Bộ dáng vô hại của nàng để cho rất nhiều người tên buôn người muốn đem nàng bán đi.
- Trời ạ, lại là một thiên tài có linh giác gấp chín lần thường nhân.
Bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi, lúc này Phong Phi Vân mới quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Phong từ trên thạch bàn thu tay về, xoay người, ngạo nghễ cười.
Kỷ Phong cũng không phải là trời sinh linh nhân, chính là tu luyện được một tia da lông của Linh Bảo quyển, cho nên tuổi còn trẻ, linh giác mới sẽ đáng sợ như thế.
Linh Bảo quyển vốn chính là chính thống của Mộ Phủ Tầm Bảo lục, phía trên tự nhiên có thần pháp tu luyện linh giác hậu thiên, linh giác có thể đạt tới gấp chín lần thường nhân cũng không kỳ quái.
Lão đầu tử kia đã sớm cười đến ngây ngốc rồi, khảo hạch lần này đúng là thu hoạch lớn, một lần thu được hai tuyệt thế thiên tài, lúc này Linh Bảo tháp hãnh diện rồi, đem các thánh địa thần tháp khác đều áp xuống.
- Có còn người tham gia khảo hạch hay không?
Lão giả cười nói.
- Ta, ta... Ta muốn tham gia khảo hạch!
Mộ Dung Thác từ phía sau Phong Phi Vân khiếp nhược đi ra, da thịt vàng khè, bố y giày cỏ, vừa nhìn cũng biết là một tên dân nghèo.
- Nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua... Ta không thể để cho mẹ ta thất vọng, tuyệt đối không thể.
Mộ Dung Thác hết sức khẩn trương, bởi vì hắn sợ thất bại, thế cho nên bàn tay nắm lại đều xuất ra mồ hôi.
Kỷ Phong xem thường nhìn hắn một cái, khinh thường quay đầu đi, loại dân nghèo này cũng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp, quả thực chính là chê cười.
Phong Phi Vân lại là đối với Mộ Dung Thác rất có hảo cảm, nhắc nhở:
- Đừng khẩn trương, tâm vô tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí!
- Cảm ơn đại ca!
Mộ Dung Thác cảm động đến đều muốn khóc, mặc dù chỉ là một câu nhắc nhở mà thôi, nhưng đây lại là câu quan tâm đầu tiên mà hắn nghe được trừ mẫu thân hắn, những người khác chỉ biết cười nhạo hắn, xem thường hắn, thậm chí là đánh hắn.
Có đôi khi một câu lơ đãng có lẽ có thể khiến cho đối phương cảm kích cả đời.
Mộ Dung Thác nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên thạch bàn.
- Thình thịch!
Thạch bàn trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, vỡ ra đầy đất.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào thiếu niên này giống như là nhìn quái vật.
- Con mẹ nó, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, tới hai cái tuyệt đỉnh thiên tài còn chưa tính, hiện tại lại chạy đến một cái quái vật, nổ tung cả khảo nghiệm thạch bàn rồi.
Lão giả xoa xoa mồ hôi trên trán, không nhịn được muốn chửi mẹ nó.
Kỷ Phong vốn là đang có chút khinh thường, giờ phút này cũng liền vội vàng quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thác, nhìn nhầm rồi, chẳng lẽ hắn là một người trời sinh linh nhân?
Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, tiểu tử này không phải là cố ý giả trư ăn thịt cọp đi!
Phong Phi Vân cùng Kỷ Phong đều là thiên tài đứng đầu có linh giác hơn người, nhưng mà so với thiếu niên này lại kém một mảng lớn.
Tất cả mọi người bị khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Thác một người bị dọa sợ, cho là mình không có thông qua khảo hạch, cả người đều là hai chân mềm nhũn, co quắp nằm trên mặt đất, cắn môi, lẩm bẩm thì thầm:
- Xong, xong, mẹ khẳng định sẽ thất vọng cực độ!
Hắn cắn nát cả đôi môi, tràn ra nhiều tia máu.
Lúc này Phong Phi Vân mới khẳng định đây là một tên thanh niên có thiên phú cao đến dọa người mà ngơ ngẩn, cũng không phải là đang cố ý giả bộ, cho nên đi tới nói:
- Tiểu tử, đứng lên đi! Ngươi khẳng định thông qua khảo hạch của Vạn Tượng tháp.
Mộ Dung Thác nhất thời ngẩn ra, ngồi dậy ôm lấy ống quần của Phong Phi Vân, khẩn trương mà nói:
- Đại ca, ngươi không phải là đang lừa gạt đi?
- Con mẹ nó!
Phong Phi Vân một cước đem hắn đạp bay, cho tới bây giờ chỉ có hắn ôm chân nữ nhân, đây còn là lần đầu tiên bị một cái nam nhân ôm lấy chân mình.
- Đại ca, ngươi quả nhiên không gạt ta!
- Đại ca, ngươi họ gì a? Ta gọi là Mộ Dung Thác!
- Đại ca, mẹ ta kể, không trả lời vấn đề của ngươi khác là không lễ phép.
Một cái bạch ngân cổ chu từ trên bầu trời hoành phi mà qua, kéo thuyền chính là ba đầu ngân sắc dị điểu khổng lồ, hướng Linh Bảo tháp bay đi, ba đầu ngân sắc dị điểu này đều đã tu luyện gần trăm năm, vũ mao dài chừng một thước, phía trên lưu động kim chúc sáng bóng.
Mộ Dung Thác an vị ở bên người Phong Phi Vân, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, lộ ra vẻ đặc biệt hưng phấn.
- Ta gọi là Phong Phi Vân!
Phong Phi Vân vốn là đang nhắm mắt tu luyện, thật sự không chịu được gia hỏa này mới mở miệng đáp.
Gia hỏa này nói nhảm nhiều lắm.
- Ta đây gọi ngươi là Phong đại ca đi, sau này chúng ta đều là đệ tử của Vạn Tượng tháp, phải chiếu cố lẫn nhau nhiều.
Mộ Dung Thác cao hứng bừng bừng mà nói.
Kỷ Phong cũng ngồi ở trên cổ chu, cách xa Phong Phi Vân, hai mắt lạnh lẽo giống như hai thanh đao nhọn.
Phong Phi Vân cũng âm thầm cảnh giác hắn, nếu không phải là vị lão giả kia ngồi ở một bên, hai người bọn họ giờ phút này cũng đã chiến rồi.
Vạn Tượng tháp hết sức rộng lớn, tổng cộng có một trăm tòa thần tháp cổ xưa, mỗi một tòa thần tháp đều chiếm cứ địa vực mấy trăm dặm, quần sơn vây quanh, hiểm phong giăng đầy, tựa như một trăm tòa tu luyện thánh địa tụ tập chung một chỗ.
- Đến Linh Bảo tháp rồi!
Ngón tay của lão giả chỉ về phía trước.
Phong Phi Vân thuận thế ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước tọa lạc một tòa son phong thẳng tắp cao mấy ngàn thước, bốn phía của sơn phong tất cả đều là vách núi dốc đứng, vượn leo cũng khó, sức người không thể nào leo lên được.
Xuyên thấu qua sương mù giống như sa mỏng, có thể nhìn thấy từng cái cửa động mở ra trên vách núi, không dưới một trăm tòa, từ trên xuống dưới liền thành một thể, trong của động bắn ra bảo quang chói mắt, mờ mịt mà cuồn cuộn, có từng đầu thần ưng ở giữa sơn phong bay quanh, còn có dị thú hình thù kỳ lạ phi thiên mà qua.
Đây là một tòa sơn phong hình tháp,phái ngoài bố trí đầy trận pháp, bên trong lại đã bị đào rỗng.
Đây chính là Linh Bảo tháp, không chỉ là thánh địa tu luyện của Tầm Bảo sư, lại càng là địa phương chứa đựng bảo vật của Vạn Tượng tháp, có vô số cao thủ trấn thủ ở tứ phương.
Cao thủ đứng đầu của chấp pháp đội cũng thường xuyên lui tới chỗ này.
- Oanh long long!
Ngân sắc cổ chu cách Linh Bảo tháp mấy chục dặm liền dừng lại, cũng không có tiến vào trong Linh Bảo tháp.
- Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là địa vực của Linh Bảo tháp, tổng cộng bao gồm chín tòa đại phong, năm tòa linh cốc, ba cái đại hồ, các ngươi liền đi tìm một địa phương có linh khí đầy đủ mở ra động phủ, ba ngày sau ta tự nhiên sẽ báo cho các ngươi đi tới Linh Bảo tháp lần nữa khảo nghiệm độ cao linh giác, đến lúc đó các ngươi liền chính thức trở thành đệ tử của Vạn Tượng tháp, sẽ nhận được công pháp tu luyện, nếu như có cống hiến lớn đối với môn phái, thậm chí có thể nhận được đan dược cùng bảo khí tăng lên công lực!
Bộ dáng vô hại của nàng để cho rất nhiều người tên buôn người muốn đem nàng bán đi.
- Trời ạ, lại là một thiên tài có linh giác gấp chín lần thường nhân.
Bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi, lúc này Phong Phi Vân mới quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Phong từ trên thạch bàn thu tay về, xoay người, ngạo nghễ cười.
Kỷ Phong cũng không phải là trời sinh linh nhân, chính là tu luyện được một tia da lông của Linh Bảo quyển, cho nên tuổi còn trẻ, linh giác mới sẽ đáng sợ như thế.
Linh Bảo quyển vốn chính là chính thống của Mộ Phủ Tầm Bảo lục, phía trên tự nhiên có thần pháp tu luyện linh giác hậu thiên, linh giác có thể đạt tới gấp chín lần thường nhân cũng không kỳ quái.
Lão đầu tử kia đã sớm cười đến ngây ngốc rồi, khảo hạch lần này đúng là thu hoạch lớn, một lần thu được hai tuyệt thế thiên tài, lúc này Linh Bảo tháp hãnh diện rồi, đem các thánh địa thần tháp khác đều áp xuống.
- Có còn người tham gia khảo hạch hay không?
Lão giả cười nói.
- Ta, ta... Ta muốn tham gia khảo hạch!
Mộ Dung Thác từ phía sau Phong Phi Vân khiếp nhược đi ra, da thịt vàng khè, bố y giày cỏ, vừa nhìn cũng biết là một tên dân nghèo.
- Nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua... Ta không thể để cho mẹ ta thất vọng, tuyệt đối không thể.
Mộ Dung Thác hết sức khẩn trương, bởi vì hắn sợ thất bại, thế cho nên bàn tay nắm lại đều xuất ra mồ hôi.
Kỷ Phong xem thường nhìn hắn một cái, khinh thường quay đầu đi, loại dân nghèo này cũng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp, quả thực chính là chê cười.
Phong Phi Vân lại là đối với Mộ Dung Thác rất có hảo cảm, nhắc nhở:
- Đừng khẩn trương, tâm vô tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí!
- Cảm ơn đại ca!
Mộ Dung Thác cảm động đến đều muốn khóc, mặc dù chỉ là một câu nhắc nhở mà thôi, nhưng đây lại là câu quan tâm đầu tiên mà hắn nghe được trừ mẫu thân hắn, những người khác chỉ biết cười nhạo hắn, xem thường hắn, thậm chí là đánh hắn.
Có đôi khi một câu lơ đãng có lẽ có thể khiến cho đối phương cảm kích cả đời.
Mộ Dung Thác nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên thạch bàn.
- Thình thịch!
Thạch bàn trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, vỡ ra đầy đất.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào thiếu niên này giống như là nhìn quái vật.
- Con mẹ nó, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, tới hai cái tuyệt đỉnh thiên tài còn chưa tính, hiện tại lại chạy đến một cái quái vật, nổ tung cả khảo nghiệm thạch bàn rồi.
Lão giả xoa xoa mồ hôi trên trán, không nhịn được muốn chửi mẹ nó.
Kỷ Phong vốn là đang có chút khinh thường, giờ phút này cũng liền vội vàng quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thác, nhìn nhầm rồi, chẳng lẽ hắn là một người trời sinh linh nhân?
Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, tiểu tử này không phải là cố ý giả trư ăn thịt cọp đi!
Phong Phi Vân cùng Kỷ Phong đều là thiên tài đứng đầu có linh giác hơn người, nhưng mà so với thiếu niên này lại kém một mảng lớn.
Tất cả mọi người bị khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Thác một người bị dọa sợ, cho là mình không có thông qua khảo hạch, cả người đều là hai chân mềm nhũn, co quắp nằm trên mặt đất, cắn môi, lẩm bẩm thì thầm:
- Xong, xong, mẹ khẳng định sẽ thất vọng cực độ!
Hắn cắn nát cả đôi môi, tràn ra nhiều tia máu.
Lúc này Phong Phi Vân mới khẳng định đây là một tên thanh niên có thiên phú cao đến dọa người mà ngơ ngẩn, cũng không phải là đang cố ý giả bộ, cho nên đi tới nói:
- Tiểu tử, đứng lên đi! Ngươi khẳng định thông qua khảo hạch của Vạn Tượng tháp.
Mộ Dung Thác nhất thời ngẩn ra, ngồi dậy ôm lấy ống quần của Phong Phi Vân, khẩn trương mà nói:
- Đại ca, ngươi không phải là đang lừa gạt đi?
- Con mẹ nó!
Phong Phi Vân một cước đem hắn đạp bay, cho tới bây giờ chỉ có hắn ôm chân nữ nhân, đây còn là lần đầu tiên bị một cái nam nhân ôm lấy chân mình.
- Đại ca, ngươi quả nhiên không gạt ta!
- Đại ca, ngươi họ gì a? Ta gọi là Mộ Dung Thác!
- Đại ca, mẹ ta kể, không trả lời vấn đề của ngươi khác là không lễ phép.
Một cái bạch ngân cổ chu từ trên bầu trời hoành phi mà qua, kéo thuyền chính là ba đầu ngân sắc dị điểu khổng lồ, hướng Linh Bảo tháp bay đi, ba đầu ngân sắc dị điểu này đều đã tu luyện gần trăm năm, vũ mao dài chừng một thước, phía trên lưu động kim chúc sáng bóng.
Mộ Dung Thác an vị ở bên người Phong Phi Vân, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, lộ ra vẻ đặc biệt hưng phấn.
- Ta gọi là Phong Phi Vân!
Phong Phi Vân vốn là đang nhắm mắt tu luyện, thật sự không chịu được gia hỏa này mới mở miệng đáp.
Gia hỏa này nói nhảm nhiều lắm.
- Ta đây gọi ngươi là Phong đại ca đi, sau này chúng ta đều là đệ tử của Vạn Tượng tháp, phải chiếu cố lẫn nhau nhiều.
Mộ Dung Thác cao hứng bừng bừng mà nói.
Kỷ Phong cũng ngồi ở trên cổ chu, cách xa Phong Phi Vân, hai mắt lạnh lẽo giống như hai thanh đao nhọn.
Phong Phi Vân cũng âm thầm cảnh giác hắn, nếu không phải là vị lão giả kia ngồi ở một bên, hai người bọn họ giờ phút này cũng đã chiến rồi.
Vạn Tượng tháp hết sức rộng lớn, tổng cộng có một trăm tòa thần tháp cổ xưa, mỗi một tòa thần tháp đều chiếm cứ địa vực mấy trăm dặm, quần sơn vây quanh, hiểm phong giăng đầy, tựa như một trăm tòa tu luyện thánh địa tụ tập chung một chỗ.
- Đến Linh Bảo tháp rồi!
Ngón tay của lão giả chỉ về phía trước.
Phong Phi Vân thuận thế ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước tọa lạc một tòa son phong thẳng tắp cao mấy ngàn thước, bốn phía của sơn phong tất cả đều là vách núi dốc đứng, vượn leo cũng khó, sức người không thể nào leo lên được.
Xuyên thấu qua sương mù giống như sa mỏng, có thể nhìn thấy từng cái cửa động mở ra trên vách núi, không dưới một trăm tòa, từ trên xuống dưới liền thành một thể, trong của động bắn ra bảo quang chói mắt, mờ mịt mà cuồn cuộn, có từng đầu thần ưng ở giữa sơn phong bay quanh, còn có dị thú hình thù kỳ lạ phi thiên mà qua.
Đây là một tòa sơn phong hình tháp,phái ngoài bố trí đầy trận pháp, bên trong lại đã bị đào rỗng.
Đây chính là Linh Bảo tháp, không chỉ là thánh địa tu luyện của Tầm Bảo sư, lại càng là địa phương chứa đựng bảo vật của Vạn Tượng tháp, có vô số cao thủ trấn thủ ở tứ phương.
Cao thủ đứng đầu của chấp pháp đội cũng thường xuyên lui tới chỗ này.
- Oanh long long!
Ngân sắc cổ chu cách Linh Bảo tháp mấy chục dặm liền dừng lại, cũng không có tiến vào trong Linh Bảo tháp.
- Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là địa vực của Linh Bảo tháp, tổng cộng bao gồm chín tòa đại phong, năm tòa linh cốc, ba cái đại hồ, các ngươi liền đi tìm một địa phương có linh khí đầy đủ mở ra động phủ, ba ngày sau ta tự nhiên sẽ báo cho các ngươi đi tới Linh Bảo tháp lần nữa khảo nghiệm độ cao linh giác, đến lúc đó các ngươi liền chính thức trở thành đệ tử của Vạn Tượng tháp, sẽ nhận được công pháp tu luyện, nếu như có cống hiến lớn đối với môn phái, thậm chí có thể nhận được đan dược cùng bảo khí tăng lên công lực!