Bốn chữ bến đò tiên nhân tràn ngập thần vận vô tận, mỗi nét bút chứa đạo kình, mỗi chữ như có một tiên nhân đang giảng đạo. Phong Phi Vân dừng chân lại.
- Hóa ra thế giới này thật sự có bến đò tiên nhân. Chẳng lẽ trước mặt là bể khổ? Tại sao gió biển thổi đến ngọt lành như thế?
Bên cạnh bến đò tiên nhân dậu một con thuyền, làm bằng đất vàng, đầu dê, phát ra hà quang lấp lánh.
Trong thuyền cổ đất vàng vọng ra thanh âm già nua:
- Bể khổ như lòng người, nhiều người trong lòng rất khổ nhưng trên mặt cười càng ngọt ngào. Hãy nói xem bể khổ vớ vẩn hay lòng người vớ vẩn?
Phong Phi Vân đi bên bờ biển, nhìn các bóng ảo cũng đứng bên bờ. Mỗi cái bóng độ ngưng tụ khác nhau. Có tăng nhân râu bạc mày trắng. Có đạo sĩ tóc bạc mặt hồng hào. Có nữ nhân đẹp như tranh. Có cổ thú hung mãnh, có muôn vàn sinh mệnh dị chủng.
Bọn họ đứng bên cạnh bể khổ, có nhìn thần bài bến đò tiên nhân, có tĩnh tọa tu luyện, có nhìn mặt biển chờ thuyền đưa.
Nhưng khi ngón tay Phong Phi Vân chạm vào thân thể bọn họ thì xuyên thấu qua, tất cả chỉ là ảo ảnh.
thuyền cổ đất vàng đậu ờ bến đò lại vang giọng già nua:
- Đừng thắc mắc, bọn họ là chí cường từ các vũ trụ phi thăng, tu vi ai nấy đến cảnh giới thứ tiên, đứng ở bến đò chờ Linh Chu chở qua biển đi vân chi tiên giới.
- Nơi này chưa phải vân chi tiên giới sao?
Phong Phi Vân thấy bóng dáng Địa Hoàng đại thánh, thân thể cũng hư ảo. Địa Hoàng đại thánh đứng bên cạnh bể khổ dường như đang kiếm ai.
Lão nhân trên thuyền cổ đất vàng nói:
- Không phải, chỉ có độ qua bể khổ mới tính ra vân chi tiên giới thật sự. Nơi này . . . Ta thói quen gọi là thứ tiên giới.
Phong Phi Vân đã đến bến đò tiên nhân, đứng bên cạnh thuyền cổ đất vàng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nơi này có bao nhiêu không gian? Không gian nào mới là chân thật?
Đám người đứng bên cạnh bể khổ, bao gồm Địa Hoàng đại thánh đều là thật, bọn họ là thứ tiên phi thăng từ các vũ trụ, chờ người đưa đò đưa vượt biển. Nhưng bọn họ tồn tại ở không gian khác nhau, nên Phong Phi Vân thấy bóng dáng bọn họ mờ nhạt, không chạm vào thân thể của họ được.
- Có bao nheiue vũ trụ thì có bấy nhiêu không gian, mỗi không gian đều là chân thật. Thứ tiên giới là nơi các vũ trụ giao nhau, chúng ta đứng đây có thể thấy hết mọi người nhưng bọn họ không thấy chúng ta, thậm chí không thấy ai khác ngoài chính mình.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại sao ngươi không đưa bọn họ qua bể khổ, chẳng lẽ muốn cho bọn họ chờ mãi tại đây sao?
- Tại sao ta phải đưa bọn họ qua biển?
Thanh âm trong thuyền cổ đất vàng hỏi ngược lại:
- Ta độ bọn họ thành tiên rồi ai độ ta thành tiên? Có ai đồng ý suốt đời làm người đưa đò?
Phong Phi Vân im lặng, đây đúng là câu hỏi khó trả lời.
- Ta tự hỏi mình rất nhiều lần, sau này ta đã biết đáp án.
Lão nhân trên thuyền cổ đất vàng nói:
- Chỉ có ta mới độ ta thành tiên được, chỉ khi muôn vàn vũ trụ hạ giới bị hủy diệt, không còn ai cần ta độ vậy ta không cần làm người đưa đò nữa, có thể lập địa thành tiên.
Phong Phi Vân nói:
- Đây là lý do Oa Hậu nương nương muốn giết ngươi?
Một người đưa đò nếu muốn hủy diệt muôn vàn vũ trụ hạ giới sẽ không được thiên địa chấp nhận. Phong Phi Vân đã hiểu lý Oa Hậu nương nương giết Tiếp Dẫn Đạo Nhân.
Người trên thuyền cổ đất vàng im lặng nửa ngày, không trả lời câu hỏi của Phong Phi Vân.
Người trên thuyền cổ đất vàng chậm rãi nói:
- Chàng trai, có dám lên thuyền gặp mặt không?
Phong Phi Vân ngần ngừ, cuối cùng bước lên thuyền cổ đất vàng.
Dù sao đã đến bến đò tiên nhân, với tu vi hiện tại của bọn họ nếu muốn chiến thì đã sớm đánh nhau. Tiếp Dẫn Đạo Nhân muốn ôn chuyện thì Phong Phi Vân không e ngại gì.
Một đạo nhân ngồi ở mũi thuyền, mặc áo Thái Cực bát quái, tay cầm mái chèo, tiên quang trắng lơ lửng trên đầu. Một khối tiên cốt nổi trong tiên quang trớ ánh sáng chói mắt.
Phong Phi Vân rất bình tĩnh nói:
- Không biết ta nên gọi ngươi là Tiếp Dẫn Đạo Nhân hay Thái Cực Đạo Nhân?
Phong Phi Vân nhìn ra được Điện Cực Dương Thiên Thần, Âm Cực Đạo Nhân đã hợp thể, tu vi leo lên độ cao mới, dù không đến cảnh giới tiên thì cũng cách tiên không xa.
- Tiếp Dẫn Đạo Nhân sớm chết, trong xương khô nảy mềm, sinh mệnh trọng sinh. Ngươi có thể gọi ta là Thái Cực Đạo Nhân.
Người Thái Cực Đạo Nhân chảy khí âm dương ngưng tụ thành ấn bảo binh trên trán. Khí lưu trong thuyền cổ đất vàng dao động theo khi Thái Cực Đạo Nhân nói chuyện.
Thái Cực Đạo Nhân nhìn chằm chằm tiên thạch năm sắc trên trán Phong Phi Vân, muốn nhìn thấu thân thể hắn.
- Oa Hậu nương nương chưa thức tỉnh phải không?
Phong Phi Vân biết Thái Cực Đạo Nhân không ra tay vì kiêng dè Oa Hậu nương nương, gã không biết chắc Oa Hậu nương nương đã thức tỉnh hay chưa nên không hành động. Thái Cực Đạo Nhân mời Phong Phi Vân lên thuyền cổ đất vàng vì thế.
Phong Phi Vân biểu hiện ung dung, chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ thần quang năm sắc. Máu, thịt, gân, xương tràn ngập năm sắc màu, lực lượng tỏa thần quang màu sắc khác nhau trong mỗi lỗ chân lông, như các dòng sông.
Thái Cực Đạo Nhân nheo mắt nói:
- Thân thể bất tử, ngũ thải tiên thể. Hay, diệu, quả nhiên ngươi được chân truyền của Oa Hậu, trở thành người đầu tiên trong thiên địa tu luyện thành ngũ thải tiên thể.
Đúng vậy, mới gần đây Phong Phi Vân đã tu thành ngũ thải tiên thể, đạt đến cảnh giới thân thể bất tử, có thể gọi là thứ tiên.
Phong Phi Vân cố ý lộ chiêu này là nói cho Thái Cực Đạo Nhân biết tu vi của mình thế nào, để Thái Cực Đạo Nhân càng kiêng dè hơn.
Thái Cực Đạo Nhân thầm nghi ngờ:
- Chẳng lẽ Oa Hậu đã thức tỉnh? Nếu không Phong Phi Vân làm sao tu thành ngũ thải tiên thể được?
Thái Cực Đạo Nhân ngồi ở mũi thuyền, trí tuệ trong lòng di chuển nhanh.
Phong Phi Vân nói:
- Chỉ mới tu thành thân thể bất tử, cách thành tiên còn rất xa.
Thái Cực Đạo Nhân lắc đầu, nói:
- Ngươi biết Oa Hậu có địa vị cao cỡ nào trong vân chi tiên giới không? Ngươi là đệ tử của nàng, lại tu thành ngũ thải tiên thể, thành tiên chỉ là chuyện sớm hay muộn, thậm chí đến cảnh giới cao hơn. Mấy cái này chỉ là vấn đề thời gian.
Phong Phi Vân vẫn không để bụng:
- Ta chỉ tò mò một chuyện, có phải tiền bối tạo ra diệt thế thần bia?
Thái Cực Đạo Nhân vuốt râu cười tủm tỉm:
- Đúng vậy! Tế luyện diệt thế thần bia vì hủy diệt vũ trụ các ngươi ở.
Thái Cực Đạo Nhân biểu hiện thản nhiên, không che lấp gì. Tu vi đến cảnh giới như Thái Cực Đạo Nhân không cần che giấu.
Phong Phi Vân nói:
- Trong diệt thế thần bia chi tâm có một vũ trụ chết, đó là gì?
Thái Cực Đạo Nhân trả lời:
- Là vũ trụ bị ta hủy diệt, tất cả sinh linh chết đi chỉ còn vũ trụ cô quạnh.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn thế giới trong Thanh Đồng cổ thuyền?
Thái Cực Đạo Nhân đáp:
- Cũng là vũ trụ bị ta hủy diệt, vũ trụ cuối cùng. Khi aáy Oa Hậu đến ngăn ta, tiếc rằng Oa Hậu chỉ đánh bại ta chứ không thể ngăn cản ta diệt thế.
Bốn chữ bến đò tiên nhân tràn ngập thần vận vô tận, mỗi nét bút chứa đạo kình, mỗi chữ như có một tiên nhân đang giảng đạo. Phong Phi Vân dừng chân lại.
- Hóa ra thế giới này thật sự có bến đò tiên nhân. Chẳng lẽ trước mặt là bể khổ? Tại sao gió biển thổi đến ngọt lành như thế?
Bên cạnh bến đò tiên nhân dậu một con thuyền, làm bằng đất vàng, đầu dê, phát ra hà quang lấp lánh.
Trong thuyền cổ đất vàng vọng ra thanh âm già nua:
- Bể khổ như lòng người, nhiều người trong lòng rất khổ nhưng trên mặt cười càng ngọt ngào. Hãy nói xem bể khổ vớ vẩn hay lòng người vớ vẩn?
Phong Phi Vân đi bên bờ biển, nhìn các bóng ảo cũng đứng bên bờ. Mỗi cái bóng độ ngưng tụ khác nhau. Có tăng nhân râu bạc mày trắng. Có đạo sĩ tóc bạc mặt hồng hào. Có nữ nhân đẹp như tranh. Có cổ thú hung mãnh, có muôn vàn sinh mệnh dị chủng.
Bọn họ đứng bên cạnh bể khổ, có nhìn thần bài bến đò tiên nhân, có tĩnh tọa tu luyện, có nhìn mặt biển chờ thuyền đưa.
Nhưng khi ngón tay Phong Phi Vân chạm vào thân thể bọn họ thì xuyên thấu qua, tất cả chỉ là ảo ảnh.
thuyền cổ đất vàng đậu ờ bến đò lại vang giọng già nua:
- Đừng thắc mắc, bọn họ là chí cường từ các vũ trụ phi thăng, tu vi ai nấy đến cảnh giới thứ tiên, đứng ở bến đò chờ Linh Chu chở qua biển đi vân chi tiên giới.
- Nơi này chưa phải vân chi tiên giới sao?
Phong Phi Vân thấy bóng dáng Địa Hoàng đại thánh, thân thể cũng hư ảo. Địa Hoàng đại thánh đứng bên cạnh bể khổ dường như đang kiếm ai.
Lão nhân trên thuyền cổ đất vàng nói:
- Không phải, chỉ có độ qua bể khổ mới tính ra vân chi tiên giới thật sự. Nơi này . . . Ta thói quen gọi là thứ tiên giới.
Phong Phi Vân đã đến bến đò tiên nhân, đứng bên cạnh thuyền cổ đất vàng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nơi này có bao nhiêu không gian? Không gian nào mới là chân thật?
Đám người đứng bên cạnh bể khổ, bao gồm Địa Hoàng đại thánh đều là thật, bọn họ là thứ tiên phi thăng từ các vũ trụ, chờ người đưa đò đưa vượt biển. Nhưng bọn họ tồn tại ở không gian khác nhau, nên Phong Phi Vân thấy bóng dáng bọn họ mờ nhạt, không chạm vào thân thể của họ được.
- Có bao nheiue vũ trụ thì có bấy nhiêu không gian, mỗi không gian đều là chân thật. Thứ tiên giới là nơi các vũ trụ giao nhau, chúng ta đứng đây có thể thấy hết mọi người nhưng bọn họ không thấy chúng ta, thậm chí không thấy ai khác ngoài chính mình.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại sao ngươi không đưa bọn họ qua bể khổ, chẳng lẽ muốn cho bọn họ chờ mãi tại đây sao?
- Tại sao ta phải đưa bọn họ qua biển?
Thanh âm trong thuyền cổ đất vàng hỏi ngược lại:
- Ta độ bọn họ thành tiên rồi ai độ ta thành tiên? Có ai đồng ý suốt đời làm người đưa đò?
Phong Phi Vân im lặng, đây đúng là câu hỏi khó trả lời.
- Ta tự hỏi mình rất nhiều lần, sau này ta đã biết đáp án.
Lão nhân trên thuyền cổ đất vàng nói:
- Chỉ có ta mới độ ta thành tiên được, chỉ khi muôn vàn vũ trụ hạ giới bị hủy diệt, không còn ai cần ta độ vậy ta không cần làm người đưa đò nữa, có thể lập địa thành tiên.
Phong Phi Vân nói:
- Đây là lý do Oa Hậu nương nương muốn giết ngươi?
Một người đưa đò nếu muốn hủy diệt muôn vàn vũ trụ hạ giới sẽ không được thiên địa chấp nhận. Phong Phi Vân đã hiểu lý Oa Hậu nương nương giết Tiếp Dẫn Đạo Nhân.
Người trên thuyền cổ đất vàng im lặng nửa ngày, không trả lời câu hỏi của Phong Phi Vân.
Người trên thuyền cổ đất vàng chậm rãi nói:
- Chàng trai, có dám lên thuyền gặp mặt không?
Phong Phi Vân ngần ngừ, cuối cùng bước lên thuyền cổ đất vàng.
Dù sao đã đến bến đò tiên nhân, với tu vi hiện tại của bọn họ nếu muốn chiến thì đã sớm đánh nhau. Tiếp Dẫn Đạo Nhân muốn ôn chuyện thì Phong Phi Vân không e ngại gì.
Một đạo nhân ngồi ở mũi thuyền, mặc áo Thái Cực bát quái, tay cầm mái chèo, tiên quang trắng lơ lửng trên đầu. Một khối tiên cốt nổi trong tiên quang trớ ánh sáng chói mắt.
Phong Phi Vân rất bình tĩnh nói:
- Không biết ta nên gọi ngươi là Tiếp Dẫn Đạo Nhân hay Thái Cực Đạo Nhân?
Phong Phi Vân nhìn ra được Điện Cực Dương Thiên Thần, Âm Cực Đạo Nhân đã hợp thể, tu vi leo lên độ cao mới, dù không đến cảnh giới tiên thì cũng cách tiên không xa.
- Tiếp Dẫn Đạo Nhân sớm chết, trong xương khô nảy mềm, sinh mệnh trọng sinh. Ngươi có thể gọi ta là Thái Cực Đạo Nhân.
Người Thái Cực Đạo Nhân chảy khí âm dương ngưng tụ thành ấn bảo binh trên trán. Khí lưu trong thuyền cổ đất vàng dao động theo khi Thái Cực Đạo Nhân nói chuyện.
Thái Cực Đạo Nhân nhìn chằm chằm tiên thạch năm sắc trên trán Phong Phi Vân, muốn nhìn thấu thân thể hắn.
- Oa Hậu nương nương chưa thức tỉnh phải không?
Phong Phi Vân biết Thái Cực Đạo Nhân không ra tay vì kiêng dè Oa Hậu nương nương, gã không biết chắc Oa Hậu nương nương đã thức tỉnh hay chưa nên không hành động. Thái Cực Đạo Nhân mời Phong Phi Vân lên thuyền cổ đất vàng vì thế.
Phong Phi Vân biểu hiện ung dung, chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ thần quang năm sắc. Máu, thịt, gân, xương tràn ngập năm sắc màu, lực lượng tỏa thần quang màu sắc khác nhau trong mỗi lỗ chân lông, như các dòng sông.
Thái Cực Đạo Nhân nheo mắt nói:
- Thân thể bất tử, ngũ thải tiên thể. Hay, diệu, quả nhiên ngươi được chân truyền của Oa Hậu, trở thành người đầu tiên trong thiên địa tu luyện thành ngũ thải tiên thể.
Đúng vậy, mới gần đây Phong Phi Vân đã tu thành ngũ thải tiên thể, đạt đến cảnh giới thân thể bất tử, có thể gọi là thứ tiên.
Phong Phi Vân cố ý lộ chiêu này là nói cho Thái Cực Đạo Nhân biết tu vi của mình thế nào, để Thái Cực Đạo Nhân càng kiêng dè hơn.
Thái Cực Đạo Nhân thầm nghi ngờ:
- Chẳng lẽ Oa Hậu đã thức tỉnh? Nếu không Phong Phi Vân làm sao tu thành ngũ thải tiên thể được?
Thái Cực Đạo Nhân ngồi ở mũi thuyền, trí tuệ trong lòng di chuển nhanh.
Phong Phi Vân nói:
- Chỉ mới tu thành thân thể bất tử, cách thành tiên còn rất xa.
Thái Cực Đạo Nhân lắc đầu, nói:
- Ngươi biết Oa Hậu có địa vị cao cỡ nào trong vân chi tiên giới không? Ngươi là đệ tử của nàng, lại tu thành ngũ thải tiên thể, thành tiên chỉ là chuyện sớm hay muộn, thậm chí đến cảnh giới cao hơn. Mấy cái này chỉ là vấn đề thời gian.
Phong Phi Vân vẫn không để bụng:
- Ta chỉ tò mò một chuyện, có phải tiền bối tạo ra diệt thế thần bia?
Thái Cực Đạo Nhân vuốt râu cười tủm tỉm:
- Đúng vậy! Tế luyện diệt thế thần bia vì hủy diệt vũ trụ các ngươi ở.
Thái Cực Đạo Nhân biểu hiện thản nhiên, không che lấp gì. Tu vi đến cảnh giới như Thái Cực Đạo Nhân không cần che giấu.
Phong Phi Vân nói:
- Trong diệt thế thần bia chi tâm có một vũ trụ chết, đó là gì?
Thái Cực Đạo Nhân trả lời:
- Là vũ trụ bị ta hủy diệt, tất cả sinh linh chết đi chỉ còn vũ trụ cô quạnh.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn thế giới trong Thanh Đồng cổ thuyền?
Thái Cực Đạo Nhân đáp:
- Cũng là vũ trụ bị ta hủy diệt, vũ trụ cuối cùng. Khi aáy Oa Hậu đến ngăn ta, tiếc rằng Oa Hậu chỉ đánh bại ta chứ không thể ngăn cản ta diệt thế.