- Mọi người ai nấy đều quay về nhà mình, đợi ở trong phòng. Nếu như ai dám bước ra cửa phòng một bước, giết chết mà không chịu tội!
Kỷ Phong Lãnh quét mắt nhìn những người dân trấn này, cứ thế nhìn những người này đến bắp đùi bị chuột rút mà phủ phục trên mặt đất, vô phương đứng yên, sau đó cố sức bò vào nhà mình.
Cả trấn Thanh Phong lập tức yên tĩnh trở lại, trên đường đều không thấy được một người nào, trống trải mà lại tĩnh lặng.
- Lục soát từng nhà từng nhà. Ta lục soát con đường bên trái, ngươi lục soát con đường bên phải!
Kỷ Phong Lãnh vừa nói dứt lời, liền nện một chưởng đập vỡ cánh cửa ngôi nhà đầu tiên, sau đó đi vào.
Trấn Thanh Phong cũng không lớn, chỉ có một con phố chạy thông từ đầu đến cuối. Tổng cộng vào cũng chỉ có hơn trăm hộ. Nếu như là bọn hắn lần lượt lục soát từng nhà, trong thời gian ba canh giờ hoàn toàn có thể quét qua cả trấn Thanh Phong được một lần. Đừng nói là giấu một người, coi như là giấu một con chuột thì đều có thể bị tìm ra.
Tình huống xấu nhất đã xảy ra!
Thật sự bắt đầu lục soát từng nhà, chả mấy chốc liền sẽ tìm được chỗ ẩn náu của Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô.
Nguy cơ đang từng bước từng bước tới gần.
- Hiện tại làm sao bây giờ! Nếu không thừa dịp bọn họ còn chưa tìm đến, chúng ta đi trước ?
Tốc độ tim đập của Phong Phi Vân cũng nhanh hơn không ít, nếu như thật sự để cho cao thủ Kỷ gia tìm được Kỷ Tiểu Nô, như vậy cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
- Đi, đi không xong. Tứ đại Tử Tướng của Kỷ gia đều là cường giả hàng đầu, chúng đã trấn thủ tại bốn phương vị, hiện tại sợ là đã bố trí Dương Văn Sát Trận, căn bản là đi không xong.
Quý Tiểu Nô mắt lộ ra một vẻ cùng đường, ánh mắt hướng về cái chuông sắt ở trong góc kho củi, gắt gao cắn chặt hàm răng một cái mà nói với âm thanh lạnh lùng:
- Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ !
Rất hiển nhiên nàng căn bản không phải đối thủ trước các cường giả Kỷ gia. Nếu không cũng sẽ không trốn đi, lại càng không có vẻ sợ hãi như vậy.
Hiện nay đã bức nàng đến tuyệt lộ, lui không thể lui, giấu không thể giấu, chỉ có thể liều chết đánh một trận.
- Không phải chỉ là thiếu mấy đồng tiền, sao lại phải liều mạng. Đúng rồi, Tử Tướng là cái gì vậy ?
Phong Phi Vân giả bộ cũng không biết chuyện gì, lên tiếng hỏi rất là mờ mịt.
Dù sao một người bình thường đích xác không nên biết loại tồn tại như Tử Tướng !
- Ngươi... Có giải thích cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu!
Trong lòng Quý Tiểu Nô hận a, tại sao lại gặp phải một kẻ ngu ngốc lại còn phế vật như vậy?
- Rầm!
Bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, cổng nhà đã bị người ta nện vỡ. Có người vào, trên người mang theo khí lạnh. Mặc dù vẫn còn cách rất xa, nhưng mà cũng đã khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên là một cao thủ!
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn từ trong khe cửa, là một người nữ nhân mặc quần áo đen, trong tay cầm một cái la bàn bát quái, một đôi mắt đen cực kì sắc bén, liền như hai đạo hàn kiếm. Nàng ta đã đi vào trong sân.
Quý Tiểu Nô hồi hộp đến toàn thân đều căng thẳng, ánh mắt lại bắt đầu biến thành màu xanh biếc, mái tóc trên đầu cũng bắt đầu chậm rãi biến hóa. Mặc dù là vào buổi tối, đen ngòm không thấy năm ngón tay, nhưng mà nhãn lực Phong Phi Vân kinh người như thế nào, há có thể dấu diếm được hắn.
Nàng lại biến thân, chỉ cần cửa kho củi bị đẩy ra, nàng sẽ trực tiếp nhào tới. Cho dù chết, cũng không có lựa chọn nào khác.
Lòng bàn tay Phong Phi Vân cũng lấm tấm mồ hôi!
- Đát đát!
Tiếng bước chân của Kỷ Thương Nguyệt càng ngày càng gần, nàng đã phát giác trong kho củi có người, bèn đi tới.
Nguy rồi, nữ nhân áo đen này thật không đơn giản, khí thế trên người giống như đao phong. Nếu như liều mạng với nàng ta thì quả thực chính là muốn chết, hiện tại nên làm gì bây giờ?
Làm sao bây giờ? Cứ làm như thế!
Phong Phi Vân đưa tay kéo Quý Tiểu Nô đang muốn lao ra quay trở về, hai tay đè trên hai vai nàng mà nói nghiêm túc:
- Đừng kích động, ngươi không phải đối thủ của nàng, ta có biện pháp!
Trăng sáng giữa trời, gió lạnh gào thét, trộn lẫn với một cỗ Túc Sát Chi Khí.
Kỷ Thương Nguyệt quần áo trĩu xuống, giống như một khối vải bằng sắt. Gió lạnh không thể thổi bay mảy may chéo áo của nàng. Nàng cầm la bàn bát quái trong tay, bên trong ánh sao lóng lánh, giống như mang cả một mảnh khoảng không vũ trụ vào trong đó.
Bóng dáng một đạo màu xanh biếc trên la bàn kia càng ngày rõ ràng, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh. Rất hiển nhiên yêu nghiệt kia hẳn là ở ngay gần đó.
Cả trấn Thanh Phong cũng có vài trăm người, mỗi một nhà đều đốt ngọn đèn, nhất định có người ở trong nhà. Nhưng mà chỉ có một khu nhà này lại im lặng đến dị thường, đen ngòm không thấy ánh sáng.
Rất quỷ dị, xem ra yêu nghiệt kia mười phần có tám, chín đều ẩn thân ở trong khu nhà này.
Hai thanh kiếm đen nhánh trên lưng Kỷ Thương Nguyệt bắt đầu di động, chúng phát ra âm thanh "Tranh tranh". Cả người nàng cũng như một thanh kiếm sắp sửa ra khỏi vỏ, nghiêm chỉnh mà chờ đợi.
Trong kho củi có âm thanh người hô hấp, hơn nữa tiếng hít thở cực kì dồn dập!
Kỷ Thương Nguyệt lắc mình một cái, biến thành một đạo hư ảnh màu đen liền đã đứng ở cửa kho củi, hai thanh hắc kiếm trên lưng càng lay động mạnh mẽ hơn.
- Rầm!
Cửa gỗ bị nàng đánh một chưởng nát vụn, song kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ kiếm, phát ra hai đạo kiếm quang giống như điện long. Song kiếm đã nắm trong tay, nhưng mà song kiếm này lại không có đâm ra, lập tức dừng ở giữa không trung.
Kỷ Thương Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người!
Chỉ thấy trong củi đống kia, một nam một nữ đang yêu đương vụng trộm.Nam đã cởi hết trên người, liền đang đè lên trên người thiếu nữ xinh xắn lanh lợi kia. Hắn để lộ ra sống lưng màu vàng, một cái lưng hổ tràn ngập lực lượng.
- Hừ! A...
Nam kia vùi đầu hôn lên cổ, môi của thiếu nữ. Mái tóc rối tung đã hoàn toàn che đậy mặt của cô gái. Hai người giờ phút này đang lúc bốc ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt, hô hấp dồn dập, triền triền miên miên mà lên đỉnh Vu Sơn.
Động tác của bọn họ rất là gấp gáp. Nam vừa hôn mặt của cô gái, một tay cởi bỏ quần áo của nàng đi một nửa, rơi xuống vị trí ngực. Mà tay kia thì giơ lên một cái chân ngọc thon thả của nàng rồi gác trên bả vai, có vẻ rất là chuyên nghiệp.
Thiếu nữ kia cũng là khá phối hợp, không ngừng õng ẹo thân thể mềm mại, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh mơ hồ
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi... A, ô ô!
Mồ hôi hột trên làn da nhỏ xuống, bọn họ đã đầu đầy mồ hôi, đang lúc cảm xúc mãnh liệt thì cửa kho củi bị ầm ầm nghiền nát, một người nữ nhân mặc y phục màu đen phá cửa mà vào.
Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô đang lúc cảm xúc mãnh liệt ở trên đống củi, lập tức đột nhiên ngừng lại!
Phong Phi Vân toàn thân run run một cái, thân thể lại là hướng về phía trước liên tục ưỡn ra. Lúc này mới đột nhiên quay đầu, xoa xoa mồ hôi nóng ròng ròng trên trán, kinh ngạc nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt đột nhiên xông tới, nhưng vẫn dùng thân thể trần trụi đè nặng Quý Tiểu Nô.
- Mọi người ai nấy đều quay về nhà mình, đợi ở trong phòng. Nếu như ai dám bước ra cửa phòng một bước, giết chết mà không chịu tội!
Kỷ Phong Lãnh quét mắt nhìn những người dân trấn này, cứ thế nhìn những người này đến bắp đùi bị chuột rút mà phủ phục trên mặt đất, vô phương đứng yên, sau đó cố sức bò vào nhà mình.
Cả trấn Thanh Phong lập tức yên tĩnh trở lại, trên đường đều không thấy được một người nào, trống trải mà lại tĩnh lặng.
- Lục soát từng nhà từng nhà. Ta lục soát con đường bên trái, ngươi lục soát con đường bên phải!
Kỷ Phong Lãnh vừa nói dứt lời, liền nện một chưởng đập vỡ cánh cửa ngôi nhà đầu tiên, sau đó đi vào.
Trấn Thanh Phong cũng không lớn, chỉ có một con phố chạy thông từ đầu đến cuối. Tổng cộng vào cũng chỉ có hơn trăm hộ. Nếu như là bọn hắn lần lượt lục soát từng nhà, trong thời gian ba canh giờ hoàn toàn có thể quét qua cả trấn Thanh Phong được một lần. Đừng nói là giấu một người, coi như là giấu một con chuột thì đều có thể bị tìm ra.
Tình huống xấu nhất đã xảy ra!
Thật sự bắt đầu lục soát từng nhà, chả mấy chốc liền sẽ tìm được chỗ ẩn náu của Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô.
Nguy cơ đang từng bước từng bước tới gần.
- Hiện tại làm sao bây giờ! Nếu không thừa dịp bọn họ còn chưa tìm đến, chúng ta đi trước ?
Tốc độ tim đập của Phong Phi Vân cũng nhanh hơn không ít, nếu như thật sự để cho cao thủ Kỷ gia tìm được Kỷ Tiểu Nô, như vậy cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
- Đi, đi không xong. Tứ đại Tử Tướng của Kỷ gia đều là cường giả hàng đầu, chúng đã trấn thủ tại bốn phương vị, hiện tại sợ là đã bố trí Dương Văn Sát Trận, căn bản là đi không xong.
Quý Tiểu Nô mắt lộ ra một vẻ cùng đường, ánh mắt hướng về cái chuông sắt ở trong góc kho củi, gắt gao cắn chặt hàm răng một cái mà nói với âm thanh lạnh lùng:
- Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ !
Rất hiển nhiên nàng căn bản không phải đối thủ trước các cường giả Kỷ gia. Nếu không cũng sẽ không trốn đi, lại càng không có vẻ sợ hãi như vậy.
Hiện nay đã bức nàng đến tuyệt lộ, lui không thể lui, giấu không thể giấu, chỉ có thể liều chết đánh một trận.
- Không phải chỉ là thiếu mấy đồng tiền, sao lại phải liều mạng. Đúng rồi, Tử Tướng là cái gì vậy ?
Phong Phi Vân giả bộ cũng không biết chuyện gì, lên tiếng hỏi rất là mờ mịt.
Dù sao một người bình thường đích xác không nên biết loại tồn tại như Tử Tướng !
- Ngươi... Có giải thích cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu!
Trong lòng Quý Tiểu Nô hận a, tại sao lại gặp phải một kẻ ngu ngốc lại còn phế vật như vậy?
- Rầm!
Bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, cổng nhà đã bị người ta nện vỡ. Có người vào, trên người mang theo khí lạnh. Mặc dù vẫn còn cách rất xa, nhưng mà cũng đã khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên là một cao thủ!
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn từ trong khe cửa, là một người nữ nhân mặc quần áo đen, trong tay cầm một cái la bàn bát quái, một đôi mắt đen cực kì sắc bén, liền như hai đạo hàn kiếm. Nàng ta đã đi vào trong sân.
Quý Tiểu Nô hồi hộp đến toàn thân đều căng thẳng, ánh mắt lại bắt đầu biến thành màu xanh biếc, mái tóc trên đầu cũng bắt đầu chậm rãi biến hóa. Mặc dù là vào buổi tối, đen ngòm không thấy năm ngón tay, nhưng mà nhãn lực Phong Phi Vân kinh người như thế nào, há có thể dấu diếm được hắn.
Nàng lại biến thân, chỉ cần cửa kho củi bị đẩy ra, nàng sẽ trực tiếp nhào tới. Cho dù chết, cũng không có lựa chọn nào khác.
Lòng bàn tay Phong Phi Vân cũng lấm tấm mồ hôi!
- Đát đát!
Tiếng bước chân của Kỷ Thương Nguyệt càng ngày càng gần, nàng đã phát giác trong kho củi có người, bèn đi tới.
Nguy rồi, nữ nhân áo đen này thật không đơn giản, khí thế trên người giống như đao phong. Nếu như liều mạng với nàng ta thì quả thực chính là muốn chết, hiện tại nên làm gì bây giờ?
Làm sao bây giờ? Cứ làm như thế!
Phong Phi Vân đưa tay kéo Quý Tiểu Nô đang muốn lao ra quay trở về, hai tay đè trên hai vai nàng mà nói nghiêm túc:
- Đừng kích động, ngươi không phải đối thủ của nàng, ta có biện pháp!
Trăng sáng giữa trời, gió lạnh gào thét, trộn lẫn với một cỗ Túc Sát Chi Khí.
Kỷ Thương Nguyệt quần áo trĩu xuống, giống như một khối vải bằng sắt. Gió lạnh không thể thổi bay mảy may chéo áo của nàng. Nàng cầm la bàn bát quái trong tay, bên trong ánh sao lóng lánh, giống như mang cả một mảnh khoảng không vũ trụ vào trong đó.
Bóng dáng một đạo màu xanh biếc trên la bàn kia càng ngày rõ ràng, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh. Rất hiển nhiên yêu nghiệt kia hẳn là ở ngay gần đó.
Cả trấn Thanh Phong cũng có vài trăm người, mỗi một nhà đều đốt ngọn đèn, nhất định có người ở trong nhà. Nhưng mà chỉ có một khu nhà này lại im lặng đến dị thường, đen ngòm không thấy ánh sáng.
Rất quỷ dị, xem ra yêu nghiệt kia mười phần có tám, chín đều ẩn thân ở trong khu nhà này.
Hai thanh kiếm đen nhánh trên lưng Kỷ Thương Nguyệt bắt đầu di động, chúng phát ra âm thanh "Tranh tranh". Cả người nàng cũng như một thanh kiếm sắp sửa ra khỏi vỏ, nghiêm chỉnh mà chờ đợi.
Trong kho củi có âm thanh người hô hấp, hơn nữa tiếng hít thở cực kì dồn dập!
Kỷ Thương Nguyệt lắc mình một cái, biến thành một đạo hư ảnh màu đen liền đã đứng ở cửa kho củi, hai thanh hắc kiếm trên lưng càng lay động mạnh mẽ hơn.
- Rầm!
Cửa gỗ bị nàng đánh một chưởng nát vụn, song kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ kiếm, phát ra hai đạo kiếm quang giống như điện long. Song kiếm đã nắm trong tay, nhưng mà song kiếm này lại không có đâm ra, lập tức dừng ở giữa không trung.
Kỷ Thương Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người!
Chỉ thấy trong củi đống kia, một nam một nữ đang yêu đương vụng trộm.Nam đã cởi hết trên người, liền đang đè lên trên người thiếu nữ xinh xắn lanh lợi kia. Hắn để lộ ra sống lưng màu vàng, một cái lưng hổ tràn ngập lực lượng.
- Hừ! A...
Nam kia vùi đầu hôn lên cổ, môi của thiếu nữ. Mái tóc rối tung đã hoàn toàn che đậy mặt của cô gái. Hai người giờ phút này đang lúc bốc ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt, hô hấp dồn dập, triền triền miên miên mà lên đỉnh Vu Sơn.
Động tác của bọn họ rất là gấp gáp. Nam vừa hôn mặt của cô gái, một tay cởi bỏ quần áo của nàng đi một nửa, rơi xuống vị trí ngực. Mà tay kia thì giơ lên một cái chân ngọc thon thả của nàng rồi gác trên bả vai, có vẻ rất là chuyên nghiệp.
Thiếu nữ kia cũng là khá phối hợp, không ngừng õng ẹo thân thể mềm mại, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh mơ hồ
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi... A, ô ô!
Mồ hôi hột trên làn da nhỏ xuống, bọn họ đã đầu đầy mồ hôi, đang lúc cảm xúc mãnh liệt thì cửa kho củi bị ầm ầm nghiền nát, một người nữ nhân mặc y phục màu đen phá cửa mà vào.
Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô đang lúc cảm xúc mãnh liệt ở trên đống củi, lập tức đột nhiên ngừng lại!
Phong Phi Vân toàn thân run run một cái, thân thể lại là hướng về phía trước liên tục ưỡn ra. Lúc này mới đột nhiên quay đầu, xoa xoa mồ hôi nóng ròng ròng trên trán, kinh ngạc nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt đột nhiên xông tới, nhưng vẫn dùng thân thể trần trụi đè nặng Quý Tiểu Nô.