Phong Đại Ngưu bịt mặt vẫn dựa vào cây thương to bằng bàn tay thân cây, nhìn chăm chú Tử Tướng càng ngày càng gần kia, vui vẻ hỏi không sợ sệt:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm chi?
- Cạc cạc, ngươi thử nói ta muốn làm chuyện gì?
Tử Tướng nở nụ cười, trên người trào ra sương đen vô tận, biến ảo thành hình thái một cây Thương Long, rất dọa người.
- Trong địa giới Hoàng Phong Lĩnh chúng ta lại đi cướp đoạt kiếm chác, đây là hành vi không đạo đức, không chuyên nghiệp a!
Phong Đại Ngưu này hiển nhiên là bị hắc vụ trên người Tử Tướng làm cho kinh sợ, giọng điệu nói chuyện đều trở nên mềm nhũn, bắt đầu nói về vấn đề tác phong sinh hoạt,đạo đức và hành vi nghề nghiệp.
Tử Tướng sao lại dong dài cùng hắn như vậy, đại đao đen sì nặng ngàn cân giương lên, tựa như một con Hắc Long ngẩng đầu, làm xuất hiện ra một bóng đen thật lớn.
- Răng rắc!
Âm thanh một tiếng áo giáp vỡ vụn.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
- Ôi!
Một tiếng kêu rên!
Vị Tử Tướng này trực tiếp bay ngược trở về, áo giáp ngực màu đen bị người ta nện một quyền vỡ ra. Xương sườn đều gãy ba chiếc, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Hắn đột nhiên đập thẳng vào trên vách đá, nện vỡ những tảng đã lớn, sau đó mềm nhũn ngã ở trên mặt đất, quỳ một gối xuống, không ngừng ho ra máu.
Xoẹt xoẹt!
Thanh đại đao nặng ngàn cân xoay tròn hai vòng trên không trung, sau đó rơi xuống, nằm sáng choang ở trên mặt đất.
- Cướp đoạt miếng cơm trên địa giới Hoàng Phong Lĩnh chúng ta, đây là không đạo đức! Muội cũng đều là Hoàng Phong đạo tặc chúng ta, làm người nên phúc hậu a!
Phong Đại Ngưu kêu lên một tiếng những lời thành khẩn rồi thu quyền trở về, trên nắm tay vẫn còn nhỏ máu. Hắn chùi chùi tay vào bộ trang phục làm cho đầy người đều dính vết máu.
Không ngờ Hoàng Phong đạo tặc lại cường đại như thế, vẻn vẹn chỉ là một kẻ đầu lĩnh tuần đường mà đã có thể một quyền đánh bại một vị Tử Tướng, ngay cả áo giáp trên người đều bị đánh nát vụn.
Kỷ Thương Nguyệt đương nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng Phong Đại Ngưu, hai thanh Thiết Kiếm màu đen trên lưng lóe ra hào quang chớp động.
Quý Tiểu Nô bị giam trong lồng sắt cũng bị rung động. Mặc dù nàng đã nghe nói qua Hoàng Phong đạo tặc lợi hại, nhưng mà lại cũng không đích thực coi nó trở thành một sự việc đáng để ý. Thế rồi hôm nay khi chứng kiến thì đã hoàn toàn đảo lộn sự tưởng tượng của nàng. Quá cường đại, có lẽ có thể đánh một trận cùng Kỷ Thương Nguyệt.
Nhưng mà cũng có người không cho là như vậy. Dù sao chỉ là một đám đạo tặc, cho dù cường đại tới đâu thì có thể lợi hại tới mức nào. Hiển nhiên bởi vì là một vị Tử Tướng vừa rồi kia đã khinh địch, cho nên mới bị hắn có cơ hội lợi dụng để một quyền đánh bại.
Nếu như chiến đấu đích thực, một kẻ đạo tặc khẳng định không phải là đối thủ của Tử Tướng.
Hai tên Tử Tướng còn lại và Kỷ Thương Nguyệt đều chậm rãi xông tới, hình thành vòng vây nửa vòng tròn, chiến khí trên người vận chuyển, ánh mắt thận trọng. Không muốn lại rập khuôn theo vị Tử Tướng mới vừa rồi kia.
- Các ngươi... đây là các ngươi muốn làm chi! Nhiều người ức hiếp một người sao?
Phong Đại Ngưu có hơi lui về phía sau hai bộ, bỗng nhiên đứng lại mà nói:
- Hoàng Phong Lĩnh đạo tặc chúng ta có ba nghìn, mọi người đều là hảo hán đương thời. Nếu như các ngươi muốn so tài với nhiều người, vậy sẽ liền tiếp đón đến cùng.
Phong Đại Ngưu đứng ở bên cạnh một thân cây to bằng miệng bát kia. Thân cây này chính là hắn khiêng tới, đương nhiên có chỗ trọng dụng.
Từ trên ngón tay của hắn tràn ra một đạo linh khí, linh khí bị dẫn lửa biến thành một đám Muội Nguyên Hỏa. Hắn châm vào trên thân cây, thân cây lập tức bắt đầu bùng cháy lách ta lách tách.
"Một chi mũi tên xuyên mây, ngàn vạn quân mã gặp nhau!"
Vèo!
Thân cây to bằng miệng bát này mang theo Hỏa Diễm, biến thành một con thoi lửa bay thẳng hướng lên trời cao. Nó cắt qua cảnh đêm trong ánh bình minh, xông vào tầng mây.
Hoàng Phong đạo tặc này phát tín hiệu, đây là đang thông tri cho đội của hắn?
Hai vị Tử Tướng hai mặt nhìn nhau, đương nhiên ngừng bước chân lại mà nhìn về hướng xa xa. Nhưng mà lại căn bản là không hề thấy có "Ngàn vạn quân mã" xuất hiện, ngược lại có một đàn quạ đen bị kinh động bay lên từ trong bụi cỏ.
- Ha ha! Phô trương thanh thế!
Kỷ Thương Nguyệt lạnh giọng cười một tiếng:
- Nếu như ngươi thật sự là Hoàng Phong đạo tặc thì đó mới là chuyện kỳ lạ. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai mà phải giả thần giả quỷ, hãy gỡ miếng vải đen trên mặt ra cho ta.
Kỷ Thương Nguyệt tâm trí siêu nhân, đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Phong Đại Ngưu xuất hiện giữa đường này.
- Các ngươi... Các ngươi đừng nóng vội, người của ta nhanh chóng sẽ tới.
Phong Đại Ngưu đương nhiên không có khả năng gỡ miếng vải đen trên mặt xuống. Nếu như để bại lộ gương mặt này, vậy thì chẳng khác nào là chọc tới cả Kỷ gia, sẽ bị cao thủ Kỷ gia đuổi giết. Chuyện mà chỉ có loại ngốc nghếch mới làm, đương nhiên là hắn sẽ không làm.
Hắn đương nhiên cũng không phải đích thật là Hoàng Phong đạo tặc. Kỷ Thương Nguyệt nói đúng, hắn đang phô trương thanh thế, chỉ tiếc bị người khác đoán được.
- Hừ, ta tới lấy tính mệnh của ngươi.
Một vị Tử Tướng nhảy ra. Có bài học một vị Tử Tướng vừa rồi, lần này hắn cẩn thận hơn không ít, linh khí trên người hoàn toàn tuôn ra đã biến thành sương mù màu đen, bao bọc kín áo giáp trên người.
Mặc dù người mặc bộ áo giáp sắt nặng mấy trăm cân, nhưng mà tốc độ của hắn không chậm hơn chút nào, hơn nữa thân thủ cũng khá linh hoạt.
Năm ngón tay được những phiến thép bao bọc, hình thành lợi trảo. Có hư ảnh móng vuốt Hắc Ưng hiện ra trên thủ chưởng vô cùng sắc bén, khí lạnh bức người.
Đây là một loại Linh Thông giết người có tên gọi là "Thần Ưng Hiện Thế". Khi mà tu luyện tới bậc đứng đầu, thậm chí có thể lấy thân mình hóa thành Thần ưng, chiến lực có thể so với một vị Linh Thú ngàn năm.
Tử Tướng không hổ là tinh anh được Kỷ gia bồi dưỡng, đều không phải hạng người dễ dàng. Mặc dù chỉ có tu vi Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà lại có thể vượt lên một tiểu cảnh giới để tác chiến, tu sĩ có gan lớn lối với Thần Cơ trung kỳ.
Thân hình Phong Đại Ngưu hạ xuống, hai chân đạp một cái, tốc độ trở nên nhanh vô cùng!
Vèo!
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền đứng ở bên cạnh một vị Tử Tướng kia, trên bàn tay sinh ra một cỗ Cự Lực, trực tiếp chụp về hướng mũ giáp trên đỉnh đầu Tử Tướng.
Một chưởng này có lực lượng thật sự không phải là chuyện đùa, mơ hồ có thể thấy được hư ảnh bốn đầu Kỳ Ngưu hiện ra tại lòng bàn tay.
Lực lượng của tứ ngưu, tương đương với lực lượng tám vạn cân !
- Hảo tiểu tử, hảo đại khí lực.
Vị Tử Tướng thứ hai cũng sớm đã chờ ở một bên. Hắn thấy Phong Đại Ngưu không chỉ có tốc độ nhanh hơn, hơn nữa lực lượng vẫn còn đáng sợ như thế, vì vậy cũng bỗng nhiên ra tay.
Một thanh đại kiếm rộng một thước ngang trời đánh tới, nhằm thẳng vào cánh tay của Phong Đại Ngưu.
Phong Đại Ngưu bịt mặt vẫn dựa vào cây thương to bằng bàn tay thân cây, nhìn chăm chú Tử Tướng càng ngày càng gần kia, vui vẻ hỏi không sợ sệt:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm chi?
- Cạc cạc, ngươi thử nói ta muốn làm chuyện gì?
Tử Tướng nở nụ cười, trên người trào ra sương đen vô tận, biến ảo thành hình thái một cây Thương Long, rất dọa người.
- Trong địa giới Hoàng Phong Lĩnh chúng ta lại đi cướp đoạt kiếm chác, đây là hành vi không đạo đức, không chuyên nghiệp a!
Phong Đại Ngưu này hiển nhiên là bị hắc vụ trên người Tử Tướng làm cho kinh sợ, giọng điệu nói chuyện đều trở nên mềm nhũn, bắt đầu nói về vấn đề tác phong sinh hoạt,đạo đức và hành vi nghề nghiệp.
Tử Tướng sao lại dong dài cùng hắn như vậy, đại đao đen sì nặng ngàn cân giương lên, tựa như một con Hắc Long ngẩng đầu, làm xuất hiện ra một bóng đen thật lớn.
- Răng rắc!
Âm thanh một tiếng áo giáp vỡ vụn.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
- Ôi!
Một tiếng kêu rên!
Vị Tử Tướng này trực tiếp bay ngược trở về, áo giáp ngực màu đen bị người ta nện một quyền vỡ ra. Xương sườn đều gãy ba chiếc, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Hắn đột nhiên đập thẳng vào trên vách đá, nện vỡ những tảng đã lớn, sau đó mềm nhũn ngã ở trên mặt đất, quỳ một gối xuống, không ngừng ho ra máu.
Xoẹt xoẹt!
Thanh đại đao nặng ngàn cân xoay tròn hai vòng trên không trung, sau đó rơi xuống, nằm sáng choang ở trên mặt đất.
- Cướp đoạt miếng cơm trên địa giới Hoàng Phong Lĩnh chúng ta, đây là không đạo đức! Muội cũng đều là Hoàng Phong đạo tặc chúng ta, làm người nên phúc hậu a!
Phong Đại Ngưu kêu lên một tiếng những lời thành khẩn rồi thu quyền trở về, trên nắm tay vẫn còn nhỏ máu. Hắn chùi chùi tay vào bộ trang phục làm cho đầy người đều dính vết máu.
Không ngờ Hoàng Phong đạo tặc lại cường đại như thế, vẻn vẹn chỉ là một kẻ đầu lĩnh tuần đường mà đã có thể một quyền đánh bại một vị Tử Tướng, ngay cả áo giáp trên người đều bị đánh nát vụn.
Kỷ Thương Nguyệt đương nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng Phong Đại Ngưu, hai thanh Thiết Kiếm màu đen trên lưng lóe ra hào quang chớp động.
Quý Tiểu Nô bị giam trong lồng sắt cũng bị rung động. Mặc dù nàng đã nghe nói qua Hoàng Phong đạo tặc lợi hại, nhưng mà lại cũng không đích thực coi nó trở thành một sự việc đáng để ý. Thế rồi hôm nay khi chứng kiến thì đã hoàn toàn đảo lộn sự tưởng tượng của nàng. Quá cường đại, có lẽ có thể đánh một trận cùng Kỷ Thương Nguyệt.
Nhưng mà cũng có người không cho là như vậy. Dù sao chỉ là một đám đạo tặc, cho dù cường đại tới đâu thì có thể lợi hại tới mức nào. Hiển nhiên bởi vì là một vị Tử Tướng vừa rồi kia đã khinh địch, cho nên mới bị hắn có cơ hội lợi dụng để một quyền đánh bại.
Nếu như chiến đấu đích thực, một kẻ đạo tặc khẳng định không phải là đối thủ của Tử Tướng.
Hai tên Tử Tướng còn lại và Kỷ Thương Nguyệt đều chậm rãi xông tới, hình thành vòng vây nửa vòng tròn, chiến khí trên người vận chuyển, ánh mắt thận trọng. Không muốn lại rập khuôn theo vị Tử Tướng mới vừa rồi kia.
- Các ngươi... đây là các ngươi muốn làm chi! Nhiều người ức hiếp một người sao?
Phong Đại Ngưu có hơi lui về phía sau hai bộ, bỗng nhiên đứng lại mà nói:
- Hoàng Phong Lĩnh đạo tặc chúng ta có ba nghìn, mọi người đều là hảo hán đương thời. Nếu như các ngươi muốn so tài với nhiều người, vậy sẽ liền tiếp đón đến cùng.
Phong Đại Ngưu đứng ở bên cạnh một thân cây to bằng miệng bát kia. Thân cây này chính là hắn khiêng tới, đương nhiên có chỗ trọng dụng.
Từ trên ngón tay của hắn tràn ra một đạo linh khí, linh khí bị dẫn lửa biến thành một đám Muội Nguyên Hỏa. Hắn châm vào trên thân cây, thân cây lập tức bắt đầu bùng cháy lách ta lách tách.
"Một chi mũi tên xuyên mây, ngàn vạn quân mã gặp nhau!"
Vèo!
Thân cây to bằng miệng bát này mang theo Hỏa Diễm, biến thành một con thoi lửa bay thẳng hướng lên trời cao. Nó cắt qua cảnh đêm trong ánh bình minh, xông vào tầng mây.
Hoàng Phong đạo tặc này phát tín hiệu, đây là đang thông tri cho đội của hắn?
Hai vị Tử Tướng hai mặt nhìn nhau, đương nhiên ngừng bước chân lại mà nhìn về hướng xa xa. Nhưng mà lại căn bản là không hề thấy có "Ngàn vạn quân mã" xuất hiện, ngược lại có một đàn quạ đen bị kinh động bay lên từ trong bụi cỏ.
- Ha ha! Phô trương thanh thế!
Kỷ Thương Nguyệt lạnh giọng cười một tiếng:
- Nếu như ngươi thật sự là Hoàng Phong đạo tặc thì đó mới là chuyện kỳ lạ. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai mà phải giả thần giả quỷ, hãy gỡ miếng vải đen trên mặt ra cho ta.
Kỷ Thương Nguyệt tâm trí siêu nhân, đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Phong Đại Ngưu xuất hiện giữa đường này.
- Các ngươi... Các ngươi đừng nóng vội, người của ta nhanh chóng sẽ tới.
Phong Đại Ngưu đương nhiên không có khả năng gỡ miếng vải đen trên mặt xuống. Nếu như để bại lộ gương mặt này, vậy thì chẳng khác nào là chọc tới cả Kỷ gia, sẽ bị cao thủ Kỷ gia đuổi giết. Chuyện mà chỉ có loại ngốc nghếch mới làm, đương nhiên là hắn sẽ không làm.
Hắn đương nhiên cũng không phải đích thật là Hoàng Phong đạo tặc. Kỷ Thương Nguyệt nói đúng, hắn đang phô trương thanh thế, chỉ tiếc bị người khác đoán được.
- Hừ, ta tới lấy tính mệnh của ngươi.
Một vị Tử Tướng nhảy ra. Có bài học một vị Tử Tướng vừa rồi, lần này hắn cẩn thận hơn không ít, linh khí trên người hoàn toàn tuôn ra đã biến thành sương mù màu đen, bao bọc kín áo giáp trên người.
Mặc dù người mặc bộ áo giáp sắt nặng mấy trăm cân, nhưng mà tốc độ của hắn không chậm hơn chút nào, hơn nữa thân thủ cũng khá linh hoạt.
Năm ngón tay được những phiến thép bao bọc, hình thành lợi trảo. Có hư ảnh móng vuốt Hắc Ưng hiện ra trên thủ chưởng vô cùng sắc bén, khí lạnh bức người.
Đây là một loại Linh Thông giết người có tên gọi là "Thần Ưng Hiện Thế". Khi mà tu luyện tới bậc đứng đầu, thậm chí có thể lấy thân mình hóa thành Thần ưng, chiến lực có thể so với một vị Linh Thú ngàn năm.
Tử Tướng không hổ là tinh anh được Kỷ gia bồi dưỡng, đều không phải hạng người dễ dàng. Mặc dù chỉ có tu vi Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà lại có thể vượt lên một tiểu cảnh giới để tác chiến, tu sĩ có gan lớn lối với Thần Cơ trung kỳ.
Thân hình Phong Đại Ngưu hạ xuống, hai chân đạp một cái, tốc độ trở nên nhanh vô cùng!
Vèo!
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền đứng ở bên cạnh một vị Tử Tướng kia, trên bàn tay sinh ra một cỗ Cự Lực, trực tiếp chụp về hướng mũ giáp trên đỉnh đầu Tử Tướng.
Một chưởng này có lực lượng thật sự không phải là chuyện đùa, mơ hồ có thể thấy được hư ảnh bốn đầu Kỳ Ngưu hiện ra tại lòng bàn tay.
Lực lượng của tứ ngưu, tương đương với lực lượng tám vạn cân !
- Hảo tiểu tử, hảo đại khí lực.
Vị Tử Tướng thứ hai cũng sớm đã chờ ở một bên. Hắn thấy Phong Đại Ngưu không chỉ có tốc độ nhanh hơn, hơn nữa lực lượng vẫn còn đáng sợ như thế, vì vậy cũng bỗng nhiên ra tay.
Một thanh đại kiếm rộng một thước ngang trời đánh tới, nhằm thẳng vào cánh tay của Phong Đại Ngưu.