Phong Phi Vân cũng không mảy may che giấu nụ cười trong mắt, nụ cười của hắn làm cho tất cả mọi người có mặt đều cho rằng hắn rất thâm độc.
- Ngươi có ý gì?
Hai mắt Tam gia híp một cái, sinh ra một dự cảm không ổn chút nào.
"Ầm!"
Một tiếng nổ ngút trời từ trong Huyết ưng đại viện truyền tới, mang theo lực hủy diệt nghiền nát bẻ gãy mọi thứ.
"Ầm ầm!"
Mặt đất cũng run rẩy theo, nhiều tiếng nổ rung động được truyền đi, tòa nhà sụp đổ, cây cột tung tóe, tiếp theo một ngọn lửa lớn phun ra làm cho toàn bộ Huyết ưng đại viện đều bị bao phủ bởi biển lửa.
Đám người áo đen lúc nãy còn uy phong lẫm liệt bây giờ đều bị dọa đến mặt vàng như đất, trong tai họa mà bỏ chạy trốn, thậm chí có người tê tâm liệt phế chỉ biết kêu khóc, làm cho thanh âm giống như giết heo vậy.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tam gia hét lớn một tiếng, vẫn tài tĩnh mà đứng như cũ, đứng ở trong biển lửa đang lan tràn, trên mặt tràn đầy hắc khí giống như một tên Quỷ sát.
- Tam gia, việc lớn không xong rồi, tên khốn Phong Phi Vân này vậy mà đem đội thành vệ quân tinh nhuệ giấu ở trong hai mươi tám chiếc xe lớn, còn mang theo cả hỏa du cùng với lôi thần thạch, bây giờ toàn bộ Huyết ưng đại viện trong chốc lát đã bị hủy hoại.
Ngô lão đại lộn nhào từ trong biển lửa chạy tới, quỳ ở trước mặt của Tam gia, trên mặt đã bị cháy sém nám đen, tóc cũng bị đốt rụi một mảng lớn, trong miệng vẫn còn phun ra khói đen, không nói ra được thảm hai thế nào.
- Đồ vô dụng!
Tam gia tức giận đến nỗi toàn thân run lên, một chưởng thiên đi ra, hóa thành luồng âm vân màu đen xông thẳng tới trước đem Ngô lão đại chia năm xẻ bảy, máu và thịt bắn tung tóe đầy đất.
Hai mươi tám chiếc xe lớn, trên mỗi một chiếc xe lớn vận chuyển bốn cái rương lớn, mỗi một cái rương lớn có thể hóa trang thành hai người, như vậy tổng cộng hết thảy có thể trang bị hai trăm hai mươi bốn tên quân sĩ thành vệ quân.
Hai trăm hai mươi bốn người này mới thật sự là tinh nhuệ, xuất thủ trong chốc lát liền làm cho Ưng trảo bang tổn thương đến tận xương cốt.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!
Ngọn lửa vẫn còn sáng lan tràn, cháy càng lúc càng lớn mạnh.
Ánh lửa chói mắt, buổi tối ở thành Linh Châu cũng được làm cho sáng rực vô cùng.
Tường rào của Huyết ưng đại viện cao to vững chắc, coi như là dùng lôi thần thạch cũng không chắc chắn có thể đủ để làm nổ ra, vốn là một tòa thành trì không có cách nào công phá, thế nhưng lúc này lại trở thành nơi chôn thân của mấy nghìn tên bang chúng của Ưng trảo bang, ngay cả chạy trốn cũng không thể chạy.
Tam gia cao giọng cười dài, cười đến mức vô cùng u ám:
- Phong Phi Vân, lão phu đã xem nhẹ ngươi. Thế nhưng ngươi muốn giết ta, e rằng còn chưa đủ cân lượng.
"Ầm!"
Tam gia chợt đạp chân một cái, cả người liền bay ngược vút lên chót vót, bay thẳng đến đỉnh của tường rào cao mấy chục thước, hai tay xòe ra, hai luồng linh khí màu đen từ trong ngón tay tràn ra, hệt như hai vòng đại nhật màu đen treo trên bầu trời.
Trong hai luồng linh khí màu đen có bao quanh hai tờ ấn ký đồ văn, hé như giống như là "Quỷ phổ", hé ra giống như là "Chiến kiếm."
Cũng tạo ra một sức mạnh đáng sợ, chấn động lòng người.
“Nguy rồi, Tam gia muốn mở trấn hồn huyết trận, nếu để cho hắn mở được trấn hồn huyết trận thì mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này."
Phong Phi Vân từ trong biển lửa lao ra, tay cầm Xích long bảo đao tức sùi bọt mép, hướng về trên đỉnh của tường rào mà lướt đi, muốn ngăn cản Tam gia mở ra trấn hồn huyết trận.
Lúc này Lưu quản gia đang cùng mấy trăm tên áo đen kia huyết chiến, căn bản không thể nhờ được, đành chỉ có thể dựa vào hắn.
Đến nay tu vi của Phong Phi Vân mới chỉ ở linh dẫn trung kỳ, một bước có thể đi xa được năm trượng, quả thực là bước đi như bay.
Tam gia đứng ở trên tường cao mấy chục thước, trong mắt mang theo vẻ kinh thường, hai tay chắp trước ngực hết lớn một tiếng:
- Trấn hồn huyết trận, mở ra!
Tóc bạc đầy đầu hắn đều dựng đứng lên, hai tờ ấn ký ở trong tay dung hợp lại, một luồng uy năng hủy thiên diệt địa được sinh ra, giờ khắc này hắn giống như là một tà thần hạ xuống.
Hai luồng linh khí màu đen biến thành cái đầu người to lớn, như nhất khẩu hắc động, nuốt cả trời đất.
"Ầm!"
Luồng sức mạnh này cường đại gấp mười lần trở lên, như cuồng phong gào thét, như cự thú gầm thét, như biển rộng trở mình nổi sóng lớn. Ngay cả mặt đất cũng bắt đầu nứt ra một khe hở, hình như có một vật gì muốn từ dưới lòng đất chui lên.
Phong Phi Vân bị luồng sức mạnh này chấp động khó có thể bước tới, chỉ có thể đem đoạn đao cắm trên mặt đất, buộc phải khổ thủ, như vậy mới không còn bị trùng kích cường đại đánh bay đi.
Mũi đao ở trong khe đá mạ sát ra thanh âm "xuy xuy", mang theo cơ thể của Phong Phi Vân hướng về phía sau mà từ từ chuyển động.
Tam gia vốn chính là cảnh giới tiên căn trung kỳ, so với Phong Phi Vân cao hơn ba cảnh giới, hơn nữa trấn hồn huyết trận quả thực là có sức mạnh có thể nghịch thiên. Quá cường đại, không có cách nào chống lại!
- Một khúc ruột gan đứt, tri âm chân trời kiếm nơi nào!
Có một người đang gảy tỳ bà, tiếng tỳ bà hay đến rung động lòng người.
Một tiếng tỳ bà từ trong màn trời vang lên, phá vỡ không gian bao la, một luồng sóng âm, tựa như một mũi đao từ trên trời bay xuống vậy.
Thân thể Tam gia trở nên chấn động, chợt không nhúc nhích, cả người đều như hóa đá vậy.
"Xẹt!"
Cơ thể Tam gia nổ thành hai nửa, thật giống như có một chuôi đao vô hình trung đem hắn bổ ra vậy.
Máu tươi bay tung tóe, nhuộm đỏ chóp tường.
Thi thể Tam gia từ trên tường cao té rơi xuống, ngã nát bấy.
Cường giả tiên căn trung kỳ vậy mà chết dưới một tiếng tỳ bà?
Tất cả mọi người kinh hãi, cuối cùng thì mới vừa rồi là người ở phương nào gảy đàn tỳ bà?
Lưu quản gia bị chấn kinh! Xa xa Phong Vạn Bằng cũng bị kinh hãi!
Phong Phi Vân tay đang cầm Xích long đoạn đao, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, chà xát bàn tay còn có chút lạnh run, hướng về hướng bên ngoài Huyết ưng đại viện, nói:
"Sát, tu vi lão thái bà này cũng thật quá đáng sợ, dám chắc đã vượt qua cảnh giới tiên căn rồi. Không đơn giản, không đơn giản."
"Ầm!"
Phong Phi Vân vừa dứt lời, tiếng sụp đổ lún xuống liền vang lên.
Tường rào xây bằng đá dầy ba trượng vậy mà cũng rạn nứt, tiếp theo cả bức tường đều sụp đổ, đều biến thành bột phấn dày đầy dưới đất.
Tất cả mọi người cũng hít một hơi lãnh khí, một tiếng tỳ bà này quả thật quá bất thường, giết Tam gia, phá hủy Trấn hồn huyết trận, phá nát tường thành.
Cái này ... Đây mà là sức mạnh của con người ?
Phong Phi Vân cũng không mảy may che giấu nụ cười trong mắt, nụ cười của hắn làm cho tất cả mọi người có mặt đều cho rằng hắn rất thâm độc.
- Ngươi có ý gì?
Hai mắt Tam gia híp một cái, sinh ra một dự cảm không ổn chút nào.
"Ầm!"
Một tiếng nổ ngút trời từ trong Huyết ưng đại viện truyền tới, mang theo lực hủy diệt nghiền nát bẻ gãy mọi thứ.
"Ầm ầm!"
Mặt đất cũng run rẩy theo, nhiều tiếng nổ rung động được truyền đi, tòa nhà sụp đổ, cây cột tung tóe, tiếp theo một ngọn lửa lớn phun ra làm cho toàn bộ Huyết ưng đại viện đều bị bao phủ bởi biển lửa.
Đám người áo đen lúc nãy còn uy phong lẫm liệt bây giờ đều bị dọa đến mặt vàng như đất, trong tai họa mà bỏ chạy trốn, thậm chí có người tê tâm liệt phế chỉ biết kêu khóc, làm cho thanh âm giống như giết heo vậy.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tam gia hét lớn một tiếng, vẫn tài tĩnh mà đứng như cũ, đứng ở trong biển lửa đang lan tràn, trên mặt tràn đầy hắc khí giống như một tên Quỷ sát.
- Tam gia, việc lớn không xong rồi, tên khốn Phong Phi Vân này vậy mà đem đội thành vệ quân tinh nhuệ giấu ở trong hai mươi tám chiếc xe lớn, còn mang theo cả hỏa du cùng với lôi thần thạch, bây giờ toàn bộ Huyết ưng đại viện trong chốc lát đã bị hủy hoại.
Ngô lão đại lộn nhào từ trong biển lửa chạy tới, quỳ ở trước mặt của Tam gia, trên mặt đã bị cháy sém nám đen, tóc cũng bị đốt rụi một mảng lớn, trong miệng vẫn còn phun ra khói đen, không nói ra được thảm hai thế nào.
- Đồ vô dụng!
Tam gia tức giận đến nỗi toàn thân run lên, một chưởng thiên đi ra, hóa thành luồng âm vân màu đen xông thẳng tới trước đem Ngô lão đại chia năm xẻ bảy, máu và thịt bắn tung tóe đầy đất.
Hai mươi tám chiếc xe lớn, trên mỗi một chiếc xe lớn vận chuyển bốn cái rương lớn, mỗi một cái rương lớn có thể hóa trang thành hai người, như vậy tổng cộng hết thảy có thể trang bị hai trăm hai mươi bốn tên quân sĩ thành vệ quân.
Hai trăm hai mươi bốn người này mới thật sự là tinh nhuệ, xuất thủ trong chốc lát liền làm cho Ưng trảo bang tổn thương đến tận xương cốt.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!
Ngọn lửa vẫn còn sáng lan tràn, cháy càng lúc càng lớn mạnh.
Ánh lửa chói mắt, buổi tối ở thành Linh Châu cũng được làm cho sáng rực vô cùng.
Tường rào của Huyết ưng đại viện cao to vững chắc, coi như là dùng lôi thần thạch cũng không chắc chắn có thể đủ để làm nổ ra, vốn là một tòa thành trì không có cách nào công phá, thế nhưng lúc này lại trở thành nơi chôn thân của mấy nghìn tên bang chúng của Ưng trảo bang, ngay cả chạy trốn cũng không thể chạy.
Tam gia cao giọng cười dài, cười đến mức vô cùng u ám:
- Phong Phi Vân, lão phu đã xem nhẹ ngươi. Thế nhưng ngươi muốn giết ta, e rằng còn chưa đủ cân lượng.
"Ầm!"
Tam gia chợt đạp chân một cái, cả người liền bay ngược vút lên chót vót, bay thẳng đến đỉnh của tường rào cao mấy chục thước, hai tay xòe ra, hai luồng linh khí màu đen từ trong ngón tay tràn ra, hệt như hai vòng đại nhật màu đen treo trên bầu trời.
Trong hai luồng linh khí màu đen có bao quanh hai tờ ấn ký đồ văn, hé như giống như là "Quỷ phổ", hé ra giống như là "Chiến kiếm."
Cũng tạo ra một sức mạnh đáng sợ, chấn động lòng người.
“Nguy rồi, Tam gia muốn mở trấn hồn huyết trận, nếu để cho hắn mở được trấn hồn huyết trận thì mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này."
Phong Phi Vân từ trong biển lửa lao ra, tay cầm Xích long bảo đao tức sùi bọt mép, hướng về trên đỉnh của tường rào mà lướt đi, muốn ngăn cản Tam gia mở ra trấn hồn huyết trận.
Lúc này Lưu quản gia đang cùng mấy trăm tên áo đen kia huyết chiến, căn bản không thể nhờ được, đành chỉ có thể dựa vào hắn.
Đến nay tu vi của Phong Phi Vân mới chỉ ở linh dẫn trung kỳ, một bước có thể đi xa được năm trượng, quả thực là bước đi như bay.
Tam gia đứng ở trên tường cao mấy chục thước, trong mắt mang theo vẻ kinh thường, hai tay chắp trước ngực hết lớn một tiếng:
- Trấn hồn huyết trận, mở ra!
Tóc bạc đầy đầu hắn đều dựng đứng lên, hai tờ ấn ký ở trong tay dung hợp lại, một luồng uy năng hủy thiên diệt địa được sinh ra, giờ khắc này hắn giống như là một tà thần hạ xuống.
Hai luồng linh khí màu đen biến thành cái đầu người to lớn, như nhất khẩu hắc động, nuốt cả trời đất.
"Ầm!"
Luồng sức mạnh này cường đại gấp mười lần trở lên, như cuồng phong gào thét, như cự thú gầm thét, như biển rộng trở mình nổi sóng lớn. Ngay cả mặt đất cũng bắt đầu nứt ra một khe hở, hình như có một vật gì muốn từ dưới lòng đất chui lên.
Phong Phi Vân bị luồng sức mạnh này chấp động khó có thể bước tới, chỉ có thể đem đoạn đao cắm trên mặt đất, buộc phải khổ thủ, như vậy mới không còn bị trùng kích cường đại đánh bay đi.
Mũi đao ở trong khe đá mạ sát ra thanh âm "xuy xuy", mang theo cơ thể của Phong Phi Vân hướng về phía sau mà từ từ chuyển động.
Tam gia vốn chính là cảnh giới tiên căn trung kỳ, so với Phong Phi Vân cao hơn ba cảnh giới, hơn nữa trấn hồn huyết trận quả thực là có sức mạnh có thể nghịch thiên. Quá cường đại, không có cách nào chống lại!
- Một khúc ruột gan đứt, tri âm chân trời kiếm nơi nào!
Có một người đang gảy tỳ bà, tiếng tỳ bà hay đến rung động lòng người.
Một tiếng tỳ bà từ trong màn trời vang lên, phá vỡ không gian bao la, một luồng sóng âm, tựa như một mũi đao từ trên trời bay xuống vậy.
Thân thể Tam gia trở nên chấn động, chợt không nhúc nhích, cả người đều như hóa đá vậy.
"Xẹt!"
Cơ thể Tam gia nổ thành hai nửa, thật giống như có một chuôi đao vô hình trung đem hắn bổ ra vậy.
Máu tươi bay tung tóe, nhuộm đỏ chóp tường.
Thi thể Tam gia từ trên tường cao té rơi xuống, ngã nát bấy.
Cường giả tiên căn trung kỳ vậy mà chết dưới một tiếng tỳ bà?
Tất cả mọi người kinh hãi, cuối cùng thì mới vừa rồi là người ở phương nào gảy đàn tỳ bà?
Lưu quản gia bị chấn kinh! Xa xa Phong Vạn Bằng cũng bị kinh hãi!
Phong Phi Vân tay đang cầm Xích long đoạn đao, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, chà xát bàn tay còn có chút lạnh run, hướng về hướng bên ngoài Huyết ưng đại viện, nói:
"Sát, tu vi lão thái bà này cũng thật quá đáng sợ, dám chắc đã vượt qua cảnh giới tiên căn rồi. Không đơn giản, không đơn giản."
"Ầm!"
Phong Phi Vân vừa dứt lời, tiếng sụp đổ lún xuống liền vang lên.
Tường rào xây bằng đá dầy ba trượng vậy mà cũng rạn nứt, tiếp theo cả bức tường đều sụp đổ, đều biến thành bột phấn dày đầy dưới đất.
Tất cả mọi người cũng hít một hơi lãnh khí, một tiếng tỳ bà này quả thật quá bất thường, giết Tam gia, phá hủy Trấn hồn huyết trận, phá nát tường thành.
Cái này ... Đây mà là sức mạnh của con người ?