Trong lòng bọn họ thầm so sánh Phong Tùy Vũ với Phong Phi Vân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ thở phù phù, một là tuyệt thế anh hào, một là người ngu ngốc chỉ lăn lộn ăn uống chờ chết.
Không cách nào so sánh được!
Năm mươi tên hộ vệ thiết giáp đều lui xuống!
Trong lòng Phong Phi Vân không khỏi thầm hô một tiếng lợi hại, Phong Tùy Vũ này quả nhiên không hổ là một người tâm tư kín đáo, hai câu thật đơn giản như vậy là có thể lấy lòng nhân tâm, lợi hại, lợi hại!
- Phong Phi Vân, nghe nói ngươi đang cùng Cát quân sư học tập binh pháp, không biết học được chút gì chưa?
Phong Phi Vân đáng lẽ muốn quay người trở về phòng, nhưng lại bị Phong Tùy Vũ cho gọi lại.
Thế là dừng bước, xoay người lại, cười hắc hắc:
- Binh pháp rối tinh rối mù của Cát lão đầu, nào là đánh chiếm thành trì, nào là bài binh bố trận đều là trò chơi quá trẻ con, ta không có hứng thú học, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa! Đại ca, nếu như là người có hứng thú, vậy thì ngày mai cùng đi nghe lão đầu kia lảm nhảm chứ?
Phong Tùy Vũ đã nhận được tin, biết rõ thực lực của Phong Phi Vân không tầm thường, đem cánh tay của Ngô lão đại mà chặt xuống được thì người này tuyệt đối không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Lẽ nào mấy năm nay hắn đều lừa ta?
Tiểu từ này là đang giấu nghề đây!
Trong lòng Phong Tùy Vũ có muôn ngàn vạn suy nghĩ, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, vẫn cười nói:
- Mười tám loại chiến trận, ba mươi sáu cách công thành, bảy mươi hai cách thủ địa, từ bảy năm trước ta đã hiểu rõ trong lòng, có thể đọc thuộc thậm chí độc ngược lại, lý luận suông đối với ta mà nói thì không quan trọng. Phi Vân, bây giờ ngươi mới là giai đoạn học binh pháp sơ cấp, chờ ngươi học mười tám năm sau cũng có thể đạt được như ta bây giờ, ngươi phải cố gắng lên!
Người này đúng thật là ngạo mạn!
- Đại ca đúng là tài hoa tràn trề, làm cho tiểu đệ không thể không bội phúc!
Phong Phi Vân ngáp một cái, cười nói:
- Không được, không được rồi, phải trở về phòng ngủ thôi!
Nói xong lời này, Phong Phi Vân liền xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Phong Tùy Vũ từ từ biến mất, nhìn theo bóng lưng của Phong Phi Vân rời đi sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo trầm ngâm.
- Đại thiếu gia, tên tiểu tử Phong Phi Vân này rốt cuộc là một tên phế vật hay là đang giả bộ làm tên phế vật?
Một nô bộc ở phía sau nói.
Phong Tùy Vũ nói:
- Ở trước mặt ta đều làm vẻ như thế, luận về binh pháp hắn học mười năm cũng không theo kịp ta. Luận về tu vi hắn mới ở linh dẫn sơ kỳ, mà ta đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong, dù cho ta nhường hắn mười chiêu thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.
Dựa vào tình hình mà Ngô lão đại báo lại, hắn đã biết Phong Phi Vân đã đạt tới cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, thế nhưng căn bản là hắn không thèm để mắt.
Linh dẫn sơ kỳ và linh dẫn đỉnh phong thực lực chênh lệch nhau vượt quá mười lần, cản bản không phải là một người có thực lực, cho nên dù Phong Tùy Vũ biết rất rõ Phong Phi Vân đang tu luyện, nhưng lại không để tâm.
Muốn từ linh dẫn sơ kỳ tu luyện đến linh dẫn đỉnh phong không thể một sớm một chiều mà có thể làm được, hắn thiên phú lạ thường như thế nhưng cũng mất ba năm, người thường sợ là mười năm cũng chưa chắc có thể làm được.
Hắn cũng không tin Phong Phi Vân có thiên phú cao hơn hắn!
- Một tên vô dụng mà thôi, nếu muốn đứng lên làm lại từ đầu, ta nhất định đè hắn xuống một lần nữa, suốt đời không thoát thân được.
Nụ cười trên mặt Phong Tùy Vũ thản nhiên, dáng vẻ đang bày mưu nghĩ kế.
Hắn không chỉ là một thiên tài, càng là một người thông minh!
- Đại thiếu gia, thành chủ cho gọi người tới, có chuyện quan trọng muốn trao đổi.
Một đứa nha hoàn khom người cúi đầu.
Phong Tùy Vũ khẽ cau mài, trễ như vậy sao nghĩ phụ còn cho đòi ta tới, chẳng lẽ có đạo sự gì xảy ra sao?
... ...
...
"Thình thịch!"
Phong Phi Vân đóng cửa phòng lại, sau đó mở bàn tay phải ra, giữa bàn tay trắng noãn hình ảnh mờ nhạt của con cổ chu kia càng trở nên nhạt hơn, giống như muốn hoàn toàn dung nhập vào trong máu thịt.
"Con linh chu này lại có thể áp chế được tác dụng dược lục của huyết linh miêu, nếu không phải thời khắc quan trọng phát huy tác dụng e rằng ta đã bạo thể mà chết."
"Nhưng mà bây giờ ta lại đột phá thành công đi tới linh dẫn trung kỳ."
"Tuyệt đối dược lực của một bụi huyết linh miêu không thể nào làm cho một người trực tiếp đột phá cảnh giới được, xem ra là con linh chu này đã phát huy tác dụng, thánh linh khí mãnh quả nhiên là không thể xem thường được."
Dù cho Phong Phi Vân có dị thảo huyết linh miêu tương trợ, tự mình cũng cần ít nhất một tháng mới có thể đột phá được linh dẫn trung kỳ, nhưng bởi vì linh chu kỳ quái này lại làm cho dược lực của huyết linh thảo tăng lên, dĩ nhiên làm cho hắn chỉ trong một đêm lại có thể đột phá đến linh dẫn trung kỳ.
Nếu để cho Phong Tùy Vũ biết rõ điều này, chỉ sợ là hắn sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu.
Linh dẫn trung kỳ không thể so với linh dẫn sơ kỳ được, cảnh giới cách xa nhau nhất định là khác nhau một trời một vực.
Độ chênh lệch linh khí dày đặc gấp mấy lần!
Linh khí trong kinh mạch toàn thân của Phong Phi Vân cuồn cuộn, "Linh dẫn" trong đan điền càng thêm lưu chuyển nhanh hơn, thật giống như dòng sông tiên trong đan điền chảy cuồn cuộn không dứt.
Bây giờ nếu như Phong Phi Vân cùng với Ngô lão đại đối đầu với nhau, tuyệt đối đao cũng không cần dùng đến, tát qua một cái là có thể làm cho xương xốt cả người hắn bị đánh vỡ tan nát.
"Tuy là đột phá được linh dẫn trung kỳ nhưng mà hoán huyết tầng thứ hai lại không có đạt đến đại thừa”.
Hoán huyết tầng thứ hai là phải làm cho huyết dịch cả người trở nên có màu đen nhánh, ở trong huyết quản mà sôi trào, mà huyết dịch trong người Phong Phi Vân chỉ mới bắt đầu trở nên đỏ sậm, nếu muốn đạt tới đen kịt như mực thì còn phải đi một đoạn đường xa.
"Dù cho đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, e rằng huyết dịch cũng không đạt đến đen kịt như mực được, "Bất tử phượng hoàng thân" chính là ở chỗ đó mà khó tu luyện."
Phong Phi Vân chỉ tay một cái, một luồng ánh sáng từ ngón tay bay ra, làm cho ngọn đèn cách đó năm bước bị dập tắt.
Toàn bộ gian phòng trở nên tối đen.
Bận rộn cả một ngày, thể xác và tinh thần mệt mỏi, hắn muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày mai còn phải cùng với Cát quân sư học binh pháp.
- Cốc, cốc, cốc!
Cửa bị gõ.
Một đứa nha hoàn ở ngoài cửa nói to:
- Phong thiếu gia, thành chủ cho gọi người tới có chuyện quan trọng trao đổi.
Chăn còn chưa kịp làm ấm, Phong Phi Vân lại khó khăn mà phải bò dậy, trong lòng cũng nổi lên một chút nghi ngờ, bây giờ đã khuya, cha ta còn có chuyện gì?
Hơn nữa, cho dù có đại sự xảy ra, Phong Vạn Bằng cũng sẽ tìm Phong Tùy Vũ mà trao đổi, đây là lần đầu tiên cho mời Phong Phi Vân tới.
Khắp nơi đều lộ ra vẻ không bình thường
Trong lòng bọn họ thầm so sánh Phong Tùy Vũ với Phong Phi Vân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ thở phù phù, một là tuyệt thế anh hào, một là người ngu ngốc chỉ lăn lộn ăn uống chờ chết.
Không cách nào so sánh được!
Năm mươi tên hộ vệ thiết giáp đều lui xuống!
Trong lòng Phong Phi Vân không khỏi thầm hô một tiếng lợi hại, Phong Tùy Vũ này quả nhiên không hổ là một người tâm tư kín đáo, hai câu thật đơn giản như vậy là có thể lấy lòng nhân tâm, lợi hại, lợi hại!
- Phong Phi Vân, nghe nói ngươi đang cùng Cát quân sư học tập binh pháp, không biết học được chút gì chưa?
Phong Phi Vân đáng lẽ muốn quay người trở về phòng, nhưng lại bị Phong Tùy Vũ cho gọi lại.
Thế là dừng bước, xoay người lại, cười hắc hắc:
- Binh pháp rối tinh rối mù của Cát lão đầu, nào là đánh chiếm thành trì, nào là bài binh bố trận đều là trò chơi quá trẻ con, ta không có hứng thú học, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa! Đại ca, nếu như là người có hứng thú, vậy thì ngày mai cùng đi nghe lão đầu kia lảm nhảm chứ?
Phong Tùy Vũ đã nhận được tin, biết rõ thực lực của Phong Phi Vân không tầm thường, đem cánh tay của Ngô lão đại mà chặt xuống được thì người này tuyệt đối không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Lẽ nào mấy năm nay hắn đều lừa ta?
Tiểu từ này là đang giấu nghề đây!
Trong lòng Phong Tùy Vũ có muôn ngàn vạn suy nghĩ, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, vẫn cười nói:
- Mười tám loại chiến trận, ba mươi sáu cách công thành, bảy mươi hai cách thủ địa, từ bảy năm trước ta đã hiểu rõ trong lòng, có thể đọc thuộc thậm chí độc ngược lại, lý luận suông đối với ta mà nói thì không quan trọng. Phi Vân, bây giờ ngươi mới là giai đoạn học binh pháp sơ cấp, chờ ngươi học mười tám năm sau cũng có thể đạt được như ta bây giờ, ngươi phải cố gắng lên!
Người này đúng thật là ngạo mạn!
- Đại ca đúng là tài hoa tràn trề, làm cho tiểu đệ không thể không bội phúc!
Phong Phi Vân ngáp một cái, cười nói:
- Không được, không được rồi, phải trở về phòng ngủ thôi!
Nói xong lời này, Phong Phi Vân liền xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Phong Tùy Vũ từ từ biến mất, nhìn theo bóng lưng của Phong Phi Vân rời đi sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo trầm ngâm.
- Đại thiếu gia, tên tiểu tử Phong Phi Vân này rốt cuộc là một tên phế vật hay là đang giả bộ làm tên phế vật?
Một nô bộc ở phía sau nói.
Phong Tùy Vũ nói:
- Ở trước mặt ta đều làm vẻ như thế, luận về binh pháp hắn học mười năm cũng không theo kịp ta. Luận về tu vi hắn mới ở linh dẫn sơ kỳ, mà ta đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong, dù cho ta nhường hắn mười chiêu thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.
Dựa vào tình hình mà Ngô lão đại báo lại, hắn đã biết Phong Phi Vân đã đạt tới cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, thế nhưng căn bản là hắn không thèm để mắt.
Linh dẫn sơ kỳ và linh dẫn đỉnh phong thực lực chênh lệch nhau vượt quá mười lần, cản bản không phải là một người có thực lực, cho nên dù Phong Tùy Vũ biết rất rõ Phong Phi Vân đang tu luyện, nhưng lại không để tâm.
Muốn từ linh dẫn sơ kỳ tu luyện đến linh dẫn đỉnh phong không thể một sớm một chiều mà có thể làm được, hắn thiên phú lạ thường như thế nhưng cũng mất ba năm, người thường sợ là mười năm cũng chưa chắc có thể làm được.
Hắn cũng không tin Phong Phi Vân có thiên phú cao hơn hắn!
- Một tên vô dụng mà thôi, nếu muốn đứng lên làm lại từ đầu, ta nhất định đè hắn xuống một lần nữa, suốt đời không thoát thân được.
Nụ cười trên mặt Phong Tùy Vũ thản nhiên, dáng vẻ đang bày mưu nghĩ kế.
Hắn không chỉ là một thiên tài, càng là một người thông minh!
- Đại thiếu gia, thành chủ cho gọi người tới, có chuyện quan trọng muốn trao đổi.
Một đứa nha hoàn khom người cúi đầu.
Phong Tùy Vũ khẽ cau mài, trễ như vậy sao nghĩ phụ còn cho đòi ta tới, chẳng lẽ có đạo sự gì xảy ra sao?
... ...
...
"Thình thịch!"
Phong Phi Vân đóng cửa phòng lại, sau đó mở bàn tay phải ra, giữa bàn tay trắng noãn hình ảnh mờ nhạt của con cổ chu kia càng trở nên nhạt hơn, giống như muốn hoàn toàn dung nhập vào trong máu thịt.
"Con linh chu này lại có thể áp chế được tác dụng dược lục của huyết linh miêu, nếu không phải thời khắc quan trọng phát huy tác dụng e rằng ta đã bạo thể mà chết."
"Nhưng mà bây giờ ta lại đột phá thành công đi tới linh dẫn trung kỳ."
"Tuyệt đối dược lực của một bụi huyết linh miêu không thể nào làm cho một người trực tiếp đột phá cảnh giới được, xem ra là con linh chu này đã phát huy tác dụng, thánh linh khí mãnh quả nhiên là không thể xem thường được."
Dù cho Phong Phi Vân có dị thảo huyết linh miêu tương trợ, tự mình cũng cần ít nhất một tháng mới có thể đột phá được linh dẫn trung kỳ, nhưng bởi vì linh chu kỳ quái này lại làm cho dược lực của huyết linh thảo tăng lên, dĩ nhiên làm cho hắn chỉ trong một đêm lại có thể đột phá đến linh dẫn trung kỳ.
Nếu để cho Phong Tùy Vũ biết rõ điều này, chỉ sợ là hắn sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu.
Linh dẫn trung kỳ không thể so với linh dẫn sơ kỳ được, cảnh giới cách xa nhau nhất định là khác nhau một trời một vực.
Độ chênh lệch linh khí dày đặc gấp mấy lần!
Linh khí trong kinh mạch toàn thân của Phong Phi Vân cuồn cuộn, "Linh dẫn" trong đan điền càng thêm lưu chuyển nhanh hơn, thật giống như dòng sông tiên trong đan điền chảy cuồn cuộn không dứt.
Bây giờ nếu như Phong Phi Vân cùng với Ngô lão đại đối đầu với nhau, tuyệt đối đao cũng không cần dùng đến, tát qua một cái là có thể làm cho xương xốt cả người hắn bị đánh vỡ tan nát.
"Tuy là đột phá được linh dẫn trung kỳ nhưng mà hoán huyết tầng thứ hai lại không có đạt đến đại thừa”.
Hoán huyết tầng thứ hai là phải làm cho huyết dịch cả người trở nên có màu đen nhánh, ở trong huyết quản mà sôi trào, mà huyết dịch trong người Phong Phi Vân chỉ mới bắt đầu trở nên đỏ sậm, nếu muốn đạt tới đen kịt như mực thì còn phải đi một đoạn đường xa.
"Dù cho đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, e rằng huyết dịch cũng không đạt đến đen kịt như mực được, "Bất tử phượng hoàng thân" chính là ở chỗ đó mà khó tu luyện."
Phong Phi Vân chỉ tay một cái, một luồng ánh sáng từ ngón tay bay ra, làm cho ngọn đèn cách đó năm bước bị dập tắt.
Toàn bộ gian phòng trở nên tối đen.
Bận rộn cả một ngày, thể xác và tinh thần mệt mỏi, hắn muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày mai còn phải cùng với Cát quân sư học binh pháp.
- Cốc, cốc, cốc!
Cửa bị gõ.
Một đứa nha hoàn ở ngoài cửa nói to:
- Phong thiếu gia, thành chủ cho gọi người tới có chuyện quan trọng trao đổi.
Chăn còn chưa kịp làm ấm, Phong Phi Vân lại khó khăn mà phải bò dậy, trong lòng cũng nổi lên một chút nghi ngờ, bây giờ đã khuya, cha ta còn có chuyện gì?
Hơn nữa, cho dù có đại sự xảy ra, Phong Vạn Bằng cũng sẽ tìm Phong Tùy Vũ mà trao đổi, đây là lần đầu tiên cho mời Phong Phi Vân tới.
Khắp nơi đều lộ ra vẻ không bình thường