Phong Phi Vân có chút không dám tin tưởng, trên đời này lại có người dám trảm Thiên Đạo.
- Thuận Thiên Đạo, được Đại Đạo. Nghịch Thiên Đạo, được Thiên Địa.
Thanh âm Thiện Thi lần nữa vang lên.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nói như vậy, Tiêu Nặc Lan chính là chia mình ra làm ba, Thiện Thi, Ác Thi, Bản thân, sau đó Tam Thi hợp nhất, trảm Thiên Đạo sao?
- Khi vừa bắt đầu đạt được Đạo Tổ Cổ Kinh là nghĩ như vậy, nhưng về sau lại xảy ra ngoài ý muốn.
Thiện Thi nói.
- Ngoài ý muốn gì?
Phong Phi Vân hỏi.
- Ba vạn năm trước, Tây Ngưu Hạ Châu, Đạo Tổ Cổ Kinh mất trộm, một vị Thánh Linh Đạo gia cách một phiến Thiên Địa, tế ra Thiên Tôn Vô Lượng Tháp, thu Tiêu Nặc Lan vào trong tháp. Trên đường lại có thần bí nhân ra tay, đứng ở một phiến Thiên Địa khác đánh Thiên Tôn Vô Lượng Tháp rớt xuống nơi cằn cỗi này.
Thiện Thi nói ra một bí sự cổ xưa, mỗi một câu đều như thần lôi chấn khiến toàn thân Phong Phi Vân phải run rẩy.
- Ý của ngươi là, phiến thế giới này chính là Tây Ngưu Hạ Châu sao?
Phong Phi Vân có chút kích động.
Thiện Thi không rõ Phong Phi Vân vì sao kích động như vậy, cho rằng Phong Phi Vân kiến thức thiển cận, chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, vì vậy từ từ nói:
- Tây Ngưu Hạ Châu vô cùng mênh mông, không biết bao nhiêu ức dặm, Thần Tấn vương triều chỉ là một góc của Tây Ngưu Hạ Châu cằn cỗi, đối lập như giọt nước và biển cát vậy. Sanh ở Thần Tấn vương triều, có lẽ đã cảm thấy thế giới vô cùng khổng lồ, không cách nào từ một đầu vương triều này vượt qua bờ bên kia, đây đều là ếch ngồi đáy giếng kiến thức thiển cận mà thôi.
Phong Phi Vân sao lại không rõ đạo lý này chứ, thế giới của hắn nhìn xa xa không phải người bình thường có thể so sánh được, cũng biết Thần Tấn vương triều chẳng qua chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, biết rõ sự tồn tại của Tây Ngưu Hạ Châu, nhưng có nhiều thứ hắn tự nhiên sẽ không nói ra, nên không lại hỏi tiếp.
Đã sớm nhìn ra sự bất phàm của Vô Lượng Tháp, vậy mà lại liên quan đến đến một Thượng Cổ bí sự, hơn nữa ngay cả Thánh Linh của Đạo Môn cũng liên quan trong đó.
Thánh Linh, đây chính là tồn tại đứng ở trên đỉnh thế giới, vô hạn tiếp cận với Thiên Đạo, đã lánh đời không ra, vạn năm cũng chưa hẳn xuất hiện một lần, cho dù Phong Phi Vân ở kiếp trước, cũng chưa được nhìn thấy qua Thánh Linh.
- Vô Lượng Tháp tuy rằng rơi xuống đây, Tiêu Nặc Lan đang ở trong Vô Lượng Tháp càng thiếu chút nữa thần hình câu diệt, nhưng cũng vào lúc này tan hết một thân tu vị, thành công chia ra làm ba, một lần nữa đạp vào con đường tu luyện Tam Thi Trảm Đạo. Một ngàn tám trăm năm trước, một vị thiên kiêu Phật môn của Phật Đà Tháp xông Vô Lượng Tháp, Ác Thi hóa thân thành hắc thạch tượng nhân, mượn hắn trốn ra khỏi Vô Lượng Tháp.
Phong Phi Vân nói:
- Vị thiên kiêu Phật môn này chính là Thương Sinh Tự trụ trì sau này sao?
Nghe đồn Vạn Tượng Tháp từ xưa đến nay, tổng cộng chỉ có sáu người ở cảnh giới Thần Cơ xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, mỗi người đều có thiên tư và vận khí đều tuyệt hảo, hẳn là ở trong đó đều có quan hệ với Tiêu Nặc Lan rồi?
Phong Phi Vân liên tưởng đến chính mình, ánh mắt có chút nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo đen kia, nàng muốn chạy ra Vô Lượng Tháp, sợ rằng cũng phải mượn nhờ mình để che dấu khí tức, bằng không thì sẽ bị Vô Lượng Tháp phong kín ở bên trong.
- Vậy Tiêu Nặc Lan vì sao lại chết.
Phong Phi Vân nghĩ tới Kính Hoàn Sơn, Nữ Ma xuất thế, đến nay còn cảm giác có chút phát lạnh, lúc ấy thiếu chút nữa hắn đã chết trong tay Nữ Ma rồi.
Thiện Thi một mực đều dừng lại trong Thi Cung của Nữ Ma, tất cả những gì Nữ Ma trải qua nàng tự nhiên không có khả năng không biết.
- Aizz! Khi một tên hòa thượng vì một nữ nhân mà quên niệm kinh, quên Phật hiệu, thì thường thường một đời cao tăng cũng sẽ biến thành ngu xuẩn.
- Khi một ni cô vì một người nam nhân quên niệm kinh, quên Phật hiệu, chỉ sợ cũng sẽ không tốt hơn hòa thượng bao nhiêu.
Phong Phi Vân có chút không phục nói.
- Ta chỉ có thể nói Mộc Tùng hòa thượng kia dùng tánh mạng trợ Ác Thi hoàn thành lần thứ tư thi biến, mà Ác Thi hiện giờ chưa hẳn có thể nhớ kỹ tên của hắn, thậm chí ngay cả hắn lớn lên bộ dạng thế nào có lẽ đều đã quên sạch. Vốn là người qua đường, cần gì phải sân si?
- Hừ, lại một kẻ đáng thương bị nữ nhân lừa bịp!
Phong Phi Vân nói.
- Ác Thi chưa bao giờ lợi dụng hắn, cũng khinh thường lợi dụng hắn, bất quá chỉ là một tên hòa thượng ngu xuẩn một bên tình nguyện thôi. Nàng đã là ma, ma tính độc tôn, dùng lực phục người, ma cần lợi dụng người sao?
- Thì ra lại là một kẻ đáng thương một bên tình nguyện!
Phong Phi Vân nói.
- Ngươi sao lại có oán khí với nữ nhân như vậy chứ? Hơn nữa mỗi lần đều bỏ thêm một chữ "lại" ?
Thiện Thi khó hiểu.
- Bởi vì ta cũng từng bị nữ nhân lừa bịp qua, cũng một bên tình nguyện qua.
Phong Phi Vân nói.
Thiện Thi đã trầm mặc, yên lặng ở trong Thi Cung
Cô gái mặc áo đen kia đứng dưới ánh trăng, như U Linh nghênh lấy ánh sáng, ngọc thủ thon tay duỗi ra, cùng thiên so cao, như muốn hái vầng trăng sáng trên Thiên Mạc kia xuống vậy
Ánh trăng ngưng tụ, hào quang chói mắt, có một đạo môn hộ treo trên bầu trời bị nàng cưỡng ép mở ra, cao trăm trượng, tựa như một đạo Thiên Môn, bên trong một mảnh tĩnh mịch, nhìn không tới điểm cuối.
Đây là môn hộ Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.
Nàng vậy mà mượn nhờ lực lượng ánh trăng cưỡng ép mở ra Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.
Phong Phi Vân cảm giác được trong thân hình cô gái mặc áo đen có dị thải lưu động, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn ra thân thể của nàng lại không phải thi thể chính thức, mà là một đạo thần thức.
Chỉ cần tu sĩ bước chân vào Thần Cơ Đại viên mãn thì đã tu luyện ra mười đạo thần thức, người tu vị càng cao thần thức cũng sẽ càng cường đại, sau khi đạt đến một mức độ nhất định, thần thức thậm chí có thể hóa thành nhân hình, tu luyện thành trí tuệ độc lập, thậm chí có thể từ trong bản tôn thoát ly ra ngoài, trở thành một cỗ phân thân.
Cô gái mặc áo đen này chính là một đạo thần thức của Tiêu Nặc Lan.
Chín đạo thần thức khác đã bị Vô Lượng Tháp phai mờ, chỉ có một đạo thành vẫn tồn tại hậu thế, vốn cũng đã có được một bộ phận cảm xúc và tư duy của Tiêu Nặc Lan, mà hôm nay càng đã tu luyện ra trí tuệ độc lập của mình, nhưng lực lượng đạo thần thức này cũng đã tương đối khó lường rồi.
Nàng vốn bị Vô Lượng Tháp ngăn cách bởi tầng thứ tư, căn bản không cách nào tiếp xúc được với bản tôn, chính là mượn nhờ khí tức của Phong Phi Vân che dấu cho nên mới đi đến được tầng thứ sáu.
Hấp thu Tà Nguyệt chi lực, cưỡng ép mở ra đại môn Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.
- Thi Cung ở trong đan điền ngươi, Nữ Ma sớm muộn cũng có một ngày sẽ tìm tới ngươi, đến lúc đó sẽ là tử kỳ của ngươi. Muốn trấn áp nàng, nhất định phải do Thiện Thi và Bản tôn đồng thời ra tay, cho nên chúng ta bây giờ là người trên cùng một thuyền.