Phượng Hoàng Thiên Nữ bước ra từ lưu ly thần cung, thân hình thướt tha, thần quang quanh người.
Phượng Hoàng Thiên Nữ ngước nhìn pháp tướng thánh linh trên bầu trời, vẻ mặt vui mừng kêu lên:
- Cất chiến binh đi, đây là thánh giả nhân tộc, không phải quân giặc vực ngoại!
Phượng Hoàng Thiên Nữ bay ra khỏi đá xanh, đứng dưới ngô đồng.
Mắt phượng nhìn Phong Phi Vân dựa lưng vào thân cây, Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:
- Ta không nhìn thấu tu vi của ngươi.
Phượng Hoàng Thiên Nữ đã bước vào minh nhật thánh cảnh, thân thánh linh. Nhưng Phong Phi Vân như biển sao, Phượng Hoàng Thiên Nữ không nhìn thấu hắn.
Phong Phi Vân khoanh tay trước ngực, dựa vào ngô đồng, cười nói:
- Thì nàng cũng bước vào cảnh giới thánh linh, nàng đã chém lực lượng Yêu Hoàng kiếm, chiến thắng linh hồn của mình.
Phượng Hoàng Thiên Nữ đẹp như tranh, yểu điệu xinh đẹp.
Phượng Hoàng Thiên Nữ khẽ thở dài:
- Ở trong mắt người bình thường thì cảnh giới ta bây giờ xa không thể với tới, thông thánh thông huyền. Nhưng trước mặt đám cường giả vực ngoại thì không là gì.
Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi:
- Phượng hoàng yêu tộc còn bao nhiêu tộc nhân sống sót?
Phượng Hoàng Thiên Nữ lắc đầu, nói:
- Không biết. Cường giả vực ngoại đến công kích Phượng Hoàng sơn, bốn vị yêu hậu hợp sức mở một lối ra. Phượng hoàng yêu tộc chia bảy đường bỏ trốn, ta chỉ dẫn dắt một đội.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại sao nàng không bỏ trốn?
Phượng Hoàng Thiên Nữ trả lời:
- Chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất, tuy thiên hạ lớn nhưng chỉ có chỗ này làg coi như an toàn.
Phong Phi Vân khâm phục trí tuệ và gan góc của Phượng Hoàng Thiên Nữ:
- Di châu hỗn nguyên đại thế giới tuy lớn nhưng khó tìm ra một nơi an toàn. Ta hiểu rồi, nàng dẫn một đội phượng hoàng trốn trong đá xanh nên mới thoát một kiếp.
Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:
- Nhưng đó không phải kết lâu dài, không lâu sau chắc chắn tu sĩ vực ngoại sẽ tìm tới những bí cảnh lớn nhỏ, khi ấy vẫn khó toát chết. Bốan vị yêu hậu bặt vô âm tín, chắc không chết mà bị nhốt.
Phong Phi Vân nói:
- Đi theo ta.
- Theo ngươi?
Phong Phi Vân nói cho Phượng Hoàng Thiên Nữ nghe về cấu tứ Thiên quốc, lại bảo hắn đã tìm được truyền thừa thái cổ thần phượng, mảnh đất giam cầm.
Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân, nàng không hỏi gì thêm, hoàn toàn tin tưởng hắn. Phượng Hoàng Thiên Nữ mang theo đá xanh cùng Phong Phi Vân rời khỏi Phượng Hoàng sơn.
Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ đến sơn cốc Tất Ninh Soái ẩn cư.
Tất Thắng Thiên cực kỳ hưng phấn nâng hai mảnh lá cây bị xé:
- Sư tôn, ta đã xé lá cây Tang Ngô!
Tất Thắng Thiên quỳ trước mặt Phong Phi Vân, mắt long lanh nhìn hắn.
Tất Ninh Soái, Tà Hồng Liên đứng không xa nhìn Phong Phi Vân.
Tất Ninh Soái liếc hướng Phượng Hoàng Thiên Nữ, mắng thầm:
- Bà nội nó, mỗi lần bên cạnh ngươi lại đổi một nữ nhân, tu vi cường đại có khác, hâm mộ chết được.
Tà Hồng Liên đạp mũi giày Tất Ninh Soái, gã đau la làng.
Phong Phi Vân nhìn Tất Thắng Thiên nâng hai mảnh lá cây, vừa lòng gật gù.
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Có lĩnh ngộ gì?
Tất Thắng Thiên trả lời:
- Sư tôn không phải thử thách nghị lực, sức mạnh của ta mà là sự kiên nhẫn. Trong lá cây chứa kinh nghiệm cuộc đời trăm ức năm của một vị tiền bối, không phải đạo tắc thánh linh. Miễn ta cảm ngộ được kinh nghiệm cuộc đời trăm ức năm của tiền bối kia thì xé miếng lá cây này dễ như trở bàn tay.
Phong Phi Vân nói:
- Tang Ngô tiền bối là lão tổ Thụ tông, cổ thụ đứng trăm ức năm, chịu đựng cô đơn quạnh quẽ bao nhiêu? Ngươi cảm nhận được kinh nghiệm cuộc đời trăm ức năm của Tang ngô tiền bối chứng minh sự kiên nhẫn của ngươi vượt xa người bình thường, thành tựu tương lai hơn hẳn phụ thân ngươi gấp vạn lần. Tang Ngô tiền bối chết trận trên đường thông thiên, giờ coi như có người truyền thừa lại đạo pháp.
Phong Phi Vân dẫn gia đình Tất Ninh Soái vào Thiên quốc, mang đi Thiên Phong đại lục.
Phong Khanh Khanh cười tủm tỉm chạy tới:
- Tất ca, chúc mừng ngươi con cháu đầy nhà.
Cánh tay ngọc như sen, ống tay áo dài như tiên. Một con mèo trắng theo sau lưng Phong Khanh Khanh, là Đạm Đạm đã lâu không thấy.
Tất Ninh Soái thấy Tiểu Tà Ma thì rùng mình, gã từng bị nàng hành rất thảm. Tất Ninh Soái rất e ngại thiếu nữ đáng yêu mà hay nắng mưa thất thường, gã vội bỏ chạy.
Sắp xếp chỗ ở cho gia đình Tất Ninh Soái xong Phong Phi Vân lại đi sắp đặt chỗ cho phượng hoàng yêu tộc.
Phượng hoàng yêu tộc có nhiều cường giả, chỉ tính số bán thánh cũng khoảng ngàn bán thánh, một thế lực khổng lồ. Nếu vận dụng chính xác thì tương lai sẽ phát huy ra lực lượng không giống bình thường.
Vì điều này Phong Phi Vân chuyên môn chia một đại lục cho phượng hoàng yêu tộc, đặt tên là Phượng Hoàng đại lục, làm chỗ cho phượng hoàng yêu tộc ẩn cư.
Hôm nay Tiểu Linh tiên giới truyền đến dao động chiến đấu siêu kinh khủng, quấy nhiễu tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu không yên bình. Mọi người phập phồng lo sợ.
Trên bầu trời sấm chớp đì đùng.
Biển cả vô biên, sóng ngập trời.
Đại ma long biến thành cự long đen giết vào Thái Cực cung, nuốt ức vạn sinh linh vực ngoại, xé nát các thánh linh thân hình to lớn, gây chấn động lớn, ảnh hưởng ba giới.
Mưa máu vần vũ, thiên địa biến sắc.
Cuối cùng Điện Cực Dương Thiên Thần ra tay đánh mù mười con mắt đại ma long.
Điện Cực Dương Thiên Thần định giết luôn đại ma long nhưng bị phủ chủ mộ phủ cứu.
phủ chủ mộ phủ, đại ma long hợp tác trốn khỏi tay Điện Cực Dương Thiên Thần, nhưng hai người bị thương nặng, không rõ sống chết thế nào.
Phong Phi Vân ngồi trong thần cung Thiên quốc, mở đôi mắt đại thánh teo dõi tình hình Tiểu Linh tiên giới. Phong Phi Vân định cứu phủ chủ mộ phủ, đại ma long nhưng bị Điện Cực Dương Thiên Thần phát hiện, chặt đứt ánh sáng đại thánh.
May mắn Phong Phi Vân lùi kịp lúc, nếu không Điện Cực Dương Thiên Thần sẽ lần theo ánh sáng đại thánh tìm ra vị trí Thiên quốc, khi ấy Thiên quốc sẽ rơi vào tai nạn diệt tuyệt.
Chiến đấu ở Tiểu Linh tiên giới bình ổn, có người đến báo cáo tình huống hôm đó.
- Tu vi của Điện Cực Dương Thiên Thần tu vi đã vô pháp vô thiên, lại nắm giữ thuyền cổ đất vàng một trong bảy thuyền cổ. Đương thời hầu như không ai đánh lại Điện Cực Dương Thiên Thần được, đại ma long và phủ chủ mộ phủ thua trận bị bão thời không cuốn đi, sợ là bây giờ dữ nhiều lành ít.
Phong Phi Vân ngồi trên đỉnh điện vũ nghe Thiên Toán thư sinh báo cáo, lòng bi thương.
Ngón tay Phong Phi Vân vuốt Miểu Quỷ ban chỉ đeo trên ngón cái, mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đen:
- Ta muốn đấu với Điện Cực Dương Thiên Thần, phải lấy được bản thể Thanh Đồng cổ thuyền. Chỉ có lực lượng Thanh Đồng cổ thuyền mới đối kháng lại thuyền cổ đất vàng được.
Trên Miểu Quỷ ban chỉ có bảy chữ cổ xưa đối ứng bảy bức tranh cổ: Long mã hà đồ, bát quái huyền văn, tứ dương cổ đỉnh, u minh thần tháp, thần vương phi thiên, bách quỷ phó yến, vạn gia đăng hỏa.
Trong đó long mã hà đồ dung nhập Thanh Đồng cổ thuyền, bách quỷ dự tiệc dung nhập Tinh Hồng quỷ thuyền trong tay nữ ma, vạn gia đăng hỏa dung nhập Bạch Ngọc cổ thuyền của Đông Phương Kính Nguyệt.
Trên Miểu Quỷ ban chỉ còn lại bốn chữ cổ xưa.
Phượng Hoàng Thiên Nữ bước ra từ lưu ly thần cung, thân hình thướt tha, thần quang quanh người.
Phượng Hoàng Thiên Nữ ngước nhìn pháp tướng thánh linh trên bầu trời, vẻ mặt vui mừng kêu lên:
- Cất chiến binh đi, đây là thánh giả nhân tộc, không phải quân giặc vực ngoại!
Phượng Hoàng Thiên Nữ bay ra khỏi đá xanh, đứng dưới ngô đồng.
Mắt phượng nhìn Phong Phi Vân dựa lưng vào thân cây, Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:
- Ta không nhìn thấu tu vi của ngươi.
Phượng Hoàng Thiên Nữ đã bước vào minh nhật thánh cảnh, thân thánh linh. Nhưng Phong Phi Vân như biển sao, Phượng Hoàng Thiên Nữ không nhìn thấu hắn.
Phong Phi Vân khoanh tay trước ngực, dựa vào ngô đồng, cười nói:
- Thì nàng cũng bước vào cảnh giới thánh linh, nàng đã chém lực lượng Yêu Hoàng kiếm, chiến thắng linh hồn của mình.
Phượng Hoàng Thiên Nữ đẹp như tranh, yểu điệu xinh đẹp.
Phượng Hoàng Thiên Nữ khẽ thở dài:
- Ở trong mắt người bình thường thì cảnh giới ta bây giờ xa không thể với tới, thông thánh thông huyền. Nhưng trước mặt đám cường giả vực ngoại thì không là gì.
Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi:
- Phượng hoàng yêu tộc còn bao nhiêu tộc nhân sống sót?
Phượng Hoàng Thiên Nữ lắc đầu, nói:
- Không biết. Cường giả vực ngoại đến công kích Phượng Hoàng sơn, bốn vị yêu hậu hợp sức mở một lối ra. Phượng hoàng yêu tộc chia bảy đường bỏ trốn, ta chỉ dẫn dắt một đội.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại sao nàng không bỏ trốn?
Phượng Hoàng Thiên Nữ trả lời:
- Chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất, tuy thiên hạ lớn nhưng chỉ có chỗ này làg coi như an toàn.
Phong Phi Vân khâm phục trí tuệ và gan góc của Phượng Hoàng Thiên Nữ:
- Di châu hỗn nguyên đại thế giới tuy lớn nhưng khó tìm ra một nơi an toàn. Ta hiểu rồi, nàng dẫn một đội phượng hoàng trốn trong đá xanh nên mới thoát một kiếp.
Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:
- Nhưng đó không phải kết lâu dài, không lâu sau chắc chắn tu sĩ vực ngoại sẽ tìm tới những bí cảnh lớn nhỏ, khi ấy vẫn khó toát chết. Bốan vị yêu hậu bặt vô âm tín, chắc không chết mà bị nhốt.
Phong Phi Vân nói:
- Đi theo ta.
- Theo ngươi?
Phong Phi Vân nói cho Phượng Hoàng Thiên Nữ nghe về cấu tứ Thiên quốc, lại bảo hắn đã tìm được truyền thừa thái cổ thần phượng, mảnh đất giam cầm.
Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân, nàng không hỏi gì thêm, hoàn toàn tin tưởng hắn. Phượng Hoàng Thiên Nữ mang theo đá xanh cùng Phong Phi Vân rời khỏi Phượng Hoàng sơn.
Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ đến sơn cốc Tất Ninh Soái ẩn cư.
Tất Thắng Thiên cực kỳ hưng phấn nâng hai mảnh lá cây bị xé:
- Sư tôn, ta đã xé lá cây Tang Ngô!
Tất Thắng Thiên quỳ trước mặt Phong Phi Vân, mắt long lanh nhìn hắn.
Tất Ninh Soái, Tà Hồng Liên đứng không xa nhìn Phong Phi Vân.
Tất Ninh Soái liếc hướng Phượng Hoàng Thiên Nữ, mắng thầm:
- Bà nội nó, mỗi lần bên cạnh ngươi lại đổi một nữ nhân, tu vi cường đại có khác, hâm mộ chết được.
Tà Hồng Liên đạp mũi giày Tất Ninh Soái, gã đau la làng.
Phong Phi Vân nhìn Tất Thắng Thiên nâng hai mảnh lá cây, vừa lòng gật gù.
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Có lĩnh ngộ gì?
Tất Thắng Thiên trả lời:
- Sư tôn không phải thử thách nghị lực, sức mạnh của ta mà là sự kiên nhẫn. Trong lá cây chứa kinh nghiệm cuộc đời trăm ức năm của một vị tiền bối, không phải đạo tắc thánh linh. Miễn ta cảm ngộ được kinh nghiệm cuộc đời trăm ức năm của tiền bối kia thì xé miếng lá cây này dễ như trở bàn tay.
Phong Phi Vân nói:
- Tang Ngô tiền bối là lão tổ Thụ tông, cổ thụ đứng trăm ức năm, chịu đựng cô đơn quạnh quẽ bao nhiêu? Ngươi cảm nhận được kinh nghiệm cuộc đời trăm ức năm của Tang ngô tiền bối chứng minh sự kiên nhẫn của ngươi vượt xa người bình thường, thành tựu tương lai hơn hẳn phụ thân ngươi gấp vạn lần. Tang Ngô tiền bối chết trận trên đường thông thiên, giờ coi như có người truyền thừa lại đạo pháp.
Phong Phi Vân dẫn gia đình Tất Ninh Soái vào Thiên quốc, mang đi Thiên Phong đại lục.
Phong Khanh Khanh cười tủm tỉm chạy tới:
- Tất ca, chúc mừng ngươi con cháu đầy nhà.
Cánh tay ngọc như sen, ống tay áo dài như tiên. Một con mèo trắng theo sau lưng Phong Khanh Khanh, là Đạm Đạm đã lâu không thấy.
Tất Ninh Soái thấy Tiểu Tà Ma thì rùng mình, gã từng bị nàng hành rất thảm. Tất Ninh Soái rất e ngại thiếu nữ đáng yêu mà hay nắng mưa thất thường, gã vội bỏ chạy.
Sắp xếp chỗ ở cho gia đình Tất Ninh Soái xong Phong Phi Vân lại đi sắp đặt chỗ cho phượng hoàng yêu tộc.
Phượng hoàng yêu tộc có nhiều cường giả, chỉ tính số bán thánh cũng khoảng ngàn bán thánh, một thế lực khổng lồ. Nếu vận dụng chính xác thì tương lai sẽ phát huy ra lực lượng không giống bình thường.
Vì điều này Phong Phi Vân chuyên môn chia một đại lục cho phượng hoàng yêu tộc, đặt tên là Phượng Hoàng đại lục, làm chỗ cho phượng hoàng yêu tộc ẩn cư.
Hôm nay Tiểu Linh tiên giới truyền đến dao động chiến đấu siêu kinh khủng, quấy nhiễu tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu không yên bình. Mọi người phập phồng lo sợ.
Trên bầu trời sấm chớp đì đùng.
Biển cả vô biên, sóng ngập trời.
Đại ma long biến thành cự long đen giết vào Thái Cực cung, nuốt ức vạn sinh linh vực ngoại, xé nát các thánh linh thân hình to lớn, gây chấn động lớn, ảnh hưởng ba giới.
Mưa máu vần vũ, thiên địa biến sắc.
Cuối cùng Điện Cực Dương Thiên Thần ra tay đánh mù mười con mắt đại ma long.
Điện Cực Dương Thiên Thần định giết luôn đại ma long nhưng bị phủ chủ mộ phủ cứu.
phủ chủ mộ phủ, đại ma long hợp tác trốn khỏi tay Điện Cực Dương Thiên Thần, nhưng hai người bị thương nặng, không rõ sống chết thế nào.
Phong Phi Vân ngồi trong thần cung Thiên quốc, mở đôi mắt đại thánh teo dõi tình hình Tiểu Linh tiên giới. Phong Phi Vân định cứu phủ chủ mộ phủ, đại ma long nhưng bị Điện Cực Dương Thiên Thần phát hiện, chặt đứt ánh sáng đại thánh.
May mắn Phong Phi Vân lùi kịp lúc, nếu không Điện Cực Dương Thiên Thần sẽ lần theo ánh sáng đại thánh tìm ra vị trí Thiên quốc, khi ấy Thiên quốc sẽ rơi vào tai nạn diệt tuyệt.
Chiến đấu ở Tiểu Linh tiên giới bình ổn, có người đến báo cáo tình huống hôm đó.
- Tu vi của Điện Cực Dương Thiên Thần tu vi đã vô pháp vô thiên, lại nắm giữ thuyền cổ đất vàng một trong bảy thuyền cổ. Đương thời hầu như không ai đánh lại Điện Cực Dương Thiên Thần được, đại ma long và phủ chủ mộ phủ thua trận bị bão thời không cuốn đi, sợ là bây giờ dữ nhiều lành ít.
Phong Phi Vân ngồi trên đỉnh điện vũ nghe Thiên Toán thư sinh báo cáo, lòng bi thương.
Ngón tay Phong Phi Vân vuốt Miểu Quỷ ban chỉ đeo trên ngón cái, mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đen:
- Ta muốn đấu với Điện Cực Dương Thiên Thần, phải lấy được bản thể Thanh Đồng cổ thuyền. Chỉ có lực lượng Thanh Đồng cổ thuyền mới đối kháng lại thuyền cổ đất vàng được.
Trên Miểu Quỷ ban chỉ có bảy chữ cổ xưa đối ứng bảy bức tranh cổ: Long mã hà đồ, bát quái huyền văn, tứ dương cổ đỉnh, u minh thần tháp, thần vương phi thiên, bách quỷ phó yến, vạn gia đăng hỏa.
Trong đó long mã hà đồ dung nhập Thanh Đồng cổ thuyền, bách quỷ dự tiệc dung nhập Tinh Hồng quỷ thuyền trong tay nữ ma, vạn gia đăng hỏa dung nhập Bạch Ngọc cổ thuyền của Đông Phương Kính Nguyệt.
Trên Miểu Quỷ ban chỉ còn lại bốn chữ cổ xưa.