Cơ thể Ô Sào thánh tôn bị Yêu Hoàng kiếm đóng đinh trên Phong Đô quỷ thành, máu thánh đổ ào ào. Mỗi giọt máu thánh nhỏ xuống như ngọn núi to làm động đất.
Máu thánh linh một giọt nặng như ngôi sao đè chết một đống hiền giả Vũ Hóa cảnh.
Uống canh Mạnh bà xong mắt Ô Sào thánh tôn mơ hồ, trí tuệ thái hóa, não trống rỗng. Mắt Ô Sào thánh tôn như trẻ mới sinh, càng lúc càng trong suốt. Con người khi mới ra đời là lúc mắt sáng nhất.
Phong Phi Vân và Hoa Sinh đạo trưởng liếc nhau:
- Canh Mạnh bà thật lợi hại, thánh linh uống vào cũng quên kiếp trước kiếp này.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đừng nói thánh linh, dù là đại thánh uống canh Mạnh bà cũng sẽ quên mọi thứ trần thế. Đây là canh địa ngục, chuyên chém kiếp trước kiếp này.
Phong Phi Vân nói:
- Tặng cho ta một nồi đi.
Phong Phi Vân cảm thấy canh Mạnh bà là thuốc hay, không độc dược hay để đối phó với thánh linh.
Thánh linh bách độc bất xâm, vạn tà không nhiễm, nhưng không ngăn được canh Mạnh bà, làm Phong Phi Vân rất động lòng.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Không được, đây là vật địa ngục, không thể mang đi dương gian.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cái nồi sắt sau lưng Hoa Sinh đạo trưởng, bên trong còn một nửa canh nóng.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân hành động cướp nồi canh nóng, nhưng rơi vào tay hắn thì canh biến mất chỉ còn đáy nồi sạch sẽ.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Vô dụng, canh Mạnh bà chỉ tồn tại ở địa ngục, chỉ có trong tay lão đạo và Mạnh bà, rơi vào tay ai khác đều sẽ biến mất.
Phong Phi Vân mất hứng thú, trả nồi sắt lại cho Hoa Sinh đạo trưởng.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân duỗi tay ra, Yêu Hoàng kiếm bay về.
Ô Sào thánh tôn trượt xuống tường thành, quỳ một gối dưới đất. Vết kiếm trước ngực chậm rãi khép lại, đôi mắt mờ mịt.
Ô Sào thánh tôn lẩm bẩm:
- Ta là ai? Đây là đâu?
Phong Phi Vân đứng trước mặt Ô Sào thánh tôn, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ nàng là đồ đệ của ta, tên . . . Ô Lan.
Phong Phi Vân vốn định giết luôn Ô Sào thánh tôn, nhưng hiện tại nàng không nhớ ra mình là ai, còn bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch, giết thì tiếc.
Đây là sức chiến đấu đẳng cấp thánh linh, nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Vậy nên Phong Phi Vân quyết định nhận Ô Sào thánh tôn làm đồ đệ, đặt tên mới cho nàng. Trong lòng Phong Phi Vân nhớ Thạch Lan, đặt tên Ô Sào thánh tôn là Ô Lan.
- Ô Lan?
Ô Sào thánh tôn nhíu mày cố gắng nhớ nhưng không được, trong lòng cảm thấy nàng nên tôn kính nam nhân trước mặt, mọi chuyện phải phục tùng hắn.
Thế là Ô Sào thánh tôn quỳ trước mặt Phong Phi Vân, hành lễ:
- Ô Lan bái kiến sư tôn!
Phong Phi Vân nói:
- Trước mặt sư tôn miễn nghe lời là được, không cần hành đại lễ, đứng lên đi.
Nhận một thánh linh làm đồ đệ, trước kia Phong Phi Vân chưa từng tưởng tượng chuyện này nhưng nó thật sự xảy ra.
Hoa Sinh đạo trưởng đứng một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm:
- Thánh linh không thể coi thường.
Hoa Sinh đạo trưởng cảm thấy Phong Phi Vân hơi đại nghịch bất đạo.
Ầm!
Trên sông hoàng tuyền xảy ra biến đổi lớn kinh thiên.
Hoàng Xà uống hết sông hoàng tuyền dung luyện vào người.
Hoàng Xà biến thân quỷ vật chí âm chí tà, tu luyện đạo hoàng tuyền, có lực lượng dung luyện mọi người trên đời.
Tu vi của Hoàng Xà phục hồi khá nhiều, lực lượng biến cực kỳ mạnh. Hoàng Xà thở nhẹ tựa như thiên hà dâng lên, phát ra thanh âm sóng vỗ hùng dũng.
Vẻ mặt Hoa Sinh đạo trưởng lo lắng nói:
- Nguy rồi, Thâm uyên Ma Quân xông vào địa ngục kiềm chế quỷ chủ ch oHoàng Xà cơ hội thở dốc, để nó nuốt hết hoàng tuyền, tu luyện hoàng tuyền đại đạo. Lại một hung thần sắp xuất thế.
Mạnh bà thúc giục:
- Tu vi của Thâm uyên Ma Quân, Hoàng Xà chưa đến đỉnh thời kỳ, quỷ chủ đại nhân đủ ngăn chúng nó lại. Mau vào âm ti!
Cửa Phong Đô quỷ thành mở ra, Phong Phi Vân, Hoa Sinh đạo trưởng, Ô Lan, Mạnh bà bay vào trong.
Bọn họ không có tư cách xen vào đẳng cấp chiến đấu cỡ đó, ai cũng là nhân vật kinh thiên vĩ địa, một bàn tay có thể trấn áp thánh linh. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện địa ngục quỷ chủ trấn áp được Thâm uyên Ma Quân, Hoàng Xà, nếu không địa ngục sẽ hỗn loạn, di châu hỗn nguyên đại thế giới sẽ thay đổi kinh thiên.
Hoa Sinh đạo trưởng đưa Phong Phi Vân, Ô Lan đến luân hồi trì.
- Các ngươi thừa dịp này rời khỏi địa ngục đi.
Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn Phong Đô quỷ thành, thấy các cái bóng to trướng phồng, đất rung rinh.
Hoa Sinh đạo trưởng thúc giục:
- Đừng lo cho địa ngục, trong địa ngục còn một vị đại Bồ Tát. Nếu quỷ chủ không trấn áp được Thâm uyên Ma Quân, Hoàng Xà thì chắc chắn vị đại Bồ Tát kia sẽ ra tay, địa ngục không rối loạn được.
Phong Phi Vân rùng mình:
- Chẳng lẽ Địa Hoàng chưa chết?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Khỏi đoán, đây là bí mật lớn của địa ngục, ta sẽ không nói cho ngươi biết. Sau khi ngươi đi dương gian hãy chuyển lời của ta đến Diệt Thế Ma Nữ. Nói với nàng là bớt giết chóc đi, nếu không sẽ gặp báo ứng. Nếu đến địa ngục thì lão đạo sẽ đút cho nàng ăn canh.
Hoa Sinh đạo trưởng canh cánh trong lòng chuyện này, nàng bị nữ ma hại thảm.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Nếu nàng ta trở về địa ngục sẽ đánh thủng nồi của lão.
Phong Phi Vân không nói ra, dù gì con người Hoa Sinh đạo trưởng không tệ, hắn không muốn mỉa mai lão.
Phong Phi Vân chắp tay cúi đầu:
- Ừm! Được rồi, ta sẽ chuyển lời của đạo trưởng.
Phong Phi Vân và Ô Lan nhảy vào luân hồi trì, thân thể biến mất trong ao.
Cùng lúc đó, Phong Đô quỷ thành bị Hoàng Xà công phá.
Hoàng Xà bay đến bên luân hồi trì, chui vào trong ao.
Ầm!
Một cây búa to từ ngoài thành bay vào luân hồi trì, chém vào người Hoàng Xà, chặt đứt đầu nó.
Bàn man phủ trấn áp thân hình Hoàng Xà chặt chẽ, nhưng đầu nó đã chui vào luân hồi trì.
- Ở lại, Hoàng Xà!
Hoa Sinh đạo trưởng đánh ra đạo ấn công kích luân hồi trì, trong ao phát ra tiếng trầm đục căm hận. Cuối cùng đầu Hoàng Xà không vỡ, đuổi theo Phong Phi Vân vào luân hồi trì.
Phong Phi Vân, Ô Lan vào luân hồi, hắn lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Tuy Thanh Đồng cổ thuyền không thể phá vỡ vách tường địa ngục nhưng chắc có thể phá tan luân hồi. May mắn có thần khí này, nếu không sẽ phải luân hồi chuyển thế.
Phong Phi Vân, Ô Lan đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, sau lưng đột nhiên truyền đến dao động dữ dội. Một cái đầu rắn dữ tợn to như ngôi sao đuổi theo.
Đầu rắn cười âm trầm:
- Tiểu tử, giao Yêu Hoàng kiếm và thân thể ra đây!
Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:
- Hoàng Xà!
Bị hung thần đuổi theo.
Nhưng Phong Phi Vân phát hiện điểm không thích hợp. Hoàng Xà bị tổn hại nặng chỉ còn một cái đầu, cái đầu bị tổn thương nặng, khí thế không quá khủng bố.
- Ngươi muốn Yêu Hoàng kiếm? Được rồi, ta cho ngươi ngay!
Phong Phi Vân cầm chuôi kiếm, đứng ở đuôi Thanh Đồng cổ thuyền. Phong Phi Vân dốc hết sức mạnh chém xuống nhát kiếm.
Uy lực hung bịnh thái cổ tái hiện, xé rách luân hồi một lỗ nhỏ.
Tụy Hoàng Xà chỉ còn cái đầu rắn nhưng lực lượng vẫn vô cùng mạnh mẽ, cái tiếng cự hung không nói chơi.
Cơ thể Ô Sào thánh tôn bị Yêu Hoàng kiếm đóng đinh trên Phong Đô quỷ thành, máu thánh đổ ào ào. Mỗi giọt máu thánh nhỏ xuống như ngọn núi to làm động đất.
Máu thánh linh một giọt nặng như ngôi sao đè chết một đống hiền giả Vũ Hóa cảnh.
Uống canh Mạnh bà xong mắt Ô Sào thánh tôn mơ hồ, trí tuệ thái hóa, não trống rỗng. Mắt Ô Sào thánh tôn như trẻ mới sinh, càng lúc càng trong suốt. Con người khi mới ra đời là lúc mắt sáng nhất.
Phong Phi Vân và Hoa Sinh đạo trưởng liếc nhau:
- Canh Mạnh bà thật lợi hại, thánh linh uống vào cũng quên kiếp trước kiếp này.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đừng nói thánh linh, dù là đại thánh uống canh Mạnh bà cũng sẽ quên mọi thứ trần thế. Đây là canh địa ngục, chuyên chém kiếp trước kiếp này.
Phong Phi Vân nói:
- Tặng cho ta một nồi đi.
Phong Phi Vân cảm thấy canh Mạnh bà là thuốc hay, không độc dược hay để đối phó với thánh linh.
Thánh linh bách độc bất xâm, vạn tà không nhiễm, nhưng không ngăn được canh Mạnh bà, làm Phong Phi Vân rất động lòng.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Không được, đây là vật địa ngục, không thể mang đi dương gian.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cái nồi sắt sau lưng Hoa Sinh đạo trưởng, bên trong còn một nửa canh nóng.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân hành động cướp nồi canh nóng, nhưng rơi vào tay hắn thì canh biến mất chỉ còn đáy nồi sạch sẽ.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Vô dụng, canh Mạnh bà chỉ tồn tại ở địa ngục, chỉ có trong tay lão đạo và Mạnh bà, rơi vào tay ai khác đều sẽ biến mất.
Phong Phi Vân mất hứng thú, trả nồi sắt lại cho Hoa Sinh đạo trưởng.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân duỗi tay ra, Yêu Hoàng kiếm bay về.
Ô Sào thánh tôn trượt xuống tường thành, quỳ một gối dưới đất. Vết kiếm trước ngực chậm rãi khép lại, đôi mắt mờ mịt.
Ô Sào thánh tôn lẩm bẩm:
- Ta là ai? Đây là đâu?
Phong Phi Vân đứng trước mặt Ô Sào thánh tôn, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ nàng là đồ đệ của ta, tên . . . Ô Lan.
Phong Phi Vân vốn định giết luôn Ô Sào thánh tôn, nhưng hiện tại nàng không nhớ ra mình là ai, còn bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch, giết thì tiếc.
Đây là sức chiến đấu đẳng cấp thánh linh, nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Vậy nên Phong Phi Vân quyết định nhận Ô Sào thánh tôn làm đồ đệ, đặt tên mới cho nàng. Trong lòng Phong Phi Vân nhớ Thạch Lan, đặt tên Ô Sào thánh tôn là Ô Lan.
- Ô Lan?
Ô Sào thánh tôn nhíu mày cố gắng nhớ nhưng không được, trong lòng cảm thấy nàng nên tôn kính nam nhân trước mặt, mọi chuyện phải phục tùng hắn.
Thế là Ô Sào thánh tôn quỳ trước mặt Phong Phi Vân, hành lễ:
- Ô Lan bái kiến sư tôn!
Phong Phi Vân nói:
- Trước mặt sư tôn miễn nghe lời là được, không cần hành đại lễ, đứng lên đi.
Nhận một thánh linh làm đồ đệ, trước kia Phong Phi Vân chưa từng tưởng tượng chuyện này nhưng nó thật sự xảy ra.
Hoa Sinh đạo trưởng đứng một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm:
- Thánh linh không thể coi thường.
Hoa Sinh đạo trưởng cảm thấy Phong Phi Vân hơi đại nghịch bất đạo.
Ầm!
Trên sông hoàng tuyền xảy ra biến đổi lớn kinh thiên.
Hoàng Xà uống hết sông hoàng tuyền dung luyện vào người.
Hoàng Xà biến thân quỷ vật chí âm chí tà, tu luyện đạo hoàng tuyền, có lực lượng dung luyện mọi người trên đời.
Tu vi của Hoàng Xà phục hồi khá nhiều, lực lượng biến cực kỳ mạnh. Hoàng Xà thở nhẹ tựa như thiên hà dâng lên, phát ra thanh âm sóng vỗ hùng dũng.
Vẻ mặt Hoa Sinh đạo trưởng lo lắng nói:
- Nguy rồi, Thâm uyên Ma Quân xông vào địa ngục kiềm chế quỷ chủ ch oHoàng Xà cơ hội thở dốc, để nó nuốt hết hoàng tuyền, tu luyện hoàng tuyền đại đạo. Lại một hung thần sắp xuất thế.
Mạnh bà thúc giục:
- Tu vi của Thâm uyên Ma Quân, Hoàng Xà chưa đến đỉnh thời kỳ, quỷ chủ đại nhân đủ ngăn chúng nó lại. Mau vào âm ti!
Cửa Phong Đô quỷ thành mở ra, Phong Phi Vân, Hoa Sinh đạo trưởng, Ô Lan, Mạnh bà bay vào trong.
Bọn họ không có tư cách xen vào đẳng cấp chiến đấu cỡ đó, ai cũng là nhân vật kinh thiên vĩ địa, một bàn tay có thể trấn áp thánh linh. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện địa ngục quỷ chủ trấn áp được Thâm uyên Ma Quân, Hoàng Xà, nếu không địa ngục sẽ hỗn loạn, di châu hỗn nguyên đại thế giới sẽ thay đổi kinh thiên.
Hoa Sinh đạo trưởng đưa Phong Phi Vân, Ô Lan đến luân hồi trì.
- Các ngươi thừa dịp này rời khỏi địa ngục đi.
Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn Phong Đô quỷ thành, thấy các cái bóng to trướng phồng, đất rung rinh.
Hoa Sinh đạo trưởng thúc giục:
- Đừng lo cho địa ngục, trong địa ngục còn một vị đại Bồ Tát. Nếu quỷ chủ không trấn áp được Thâm uyên Ma Quân, Hoàng Xà thì chắc chắn vị đại Bồ Tát kia sẽ ra tay, địa ngục không rối loạn được.
Phong Phi Vân rùng mình:
- Chẳng lẽ Địa Hoàng chưa chết?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Khỏi đoán, đây là bí mật lớn của địa ngục, ta sẽ không nói cho ngươi biết. Sau khi ngươi đi dương gian hãy chuyển lời của ta đến Diệt Thế Ma Nữ. Nói với nàng là bớt giết chóc đi, nếu không sẽ gặp báo ứng. Nếu đến địa ngục thì lão đạo sẽ đút cho nàng ăn canh.
Hoa Sinh đạo trưởng canh cánh trong lòng chuyện này, nàng bị nữ ma hại thảm.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Nếu nàng ta trở về địa ngục sẽ đánh thủng nồi của lão.
Phong Phi Vân không nói ra, dù gì con người Hoa Sinh đạo trưởng không tệ, hắn không muốn mỉa mai lão.
Phong Phi Vân chắp tay cúi đầu:
- Ừm! Được rồi, ta sẽ chuyển lời của đạo trưởng.
Phong Phi Vân và Ô Lan nhảy vào luân hồi trì, thân thể biến mất trong ao.
Cùng lúc đó, Phong Đô quỷ thành bị Hoàng Xà công phá.
Hoàng Xà bay đến bên luân hồi trì, chui vào trong ao.
Ầm!
Một cây búa to từ ngoài thành bay vào luân hồi trì, chém vào người Hoàng Xà, chặt đứt đầu nó.
Bàn man phủ trấn áp thân hình Hoàng Xà chặt chẽ, nhưng đầu nó đã chui vào luân hồi trì.
- Ở lại, Hoàng Xà!
Hoa Sinh đạo trưởng đánh ra đạo ấn công kích luân hồi trì, trong ao phát ra tiếng trầm đục căm hận. Cuối cùng đầu Hoàng Xà không vỡ, đuổi theo Phong Phi Vân vào luân hồi trì.
Phong Phi Vân, Ô Lan vào luân hồi, hắn lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Tuy Thanh Đồng cổ thuyền không thể phá vỡ vách tường địa ngục nhưng chắc có thể phá tan luân hồi. May mắn có thần khí này, nếu không sẽ phải luân hồi chuyển thế.
Phong Phi Vân, Ô Lan đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, sau lưng đột nhiên truyền đến dao động dữ dội. Một cái đầu rắn dữ tợn to như ngôi sao đuổi theo.
Đầu rắn cười âm trầm:
- Tiểu tử, giao Yêu Hoàng kiếm và thân thể ra đây!
Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:
- Hoàng Xà!
Bị hung thần đuổi theo.
Nhưng Phong Phi Vân phát hiện điểm không thích hợp. Hoàng Xà bị tổn hại nặng chỉ còn một cái đầu, cái đầu bị tổn thương nặng, khí thế không quá khủng bố.
- Ngươi muốn Yêu Hoàng kiếm? Được rồi, ta cho ngươi ngay!
Phong Phi Vân cầm chuôi kiếm, đứng ở đuôi Thanh Đồng cổ thuyền. Phong Phi Vân dốc hết sức mạnh chém xuống nhát kiếm.
Uy lực hung bịnh thái cổ tái hiện, xé rách luân hồi một lỗ nhỏ.
Tụy Hoàng Xà chỉ còn cái đầu rắn nhưng lực lượng vẫn vô cùng mạnh mẽ, cái tiếng cự hung không nói chơi.