- Tù Ngưu thánh tôn có thánh linh dụng cụ, nếu hắn lấy thánh linh dụng cụ ra thì chúng ta đều thành tro.
- Vậy chúng ta tập hợp tất cả cường giả đột ngột tấn công, tạo thành vết thương không thể phục hồi. Miễn Tù Ngưu thánh tôn bị giết thì những người khác không đáng sợ.
Hỗn Côn hoàng tử độc ác nói:
- Chúng ta đã không có đường lui, nếu không liều một phen thì hôm nay sẽ thành vong hồn dưới chân hắn.
Bạch Kỳ Lân trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Sau lưng chúng ta cũng có đại nhân vật chống lưng, dù vị thánh linh của tù ngưu yêu tộc truy cứu không ai sợ ai. Chỉ trách tù ngưu yêu tộc không cho chúng ta đường sống trước, vậy đừng oán chúng ta bất nhân bất nghĩa!
Mặt Bạch Kỳ Lân nở nụ cười, gã bước tới gần, chắp tay, cúi đầu hướng Tù Ngưu thánh tôn.
Bạch Kỳ Lân cười nói:
- Thánh tổ điện hạ, chúng ta cũng bất đắc dĩ. Thật ra chúng ta chờ bên ngoài di tích thái cổ lâu quá không thấy thánh tổ đến nên định vào di tích thái cổ dò đường trước cho thánh tổ, không ngờ bị thánh tổ hiểu lầm.
Tù Ngưu thánh tôn cười khẩy nói:
- Các ngươi cho rằng ta ngu sao? Lão tử một đường truy sát vương giả thế hệ trẻ nhân tộc, một vương giả tù ngưu yêu tộc chết. Còn các ngươi, đã hứa cùng nhau đối phó nhân tộc nhưng bỏ lại lão tử, tự mình vào di tích thái cổ trước tìm cơ duyên, tính toán hay thật.
- Bà nội nó, trước kia lão tử và nhân tộc không có mâu thuẫn, không sợ nhân tộc vào thái cổ thánh tộc đá tù ngưu yêu tộc chúng ta xuống bậc. Ta làm vậy vì cái gì?
Bạch Kỳ Lân đã đến gần Tù Ngưu thánh tôn trong vòng ba bước, đối với cường giả đẳng cấp như bọn họ đừng nói ba bước, xa ba dặm cũng là gần trong gang tấc.
Ầm!
Miệng Bạch Kỳ Lân phun ra thần châm màu trắng mỏng như lông trâu, mau như ánh sao. Vô số tia chớp xuyên qua bay hướng trán Tù Ngưu thánh tôn.
Cùng lúc đó, bàn tay Bạch Kỳ Lân mọc vảy biến thành chân kỳ lân, thánh văn hiện trên bàn chân đạp ngực Tù Ngưu thánh tôn.
Hỗn Côn hoàng tử và mười hai vương giả thế hệ trẻ cùng công kích. Có đánh ra linh khí, có đánh ra thần thông, đều là chiến pháp mạnh nhất. Bọn họ đổ ập vào Tù Ngưu thánh tôn, muốn trọng thương gã trước.
Trán Tù Ngưu thánh tôn hiện thánh ấn hình trăng khuyết đánh bật thần châm màu trắng rơi xuống đất.
- Phệ hồn châm? Giỏi, Bạch Kỳ Lân, ngươi dám dùng phệ hồn châm với lão tử? Hôm nay lão tử phế ngươi!
Phệ hồn châm là một loại ma khí của tử linh yêu tộc, có thể cắn nuốt linh hồn người. Dính phải phệ hồn châm là chết chắc.
Tù Ngưu thánh tôn nổi giận, phát ra tiếng trâu rống, miệng phun tiêu hồn phiến xanh biếc. Thánh linh dụng cụ tỏa sáng rực rỡ, giận dữ quạt hư không. Tất cả linh khí, niết bàn bị hất ngược về.
Mười vương giả thế hệ trẻ yêu tộc bị quạt bay ra xa mấy ngàn vạn dặm, bị thương rất nặng. Đây còn nhờ Tù Ngưu thánh tôn kiềm chết lực lượng, nếu không bọn họ đã hồn phi phách tán.
Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, hai đẳng cấp bán thánh khác đứng vững dưới đất, có báu vật hộ thể nên không bị tiêu hồn phiến quạt bay.
- Minh vương kiếm!
Hỗn Côn hoàng tử lấy ra chiến kiếm cổ xưa đẳng cấp linh khí thập bát phẩm, khí chết chóc bộc phát từ thân kiếm.
- Kỳ lân thánh cốt!
Bạch Kỳ Lân bay lên, triệu hoán cột sống thánh linh của kỳ lân yêu tộc. Xương dài tám trăm dặm, bên trong chứa một tia ý chí thánh linh. Bạch Kỳ Lân vung tay, kỳ lân thánh cốt phát ra tiếng nổ bùm bùm như cây roi xương to lớn.
Hai bán thánh khác đều có cổ chiến khí cường đại, bọn họ cùng công kích Tù Ngưu thánh tôn.
Đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc lùi ra mấy ngàn dặm, hóng xem kịch.
Tây Môn Xuy Tiêu nhìn đại chiến phía xa, cười nói:
- Ô, đồ sộ quá, lại một bán thánh chết.
Thanh Loan thánh nữ, Hỏa Loan công chúa không biết nên nói cái gì, cảm thấy đám vương giả thái cổ thánh yêu tộc quá xúc động. Đã bàn trước cùng nhau đối phó nhân tộc, kết quả đánh người mình thảm liệt. Chớp mắt có mấy vương giả thái cổ thánh yêu tộc đã chết.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vỗ tay reo lên:
- Này Tù Ngưu thánh tôn, cẩn thận bên trái, bên trái! Ui chao, suýt nữa . . . Bạch Kỳ Lân ở trên đầu, phòng thủ, phòng thủ! Bà nội nó, không có mắt sao? Qua ca tức chết!
Phương xa, Phượng Hoàng Thiên Nữ, Tiểu Phượng Hoàng đứng trong tầng mây nhìn đại chiến.
Vẻ mặt Tiểu Phượng Hoàng kỳ lạ, đôi mắt đen láy xoe tròn.
Tiểu Phượng Hoàng nói:
- Tỷ tỷ, đại ma đầu kia thiếu đạo đức thật, hắn làmg như vậy những 7bàn man phủ sẽ bị tổn thất nặng nề.
Phượng Hoàng Thiên Nữ tuyệt đại anh tư, lửa bao bọc người nàng, mắt sáng như sao nhìn vòng chiến hỗn loạn. Loáng thoáng thấy một người mặc ẩn tàm sa la đi giữa các thái cổ thánh yêu tộc. Mỗi lần Tù Ngưu thánh tôn đánh bại một bán thánh là Phong Phi Vân chạy tới ấn ngực bán thánh đó, bán thánh tắt thở.
Phong Phi Vân sử dụng lực lượng tử kiếp, vô ảnh vô hình, dùng kiếp chém đạo.
Những người khác không thấy ẩn tàm ti nhưng Phượng Hoàng Thiên Nhãn có thể.
Phượng Hoàng Thiên Nữ biết đó là Phong Phi Vân, môi hồng hé mở:
- Ngươi không được nói chuyện này cho bất cứ ai.
Tiểu Phượng Hoàng thè lưỡi:
- Đại ma đầu kia rất dữ, ta không dám nói ra, hắn sẽ đá ta.
Rất nhanh, chiến đấu kết thúc.
Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, hai vương giả thế hệ trẻ bán thánh té dưới đất, tắt thở, bị Tù Ngưu thánh tôn giết.
Phong Phi Vân hoàn thành nhiệm vụ bay ra xa cởi xuống ẩn tàm sa la, quay về lẫn trong đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.
Nhiều vương giả thế hệ trẻ chủng tộc nhỏ yếu núp trong bóng tối nhìn phía xa, thấy tận mắt đại chiến thảm khốc. Bọn họ xì xầm bàn tán.
- Tù Ngưu hoàng tử quá hung bạo, giết Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Bại Nguyệt hoàng tử, hai đệ nhất vương giả thái cổ thánh yêu tộc khác.
- Một lần xử lý năm đệ nhất vương giả thái cổ thánh yêu tộc, hắn không sợ bị năm thái cổ thánh yêu tộc trừng phạt sao? thật dữ dằn.
- Thảm quá thảm, chỉ có Tù Ngưu thánh tôn mới cuồng như thế. Thập Tam thái tử long tộc cũng không dám tùy tiện giết đám người này.
- Ai kêu sau lưng người ta có gia gia đẳng cấp thánh linh? Đây là vốn liếng để người ta ngông.
Tù Ngưu hoàng tử đứng dưới đất nhìn chiến thi bán thánh nằm la liệt. Đất nhuộm máu bán thánh mọc ra thánh hao đỏ, đất đai ma hóa, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Tù Ngưu hoàng tử sững sờ.
Ta . . . Đã làm gì vậy? Cùng một lúc giết năm đệ nhất vương giả thái cổ thánh yêu tộc, còn ở trước mặt nhiều người, gây họa lớn rồi. Đám đệ nhất vương giả yếu quá. Bình tĩnh, phải vững vàng!
Tù Ngưu hoàng tử cố gắng giữ bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ đều đáng chết. Đi, chúng ta đi di tích thái cổ luận đạo.
Tù Ngưu hoàng tử cùng tám vương giả thế hệ trẻ bay lên cây cầu gãy, vào trong di tích thái cổ. Giờ nỗi lòng Tù Ngưu thánh tôn rối loạn, không tầm tình đối phó đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.
Còn xác năm vương giả Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử thì không ai hỏi thăm, không ai nhặt cổ chiến khí cường đại rơi rớt.