết tên khốn kia là ai.
Đông Phương Kính Nguyệt giật mình, ngón tay vuốt dây trên tỳ bà để che giấu nỗi lòng vui mừng. Phong Phi Vân càng như vậy càng biểu thị hắn chú trọng nàng.
- Nếu ngươi có thành ý thì hãy đứng yên trên luyện thạch đài này. Không ngồi, không nằm, đứng mười ngày. Nếu ngươi làm được, tâm tình bản tiểu thư vui không chừng sẽ cho ngươi biết.
Đông Phương Kính Nguyệt nói xong đỏng đảnh rời đi.
Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Đông Phương Kính Nguyệt yểu điệu đi xa, nhếch môi:
- Mười ngày? Chuyện nhỏ.
Phong Phi Vân đứng yên bảy ngày trên luyện thạch đài, không nhúc nhích một li, như pho tượng đá.
Mỗi ngày Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở phía xa nhìn Phong Phi Vân, có khi cười thầm, có khi đàn khúc nhạc trời. Cách rừng cổ xa xôi đưa tiếng nhạc vào tai Phong Phi Vân, bọn họ nói chuyện bằng cách đặc biệt, tâm sự tình cảm.
Phong Phi Vân đứng trên luyện thạch đài không đơn giản là hóa đá, mấy hôm nay hắn thấy ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh hiện ra trên bầu trời. Mỗi ngày Phong Phi Vân ngộ đạo tắc trong ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh.
Có lẽ đây là nơi Oa Hậu Đại Thánh bổ thiên địa, thiên địa quy tắc cực kỳ rõ ràng, khiến tu vi của Phong Phi Vân tăng vùn vụt.
Tuy chỉ ngộ đạo bảy ngày nhưng tu vi của Phong Phi Vân tăng một mảng lớn, dựa theo đạo thân lĩnh ngộ ra Thần thông pháp tướng của Oa Hậu Đại Thánh.
Phướng tướng của Oa Hậu Đại Thánh.
Nhiều lúc có thể thấy sau lưng Phong Phi Vân hiện ra ảo ảnh Oa Hậu Đại Thánh to lớn, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, uy nhiếp khủng bố.
Hôm nay Đông Phương Kính Nguyệt đến luyện thạch đài, Phong Phi Vân mở mắt ra nhìn mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
Đông Phương Kính Nguyệt mặc áo trắng, thanh tú hút hồn, như bách hợp trong nước. Nhưng đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt đầy lo lắng.
- Vân Cáp biến mất rồi!
Phong Phi Vân hỏi:
- Sao nó biến mất?
Đông Phương Kính Nguyệt lo lắng nói:
- Ta cũng không biết, từ ngày ngươi đến thì không thấy nó đâu nữa. Cùng ta đi tìm nó được không?
Phong Phi Vân nói:
- Nhưng thời hạn mười ngày chưa đến.
Đông Phương Kính Nguyệt nhếch môi như đang trách Phong Phi Vân ngu ngốc:
- Ta có thể đặt mười ngày thì cũng rút ngắn thành bảy ngày được.
Đông Phương Kính Nguyệt không biết Phong Phi Vân nhìn nàng thì đầu óc cũng đần ra.
Phong Phi Vân mừng rỡ nói:
- Vậy nàng cho ta biết tên khốn kia là ai đi.
- Nói cho ngươi rồi ngươi làm được gì?
Phong Phi Vân nói:
- Ta sẽ không làm gì hắn, nhưng ta sẽ cảnh cáo hắn, đời này phải đối xử tốt với nàng, nếu dám đụng vào nữ nhân khác ta sẽ tự tay phế hắn!
Đông Phương Kính Nguyệt cười tươi như hoa, mắt xoe tròn cười nói:
- Vậy ngươi hãy tự cảnh cáo mình đi.
Phong Phi Vân không ngốc trong chuyện tình cảm, hắn phản ứng lại ngay. Hóa ra tên khốn kia là chính mình.
Phong Phi Vân vừa mừng vừa tức giận, hắn không ngờ sẽ bị Đông Phương Kính Nguyệt lừa. Giờ Phong Phi Vân phản ứng lại, hắn rất hối hận, nhưng không chịu xuống giọng.
Phong Phi Vân ra vẻ hung dữ nói:
- Kiếp trước bị nàng lừa, đời này tiếp tục bị nàng lừa. Xem ra nàng thói quen khó sửa, phải dạy dỗ nàng mới được.