- Nhi tử của Hải thần định thi triển đại thần thông lục địa chìm lại nổi lên mặt biển?
Tác Phỉ lo Nam Thiệm bộ châu dâng lên từ đáy biển sẽ ảnh hưởng giao nhân tộc sinh tồn nên rất căng thẳng.
Phong Phi Vân gãi mũi, khẽ thở dài:
- Đây đều là pháp chỉ của Hải thần.
Tác Phỉ thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra là vậy. Nếu đó là ý chí của Hải thần đại nhân thì đương nhiên có ẩn ý trong đó, chúng ta không thể ước đoán, chắc sẽ không ảnh hưởng giao nhân tộc sinh tồn.
Tác Phỉ tiếp tục bảo:
- Ta muốn mời nhi tử của Hải thần đi giao nhân tộc làm khách, các vị tế sư lão tổ cũng rất muốn gặp nhi tử của Hải thần.
Phong Phi Vân cũng muốn đến gặp các lão tổ tông giao nhân tộc, tìm hiểu chuyện liên quan Nam Thiệm bộ châu. Có lẽ từ miệng chúng nó Phong Phi Vân sẽ biết một số bí ẩn người ngoài không biết.
Đây là một lục địa thái cổ chìm, nói không có di tích linh khí ai tin?
Chờ Mao Ô Quy, Mao Thành Thật quay về, đám người Phong Phi Vân xuống đáy biển, đi tổ địa giao nhân tộc.
Tác Phỉ biến sắc mặt nói:
- Mùi máu quá nồng. Nguy rồi, có biến cố lớn.
Trong lòng Tác Phỉ sinh ra khủng hoảng.
Khu vực biển này bị máu nhuộm đỏ, khắp nơi là xác giao nhân tộc. Trong nước biển tràn ngập hơi thở oán sát đậm đặc.
Ánh mắt Tác Phỉ tức giận trừng Mao Ô Quy.
Mao Ô Quy vô tội nói:
- Nhìn ta làm chi? Ta không phải kẻ thích giết người vô tội, mới rồi còn sống tốt.
Phong Phi Vân nhíu chặt mày:
- Không phải lực lượng di châu hỗn nguyên đại thế giới, là diệt thế giả vực ngoại, bọn họ đã đến.
Người Tác Phỉ run rẩy:
- Sao nhi tử của Hải thần biết?
Tác Phỉ nghe mấy chữ diệt thế giả vực ngoại thì rất sợ.
Hai nắm tay Phong Phi Vân siết chặt, mắt bắn ra tia lửa, có hai con phượng hoàng đốt cháy trong con ngươi:
- Không phải chân lý của di châu hỗn nguyên đại thế giới, quy tắc khác nhau.
Tác Phỉ không nghe hiểu Phong Phi Vân đang nói gì nhưng Mao Ô Quy thì biết, vì nó biết hắn tu luyện đạo chân lý.
Mỗi hỗn nguyên đại thế giới đều có quy tắc chân lý độc lập.
Nói cách khác trong hỗn nguyên đại thế giới trong hỗn nguyên đại thế giới này tồn tại chân lý chưa chắc sẽ có trong hỗn nguyên đại thế giới khác.
Táo là một tiểu thế giới, chuối cũng là tiểu thế giới.
Trong chuối có hột, đây là chân lý.
Trong chuối có hột thì . . . Không phải chân lý.
Hiện giờ Phong Phi Vân cảm giác di châu hỗn nguyên đại thế giới có xen lẫn quy tắc chân lý của hỗn nguyên đại thế giới khác nên suy đoán diệt thế giả vực ngoại đến xâm nhập.
Tâm tình mỗi người trở nên nặng nề, bay ra khỏi mặt nước, ngước đầu nhìn trời. Trên bầu trời mây đen dày đặc, đen như mực, sấm chớp gió giật. Các cái bóng xuyên toa bên trong.
Đi sâu vào khu vực biển, cả nước biển sôi sục nổi bong bóng, nhiệt độ rất cao. Nước biển hóa thành hơi nước trắng xoá, như sương bao phủ thiên địa.
Có lửa hiện ra trong nước biển, các đốm lửa trôi nổi, một đảo biển bị hòa tan thành dung nham đỏ thẫm.
Mao Ô Quy giật mình kêu lên:
- Có người đang đốt trời nấu biển, đây là một trong những cảnh tượng diệt thế, từng xuất hiện trên diệt thế thần bia.
- Diệt thế giả vực ngoại đến!
- Cứu mạng!
- Con của ta! Hu hu, ác quỷ, liều mạng với các ngươi!
Khắp nơi là tiếng gào khóc thảm thiết của giao nhân tộc. Nhiều giao nhân bình thường bị nấu chín, thịt sưng lên, xác nổi lên mặt biển. Khu vực biển mấy ngàn vạn dặm toàn là xác chết trôi, cảnh tượng làm người ta rợn tóc gáy, vô cùng thê thảm, thiên địa bi thương.
Các tiếng gào thét vang lên, đan xen thành khúc ai ca.
Một lão nhân tu vi bán thánh cảnh vọt lên từ nước biển, lão đã bị thương rất nặng, ngực bị xuyên thủng, toàn thân đẫm máu.
Lão nhân hét lên:
- Diệt thế giả vực ngoại đến, Tác Phỉ hãy trốn đi, đi Tiểu Linh tiên giới!
Lão nhân cầm pháp trượng thủy tinh giộng mạnh phía dưới, tia chớp bắn ra từ pháp trượng làm mặt biển bao phủ một tầng sấm sét. Trăm vạn tia chớp đì đùng.
Bùm!
Một móng vuốt to lớn từ đáy biển vươn ra, dài mấy trăm dặm. Móng vuốt xé nát lôi điện công kích, bắt chặt lão nhân.
Trong nước biển vọng lên tiếng cười lạnh lùng nói:
- Bán thánh bình thường cũng dám đối địch với bổn tọa? Tu sĩ di châu hỗn nguyên đại thế giới ngốc không tả nổi.
Cơ thể lão nhân bị bóp vặn vẹo, rách toạc, máu chảy ròng ròng, giọt máu cháy lửa.
- Tác . . . Tác Phỉ, mau . . . Mau trốn . . .
- Gia gia!
Tác Phỉ Hải Đế Sư thấy cảnh này lòng căm hờn, người run bần bật. Tác Phỉ Hải Đế Sư định tấn công nhưng bị Phong Phi Vân kiềm chặt.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng không phải đối thủ của hắn. Lão Mao, đi chém nó!
Mao Ô Quy sớm nôn nóng hăm hở, nó như đạn pháo bắn ra, móng vuốt chém một luồng thần nhẫn chặt đứt bbàn tay khổng lồ, cứu lão nhân.
- Hì hì, diệt thế giả vực ngoại đúng không? Rất oai đúng không? Rồi rồi, lão Mao sẽ đánh ngươi 'vẹo' luôn!
Mao Ô Quy đánh ra thần thông như thiên địa thần kiếm, tách nước biển ra, sóng nước cuồn cuộn dạt sang hai bên. Giữa biển có đoàn thần vụ lơ lửng, một lão nhân đứng ngay chính giữa.
- Ha ha ha, thánh linh ti tiện, ở trước mặt Long Sơ tôn giả này ngươi dám vênh váo?
Long Sơ tôn giả cười âm trầm, khu vực biển trăm vạn dặm bị âm khí bao phủ, trong âm khí trôi nổi các đốm lửa, có khoảng hàng ức ngọn lửa. Mỗi đốm lửa có lực lượng đốt cháy cả khu rừng. Hai loại lực lượng di chuyển trong người lão nhân, tu vi cao thâm khó dò.
- Long thúc? Bố khỉ, dám chơi trên đầu cha Quy gia?
Mao Ô Quy huơ nắm đám đập xuống đầu Long Sơ tôn giả.
Long Sơ tôn giả cười nhạt, hai tay vẽ âm dương đồ. Nhưng Long Sơ tôn giả chưa vẽ xong âm dương đồ thì đầu đã bị Mao Ô Quy đập trúng, thủng một lỗ đỏ. Long Sơ tôn giả văng ra ngoài.
Đầu Long Sơ tôn giả sắp bị đập nát, trước mắt tối đen.
Long Sơ tôn giả khó khăn ổn định thân thể, giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy? Ta là cảnh giới đỉnh Vũ Hóa đệ bát trọng, không thể nào bị ngươi một chiêu đánh bại!
Mao Ô Quy vênh váo nói:
- Ha ha ha, thì ra diệt thế giả vực ngoại rác rưởi như thế. Nếu không phải Quy gia muốn đánh ngươi thêm mấy lần thì vừa rồi đã cho ngươi hình thần đều diệt!
Phong Phi Vân nói:
- Tốc chiến tốc thắng, ta cảm giác cường giả không thuộc về thế giới càng lúc càng nhiều.
Biểu tình Mao Ô Quy nghiêm túc, đằng đằng sát khí, miệng phun đoàn lửa. Đây là huyền Vũ chân hỏa, lửa đốt Long Sơ tôn giả thành tro.
Mao Ô Quy nói:
- Diệt thế giả vực ngoại thật sự quy mô lớn kéo đến.
Đây là một vấn đề rất trầm trọng.
Phong Phi Vân gật rồi lại lắc đầu, nói:
- Có lẽ, thánh linh các tộc đi Tiểu Linh tiên giới, bây giờ di châu hỗn nguyên đại thế giới không có thánh linh. Chỉ một thánh linh vực ngoại giáng lâm cũng đã là sự đả kích hủy diệt cho di châu hỗn nguyên đại thế giới.
Tác Phỉ và gia gia của mình quỳ trước mặt Phong Phi Vân:
- Nhi tử của Hải thần, cầu xin người mau đi lục địa thái cổ. Những chí cường vực ngoại đã đến đó, nếu chúng phá vỡ phong ấn Hải thần thâm uyên cổ tỉnh thả Thâm uyên Ma Quân ra, không ai địch lại nổi Thâm uyên Ma Quân. Khi ấy toàn thiên địa sẽ tòa đại kiếp nạn.