Ngọn lửa trong Huyết ưng đại viện cao ngút trời, bốc cháy vang dội đùng đùng, ngọn lửa này không biết đến khi nào mới có thể dập tắt được?
Những tên gia nô vốn bị trói ở trên cây cột cũng sớm đã được cứu ra, năm nghìn thành vệ quân mang hắc sắc chiến kỳ trong quân doanh đã sớm mai phục tại Huyết ưng đại viện được đưa tới.
- Giết!
- Đêm nay là ngày Ưng trảo bang bị tiêu diệt!
- Phong thiếu gia anh minh thần võ, chém Tam gia, diệt Ưng trảo bang, vì dân trừ hại!
- Giết nó không chừa một manh giáp!
... ...
...
Năm nghìn thành vệ quân người đều mặc chiến giáp màu đen, cầm trong tay trường thương, cưỡi xích hổ, quả thực hung hãn giống một con trường long màu đen, cuốn tới đây, nơi đi qua thi thể đều nằm sấp xuống từng mãnh một.
Âm thanh của tiếng rống rung trời động đất.
Đêm này đã định trước sẽ không yên lặng, cả thành Linh Châu đều bị khói lửa bao phủ, biến thành một tòa chiến trường chiến trường sĩ khí như như lửa.
- Tam gia đã chết, người nào đầu hàng thì không bị giết!
Có người đem quần áo dính đầy máu của Tam gia giơ lên ở trên đầu thương, cao giọng hô to, đám người Ưng trảo bang vốn đã bị hù dọa sợ đến bể mật lại càng bị dọa thêm, sĩ khí của từng người một hoàn toàn không còn nữa, nào còn dám khai chiến cùng với thành vệ quân?
Trận chiến này Phong Phi Vân không cần tốn nhiều sức, dù cho quy mô toàn tuyến của Ưng trảo bang đạt tới mấy nghìn người nhưng cũng bị tan vỡ, đầu tiên là lợi dụng năm nghìn tên thành vệ quân ở bên ngoài thành mê muội ánh mắt của Tam gia, tiếp đó đem một đội quân tinh nhuệ giấu ở trong cổ xe lễ vật chở vào trong Huyết ưng đại viện, toàn bộ tấn công làm cho đối phương trở tay không kịp, sau đó dùng cường giả của Ngân Câu phương chém giết Tam gia, triệt để làm tan rã khí thế đối phương.
Vẫn là câu nói kia, công thành vi hạ, công tâm vi thương! (Đánh vào lòng người trước, sau đó mới đánh đến thành trì)
Để cho quân địch mất đi tự tin chiến đấu, như vậy cũng đã thành công một nửa.
Trận chiến trọn vẹn này cho thấy mưu đồ cũng với dũng khí của Phong Phi Vân vượt trội hơn người, một mình mạo hiểm, đơn độc xông vào sào huyệt địch, lấy bản thân làm mồi, thu hút lực chú ý của Tam gia, đây mới là nhân tố quyết định để phá địch.
Chỉ cần nửa canh giờ, trận đấu cũng đã kết thúc, Huyết ưng đại viện để lại nhiều hơn một ngàn cổ thi thể, những ban chúng còn lại đều xin hàng, đang bị thành vệ quân áp giải đi vào nhà tù Linh Châu.
Lúc trận đấu kết thúc, ba người Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ, Cát quân sư mới cấp tốc chạy tới, một loạt tên đại hán áo đáng đang ngồi xổm bên đường nhìn thấy đều cúi đầu, hai tay giơ lên cao, mấy nghìn người vậy mà đều đến xin hàng.
Đây là những tên Ưng trảo bang hà hiếp bách tính sao?
Phong Tùy Vũ không thể tin được vào hai mắt của mình, hàm răng cắn chặc, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng càng thêm tức giận:
"Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là một tên bị thịt, làm sao có thể có mưu lược như thế, càng không thể nào có khí phách can đảm này, tuyệt đối không thể nào."
Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, làm cho hắn không thể không thừa nhận, Phong Phi Vân đích xác là một cao thủ dụng binh, hơn nữa trí tuệ lại hơn người, tuyệt đối không phải là một người tầm thường.
Phong Phi Vân càng là thiên tài, Phong Tùy Vũ lại càng cảm giác được mối nguy, trong mắt lóe lên một tia sát khí mịt mờ.
Thời gian qua Cát quân sư đã thấy được sự thông minh và lớn lên trong thấy của Phong Phi Vân, bây giờ trong lòng cũng cảm thấy xúc động rất nhiều, thở dài nói:
- Tâm kế thật sâu, công tâm, phạt thành, giảo quyệt, dù cho là ta có tới bố trí cũng không thể nào làm được hoàn mỹ như thế này. Thành chủ, tương lai sau này của Phong thiếu gia là không có giới hạn, nếu như thiếu gia tham gia Binh thư thiết quyển hội nhất định sẽ gây nên tiếng vang, bỗng nhiên nổi tiếng, Phượng vũ cửu thiên.
Trong lòng Phong Vạn Bằng vào thời khắc này càng thêm không bình tĩnh được, đôi mắt mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, ngón tay đánh đánh trên bộ áo giáo, ngẩng đầu lên trời nhìn xa xăm, khổ sở nói:
- Phong Tuyền, cô thấy không, Phi Vân nó thật sự trưởng thành rồi, nếu cô có nhìn thấy có phải có thể cười một cái rồi hay không?
Yết hầu Phong Vạn Bằng chuyển động lên xuống, trong hai mắt ẩm ướt nhanh chóp xúc động chảy ra nhưng giọt nước mắt trong suốt vui mừng.
Bây giờ hắn quá kích động, hắn cũng không thể không có xúc động được!
...
Màn đêm chẳng khác nào một dãy lụa tinh tế, đem vạn vật trong trời đất chiếm đoạt hết thảy.
Phong Phi Vân từ trong biển lửa bay vút ra, vượt qua tường cao, chìm vào trong rừng cây nhỏ ở ngoài viện, trong tay hắn nắm một quả ban chỉ màu đen, ở trên ban chỉ vẫn còn khắc sáu hay tám văn tự cổ xưa.
Chính là từ trong tay của thi thể Tam gia mà đoạt lấy miểu quỷ ban chỉ.
Mặc dù chỉ là một quả ban chỉ nhưng lại nặng hơn chục cân, độ dày so với huyền thiết cũng phải lớn hơn mấy chục lần.
"Chuẩn linh khí quả nhiên không thể coi thường, nhưng trừ việc nặng một chút thì hình như không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào."
Phong Phi Vân đem miểu quỷ ban chỉ đang cầm trong tay mà ngắm nghía, bất luận là truyền vào linh khí lấy hay là lấy máu mà rèn luyện đều không có bất cứ một chút biến hóa nào, quả thực thật giống như một khối ngoan thạch bình thường vậy.
"Bảy cổ tự này ... thật là quái dị!"
Ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới bảy cổ tự trên thân ban chỉ, mỗi một cổ tự đều như chân của ruồi nhặng lớn vậy, với thị lực của người thường căn bản là không thể nào nhận ra được những cổ tự này, dù cho với tu vi hôm nay của Phong Phi Vân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thấy rõ, nhưng lại không có cách nào để nhận biết trên đó rốt cuộc là biết cái gì?
Bảy cổ tự này thực sự rất cổ xưa, thật giống như bảy ký hiệu thời xa xưa.
"Ồ!"
Phong Phi Vân khẽ kêu một tiếng, khi hắn cầm miểu quỷ ban chỉ đặt vào trong lòng bàn tay phải là lúc hắn cảm giác được con linh chu đang ẩn núp ở trong lòng bàn tay phải kia đang giật mình mà nhảy nhót, thật giống như là con linh chu này chui vào trong huyết quản, ở trong huyết quản mà dạo chơi vậy.
Lẽ nào miểu quỷ ban chỉ cùng với con Thanh đồng Linh chu kia có liên hệ gì?
Lúc này phong Phi Vân vừa mừng vừa sợ, linh chu thật sự là rất thần bí, có thể dung thân vào cơ thể thì tuyệt đối là thánh linh khí mãnh, nếu như miểu quỷ ban chỉ cùng với linh chu lại có liên quan như vậy thì tuyệt đối không chỉ là một món chuẩn linh khí đơn giản như vậy được
Ngọn lửa trong Huyết ưng đại viện cao ngút trời, bốc cháy vang dội đùng đùng, ngọn lửa này không biết đến khi nào mới có thể dập tắt được?
Những tên gia nô vốn bị trói ở trên cây cột cũng sớm đã được cứu ra, năm nghìn thành vệ quân mang hắc sắc chiến kỳ trong quân doanh đã sớm mai phục tại Huyết ưng đại viện được đưa tới.
- Giết!
- Đêm nay là ngày Ưng trảo bang bị tiêu diệt!
- Phong thiếu gia anh minh thần võ, chém Tam gia, diệt Ưng trảo bang, vì dân trừ hại!
- Giết nó không chừa một manh giáp!
... ...
...
Năm nghìn thành vệ quân người đều mặc chiến giáp màu đen, cầm trong tay trường thương, cưỡi xích hổ, quả thực hung hãn giống một con trường long màu đen, cuốn tới đây, nơi đi qua thi thể đều nằm sấp xuống từng mãnh một.
Âm thanh của tiếng rống rung trời động đất.
Đêm này đã định trước sẽ không yên lặng, cả thành Linh Châu đều bị khói lửa bao phủ, biến thành một tòa chiến trường chiến trường sĩ khí như như lửa.
- Tam gia đã chết, người nào đầu hàng thì không bị giết!
Có người đem quần áo dính đầy máu của Tam gia giơ lên ở trên đầu thương, cao giọng hô to, đám người Ưng trảo bang vốn đã bị hù dọa sợ đến bể mật lại càng bị dọa thêm, sĩ khí của từng người một hoàn toàn không còn nữa, nào còn dám khai chiến cùng với thành vệ quân?
Trận chiến này Phong Phi Vân không cần tốn nhiều sức, dù cho quy mô toàn tuyến của Ưng trảo bang đạt tới mấy nghìn người nhưng cũng bị tan vỡ, đầu tiên là lợi dụng năm nghìn tên thành vệ quân ở bên ngoài thành mê muội ánh mắt của Tam gia, tiếp đó đem một đội quân tinh nhuệ giấu ở trong cổ xe lễ vật chở vào trong Huyết ưng đại viện, toàn bộ tấn công làm cho đối phương trở tay không kịp, sau đó dùng cường giả của Ngân Câu phương chém giết Tam gia, triệt để làm tan rã khí thế đối phương.
Vẫn là câu nói kia, công thành vi hạ, công tâm vi thương! (Đánh vào lòng người trước, sau đó mới đánh đến thành trì)
Để cho quân địch mất đi tự tin chiến đấu, như vậy cũng đã thành công một nửa.
Trận chiến trọn vẹn này cho thấy mưu đồ cũng với dũng khí của Phong Phi Vân vượt trội hơn người, một mình mạo hiểm, đơn độc xông vào sào huyệt địch, lấy bản thân làm mồi, thu hút lực chú ý của Tam gia, đây mới là nhân tố quyết định để phá địch.
Chỉ cần nửa canh giờ, trận đấu cũng đã kết thúc, Huyết ưng đại viện để lại nhiều hơn một ngàn cổ thi thể, những ban chúng còn lại đều xin hàng, đang bị thành vệ quân áp giải đi vào nhà tù Linh Châu.
Lúc trận đấu kết thúc, ba người Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ, Cát quân sư mới cấp tốc chạy tới, một loạt tên đại hán áo đáng đang ngồi xổm bên đường nhìn thấy đều cúi đầu, hai tay giơ lên cao, mấy nghìn người vậy mà đều đến xin hàng.
Đây là những tên Ưng trảo bang hà hiếp bách tính sao?
Phong Tùy Vũ không thể tin được vào hai mắt của mình, hàm răng cắn chặc, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng càng thêm tức giận:
"Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là một tên bị thịt, làm sao có thể có mưu lược như thế, càng không thể nào có khí phách can đảm này, tuyệt đối không thể nào."
Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, làm cho hắn không thể không thừa nhận, Phong Phi Vân đích xác là một cao thủ dụng binh, hơn nữa trí tuệ lại hơn người, tuyệt đối không phải là một người tầm thường.
Phong Phi Vân càng là thiên tài, Phong Tùy Vũ lại càng cảm giác được mối nguy, trong mắt lóe lên một tia sát khí mịt mờ.
Thời gian qua Cát quân sư đã thấy được sự thông minh và lớn lên trong thấy của Phong Phi Vân, bây giờ trong lòng cũng cảm thấy xúc động rất nhiều, thở dài nói:
- Tâm kế thật sâu, công tâm, phạt thành, giảo quyệt, dù cho là ta có tới bố trí cũng không thể nào làm được hoàn mỹ như thế này. Thành chủ, tương lai sau này của Phong thiếu gia là không có giới hạn, nếu như thiếu gia tham gia Binh thư thiết quyển hội nhất định sẽ gây nên tiếng vang, bỗng nhiên nổi tiếng, Phượng vũ cửu thiên.
Trong lòng Phong Vạn Bằng vào thời khắc này càng thêm không bình tĩnh được, đôi mắt mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, ngón tay đánh đánh trên bộ áo giáo, ngẩng đầu lên trời nhìn xa xăm, khổ sở nói:
- Phong Tuyền, cô thấy không, Phi Vân nó thật sự trưởng thành rồi, nếu cô có nhìn thấy có phải có thể cười một cái rồi hay không?
Yết hầu Phong Vạn Bằng chuyển động lên xuống, trong hai mắt ẩm ướt nhanh chóp xúc động chảy ra nhưng giọt nước mắt trong suốt vui mừng.
Bây giờ hắn quá kích động, hắn cũng không thể không có xúc động được!
...
Màn đêm chẳng khác nào một dãy lụa tinh tế, đem vạn vật trong trời đất chiếm đoạt hết thảy.
Phong Phi Vân từ trong biển lửa bay vút ra, vượt qua tường cao, chìm vào trong rừng cây nhỏ ở ngoài viện, trong tay hắn nắm một quả ban chỉ màu đen, ở trên ban chỉ vẫn còn khắc sáu hay tám văn tự cổ xưa.
Chính là từ trong tay của thi thể Tam gia mà đoạt lấy miểu quỷ ban chỉ.
Mặc dù chỉ là một quả ban chỉ nhưng lại nặng hơn chục cân, độ dày so với huyền thiết cũng phải lớn hơn mấy chục lần.
"Chuẩn linh khí quả nhiên không thể coi thường, nhưng trừ việc nặng một chút thì hình như không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào."
Phong Phi Vân đem miểu quỷ ban chỉ đang cầm trong tay mà ngắm nghía, bất luận là truyền vào linh khí lấy hay là lấy máu mà rèn luyện đều không có bất cứ một chút biến hóa nào, quả thực thật giống như một khối ngoan thạch bình thường vậy.
"Bảy cổ tự này ... thật là quái dị!"
Ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới bảy cổ tự trên thân ban chỉ, mỗi một cổ tự đều như chân của ruồi nhặng lớn vậy, với thị lực của người thường căn bản là không thể nào nhận ra được những cổ tự này, dù cho với tu vi hôm nay của Phong Phi Vân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thấy rõ, nhưng lại không có cách nào để nhận biết trên đó rốt cuộc là biết cái gì?
Bảy cổ tự này thực sự rất cổ xưa, thật giống như bảy ký hiệu thời xa xưa.
"Ồ!"
Phong Phi Vân khẽ kêu một tiếng, khi hắn cầm miểu quỷ ban chỉ đặt vào trong lòng bàn tay phải là lúc hắn cảm giác được con linh chu đang ẩn núp ở trong lòng bàn tay phải kia đang giật mình mà nhảy nhót, thật giống như là con linh chu này chui vào trong huyết quản, ở trong huyết quản mà dạo chơi vậy.
Lẽ nào miểu quỷ ban chỉ cùng với con Thanh đồng Linh chu kia có liên hệ gì?
Lúc này phong Phi Vân vừa mừng vừa sợ, linh chu thật sự là rất thần bí, có thể dung thân vào cơ thể thì tuyệt đối là thánh linh khí mãnh, nếu như miểu quỷ ban chỉ cùng với linh chu lại có liên quan như vậy thì tuyệt đối không chỉ là một món chuẩn linh khí đơn giản như vậy được