Phong Phi Vân là người di châu hỗn nguyên đại thế giới, nghe tin này thì rất rung động. Nếu tu sĩ khác biết tin e rằng đã sợ đến bay mất hồn vía. Đối với bọn họ thì thánh giả chết đáng sợ như thần linh bị chém.
Phong Phi Vân hỏi:
- Hiện tại các vị tiên thánh đang ở đâu?
Phong Phi Vân đến cảnh giới thánh linh, có tư cách biết chút ít bí ẩn.
Mặc Dao Dao nói:
- Đa số thánh giả đi đường thông thiên, muốn lấy lại bảy thuyền cổ thần linh. Những cường giả dị vực cũng đi đường thông thiên, chỉ còn lại số ít ở Tiểu Linh tiên giới.
- Cuộc chiến thảm khốc kia xảy ra vào lúc đường thông thiên mở ra.
Phong Phi Vân hỏi:
- Bản thể bảy Linh Chu phong ấn ở đường thông thiên?
- Trên diệt thế thần bia ghi chép: Linh Chu không ở bờ bên này, không có bờ bên kia, không ở chính giữa. Linh Chu ở giữa hư và thật, thiên địa liền một mảnh.
- Trời là hư, đất là thực, trong thiên địa phân cách một dải. Giữa hư và thực cũng cách một lằn chỉ. Bảy thuyền cổ thần linh bị phong ở đó, cuối con đường thông thiên.
Phong Phi Vân hỏi:
- Lối vào đường thông thiên ở đâu?
Mặc Dao Dao mắt đa tình chớp chớp nhìn Phong Phi Vân:
- Bốn phủ chủ trước khi vào đường thông thiên đã ra lệnh không cho phép ai vào nữa, chúng ta ở lại vì bảo vệ lối vào đường thông thiên.
Nữ ma hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không mang đi thì chúng ta tự đi, cho rằng ta không suy tính được lối vào đường thông thiên sao?
Nữ ma điều khiển Tinh Hồng quỷ thuyền bay đi thiên ngoại.
Mặc Dao Dao bất đắc dĩ nhìn Phong Phi Vân:
- Thật ra đường thông thiên rất nguy hiểm, không chỉ đánh với những thánh linh vực ngoại, còn phải liều mạng với một số sinh mệnh trên đường. Không cho các ngươi đi là vì không muốn các ngươi chịu chết.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Dao Dao cô nương, nhưng Dao Dao cô nương nên biết ta và nữ ma đại nhân có Linh Chu, vì vậy chúng ta phải đi đường thông thiên. Mà con chó sư tử Dao Dao cô nương nuôi đâu?
- Ngươi nói Bạch Sư Nhi? Chết trong thần diễm của một vị thánh giả, khi ấy ta cũng chỉ mành treo chuông, không cứu nó được.
Mặc Dao Dao cắn môi son, yểu điệu, mắt ướt nước, như thục nữ mềm mại.
Phong Phi Vân từng nói Mặc Dao Dao không giống thánh linh là vì tình cảm của nàng rất phong phú. Nên cười thì cười, nên giận thì giận, nên lười thì lười hơn ai khác. Mặc Dao Dao không như thánh linh khác luôn mặt mộc, không ai dám đến gần.
Người ta không hiểu nổi tình cảm của Mặc Dao Dao, cảm thấy chỉ là một con vật nuôi chết. Nhưng Phong Phi Vân đồng cảm, ví dụ nếu Mao Ô Quy, Mao Thành Thật bị người ta giết thì hắn sẽ buồn. Vì Phong Phi Vân đã xem đối phương là bằng hữu.
Phong Phi Vân an ủi:
- Ai xuống tay độc ác? Ta trả thù cho Dao Dao cô nương.
Mặc Dao Dao ai oán liếc Phong Phi Vân:
- Ngươi không đánh lại người đó, dù là ta cũng chưa chắc đánh bại được. Nhưng ta nhất định sẽ giết hắn!
Ánh mắt Phong Phi Vân đầy niềm tin nhìn Mặc Dao Dao:
- Ta tin tưởng nàng.
Nữ ma đứng đầu Tinh Hồng quỷ thuyền liếc xéo Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao, ánh mắt khinh thường. Nữ ma cho rằng hai người nhàm chán, đã là cảnh giới thánh linh mà không nhìn thấu được sống chết.
Tinh Hồng quỷ thuyền bay vào đại lục tiên giới, đến bên trên mảnh đất hỗn loạn tan nát.
Bên dưới là lớp đất nứt vỡ, sông cạn, sơn mạch sụp đổ, không có một cọng cỏ, sự sống. Các sát khí mãi mãi không tan biến quấn quanh hư không, có thể cắt nát tu sĩ dưới thánh linh.
Đây là chiến trường thánh linh, khắp nơi là máu thánh đốt cháy. Xương thánh linh lơ lửng trong hỗn độn tỏa ánh sáng rực rỡ, như ngôi sao.
Một bộ thánh thi ngâm trong hồ máu tà biến, hấp thu thiên địa tinh khí phun ra thi khí dồi dào.
Trên mảnh đất này máu, thi khí thánh linh tụ tập vào thánh thi, nó muốn nghịch thiên trọng sinh.
Nữ ma nhếch mép, vươn tay, cách hư không đè nát thân thể thánh thi, hút hết thi khí vào lòng bàn tay.
Phong Phi Vân nhìn phương xa:
- Nơi này là chiến trường thảm khốc, có hàng ngàn thánh linh chết tại đây.
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn, thấy phương xa có một tòa Phượng Hoàng sơn, một phượng hoàng yêu hậu chết trong núi, khí lửa cháy trong núi thành hình phượng hoàng.
Đó là di niệm của phượng hoàng yêu hậu chưa biến mất.
Hướng khác, một dãy núi to đen nằm ngang, trong dãy núi lộ ra các khúc xương như vảy to. Đó không phải dãy núi mà là long thi.
Không chỉ thánh giả di châu hỗn nguyên đại thế giới, còn có thánh linh vực ngoại chết trên mảnh đất này. Nhiều thánh thi đi trên mặt đất, nhưng nó đã chết, chỉ có thánh khí đọng lại trong người chống đỡ cơ thể không ngã.
Có một thánh thi công kích Tinh Hồng quỷ thuyền nhưng bị nữ ma đánh văng ra, thân thể vỡ nát.
Đằng trước có một dãy phật miếu, lưu ly ngói tiên, phi thiên thần trụ. Tất cả đứng thẳng trên linh sơn nguy nga, nơi này từng là tây phương cực lạc phật cung.
Nhưng bây giờ tây phương cực lạc phật cung đã sụp đổ, tràn đầy gạch ngói vụn, phật điện hóa thành phế tích. Vô số máu thánh rơi trên linh sơn, biến thánh địa trang nghiêm thành mảnh đất Tu La.
Trong phật điện tan nát bay ra hai vị thánh giả là thánh tổ long tộc, yêu đế tù ngưu tộc.
Long Hằng thánh tổ nhìn Phong Phi Vân, người rực cháy lửa giận lạnh lùng quát:
- Phản đồ của long tộc!
Tù Ngưu yêu đế nhìn Tinh Hồng quỷ thuyền, nheo mắt nói:
- Tinh Hồng quỷ thuyền, một trong bảy thuyền cổ thần linh.
Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao, nữ ma đáp xuống linh sơn.
Long Hằng thánh tổ, Tù Ngưu yêu đế không tấn công, vì Mặc Dao Dao và Phong Phi Vân đứng chung làm bọn họ kiêng dè.
Mặc Dao Dao nói:
- Long Hằng thánh tổ, Tù Ngưu yêu đế, hiện tại đang là lúc đại kiếp nạn di châu hỗn nguyên đại thế giới, hy vọng các ngươi buông xuống ân oán cùng nhau đối ngoại.
Long Hằng thánh tổ, Tù Ngưu yêu đế nằm trong số người ở lại canh giữ lối vào đường thông thiên.
Long Hằng thánh tổ hừ lạnh một tiếng:
- Đây là việc riêng của long tộc chúng ta, tôn hoàng đại nhân đừng lắm chuyện. Nếu tổ long vương trách tội thì tôn hoàng đại nhân sẽ không chịu nổi.
Phong Phi Vân nói:
- Dao Dao cô nương mặc kệ chuyện này đi, ta tự mình giải quyết.
Long Hằng thánh tổ cười nhạt, cho rằng Phong Phi Vân tự tìm đường chết.
Long Hằng thánh tổ nhìn ra tu vi của Phong Phi Vân đã bước vào cảnh giới thánh linh. Nhưng đối với Long Hằng thánh tổ thì đối phó người mới vào cảnh giới thánh linh dễ như trở bàn tay.
- Không được!
- Không được!
Mặc Dao Dao ngăn Phong Phi Vân lại, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Long Hằng, ngươi mới uy hiếp bản tôn hoàng? Dùng tổ long vương đè đầu ta? Ngươi nghĩ tôn hoàng chỉ để gọi chơi?
Long Hằng thánh tổ bị ánh mắt Mặc Dao Dao nhìn chằm chằm lạnh sống lưng. Long Hằng thánh tổ biết Quỷ thị tôn hoàng cường đại, nếu không có tổ long vương chống lưng thì gã không dám đắc tội Mặc Dao Dao.
Long Hằng thánh tổ nói:
- Phong Phi Vân là phản đồ của long tộc chúng ta, tổ long vương điểm danh quyết bắt giữ. Tôn hoàng xác định muốn đối địch với toàn long tộc?
Mặc Dao Dao cười lạnh một tiếng:
Long tộc thì có gì ghê gớm? Đại kiếp nạn lần này vạn tộc di châu hỗn nguyên đại thế giới có thể sẽ bị hủy diệt. Sau đại kiếp nạn long tộc còn tồn tại hay không cũng chưa biết.
Phong Phi Vân là người di châu hỗn nguyên đại thế giới, nghe tin này thì rất rung động. Nếu tu sĩ khác biết tin e rằng đã sợ đến bay mất hồn vía. Đối với bọn họ thì thánh giả chết đáng sợ như thần linh bị chém.
Phong Phi Vân hỏi:
- Hiện tại các vị tiên thánh đang ở đâu?
Phong Phi Vân đến cảnh giới thánh linh, có tư cách biết chút ít bí ẩn.
Mặc Dao Dao nói:
- Đa số thánh giả đi đường thông thiên, muốn lấy lại bảy thuyền cổ thần linh. Những cường giả dị vực cũng đi đường thông thiên, chỉ còn lại số ít ở Tiểu Linh tiên giới.
- Cuộc chiến thảm khốc kia xảy ra vào lúc đường thông thiên mở ra.
Phong Phi Vân hỏi:
- Bản thể bảy Linh Chu phong ấn ở đường thông thiên?
- Trên diệt thế thần bia ghi chép: Linh Chu không ở bờ bên này, không có bờ bên kia, không ở chính giữa. Linh Chu ở giữa hư và thật, thiên địa liền một mảnh.
- Trời là hư, đất là thực, trong thiên địa phân cách một dải. Giữa hư và thực cũng cách một lằn chỉ. Bảy thuyền cổ thần linh bị phong ở đó, cuối con đường thông thiên.
Phong Phi Vân hỏi:
- Lối vào đường thông thiên ở đâu?
Mặc Dao Dao mắt đa tình chớp chớp nhìn Phong Phi Vân:
- Bốn phủ chủ trước khi vào đường thông thiên đã ra lệnh không cho phép ai vào nữa, chúng ta ở lại vì bảo vệ lối vào đường thông thiên.
Nữ ma hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không mang đi thì chúng ta tự đi, cho rằng ta không suy tính được lối vào đường thông thiên sao?
Nữ ma điều khiển Tinh Hồng quỷ thuyền bay đi thiên ngoại.
Mặc Dao Dao bất đắc dĩ nhìn Phong Phi Vân:
- Thật ra đường thông thiên rất nguy hiểm, không chỉ đánh với những thánh linh vực ngoại, còn phải liều mạng với một số sinh mệnh trên đường. Không cho các ngươi đi là vì không muốn các ngươi chịu chết.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Dao Dao cô nương, nhưng Dao Dao cô nương nên biết ta và nữ ma đại nhân có Linh Chu, vì vậy chúng ta phải đi đường thông thiên. Mà con chó sư tử Dao Dao cô nương nuôi đâu?
- Ngươi nói Bạch Sư Nhi? Chết trong thần diễm của một vị thánh giả, khi ấy ta cũng chỉ mành treo chuông, không cứu nó được.
Mặc Dao Dao cắn môi son, yểu điệu, mắt ướt nước, như thục nữ mềm mại.
Phong Phi Vân từng nói Mặc Dao Dao không giống thánh linh là vì tình cảm của nàng rất phong phú. Nên cười thì cười, nên giận thì giận, nên lười thì lười hơn ai khác. Mặc Dao Dao không như thánh linh khác luôn mặt mộc, không ai dám đến gần.
Người ta không hiểu nổi tình cảm của Mặc Dao Dao, cảm thấy chỉ là một con vật nuôi chết. Nhưng Phong Phi Vân đồng cảm, ví dụ nếu Mao Ô Quy, Mao Thành Thật bị người ta giết thì hắn sẽ buồn. Vì Phong Phi Vân đã xem đối phương là bằng hữu.
Phong Phi Vân an ủi:
- Ai xuống tay độc ác? Ta trả thù cho Dao Dao cô nương.
Mặc Dao Dao ai oán liếc Phong Phi Vân:
- Ngươi không đánh lại người đó, dù là ta cũng chưa chắc đánh bại được. Nhưng ta nhất định sẽ giết hắn!
Ánh mắt Phong Phi Vân đầy niềm tin nhìn Mặc Dao Dao:
- Ta tin tưởng nàng.
Nữ ma đứng đầu Tinh Hồng quỷ thuyền liếc xéo Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao, ánh mắt khinh thường. Nữ ma cho rằng hai người nhàm chán, đã là cảnh giới thánh linh mà không nhìn thấu được sống chết.
Tinh Hồng quỷ thuyền bay vào đại lục tiên giới, đến bên trên mảnh đất hỗn loạn tan nát.
Bên dưới là lớp đất nứt vỡ, sông cạn, sơn mạch sụp đổ, không có một cọng cỏ, sự sống. Các sát khí mãi mãi không tan biến quấn quanh hư không, có thể cắt nát tu sĩ dưới thánh linh.
Đây là chiến trường thánh linh, khắp nơi là máu thánh đốt cháy. Xương thánh linh lơ lửng trong hỗn độn tỏa ánh sáng rực rỡ, như ngôi sao.
Một bộ thánh thi ngâm trong hồ máu tà biến, hấp thu thiên địa tinh khí phun ra thi khí dồi dào.
Trên mảnh đất này máu, thi khí thánh linh tụ tập vào thánh thi, nó muốn nghịch thiên trọng sinh.
Nữ ma nhếch mép, vươn tay, cách hư không đè nát thân thể thánh thi, hút hết thi khí vào lòng bàn tay.
Phong Phi Vân nhìn phương xa:
- Nơi này là chiến trường thảm khốc, có hàng ngàn thánh linh chết tại đây.
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn, thấy phương xa có một tòa Phượng Hoàng sơn, một phượng hoàng yêu hậu chết trong núi, khí lửa cháy trong núi thành hình phượng hoàng.
Đó là di niệm của phượng hoàng yêu hậu chưa biến mất.
Hướng khác, một dãy núi to đen nằm ngang, trong dãy núi lộ ra các khúc xương như vảy to. Đó không phải dãy núi mà là long thi.
Không chỉ thánh giả di châu hỗn nguyên đại thế giới, còn có thánh linh vực ngoại chết trên mảnh đất này. Nhiều thánh thi đi trên mặt đất, nhưng nó đã chết, chỉ có thánh khí đọng lại trong người chống đỡ cơ thể không ngã.
Có một thánh thi công kích Tinh Hồng quỷ thuyền nhưng bị nữ ma đánh văng ra, thân thể vỡ nát.
Đằng trước có một dãy phật miếu, lưu ly ngói tiên, phi thiên thần trụ. Tất cả đứng thẳng trên linh sơn nguy nga, nơi này từng là tây phương cực lạc phật cung.
Nhưng bây giờ tây phương cực lạc phật cung đã sụp đổ, tràn đầy gạch ngói vụn, phật điện hóa thành phế tích. Vô số máu thánh rơi trên linh sơn, biến thánh địa trang nghiêm thành mảnh đất Tu La.
Trong phật điện tan nát bay ra hai vị thánh giả là thánh tổ long tộc, yêu đế tù ngưu tộc.
Long Hằng thánh tổ nhìn Phong Phi Vân, người rực cháy lửa giận lạnh lùng quát:
- Phản đồ của long tộc!
Tù Ngưu yêu đế nhìn Tinh Hồng quỷ thuyền, nheo mắt nói:
- Tinh Hồng quỷ thuyền, một trong bảy thuyền cổ thần linh.
Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao, nữ ma đáp xuống linh sơn.
Long Hằng thánh tổ, Tù Ngưu yêu đế không tấn công, vì Mặc Dao Dao và Phong Phi Vân đứng chung làm bọn họ kiêng dè.
Mặc Dao Dao nói:
- Long Hằng thánh tổ, Tù Ngưu yêu đế, hiện tại đang là lúc đại kiếp nạn di châu hỗn nguyên đại thế giới, hy vọng các ngươi buông xuống ân oán cùng nhau đối ngoại.
Long Hằng thánh tổ, Tù Ngưu yêu đế nằm trong số người ở lại canh giữ lối vào đường thông thiên.
Long Hằng thánh tổ hừ lạnh một tiếng:
- Đây là việc riêng của long tộc chúng ta, tôn hoàng đại nhân đừng lắm chuyện. Nếu tổ long vương trách tội thì tôn hoàng đại nhân sẽ không chịu nổi.
Phong Phi Vân nói:
- Dao Dao cô nương mặc kệ chuyện này đi, ta tự mình giải quyết.
Long Hằng thánh tổ cười nhạt, cho rằng Phong Phi Vân tự tìm đường chết.
Long Hằng thánh tổ nhìn ra tu vi của Phong Phi Vân đã bước vào cảnh giới thánh linh. Nhưng đối với Long Hằng thánh tổ thì đối phó người mới vào cảnh giới thánh linh dễ như trở bàn tay.
- Không được!
- Không được!
Mặc Dao Dao ngăn Phong Phi Vân lại, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Long Hằng, ngươi mới uy hiếp bản tôn hoàng? Dùng tổ long vương đè đầu ta? Ngươi nghĩ tôn hoàng chỉ để gọi chơi?
Long Hằng thánh tổ bị ánh mắt Mặc Dao Dao nhìn chằm chằm lạnh sống lưng. Long Hằng thánh tổ biết Quỷ thị tôn hoàng cường đại, nếu không có tổ long vương chống lưng thì gã không dám đắc tội Mặc Dao Dao.
Long Hằng thánh tổ nói:
- Phong Phi Vân là phản đồ của long tộc chúng ta, tổ long vương điểm danh quyết bắt giữ. Tôn hoàng xác định muốn đối địch với toàn long tộc?
Mặc Dao Dao cười lạnh một tiếng:
Long tộc thì có gì ghê gớm? Đại kiếp nạn lần này vạn tộc di châu hỗn nguyên đại thế giới có thể sẽ bị hủy diệt. Sau đại kiếp nạn long tộc còn tồn tại hay không cũng chưa biết.