- Nếu không, chúng ta đi Tam Huyền Môn thu mua Linh Thạch trước, như vậy cũng có đủ kim tệ, cũng không phải lo lắng, không sợ Nam Cung Hồng Nhan nàng không chịu gặp chúng ta.
Sắc mặt Vương Mãnh đỏ lên, hiển nhiên là đã động tâm. Nếu như là buổi tối hôm nay không thấy được Nam Cung Hồng Nhan, chỉ sợ là hắn vô phương ngủ được.
Còn ba tên đạo tặc khác tự nhiên cũng là nghĩ như vậy!
Phong Phi Vân nhìn qua sắc trời một chút, lắc đầu đáp:
- Tam Huyền Môn đâu phải là dễ trêu chọc như vậy. Bên trong chính là có ba mươi tám vị trưởng lão cảnh giới Thần Cơ, hơn nữa trận pháp vô số, ý định giết người nặng nề. Nếu chúng ta tùy tiện xông vào, tất nhiên sẽ không có được gì hay.
Ánh mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên sáng lên, hắn nhìn về hướng đối diện Tuyệt Sắc Lâu.Ở bên đó lại cũng có một tòa nhà gỗ cao lớn hoa lệ, so sánh Tuyệt Sắc Lâu cũng không thấp hơn chút nào. Trên đó có gắn một tấm biển gỗ sơn xanh với ba chữ "Ngân Câu Phường".
Khóe miệng Phong Phi Vân có hơi nhếch lên, hắn cười nói:
- Ta có biện pháp, các ngươi ở chỗ này chờ ta chỉ chốc lát, ta cần phải đi kiếm mười vạn mai kim tệ đến.
- Mười vạn mai kim tệ!
Bốn tên đạo tặc cả kinh, đây chính là một khoản đủ lớn, đủ để cho người dùng tới mười đời. Lưu Thân Sinh tích góp hơn mười năm cũng chỉ có vạn mai kim tệ.
Lại nhìn thấy Phong Phi Vân chạy về hướng Ngân Câu Phường, mấy tên đạo tặc càng là bị dọa đến hoảng sợ.
Hắn sẽ không ngây ngốc định đi cướp bóc Ngân Câu Phường?
Vì đi chơi gái, hà tất phải mạo hiểm lớn như vậy. Bốn tên đạo tặc đều cảm giác được Phong Phi Vân thật sự quá phúc hậu, không chỉ có giảng nghĩa khí, hơn nữa lá gan đủ lớn.
- Cộc cộc!
Phong Phi Vân gõ thanh gỗ gọi cửa Ngân Câu Phường mấy cái, sau đó đi vào.
- Chưởng quỹ, ta có một thứ gì đó nghĩ muốn thế chấp ở đây. Ngươi đánh giá giá cả cho ta, trong vòng ba ngày ta sẽ trở về chuộc đồ.
Phong Phi Vân lấy ra một giọt Linh Tuyền, nghĩ muốn tạm thời đem thế chấp Linh Tuyền ở chỗ này, chờ sau khi đánh cướp Tam Huyền Môn thì trở lại chuộc đồ.
Lão chưởng quỹ một mực vùi đầu vào sổ sách chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi liếc mắt nhìn Phong Phi Vân. Bỗng nhiên, đồng tử trợn lên một cái, trên mặt hiện ra nụ cười ngoác đến mang tai. Nụ cười này quả thực là cười đến có hơi khoa trương, thật giống như thấy một vị tài thần.
Phàm là có thể trở thành chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường, đều không phải người bình thường. Đôi mắt liền như Hỏa Nhãn Kim Tình, cực kì sắc bén. Chỉ cần bọn họ liếc mắt nhìn khách nhân, coi như cách mấy chục năm thì cũng vẫn có thể nhận ra người này.
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không hiểu ra sao cả. Chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường đều là người có tầm mắt cực cao, coi như thấy thần bảo đến mức như Linh Tuyền này thì cũng không nên thất thố như vậy, cười đến quỷ dị như vậy. Ơ, ông lão này làm thế nào lại có vẻ quen thuộc như vậy?
- Hắc hắc! Phong thiếu gia, đã lâu không gặp.
Trịnh Đông Lưu cười đến rất là hài lòng, vội vàng hạ lệnh tôi tớ bưng lên trà thơm thượng hảo hạng, cung kính đưa đến trong tay Phong Phi Vân.
Cung kính đến có hơi không bình thường, thật giống như người hầu đang dâng trà cho chủ nhân.
- Ngươi là... Trịnh chủ sự, không phải ngươi ở tại thành Linh Châu, làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?
Phong Phi Vân mặc dù nhận ra được ngay Trịnh Đông Lưu, nhưng mà trong lòng lại càng không giải thích được. Chính mình hiện tại đều nghèo túng thành dáng vẻ như thế này, hơn nữa lúc ở tại phủ Nam Thái quả thực chính là mọi người hô đánh, rất nhiều thế lực lớn đều muốn giết chết hắn.
Ngân Câu Phường thông thạo tin tức, không có khả năng không biết hiện trạng của hắn. Vì sao sau khi đoán được thân phận của hắn, vẫn còn cung kính như vậy đối với hắn ?
Điều này làm cho trong lòng Phong Phi Vân sinh ra cảnh giác, Ngân Câu Phường chính là nơi làm việc buôn bán, lợi ích trên hết. Nếu như Trịnh Đông Lưu bán tin hành tung của hắn đi ra ngoài, như vậy nếu có người muốn giết hắn, chỉ sợ sẽ điên cuồng chạy đến.
Trên đời này người miệng nam mô, bụng bồ dao găm thật sự quá nhiều.
- Ha ha! Đều là Tứ tiểu thư đề bạt, ta mới có thể đi ra khỏi loại địa phương nho nhỏ như thành Linh Châu. Điểm này, chẳng lẽ Tứ tiểu thư chưa nói với cô gia ngài ?
Trịnh Đông Lưu hỏi lại.
- Phốc!
Phong Phi Vân tức thì phun hết nước trà vừa uống, văng cả lên mặt Trịnh Đông Lưu mà kinh ngạc hỏi:
- Vừa rồi ngươi gọi cái gì?
- Cô gia a!
Trịnh Đông Lưu dùng vạt áo lau khô trà vụn trên mặt, mà không tức giận chút nào. Lão vẫn cứ nở nụ cười mà nói:
- Hiện nay khắp các chi nhánh cả Ngân Câu Phường, ai mà không biết chuyện của Phong thiếu gia và Tứ tiểu thư. Mà ngay cả Đông Phương thiếu gia đều chấp nhận chuyện này, nếu như ai có thể thăm dò được tin tức của cô gia ngài, liền có cơ hội đến Ngân Câu tổng phường làm việc. Trịnh Đông Lưu ta thật sự là nhân phẩm bạo phát, không ngờ lại khiến cho ta gặp được cô gia trong biển người mênh mông vô tận. Nếu như Tứ tiểu thư đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ cực kì vui mừng.
Phong Phi Vân trực tiếp sững sờ ngây ra ngay tại chỗ, trong lòng vắt óc suy nghĩ. Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, tà tâm không chết, đều đã nói xóa bỏ ân oán, lại vẫn còn thăm dò tin tức của ta. Đừng cho là ta không biết những thủ đoạn nhỏ này của nàng, thực sự nếu như để cho nàng đã biết hành tung của ta, không biết sẽ phái bao nhiêu cao thủ tới giết ta.
Những ân oán cừu hận này, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không nói cho Trịnh Đông Lưu nghe!
- Ha ha! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy...
Phong Phi Vân cười đến có hơi mất tự nhiên, rồi nói:
- Trịnh chủ sự, ngươi nhìn giọt Linh Tuyền này đáng giá bao nhiêu tiền, nếu không ta trước cứ đặt ở đây để đổi lấy một chút kim tệ.
- Cô gia hiện tại rất cần dùng tiền?
Trịnh Đông Lưu con ngươi vừa đảo, lộ ra có vẻ đã hiểu.
- Đúng vậy!
Phong Phi Vân đương nhiên sẽ không nói cho hắn, chính mình phải đi dạo kỹ viện.
- Cô gia, tương lai ngài chính là nửa chủ nhân của gia tộc Ngân Câu, những kẻ làm gia nhân chúng ta đây nào dám thu hoạch vật của ngài. Không cần đến tiền, việc nhỏ mọn ấy liền giao cho lão Trịnh ta.
Trịnh Đông Lưu chính là so với ai khác đều biết rõ ràng địa vị của Đông Phương Kính Nguyệt tại gia tộc Ngân Câu. Nịnh bợ Phong Phi Vân, tuyệt đối là không có sai.
Chả mấy chốc có hai người hầu bê một cái hộp sắt cao to, từ bên trong đi ra.
Trịnh Đông Lưu trực tiếp mở hộp sắt lớn ra.Cả một tảng lớn ánh vàng rực rỡ liền từ đột ngột hắt ra từ bên trong, lóng lánh chói mắt, khiến cho cả phòng đều nhuộm thành màu vàng.
- Trong rương này là tiền giấy và kim tệ, tổng cộng số lượng hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ. Cô gia, ngài nhìn có đủ hay không? Không đủ, ta sẽ tìm người đi kiếm thêm !
Trịnh Đông Lưu mặt mày tươi cười, cung kính khom người, a dua không thôi.
- Nếu không, chúng ta đi Tam Huyền Môn thu mua Linh Thạch trước, như vậy cũng có đủ kim tệ, cũng không phải lo lắng, không sợ Nam Cung Hồng Nhan nàng không chịu gặp chúng ta.
Sắc mặt Vương Mãnh đỏ lên, hiển nhiên là đã động tâm. Nếu như là buổi tối hôm nay không thấy được Nam Cung Hồng Nhan, chỉ sợ là hắn vô phương ngủ được.
Còn ba tên đạo tặc khác tự nhiên cũng là nghĩ như vậy!
Phong Phi Vân nhìn qua sắc trời một chút, lắc đầu đáp:
- Tam Huyền Môn đâu phải là dễ trêu chọc như vậy. Bên trong chính là có ba mươi tám vị trưởng lão cảnh giới Thần Cơ, hơn nữa trận pháp vô số, ý định giết người nặng nề. Nếu chúng ta tùy tiện xông vào, tất nhiên sẽ không có được gì hay.
Ánh mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên sáng lên, hắn nhìn về hướng đối diện Tuyệt Sắc Lâu.Ở bên đó lại cũng có một tòa nhà gỗ cao lớn hoa lệ, so sánh Tuyệt Sắc Lâu cũng không thấp hơn chút nào. Trên đó có gắn một tấm biển gỗ sơn xanh với ba chữ "Ngân Câu Phường".
Khóe miệng Phong Phi Vân có hơi nhếch lên, hắn cười nói:
- Ta có biện pháp, các ngươi ở chỗ này chờ ta chỉ chốc lát, ta cần phải đi kiếm mười vạn mai kim tệ đến.
- Mười vạn mai kim tệ!
Bốn tên đạo tặc cả kinh, đây chính là một khoản đủ lớn, đủ để cho người dùng tới mười đời. Lưu Thân Sinh tích góp hơn mười năm cũng chỉ có vạn mai kim tệ.
Lại nhìn thấy Phong Phi Vân chạy về hướng Ngân Câu Phường, mấy tên đạo tặc càng là bị dọa đến hoảng sợ.
Hắn sẽ không ngây ngốc định đi cướp bóc Ngân Câu Phường?
Vì đi chơi gái, hà tất phải mạo hiểm lớn như vậy. Bốn tên đạo tặc đều cảm giác được Phong Phi Vân thật sự quá phúc hậu, không chỉ có giảng nghĩa khí, hơn nữa lá gan đủ lớn.
- Cộc cộc!
Phong Phi Vân gõ thanh gỗ gọi cửa Ngân Câu Phường mấy cái, sau đó đi vào.
- Chưởng quỹ, ta có một thứ gì đó nghĩ muốn thế chấp ở đây. Ngươi đánh giá giá cả cho ta, trong vòng ba ngày ta sẽ trở về chuộc đồ.
Phong Phi Vân lấy ra một giọt Linh Tuyền, nghĩ muốn tạm thời đem thế chấp Linh Tuyền ở chỗ này, chờ sau khi đánh cướp Tam Huyền Môn thì trở lại chuộc đồ.
Lão chưởng quỹ một mực vùi đầu vào sổ sách chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi liếc mắt nhìn Phong Phi Vân. Bỗng nhiên, đồng tử trợn lên một cái, trên mặt hiện ra nụ cười ngoác đến mang tai. Nụ cười này quả thực là cười đến có hơi khoa trương, thật giống như thấy một vị tài thần.
Phàm là có thể trở thành chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường, đều không phải người bình thường. Đôi mắt liền như Hỏa Nhãn Kim Tình, cực kì sắc bén. Chỉ cần bọn họ liếc mắt nhìn khách nhân, coi như cách mấy chục năm thì cũng vẫn có thể nhận ra người này.
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không hiểu ra sao cả. Chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường đều là người có tầm mắt cực cao, coi như thấy thần bảo đến mức như Linh Tuyền này thì cũng không nên thất thố như vậy, cười đến quỷ dị như vậy. Ơ, ông lão này làm thế nào lại có vẻ quen thuộc như vậy?
- Hắc hắc! Phong thiếu gia, đã lâu không gặp.
Trịnh Đông Lưu cười đến rất là hài lòng, vội vàng hạ lệnh tôi tớ bưng lên trà thơm thượng hảo hạng, cung kính đưa đến trong tay Phong Phi Vân.
Cung kính đến có hơi không bình thường, thật giống như người hầu đang dâng trà cho chủ nhân.
- Ngươi là... Trịnh chủ sự, không phải ngươi ở tại thành Linh Châu, làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?
Phong Phi Vân mặc dù nhận ra được ngay Trịnh Đông Lưu, nhưng mà trong lòng lại càng không giải thích được. Chính mình hiện tại đều nghèo túng thành dáng vẻ như thế này, hơn nữa lúc ở tại phủ Nam Thái quả thực chính là mọi người hô đánh, rất nhiều thế lực lớn đều muốn giết chết hắn.
Ngân Câu Phường thông thạo tin tức, không có khả năng không biết hiện trạng của hắn. Vì sao sau khi đoán được thân phận của hắn, vẫn còn cung kính như vậy đối với hắn ?
Điều này làm cho trong lòng Phong Phi Vân sinh ra cảnh giác, Ngân Câu Phường chính là nơi làm việc buôn bán, lợi ích trên hết. Nếu như Trịnh Đông Lưu bán tin hành tung của hắn đi ra ngoài, như vậy nếu có người muốn giết hắn, chỉ sợ sẽ điên cuồng chạy đến.
Trên đời này người miệng nam mô, bụng bồ dao găm thật sự quá nhiều.
- Ha ha! Đều là Tứ tiểu thư đề bạt, ta mới có thể đi ra khỏi loại địa phương nho nhỏ như thành Linh Châu. Điểm này, chẳng lẽ Tứ tiểu thư chưa nói với cô gia ngài ?
Trịnh Đông Lưu hỏi lại.
- Phốc!
Phong Phi Vân tức thì phun hết nước trà vừa uống, văng cả lên mặt Trịnh Đông Lưu mà kinh ngạc hỏi:
- Vừa rồi ngươi gọi cái gì?
- Cô gia a!
Trịnh Đông Lưu dùng vạt áo lau khô trà vụn trên mặt, mà không tức giận chút nào. Lão vẫn cứ nở nụ cười mà nói:
- Hiện nay khắp các chi nhánh cả Ngân Câu Phường, ai mà không biết chuyện của Phong thiếu gia và Tứ tiểu thư. Mà ngay cả Đông Phương thiếu gia đều chấp nhận chuyện này, nếu như ai có thể thăm dò được tin tức của cô gia ngài, liền có cơ hội đến Ngân Câu tổng phường làm việc. Trịnh Đông Lưu ta thật sự là nhân phẩm bạo phát, không ngờ lại khiến cho ta gặp được cô gia trong biển người mênh mông vô tận. Nếu như Tứ tiểu thư đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ cực kì vui mừng.
Phong Phi Vân trực tiếp sững sờ ngây ra ngay tại chỗ, trong lòng vắt óc suy nghĩ. Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, tà tâm không chết, đều đã nói xóa bỏ ân oán, lại vẫn còn thăm dò tin tức của ta. Đừng cho là ta không biết những thủ đoạn nhỏ này của nàng, thực sự nếu như để cho nàng đã biết hành tung của ta, không biết sẽ phái bao nhiêu cao thủ tới giết ta.
Những ân oán cừu hận này, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không nói cho Trịnh Đông Lưu nghe!
- Ha ha! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy...
Phong Phi Vân cười đến có hơi mất tự nhiên, rồi nói:
- Trịnh chủ sự, ngươi nhìn giọt Linh Tuyền này đáng giá bao nhiêu tiền, nếu không ta trước cứ đặt ở đây để đổi lấy một chút kim tệ.
- Cô gia hiện tại rất cần dùng tiền?
Trịnh Đông Lưu con ngươi vừa đảo, lộ ra có vẻ đã hiểu.
- Đúng vậy!
Phong Phi Vân đương nhiên sẽ không nói cho hắn, chính mình phải đi dạo kỹ viện.
- Cô gia, tương lai ngài chính là nửa chủ nhân của gia tộc Ngân Câu, những kẻ làm gia nhân chúng ta đây nào dám thu hoạch vật của ngài. Không cần đến tiền, việc nhỏ mọn ấy liền giao cho lão Trịnh ta.
Trịnh Đông Lưu chính là so với ai khác đều biết rõ ràng địa vị của Đông Phương Kính Nguyệt tại gia tộc Ngân Câu. Nịnh bợ Phong Phi Vân, tuyệt đối là không có sai.
Chả mấy chốc có hai người hầu bê một cái hộp sắt cao to, từ bên trong đi ra.
Trịnh Đông Lưu trực tiếp mở hộp sắt lớn ra.Cả một tảng lớn ánh vàng rực rỡ liền từ đột ngột hắt ra từ bên trong, lóng lánh chói mắt, khiến cho cả phòng đều nhuộm thành màu vàng.
- Trong rương này là tiền giấy và kim tệ, tổng cộng số lượng hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ. Cô gia, ngài nhìn có đủ hay không? Không đủ, ta sẽ tìm người đi kiếm thêm !
Trịnh Đông Lưu mặt mày tươi cười, cung kính khom người, a dua không thôi.