Phong Phi Vân ngồi xếp bằng bên vách đá, chịu lực lượng khổng lồ vô biên. Phong Phi Vân vội vận dụng pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh mới miễn cưỡng ngăn cản áp lực này được.
Ánh mắt Thủ Hoàng thánh tổ khiếp người nhìn quét qua, chúng sinh quỳ.
- Phong Phi Vân, ngươi và mộ phủ có duyên, bản thánh tổ muốn chiêu ngươi tham gia mộ phủ, ngươi có đồng ý không?
Mao Ô Quy đứng trước cửa thần điện như rùa chiêu tài to lớn, gục gặc đầu.
Mao Ô Quy truyền âm:
- Đây là kỳ ngộ lớn lao, người ta cầu còn không được.
Phong Phi Vân biết mộ phủ cường đại, nhìn tu vi của Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ là biết. Nhưng tham gia mộ phủ nghĩa là phải quỳ hành lễ, Phong Phi Vân không thích như thế.
Phong Phi Vân nói:
- Vãn bối trời sinh lười biếng, không muốn tham gia vào bất cứ thế lực nào. Thủ Hoàng tiền bối dày yêu, tương lai nếu mộ phủ có chỗ nào cần vãn bối thì vãn bối nhất định sẽ giúp một tay, tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Ầm!
Thủ Hoàng thánh tổ bùng nổ khí thế, một bàn tay đè xuống Phong Phi Vân.
Thủ Hoàng thánh tổ ít khi xem trọng ai, nếu đã vừa mắt mà người này không theo nàng sử dụng vậy nàng sẽ giết.
Bùm!
Tuyết Anh thánh tổ ra tay đánh nát chưởng ấn của Thủ Hoàng thánh tổ, vội khuyên:
- Phong Phi Vân, ngươi có biết làm trái ý chỉ của thánh linh là kết cuộc gì không?
Đối với thánh linh thì chúng sinh là con kiến.
Phong Phi Vân trả lời:
- Chết.
Tuyết Anh thánh tổ lại hỏi:
- Vậy ngươi biết thánh linh làm trái tỷ tỷ của ta có kết cuộc gì không?
Phong Phi Vân khựng lại.
Tuyết Anh thánh tổ nói tiếp:
- Cũng chết. Ngươi nên biết tham gia mộ phủ chỉ có lợi cho ngươi, không hại gì. Hơn nữa ngươi được dương thần thánh thai, bước vào thánh linh cảnh là chuyện sớm hay muộn. Tương lai có lẽ ngươi sẽ là chủ mộ phủ, vậy tại sao ngươi từ chối?
Phong Phi Vân hỏi:
- Tham gia mộ phủ rồi ta còn tự do không?
Tuyết Anh thánh tổ trả lời:
- Đương nhiên không, mộ phủ có quy tắc của mình.
Phong Phi Vân nói:
- Vãn bối cảm thấy bây giờ rất tốt, vãn bối không cần quy định trói buộc.
Thủ Hoàng thánh tổ hừ mạnh, thanh âm như sấm sét:
- Tự cho là đúng.
Thủ Hoàng thánh tổ nói xong phất tay áo biến mất trong hư không, không xuống tay với Phong Phi Vân, làm hắn khá ngạc nhiên.
Tuyết Anh thánh tổ lắc đầu khẽ thở dài:
- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi thành kiến với tỷ tỷ, cảm thấy tỷ tỷ quá bá đạo. Nhưng tỷ tỷ ép ngươi tham gia mộ phủ là vì muốn cứu mạng ngươi, tỷ tỷ ra tay với ngươi vì biết ta chắc chắn sẽ cứu.
- Nay tỷ tỷ không muốn ép ngươi nghĩa là tỷ tỷ rất tức giận, tỷ tỷ không quan tâm sự chết sống của ngươi nữa. Ta chỉ nói đến đây thôi, háy bảo trọng.
Tuyết Anh thánh tổ cũng đi, mang theo Mao Ô Quy, Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong đêm, hơi hiểu ra, nhếch môi cười:
- Đa tạ ý tốt của hai vị thánh tổ. Tương lai nếu có cơ hội chắc chắn sẽ tự mình đi mộ phủ bái phỏng.
Phong Phi Vân đã hiểu ý Tuyết Anh thánh tổ.
Phong Phi Vân nhờ thánh hồn Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh giương cung bắn thánh linh, khí thế áp thánh tổ, đắc tội nhiều chí tôn trong thiên địa. Bây giờ thánh hồn Thủ Hoàng, Tuyết Anh rời khỏi người Phong Phi Vân, hắn lại trở về là bán thánh Vũ Hóa đệ bát trọng. Người bình thường cho rằng tu vi của Phong Phi Vân cao không thể với tới, nhưng trước những chí tôn thiên địa thì hắn chỉ là một con kiến.
Thủ Hoàng thánh tổ nhìn thấu điều này nên ép Phong Phi Vân tham gia mộ phủ, muốn bảo vệ hắn nhưng bị từ chối. Thủ Hoàng thánh tổ tức giận rời đi, mặc kệ Phong Phi Vân chết sống.
Con người Thủ Hoàng thánh tổ là như thế, dù muốn giúp tiểu bối cũng thể hiện rất mạnh mẽ. Phong Phi Vân cảm thấy hai vị thánh tổ không độc ác vô tình như mọi người đã tưởng tượng.
Nhưng đúng là Phong Phi Vân đắc tội khá nhiều sinh linh khủng bố, giờ ở trong Hỗn Độn thiên thành có lẽ không ai tấn công hắn, chờ ra Hỗn Độn thiên thành thì tàn đời.
Phong Phi Vân ở trong Oa Hậu miếu tìm Đông Phương Kính Nguyệt, nhưng tiểu ni cô bảo hai năm trước nàng đã đi, không rõ đi đầu.
- Sắp tới Hỗn Độn thiên thành sẽ là gió nổi mây phun, không biết những chí tôn này có nghiên cứu được kết quả gì trên diệt thế thần bia không?
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ngộ đạo trên luyện thạch đài. Ngày thứ năm một mỹ nữ tuyệt trần đến Oa Hậu miếu, lưng cõng cổ kiếm tựa làn gió thổi qua. Mỹ nữ đứng sau lưng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân mở mắt ra, đôi mắt sáng trong cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:
- Chúc mừng cái gì?
Da Hiên Viên Nhất Nhất trong suốt, trắng như tuyết, tóc tơ như tranh. Khăn mỏng màu trắng che mặt Hiên Viên Nhất Nhất, tăng thêm vẻ đẹp mông lung.
Phong Phi Vân nói:
- Tiếng chúc mừng thứ nhất là chúc mừng thánh nữ điện hạ bước vào bán thánh cảnh. Tiếng chúc mừng thứ hai là chúc mừng thánh nữ điện hạ tìm về tổ binh của Đế gia, Hiên Viên Kiếm.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Vậy ngươi còn kém tiếng chúc mừng thứ ba.
Phong Phi Vân mở miệng nói:
- A?
Hiên Viên Nhất Nhất tiếp tục bảo:
- Thánh thần đã đồng ý hôn sự của chúng ta, đây là hôn sự do thánh thần quyết định.
Lần này Phong Phi Vân không chúc mừng nổi.
Tai tiếng của Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất vốn là Tây Môn Xuy Tiêu nói bậy bạ, gì mà Thủy Nguyệt thánh thần xem thường thân phận bán yêu của Phong Phi Vân, gì mà Thủy Nguyệt thánh thần không đồng ý hôn nhân. Mấy việc đó toàn do Tây Môn Xuy Tiêu bịa đặt.
Nhưng bây giờ Thủy Nguyệt thánh thần đồng ý, không, đúng hơn là pháp chỉ và ý chí của thánh linh.
Thủy Nguyệt Đình muốn làm gì?
Phong Phi Vân đột nhiên phát hiện chính mình hoàn toàn nhìn không thấu Thủy Nguyệt Đình.
Mặt Phong Phi Vân cứng ngắc muốn mếu:
- Đùa sao?
Đôi mắt Hiên Viên Nhất Nhất tĩnh lặng như nước, tóc như suối, khuôn mặt trắng nõn.
Hiên Viên Nhất Nhất lạnh nhạt nói:
- Đi theo ta, thánh thần chờ ngươi trong phủ thành chủ Hỗn Độn thiên thành.
Phong Phi Vân có thể chọn không đi, nhưng hắn vẫn không tin Thủy Nguyệt Đình làm chuyện này. Thế là Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất đi phủ thành chủ, hắn rất muốn biết lý do Thủy Nguyệt Đình ra chỉ lệnh này.
Thủy Nguyệt Đình có thân phận gì? Nàng làm sao rảnh quan tâm hôn nhân của Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất?
Nhìn tới nhìn lui thật không bình thường.
Địa vị của Thủy Nguyệt Đình trong nhân tộc tựa như hoàng đế, nói chính xác là cao hơn hoàng đế.
Hoàng đế chỉ hôn ai dám không theo?
Đây là ý chí của thánh linh, kẻ phản đối chỉ có con đường chết.
Phong Phi Vân dám làm trái ý Thủ Hoàng thánh tổ không tham gia mộ phủ vì lúc hỏi chuyện nàng dùng từ:
- Ngươi có đồng ý tham gia mộ phủ không?
Thủ Hoàng thánh tổ cho Phong Phi Vân đường lựa chọn, cũng để đường lui cho mình.
Phong Phi Vân có thể trả lời là không muốn.
Làm như vậy tuy khiến Thủ Hoàng thánh tổ tức giận nhưng Phong Phi Vân trả lời đã cho nàng mặt mũi, không ảnh hưởng uy nghiêm chí cao vô thượng của một vị bản quân.
Nay Thủy Nguyệt Đình ban pháp chỉ, ban hôn Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất thành thân. Điều này thì khác hẳn.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng bên vách đá, chịu lực lượng khổng lồ vô biên. Phong Phi Vân vội vận dụng pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh mới miễn cưỡng ngăn cản áp lực này được.
Ánh mắt Thủ Hoàng thánh tổ khiếp người nhìn quét qua, chúng sinh quỳ.
- Phong Phi Vân, ngươi và mộ phủ có duyên, bản thánh tổ muốn chiêu ngươi tham gia mộ phủ, ngươi có đồng ý không?
Mao Ô Quy đứng trước cửa thần điện như rùa chiêu tài to lớn, gục gặc đầu.
Mao Ô Quy truyền âm:
- Đây là kỳ ngộ lớn lao, người ta cầu còn không được.
Phong Phi Vân biết mộ phủ cường đại, nhìn tu vi của Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ là biết. Nhưng tham gia mộ phủ nghĩa là phải quỳ hành lễ, Phong Phi Vân không thích như thế.
Phong Phi Vân nói:
- Vãn bối trời sinh lười biếng, không muốn tham gia vào bất cứ thế lực nào. Thủ Hoàng tiền bối dày yêu, tương lai nếu mộ phủ có chỗ nào cần vãn bối thì vãn bối nhất định sẽ giúp một tay, tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Ầm!
Thủ Hoàng thánh tổ bùng nổ khí thế, một bàn tay đè xuống Phong Phi Vân.
Thủ Hoàng thánh tổ ít khi xem trọng ai, nếu đã vừa mắt mà người này không theo nàng sử dụng vậy nàng sẽ giết.
Bùm!
Tuyết Anh thánh tổ ra tay đánh nát chưởng ấn của Thủ Hoàng thánh tổ, vội khuyên:
- Phong Phi Vân, ngươi có biết làm trái ý chỉ của thánh linh là kết cuộc gì không?
Đối với thánh linh thì chúng sinh là con kiến.
Phong Phi Vân trả lời:
- Chết.
Tuyết Anh thánh tổ lại hỏi:
- Vậy ngươi biết thánh linh làm trái tỷ tỷ của ta có kết cuộc gì không?
Phong Phi Vân khựng lại.
Tuyết Anh thánh tổ nói tiếp:
- Cũng chết. Ngươi nên biết tham gia mộ phủ chỉ có lợi cho ngươi, không hại gì. Hơn nữa ngươi được dương thần thánh thai, bước vào thánh linh cảnh là chuyện sớm hay muộn. Tương lai có lẽ ngươi sẽ là chủ mộ phủ, vậy tại sao ngươi từ chối?
Phong Phi Vân hỏi:
- Tham gia mộ phủ rồi ta còn tự do không?
Tuyết Anh thánh tổ trả lời:
- Đương nhiên không, mộ phủ có quy tắc của mình.
Phong Phi Vân nói:
- Vãn bối cảm thấy bây giờ rất tốt, vãn bối không cần quy định trói buộc.
Thủ Hoàng thánh tổ hừ mạnh, thanh âm như sấm sét:
- Tự cho là đúng.
Thủ Hoàng thánh tổ nói xong phất tay áo biến mất trong hư không, không xuống tay với Phong Phi Vân, làm hắn khá ngạc nhiên.
Tuyết Anh thánh tổ lắc đầu khẽ thở dài:
- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi thành kiến với tỷ tỷ, cảm thấy tỷ tỷ quá bá đạo. Nhưng tỷ tỷ ép ngươi tham gia mộ phủ là vì muốn cứu mạng ngươi, tỷ tỷ ra tay với ngươi vì biết ta chắc chắn sẽ cứu.
- Nay tỷ tỷ không muốn ép ngươi nghĩa là tỷ tỷ rất tức giận, tỷ tỷ không quan tâm sự chết sống của ngươi nữa. Ta chỉ nói đến đây thôi, háy bảo trọng.
Tuyết Anh thánh tổ cũng đi, mang theo Mao Ô Quy, Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong đêm, hơi hiểu ra, nhếch môi cười:
- Đa tạ ý tốt của hai vị thánh tổ. Tương lai nếu có cơ hội chắc chắn sẽ tự mình đi mộ phủ bái phỏng.
Phong Phi Vân đã hiểu ý Tuyết Anh thánh tổ.
Phong Phi Vân nhờ thánh hồn Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh giương cung bắn thánh linh, khí thế áp thánh tổ, đắc tội nhiều chí tôn trong thiên địa. Bây giờ thánh hồn Thủ Hoàng, Tuyết Anh rời khỏi người Phong Phi Vân, hắn lại trở về là bán thánh Vũ Hóa đệ bát trọng. Người bình thường cho rằng tu vi của Phong Phi Vân cao không thể với tới, nhưng trước những chí tôn thiên địa thì hắn chỉ là một con kiến.
Thủ Hoàng thánh tổ nhìn thấu điều này nên ép Phong Phi Vân tham gia mộ phủ, muốn bảo vệ hắn nhưng bị từ chối. Thủ Hoàng thánh tổ tức giận rời đi, mặc kệ Phong Phi Vân chết sống.
Con người Thủ Hoàng thánh tổ là như thế, dù muốn giúp tiểu bối cũng thể hiện rất mạnh mẽ. Phong Phi Vân cảm thấy hai vị thánh tổ không độc ác vô tình như mọi người đã tưởng tượng.
Nhưng đúng là Phong Phi Vân đắc tội khá nhiều sinh linh khủng bố, giờ ở trong Hỗn Độn thiên thành có lẽ không ai tấn công hắn, chờ ra Hỗn Độn thiên thành thì tàn đời.
Phong Phi Vân ở trong Oa Hậu miếu tìm Đông Phương Kính Nguyệt, nhưng tiểu ni cô bảo hai năm trước nàng đã đi, không rõ đi đầu.
- Sắp tới Hỗn Độn thiên thành sẽ là gió nổi mây phun, không biết những chí tôn này có nghiên cứu được kết quả gì trên diệt thế thần bia không?
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ngộ đạo trên luyện thạch đài. Ngày thứ năm một mỹ nữ tuyệt trần đến Oa Hậu miếu, lưng cõng cổ kiếm tựa làn gió thổi qua. Mỹ nữ đứng sau lưng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân mở mắt ra, đôi mắt sáng trong cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:
- Chúc mừng cái gì?
Da Hiên Viên Nhất Nhất trong suốt, trắng như tuyết, tóc tơ như tranh. Khăn mỏng màu trắng che mặt Hiên Viên Nhất Nhất, tăng thêm vẻ đẹp mông lung.
Phong Phi Vân nói:
- Tiếng chúc mừng thứ nhất là chúc mừng thánh nữ điện hạ bước vào bán thánh cảnh. Tiếng chúc mừng thứ hai là chúc mừng thánh nữ điện hạ tìm về tổ binh của Đế gia, Hiên Viên Kiếm.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Vậy ngươi còn kém tiếng chúc mừng thứ ba.
Phong Phi Vân mở miệng nói:
- A?
Hiên Viên Nhất Nhất tiếp tục bảo:
- Thánh thần đã đồng ý hôn sự của chúng ta, đây là hôn sự do thánh thần quyết định.
Lần này Phong Phi Vân không chúc mừng nổi.
Tai tiếng của Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất vốn là Tây Môn Xuy Tiêu nói bậy bạ, gì mà Thủy Nguyệt thánh thần xem thường thân phận bán yêu của Phong Phi Vân, gì mà Thủy Nguyệt thánh thần không đồng ý hôn nhân. Mấy việc đó toàn do Tây Môn Xuy Tiêu bịa đặt.
Nhưng bây giờ Thủy Nguyệt thánh thần đồng ý, không, đúng hơn là pháp chỉ và ý chí của thánh linh.
Thủy Nguyệt Đình muốn làm gì?
Phong Phi Vân đột nhiên phát hiện chính mình hoàn toàn nhìn không thấu Thủy Nguyệt Đình.
Mặt Phong Phi Vân cứng ngắc muốn mếu:
- Đùa sao?
Đôi mắt Hiên Viên Nhất Nhất tĩnh lặng như nước, tóc như suối, khuôn mặt trắng nõn.
Hiên Viên Nhất Nhất lạnh nhạt nói:
- Đi theo ta, thánh thần chờ ngươi trong phủ thành chủ Hỗn Độn thiên thành.
Phong Phi Vân có thể chọn không đi, nhưng hắn vẫn không tin Thủy Nguyệt Đình làm chuyện này. Thế là Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất đi phủ thành chủ, hắn rất muốn biết lý do Thủy Nguyệt Đình ra chỉ lệnh này.
Thủy Nguyệt Đình có thân phận gì? Nàng làm sao rảnh quan tâm hôn nhân của Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất?
Nhìn tới nhìn lui thật không bình thường.
Địa vị của Thủy Nguyệt Đình trong nhân tộc tựa như hoàng đế, nói chính xác là cao hơn hoàng đế.
Hoàng đế chỉ hôn ai dám không theo?
Đây là ý chí của thánh linh, kẻ phản đối chỉ có con đường chết.
Phong Phi Vân dám làm trái ý Thủ Hoàng thánh tổ không tham gia mộ phủ vì lúc hỏi chuyện nàng dùng từ:
- Ngươi có đồng ý tham gia mộ phủ không?
Thủ Hoàng thánh tổ cho Phong Phi Vân đường lựa chọn, cũng để đường lui cho mình.
Phong Phi Vân có thể trả lời là không muốn.
Làm như vậy tuy khiến Thủ Hoàng thánh tổ tức giận nhưng Phong Phi Vân trả lời đã cho nàng mặt mũi, không ảnh hưởng uy nghiêm chí cao vô thượng của một vị bản quân.
Nay Thủy Nguyệt Đình ban pháp chỉ, ban hôn Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất thành thân. Điều này thì khác hẳn.