- Nói nhỏ một chút! Đám đạo tặc Hoàng Phong này đều là hung đồ của Thần Tấn Vương Triều tụ tập lại. Có thể xưng hùng tại xứ sở Phong Hỏa Liên Thành mà ngay cả Thần Vũ Quân đều không tiêu diệt được bọn họ. Từ đó có thể thấy được manh mối trong đó. Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong, trong đó che giấu không biết có bao nhiêu cường giả tuyệt đỉnh. Chuyện có những nhân vật cấp bậc Bán Cự Kình đều nói không chừng.
Nhãn lực Phong Phi Vân cao hơn Kỷ Thương Nguyệt, rất nhiều kẻ che giấu tu vi và che giấu gương mặt chân thật đều bị hắn nhìn thấu. Vậy mà trong số đạo tặc này còn có người ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn đều không nhìn ra manh mối.
Sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt lại biến đổi, đồng tử màu đen bắt đầu di động. Nếu như đám đạo tặc này thật sự khủng bố như Phong Phi Vân nói, vậy thì nên làm như thế nào mới có thể thoát thân từ trong tay bọn họ ?
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Kỷ Phong Lãnh cũng đã nhận ra không ổn.
- Chúng ta chính là người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn. Là đệ nhất đạo tặc danh tiếng vang vọng cả Phong Hỏa Liên Thành, đạo tặc Hoàng Phong.
Nhị đương gia vừa phùng má trợn mắt thổi râu ria xồm xoàm, vừa ra sức ưỡn ngực mà nói với vẻ ngạo mạn.
Nếu như đạo tặc Hoàng Phong thật là đệ nhất đạo tặc ở Phong Hỏa Liên Thành, Kỷ Phong Lãnh không có khả năng chưa từng nghe qua đại danh bọn họ. Nhưng sự thực những lời này đều là Nhị đương gia đang nói khoác. Vào lúc trước đây, bất kể là Phong Phi Vân, hay Kỷ Thương Nguyệt đều chưa từng có nghe nói qua danh tiếng của đạo tặc Hoàng Phong. Kỷ Phong Lãnh tự nhiên cũng chưa từng nghe qua.
Mặc dù tên tuổi đạo tặc Hoàng Phong đều chưa biết, nhưng mà tu vi tên đầu trọc mới rồi kia liền hiện rõ ở nơi này. Coi như Kỷ Phong Lãnh không phục, cũng chỉ có thể chấp nhận.
- Nếu là đệ nhất đạo tặc Phong Hỏa Liên Thành, như vậy cứ chờ bị Kỷ gia quyết định cử cao thủ áp chế đi!
Kỷ Phong Lãnh tự biết không phải đối thủ của những đạo tặc thần bí này. Hắn vừa nói dứt lời, liền trực tiếp đột nhiên bay vụt lên, cước đạp trên một vách đá để cấp tốc bay trốn.
- Mẹ, lại có người dám uy hiếp binh sĩ Hoàng Phong ta. Các huynh đệ, không thể để cho tiểu tử kia đào tẩu. Ai giết chết hắn, Lão Tử xin mời người đó đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu )ba ngày.
Phong Phi Vân tự nhiên không muốn để Kỷ Phong Lãnh thật sự trốn được, sau đó đem cao thủ tuyệt đỉnh Kỷ gia đến đây. Như vậy Quý gia tỷ muội liền thật sự không có đường sống.
Giờ phút này cũng chỉ có thể kích động những đạo tặc Hoàng Phong này xuất thủ, giết chết Kỷ Phong Lãnh.
- Đại Ngưu, nói chuyện phải giữ lời a!
- Nghe nói Phong Hỏa Liên Thành có một nhà Tuyệt Sắc Lâu, nữ nhân bên trong đều là con mẹ nó tiên nữ. Lão Tử từ lâu đã muốn đi, đáng tiếc giá cả thật sự quá mắc. Lần này có người gánh chịu, giết người, là có thể hưởng thụ ba ngày.
- Hãy tính cho Vương Mãnh ta một suất, Đại Ngưu, không cho quỵt nợ!
- Ta Vu Cửu cũng đi!
- Chuyện tốt đến thế này há có thể thiếu được ta!
Nhị đương gia hứng thú tăng vọt, râu ria xồm xoàm tung bay, là người thứ nhất liền xông đi ra ngoài. Mặc dù đang vác Cự Phủ vạn cân, nhưng mà tài nghệ cũng rất là đáng vênh váo. Chân hắn đạp cụ mạnh trên mặt đất, trực tiếp tung người bay lên cao hơn một trăm thước.
Quả thực tựa như một con Đại Tinh Tinh biết bay !
Nhị đương gia đều đích thân ra tay, hơn nữa mấy tên đạo tặc có tu vi uyên thâm đồng thời xuất thủ, Kỷ Phong Lãnh tự nhiên là không có chút xíu đường sống.
Mấy hung nhân này phân thây Kỷ Phong Lãnh, có người lấy đầu làm quả cầu để đá, có kẻ nắm cánh tay máu chảy đầm đìa, có tên mang theo bắp đùi máu thịt lẫn lộn...
Phong Phi Vân và Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Đám đạo tặc này so với trong tưởng tượng của bọn họ thì càng cường đại hơn, càng độc ác hơn. Coi như tu vi của bọn họ khôi phục, nếu muốn thoát thân từ trong tay bọn họ thì cũng là một việc khó.
Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Đến khi mặt trời nhô lên đến đỉnh ngọn cây, rốt cục Phong Phi Vân cùng với một đám đạo tặc đi tới Hoàng Phong Lĩnh.
Hoàng Phong Lĩnh chính là một đoạn trong dãy núi Vương Ốc, tự nhiên không chỉ là một chốn núi non trùng điệp đơn giản như vậy. Nơi này núi non hiểm trở dày đặc, vách đá dựng đứng cheo leo. Có vài ngọn núi vươn thẳng chen vào trời mây, cực kì hiểm trở, căn bản không có đường sẵn có khả năng lên núi.
Trong dãy núi lúc đó lại có vô số khe sâu và đầm lầy lớn, có chướng khí tím ngắt thổi ra từ trong khe sâu, tựa như những con Vân Long màu tím.
Rào rào rào!
Một thác nước từ trên đỉnh một ngọn núi cao ngất đổ xuống. Nó xuyên qua tầng mây, rơi vào vực sâu ngàn trượng dưới chân núi.
Vừa đi men theo vách đá, Phong Phi Vân vừa kêu lên, khó trách ngay cả Thần Vũ Quân đều không thể tiêu diệt đạo tặc Hoàng Phong. Chỉ là địa thế này cũng không phải là người bình thường có thể xuyên qua, huống chi tại rất nhiều chỗ mà con đường nhất định phải đi qua đều khắc lục lập ra trận pháp có lực sát thương thật lớn. Nếu như không có người mở đường cực kỳ tinh thông đối với trận pháp, coi như là ngàn vạn quân mã đến đây thì cũng phải chết trong núi này.
Chỗ ở của đạo tặc Hoàng Phong không được hoa lệ giống những tiên môn và Đại gia tộc này, ngược lại cực kì đơn sơ. Vẻn vẹn chỉ là dùng cỏ cây tùy ý dựng nên, có kẻ còn lười trực tiếp mở một cái hang động mới trên vách đá, liền chui vào ở trong hang động có sẵn.
Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba vị gia chủ, bình thường những chuyện ra ngoài vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa như vậy, đều là Nhị đương gia ra tay, mỗi lần đều là mọi việc đều thuận lợi.
Mà Tam đương gia bình thường đều sẽ ở lại trấn thủ Hoàng Phong Lĩnh. Lão chính là một người ru rú trong nhà, là một cao thủ khắc chế bùa chú và trận pháp. Một vùng ải hiểm đại trận mấy trăm dặm Hoàng Phong Lĩnh đều là tác phẩm của người này.
Nếu như nói Nhị đương gia là một cây búa Cự Phủ chém sắt như bùn, như vậy Tam đương gia chính là một cái khiên không thể công phá.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đều gọi lão bằng biệt hiệu "Đại Thuẫn Bài".
- Đại Thuẫn Bài, Đại Thuẫn Bài, mau lăn ra đây cho Lão Tử.
Nhị đương gia ngoác cổ họng gọi lớn, âm thanh ông ổng chấn động làm cả Hoàng Phong Lĩnh đều gà bay chó sủa.
- Gọi cái khỉ gì! Lần này lại có đại thu hoạch gì vậy?
Một lão đầu tử gầy nhom mặt quắt như khỉ đi ra từ trong hốc cây, tóc tai đều đã trắng xóa, trên mặt đầy những nếp nhăn cũng không biết nguyên nhân là do quá thiếu hụt chất dinh dưỡng hay không. Quả thực lão xanh xao vàng vọt, xương gò má đều lồi ra, con mắt lại trũng xuống.
Nhưng mà một lão gia hỏa nửa chân đã bước vào quan tài như vậy, trên lưng lại đeo một thanh đại đao, trên đầu cột một sợi hồng Ti Đái, trên cổ đeo một vòng thép lớn, mặc một cái khố màu đỏ thẫm. Nếu không phải lão thật sự quá lợi hại, thật sự là không có cảm giác đầu lĩnh cường đạo.
- Nói nhỏ một chút! Đám đạo tặc Hoàng Phong này đều là hung đồ của Thần Tấn Vương Triều tụ tập lại. Có thể xưng hùng tại xứ sở Phong Hỏa Liên Thành mà ngay cả Thần Vũ Quân đều không tiêu diệt được bọn họ. Từ đó có thể thấy được manh mối trong đó. Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong, trong đó che giấu không biết có bao nhiêu cường giả tuyệt đỉnh. Chuyện có những nhân vật cấp bậc Bán Cự Kình đều nói không chừng.
Nhãn lực Phong Phi Vân cao hơn Kỷ Thương Nguyệt, rất nhiều kẻ che giấu tu vi và che giấu gương mặt chân thật đều bị hắn nhìn thấu. Vậy mà trong số đạo tặc này còn có người ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn đều không nhìn ra manh mối.
Sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt lại biến đổi, đồng tử màu đen bắt đầu di động. Nếu như đám đạo tặc này thật sự khủng bố như Phong Phi Vân nói, vậy thì nên làm như thế nào mới có thể thoát thân từ trong tay bọn họ ?
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Kỷ Phong Lãnh cũng đã nhận ra không ổn.
- Chúng ta chính là người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn. Là đệ nhất đạo tặc danh tiếng vang vọng cả Phong Hỏa Liên Thành, đạo tặc Hoàng Phong.
Nhị đương gia vừa phùng má trợn mắt thổi râu ria xồm xoàm, vừa ra sức ưỡn ngực mà nói với vẻ ngạo mạn.
Nếu như đạo tặc Hoàng Phong thật là đệ nhất đạo tặc ở Phong Hỏa Liên Thành, Kỷ Phong Lãnh không có khả năng chưa từng nghe qua đại danh bọn họ. Nhưng sự thực những lời này đều là Nhị đương gia đang nói khoác. Vào lúc trước đây, bất kể là Phong Phi Vân, hay Kỷ Thương Nguyệt đều chưa từng có nghe nói qua danh tiếng của đạo tặc Hoàng Phong. Kỷ Phong Lãnh tự nhiên cũng chưa từng nghe qua.
Mặc dù tên tuổi đạo tặc Hoàng Phong đều chưa biết, nhưng mà tu vi tên đầu trọc mới rồi kia liền hiện rõ ở nơi này. Coi như Kỷ Phong Lãnh không phục, cũng chỉ có thể chấp nhận.
- Nếu là đệ nhất đạo tặc Phong Hỏa Liên Thành, như vậy cứ chờ bị Kỷ gia quyết định cử cao thủ áp chế đi!
Kỷ Phong Lãnh tự biết không phải đối thủ của những đạo tặc thần bí này. Hắn vừa nói dứt lời, liền trực tiếp đột nhiên bay vụt lên, cước đạp trên một vách đá để cấp tốc bay trốn.
- Mẹ, lại có người dám uy hiếp binh sĩ Hoàng Phong ta. Các huynh đệ, không thể để cho tiểu tử kia đào tẩu. Ai giết chết hắn, Lão Tử xin mời người đó đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu )ba ngày.
Phong Phi Vân tự nhiên không muốn để Kỷ Phong Lãnh thật sự trốn được, sau đó đem cao thủ tuyệt đỉnh Kỷ gia đến đây. Như vậy Quý gia tỷ muội liền thật sự không có đường sống.
Giờ phút này cũng chỉ có thể kích động những đạo tặc Hoàng Phong này xuất thủ, giết chết Kỷ Phong Lãnh.
- Đại Ngưu, nói chuyện phải giữ lời a!
- Nghe nói Phong Hỏa Liên Thành có một nhà Tuyệt Sắc Lâu, nữ nhân bên trong đều là con mẹ nó tiên nữ. Lão Tử từ lâu đã muốn đi, đáng tiếc giá cả thật sự quá mắc. Lần này có người gánh chịu, giết người, là có thể hưởng thụ ba ngày.
- Hãy tính cho Vương Mãnh ta một suất, Đại Ngưu, không cho quỵt nợ!
- Ta Vu Cửu cũng đi!
- Chuyện tốt đến thế này há có thể thiếu được ta!
Nhị đương gia hứng thú tăng vọt, râu ria xồm xoàm tung bay, là người thứ nhất liền xông đi ra ngoài. Mặc dù đang vác Cự Phủ vạn cân, nhưng mà tài nghệ cũng rất là đáng vênh váo. Chân hắn đạp cụ mạnh trên mặt đất, trực tiếp tung người bay lên cao hơn một trăm thước.
Quả thực tựa như một con Đại Tinh Tinh biết bay !
Nhị đương gia đều đích thân ra tay, hơn nữa mấy tên đạo tặc có tu vi uyên thâm đồng thời xuất thủ, Kỷ Phong Lãnh tự nhiên là không có chút xíu đường sống.
Mấy hung nhân này phân thây Kỷ Phong Lãnh, có người lấy đầu làm quả cầu để đá, có kẻ nắm cánh tay máu chảy đầm đìa, có tên mang theo bắp đùi máu thịt lẫn lộn...
Phong Phi Vân và Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Đám đạo tặc này so với trong tưởng tượng của bọn họ thì càng cường đại hơn, càng độc ác hơn. Coi như tu vi của bọn họ khôi phục, nếu muốn thoát thân từ trong tay bọn họ thì cũng là một việc khó.
Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Đến khi mặt trời nhô lên đến đỉnh ngọn cây, rốt cục Phong Phi Vân cùng với một đám đạo tặc đi tới Hoàng Phong Lĩnh.
Hoàng Phong Lĩnh chính là một đoạn trong dãy núi Vương Ốc, tự nhiên không chỉ là một chốn núi non trùng điệp đơn giản như vậy. Nơi này núi non hiểm trở dày đặc, vách đá dựng đứng cheo leo. Có vài ngọn núi vươn thẳng chen vào trời mây, cực kì hiểm trở, căn bản không có đường sẵn có khả năng lên núi.
Trong dãy núi lúc đó lại có vô số khe sâu và đầm lầy lớn, có chướng khí tím ngắt thổi ra từ trong khe sâu, tựa như những con Vân Long màu tím.
Rào rào rào!
Một thác nước từ trên đỉnh một ngọn núi cao ngất đổ xuống. Nó xuyên qua tầng mây, rơi vào vực sâu ngàn trượng dưới chân núi.
Vừa đi men theo vách đá, Phong Phi Vân vừa kêu lên, khó trách ngay cả Thần Vũ Quân đều không thể tiêu diệt đạo tặc Hoàng Phong. Chỉ là địa thế này cũng không phải là người bình thường có thể xuyên qua, huống chi tại rất nhiều chỗ mà con đường nhất định phải đi qua đều khắc lục lập ra trận pháp có lực sát thương thật lớn. Nếu như không có người mở đường cực kỳ tinh thông đối với trận pháp, coi như là ngàn vạn quân mã đến đây thì cũng phải chết trong núi này.
Chỗ ở của đạo tặc Hoàng Phong không được hoa lệ giống những tiên môn và Đại gia tộc này, ngược lại cực kì đơn sơ. Vẻn vẹn chỉ là dùng cỏ cây tùy ý dựng nên, có kẻ còn lười trực tiếp mở một cái hang động mới trên vách đá, liền chui vào ở trong hang động có sẵn.
Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba vị gia chủ, bình thường những chuyện ra ngoài vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa như vậy, đều là Nhị đương gia ra tay, mỗi lần đều là mọi việc đều thuận lợi.
Mà Tam đương gia bình thường đều sẽ ở lại trấn thủ Hoàng Phong Lĩnh. Lão chính là một người ru rú trong nhà, là một cao thủ khắc chế bùa chú và trận pháp. Một vùng ải hiểm đại trận mấy trăm dặm Hoàng Phong Lĩnh đều là tác phẩm của người này.
Nếu như nói Nhị đương gia là một cây búa Cự Phủ chém sắt như bùn, như vậy Tam đương gia chính là một cái khiên không thể công phá.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đều gọi lão bằng biệt hiệu "Đại Thuẫn Bài".
- Đại Thuẫn Bài, Đại Thuẫn Bài, mau lăn ra đây cho Lão Tử.
Nhị đương gia ngoác cổ họng gọi lớn, âm thanh ông ổng chấn động làm cả Hoàng Phong Lĩnh đều gà bay chó sủa.
- Gọi cái khỉ gì! Lần này lại có đại thu hoạch gì vậy?
Một lão đầu tử gầy nhom mặt quắt như khỉ đi ra từ trong hốc cây, tóc tai đều đã trắng xóa, trên mặt đầy những nếp nhăn cũng không biết nguyên nhân là do quá thiếu hụt chất dinh dưỡng hay không. Quả thực lão xanh xao vàng vọt, xương gò má đều lồi ra, con mắt lại trũng xuống.
Nhưng mà một lão gia hỏa nửa chân đã bước vào quan tài như vậy, trên lưng lại đeo một thanh đại đao, trên đầu cột một sợi hồng Ti Đái, trên cổ đeo một vòng thép lớn, mặc một cái khố màu đỏ thẫm. Nếu không phải lão thật sự quá lợi hại, thật sự là không có cảm giác đầu lĩnh cường đạo.