- Hắn còn nói với ngươi hắn muốn tới mừng thọ ta đúng không?
- Tam gia, người cũng biết sao?
Ngô lão đại lấy làm ngạc nhiên.
Tam gia nói:
- Toàn bộ Linh Châu thành này, nơi mà con mắt của ta không thấy được đúng là rất ít. Đừng quỳ nữa, đứng lên đi! Phong Phi Vân đích thật là có phần hơi cổ quái, hơn nữa lại còn học được tu luyện, chẳng lẽ là Phong Vạn Bằng truyền "Đại phong kình" cho hắn?
Đôi mắt già dặn của hắn tràn đầy sâu xa, hình như đang suy xét chuyện gì đó.
Ngô lão đại từ dưới đất bò dậy, ánh mắt âm trầm nói:
- Nếu như là Tam gia ra tay, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết tên tiểu tử Phong Phi Vân này.
Tam gia lạnh lùng trừng mắt, liếc hắn một cái, ánh mắt kia thật sự làm cho người ta sợ hãi hết sức, làm cho trong lòng Ngô lão đại run lên, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, lẽ nào mình nói gì sai sao?
Tam gia thu ánh mắt lại, hừ lạnh một tiếng:
- Ba năm trước Phong Vạn Bằng đã luyện đến tầng thứ năm của "Đại phong kình", đạt tới trung kỳ của tiên căn, con cháu đời thứ tư của Phong gia mà tu vi như thế thì coi như là siêu quần bạt tụy (nổi bật) rồi, nếu như là ta ra tay thì cũng không nắm chắc được phần thắng tuyệt đối, huống chi bên cạnh hắn còn có một Lưu lão đầu, hai người bọn họ nếu như là liên thủ cùng nhau thì ta cũng không có sức mà chống đỡ được.
- Nếu như động đến Phong Phi Vân nhất định sẽ kinh động đến hai người kia, đối với ta thì không có chút lợi ích gì. Ngươi hãy đem tin này đi nói cho Phong Tùy Vũ biết, dám chắc là so với chung ta thì Phong Tùy Vũ càng muốn diệt trừ Phong Phi Vân hơn, cứ để cho người nhà của Phong gia đấu đá lẫn nhau, chẳng phải càng thêm hay sao?
- Phong Tùy Vũ muốn lợi dụng chúng ta đối phó với Phong Phi Vân, hắn tính toán thật là tinh ranh, chỉ tiếc là ở trước mặt ta thì hắn còn hơi non nớt.
Trên mặt Tam gia nở một nụ cười, nụ cười đó càng lúc càng dữ tợn.
...
Trước khi La Ngọc Nhi tỉnh lại thì Phong Phi Vân đã rời khỏi quán trà.
Lúc Phong Phi Vân trở lại phủ thành chủ thì mặt trời đã lặn.
Trước khi quay về, hắn lại đi đến Ngân Câu phường, tốn một nghìn mai kim tệ để mua thêm một cây "Huyết linh miêu", đây là một cây linh thảo sinh ra và lớn lên ở trong nham thạch, người bình thường ăn vào máu huyết sẽ lưu thông nhanh hơn, tim đập sẽ rất nhanh trong nháy mắt sẽ bạo thể mà chết.
Dù cho là người tu tiên tu vi thấp, nếu như tùy tiện mà ăn vào cũng không tránh khỏi kinh mạnh bị đứt gãy, đan điền bị bể tan tành.
Đối với người mà tu vi chưa đạt được "cảnh giới tiên căn" mà nói thì đây là một cây độc dược, thế nhưng đối với người mà tu vi vượt qua "cảnh giới tiên căn" mà nói thì đây lại chính là một linh bảo để luyện thể, cường thân.
Hiển nhiên Phong Phi Vân chưa đạt tới được cảnh giới tiên căn, bây giờ hắn chỉ mới ở linh dẫn sơ kỳ, theo nguyên tắc bình thường mà nói, nếu như ăn phải huyết linh miêu thì dù cho không chết cũng bị trọng thương.
Thế nhưng hắn tu luyện công pháp "Bất tử phượng hoàng thân" để luyện thể cường đại nhất cho nên huyết linh miêu sẽ không thúc giục tốc độ huyết dịch tốt được, một khi thúc giục tốc độ lưu thông của huyết dịch thì đó chính là đang giúp cho tốc độ hoán huyết của Phong Phi Vân, huyết dịch càng sôi sùng sục thì đối với việc tinh luyện huyết dịch càng nhanh.
Phong Phi Vân mở cái hộp ngọc màu đen ra, bên trong là một khối vụn băng tinh, ở giữa băng tinh là một mầm cây màu đỏ, chiếc lá non chỉ lớn bằng hai ngón tay, lóng lánh mà trong suốt, chẳng khác nào huyết ngọc được điêu khắc mà tạo thành.
Đây là huyết linh miêu!
Chính xác mà nói thì huyết linh miêu còn chưa đạt tới cấp bậc linh thảo, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là một cây cỏ có dược lực cực mạnh mà thôi, cũng chính bởi vì vậy mà giá tiền của nó chẳng qua chỉ gần một nghìn mai kim tệ. Nếu là linh thảo thật sực, giá bán ra thấp nhất cũng phải mười vạn mai kim tệ, có thể nói đó là một bảo vật vô giá.
Linh thảo, danh như ý nghĩa vậy, chính là thảo mộc thông linh, tự thân sinh ra đã có trí tuệ, có thể di chuyển chạy trốn, một ít linh thảo đứng đầu thậm chí có thể có khả năng huyễn hóa thành hình người, bước vào con đường tu tiên.
"Ngô lão đại chỉ là một tên thấp kém mà thôi, sau lưng hắn dám chắc ẩn nấp một người tu tiên cực mạnh, hy vọng là một cây huyết linh thảo này có thể giúp tu vi của ta nâng cao lên một bước nữa."
Tư tưởng của Phong Phi Vân càng mạnh mẽ hơn, hôm nay lúc cùng với Ngô lão đại giao thủ đã cảm giác được rằng ở trong Linh Châu thành có một người đang dòm ngó mình, người này tu vi cực cao, hơn nữa trong vị đạo thần thức này còn mang theo sát khí không tốt.
Tuy là tu vi của đối phương cao hơn Phong Phi Vân rất nhiều, thế nhưng vẫn bị Phong Phi Vân nhận ra được.
Chủ nhân của đạo thần thức cũng không hề ra tay, dường như ngay lúc cấp bách đã rất nhanh mà lui trở về.
Cũng chính bởi vì vậy Phong Phi Vân mới cảm nhận được lực áp bách, đối phương nếu không có hảo ý thì không sớm thì muộn cũng sẽ tự mình động thủ, bây giờ chỉ có thể bí quá hóa liều, hy vọng có thể thông qua việc dùng linh thảo ở trong thời gian ngắn mà tăng tu vi của mình lên.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh sẽ không phải sợ bất cứ kẻ địch nào!
"Dược lực của huyết linh miêu ngay cả linh thảo cũng bì không kịp, nhưng có thể bây giờ ta không thể tiếp nhận được mà phải dựa vào sức mạnh bên ngoài giúp đỡ."
Phong Phi Vân khép hộp ngọc màu đen lại, sau đó mở cửa đi ra ngoài, lúc này trời đã bắt đầu tối, bóng đêm cùng với nước đều lạnh lẽo như nhau.
Lúc này dạ cấm đăng (đèn) trong phủ thành chủ đã thắp lên, đăng tháp treo ở trên cao, trong khuê phòng ở nơi xa xa truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ của người con gái, đó là lầu các của các nha hoàn ở phủ thành chủ.
Trước đây Phong Phi Vân thường xuyên đến thăm nơi đó, nha hoàn chỉ cần có chút sắc đẹp đều bị hắn làm nhục hết thảy, thế nhưng từ khi dung hợp với linh hồn của Phượng Phi Vân thì sau đó hắn không còn tới chỗ này nữa.
Thử nhất bì, bỉ nhất thì!
(Cái này nhất thời, cái kia một lúc!)
Người cặn bã cũng có thể thay đổi thành một người kiệt xuất!
Lúc này đi ngang qua trong lòng người lương thiện lại cảm thấy bùi ngùi!
Không dừng lại nữa mà đi xuyên qua một tòa hoa viên, dọc theo đường mòn bạch thạch đi tới một tòa núi giả ở bên cạnh cái ao nước.
Đứng ở bờ nước nhìn thấy sóng gợn lăn tăn, phảng phất ánh trăng trên mặt ao. Phong Phi Vân lại mở cái hộp ngọc màu đen ra lần nữa, cây huyết linh miêu kia thật giống như một ngọn lửa nhỏ vậy, ở trong màn đêm mà tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Mượn vào sức nén của nước cùng nhiệt độ vô cùng lạnh giá, hơn nữa còn có tính đặc thù của Bất tử phượng hoàng thân mới có thể gắng gượng mà chống cự lại dược lực của huyết linh miêu."
Phong Phi Vân liền lấy bụi cây huyết linh miêu mà ăn ngay vào, sau đó nhảy vào trong ao nước đen như mực và lạnh như băng kia.
Từng bọt nước bị văng lên từng mảng, thân thể thì không ngừng trầm xuống nước, lặn xuống đáy ao sâu gần bảy, tám thước rồi ngồi xếp bằng ở trong lớp bùn dày dưới đáy ao.
Phong Phi Vân đã tạo ra được linh dẫn, có thể trong thời gian ngắn thai tức, dù cho ở dưới đáy nước cả ngày cũng sẽ không bị nhịn chết.
"Ầm!"
Sau khi nuốt huyết linh miêu vào thật giống như là nuốt một ngọn lửa vào cổ họng, làm cho huyết mạch toàn thân của Phong Phi Vân giống như bị thêu đốt, cơ thể phát ra mấy tiếng "Bùm, lốp bốp, đùng đùng".
Huyết dịch trong huyết quản chợt tăng nhanh tốc độ lưu thông, nhiệt độ huyết dịch lên cao, phảng phất như từng tia lừa nhỏ đi xuyên trong huyết dịch.
Phong Phi Vân vội vàng bắt đầu luyện công pháp Bất tử phượng hoàng thân.
Hắn đã hoàn thành xong tầng thứ nhất của hoán huyết, huyết dịch đã tinh thuần, xích đỏ như lửa. Bay giờ chính là trùng kích vào tầng thứ hai của hoán huyết, huyết dịch sôi trào, đen kịt như mực.
Tầng thứ hai này so với tầng thứ nhất thì khó khăn không chỉ gấp trên mười lần.
Nhưng nếu một khi tu luyện thành công, chất lượng huyết dịch cũng sẽ nâng cao trên diện rộng, thể chất cũng sẽ phát sinh ra biến hóa long trời lỡ đất.
Đem huyết dịch xích hồng tu luyện thành huyết dịch đen như mực thì phải đem tính chất của huyết dịch mà phát sinh ra sự biến đổi, do đó mới dẫn tới linh khí trong cơ thể của Phong Phi Vân cũng thay đổi.
Cho nên có thể nói như thế này, nếu Phong Phi Vân tu luyện thành hoán huyết ở tầng thứ hai thì có thể trực tiếp vượt qua linh dẫn trung kỳ mà đạt đến linh dẫn đỉnh phong, thậm chí cả cảnh giới cao hơn.
Nhưng đây cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có huyết linh miêu tương trợ cũng không thể nào một sớm một chiều liền hoàn thành xong tầng thứ hai của hoán huyết.
"Ầm!"
Đột nhiên sự việc phát sinh ngoài dự đoán của Phong Phi Vân, huyết dịch trong cơ thể bắt đầu nghịch lưu, hơn nữa lại không phải hội tụ ở vị trí tâm tạng (tim) mà lại là ở trên lòng bàn tay phải.
"Chuyện gì xảy ra đây?" Trong lòng Phong Phi Vân giật mình.
Huyết dịch nghịch hành, chính là so với kinh mạch nghịch hành thì càng thêm phần nguy hiểm!
Hình cảnh mờ nhạt của con Linh chu trên lòng bàn tay phải của Phong Phi Vân bắt đầu chuyển động phát ra tia sáng, hình như nó đang nhảy nhót, thật giống như là sống lại vậy.
Con Linh chu này đã từng bồng bềnh trôi dạt ở trong không trung, chính là Thánh linh khí mãnh ở trong truyền thuyết, vượt lên trên mười tám vật phẩm linh khí, Phong Phi Vân dụng linh khí cũng không thể nào kích hoạt đánh thức được nó thế nhưng sau khi huyết dịch bị kích động thì nó lại có phản ứng!