Tứ đại môn phiệt không phải chuyện đùa, đều là tu tiên gia tộc truyền thừa cổ xưa, nội tình thập phần dọa người, thế lực khổng lồ trải rộng mỗi một ngóc ngách Thần Tấn vương triều, có thể một tay che trời.
Bắc Minh gia tộc nắm giữ một phần ba binh quyền thiên hạ, uy chấn bát phương; Ngân Câu gia tộc phú giáp thiên hạ, nắm giữ nửa số tài phú Thần Tấn vương triều, nghe đồn còn giàu có hơn cả quốc khố.
Đồng thời đắc tội hai gia tộc này, tuyệt đối không phải chuyện sáng suốt.
Phong Phi Vân nhíu mày, hừ lạnh nói:
- Ngân Câu gia tộc có gì đặc biệt hơn người chứ, Đông Phương Kính Thủy ở đây, ta có lẽ còn cho hắn hai phần mặt mũi, về phần Đông Phương Mục ngươi, còn kém quá xa.
Quá cuồng vọng rồi, quá cuồng vọng rồi!
- Phong Phi Vân, ngươi quá không biết trời cao đất rộng rồi.
Đông Phương Mục trầm giọng nói:
- Tu vi của ngươi ở trước mặt ta, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Đôi mắt đỏ tím kia của Đông Phương Mục mang theo tia sáng yêu dị, 99 huyệt vị toàn thân đều tản mát ra vầng sáng ra, khiến tất cả linh khí chung quanh trong nháy mắt đều chui vào trong thân thể hắn.
Đây là đạt đến cảnh giới cực cao trong Thần Cơ Đại viên mãn mới có thể có được khí tức như thế, so với lão giả Thần Cơ Đại viên mãn vừa rồi chết dưới đao Phong Phi Vân thì cường đại hơn gấp chục lần.
Phong Phi Vân hai mắt trầm xuống, cũng điều động lực lượng toàn thân, tới đối mặt.
- Hai vị, nơi này chính là địa bàn của chủ nhân, các ngươi cứ đánh như vậy, cũng quá không cho chủ nhân mặt mũi rồi.
Một lão giả toàn thân đều bị bao phủ trong áo đen lăng không xuất hiện giữa Phong Phi Vân và Đông Phương Mục, một cổ bình chướng đen kịt từ trong tay của hắn đẩy ra, trực tiếp đè khí thế trên người Phong Phi Vân và Đông Phương Mục trở về.
Lão giả này chính là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, chính là một trong các chủ sự Thiên Tài Biệt Phủ.
Hắn áo đen bao phủ toàn thân, khí tức che dấu, hiển nhiên là không muốn để người khác nhận ra thân phận hắn.
Thủ đoạn của thần bí chủ nhân thật sự lợi hại, thậm chí có tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh mặc hắn điều khiển, xưng hắn làm chủ.
Lão giả áo đen này tuyệt đối là nhân vật nổi danh trong Tu Tiên Giới, lai lịch không nhỏ, trong Thiên Tài Biệt Phủ này, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật.
Chủ sự cảnh giới Thiên Mệnh cũng đã xuất hiện, Phong Phi Vân và Đông Phương Mục tự nhiên đều thu tay.
Mặc dù có phần đông thiên tài tuấn kiệt thủ hộ, nhưng toàn cung điện này vẫn hư hao không nhỏ, mặt đất nghiền nát, tràn đầy vết máu, nào giống một bữa tiệc rượu chứ, quả thực là một tòa chiến trường mà.
Tình cảnh này nếu để cho thần bí chủ nhân trông thấy, nhất định sẽ đánh xuống lôi đình chi nộ, trách nhiệm này ai cũng chịu không nỗi.
Lão giả áo đen liền vội vàng thỉnh tất cả thiên tài tuấn kiệt tạm thời ra khỏi cung điện, sau đó an bài hơn hai mươi hạ nhân, bắt đầu quét dọn vết máu trên mặt đất, hi vọng trước khi thần bí chủ nhân đến thì tất cả đều đã khôi phục nguyên dạng.
Sau khi an bài nhân thủ, lão giả áo đen liền dọc theo một con đường mòn, vội vội vàng vàng bước vào chỗ sâu trong biệt phủ.
Thiên Tài Biệt Phủ thập phần to lớn, cung điện mở tiệc rượu này cũng chỉ là một góc trong phủ.
Phong Phi Vân đứng trong một góc, thu liễm khí tức trên thân, nhìn chằm chằm vào hướng lão giả áo đen kia rơi đi, lông mày có chút nhíu một cái, chẳng lẽ thần bí chủ nhân ẩn thân ở sâu trong biệt phủ kia sao?
Phong Phi Vân sờ lên Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay, muốn không bị thần bí chủ nhân tiếp tục không chế, mốn tháo Huyết Cấm Huyền Trạc này ra chỉ có hai phương pháp:
Thứ nhất, dùng huyết dịch thần bí chủ nhân nhỏ lên trên vòng tay, cái vòng tay này dĩ nhiên sẽ tróc ra.
Thứ hai, tìm được người tế luyện Huyết Cấm Huyền Trạc.
Luyện chế Huyết Cấm Huyền Trạc tuyệt đối là một vị luyện khí đại sư, rất có thể hắn đang ở sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ.
- Phong huynh, ngươi đang nhìn gì đó?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu đã đi tới, ánh mắt nhìn sang hướng Phong Phi Vân đang nhìn, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Ngươi cũng phát hiện?
Phong Phi Vân có chút giật mình!
- Ta đã sớm thu được tình báo, chủ nhân Thiên Tài Biệt Phủ này thập phần quỷ dị, trong tòa phủ đệ này ẩn tàng rất nhiều bí mật.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu thấp giọng nói.
Hổ Thiên hầu phủ chính là một thế lực lớn, tự nhiên có tổ chức tình báo của mình, có thể tùy thời hiểu rõ động thái và đại sự kiện các nơi.
Phong Phi Vân giật mình, nói:
- Lời này là có ý gì?
- Chủ nhân Thiên Tài Biệt Phủ trước kia vốn chính là một vị tiền bối cảnh giới Thiên Mệnh, nhưng hai tháng trước, đột nhiên thay đổi chủ nhân, mà vị tiền bối cảnh giới Thiên Mệnh kia cũng biến mất vô tung, như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.
- Thậm chí có việc này sao!
Phong Phi Vân cũng thoáng cả kinh.
- Ngày thần bí chủ nhân tiến vào Thiên Tài Biệt Phủ có người trông thấy một quan tài làm bằng Huyền Vũ Thiết cũng được chuyển vào Thiên Tài Biệt Phủ. Quan tài kia chính là từ nam biên chở tới, dài chừng mười mét, rộng bốn thước.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.
- Mang theo một cái quan tài vào Thiên Tài Biệt Phủ, chẳng lẽ trong đó chính là người chết? Ách, ngươi mới vừa nói cái gì? Quan tài làm bằng Huyền Vũ Thiết?
Phong Phi Vân có chút kinh ngạc.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nhẹ gật đầu, nói:
- Tuyệt đối sẽ không sai, một trong các kim loại nặng nhất thiên hạ, Huyền Vũ Thiết. Một cái quan tài lớn như thế, sẽ nặng bao nhiêu đây?
- Sợ là chừng 500 vạn cân.
Sắc mặt Phong Phi Vân trầm trọng, nói:
- Có thể tạo quan tài bằng Huyền Vũ Thiết, ít nhất cũng là thất phẩm Luyện Khí Sư mới có thể làm được.
- Mấu chốt là chở quan tài chính là một đầu dị thú bảy trăm năm, tu vị loại dị thú này không dưới tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, cũng chỉ có thất phẩm ngự Thú Sư mới có thể phục tùng. Thần bí chủ nhân rốt cuộc có địa vị gì, lại dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến Huyền sư thượng đẳng và cao thủ tuyệt đỉnh đều làm việc cho hắn?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.
Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, nói:
- Ta ngược lại có chút tò mò, một cái quan tài nặng 500 vạn cân, bên trong đến cùng chứa cái gì?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nao nao, nói:
- Ngươi muốn điều gì? Thiên Tài Biệt Phủ nguy cơ tứ phía, vừa ẩn tàng rất nhiều sát trận, càng có mấy tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh tọa trấn, không cẩn thận. . .
- Ta có chừng mực!
Muốn mở ra Huyết Cấm Huyền Trạc, Phong Phi Vân cũng phải đi tìm kiếm quanh Thiên Tài Biệt Phủ này một chút, hơn nữa hắn rất muốn biết thần bí chủ nhân này đến cùng là người nào?
Có lẽ có thể tìm được đáp án ở chỗ sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ.
Cảnh ban đêm lờ mờ.
Ở sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ, có ban công cùng thạch tháp lâm lập, hai bên đường mòn có đường vân thần bí đang lưu động, cũng chỉ có Phượng Hoàng Thiên Nhãn mới có thể phát hiện ra những trận vân ẩn dấu này, Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí tránh thoát khỏi những trận vân này, xuyên thẳng qua đến một cạnh một căn phòng thấp đen kịt.
Tứ đại môn phiệt không phải chuyện đùa, đều là tu tiên gia tộc truyền thừa cổ xưa, nội tình thập phần dọa người, thế lực khổng lồ trải rộng mỗi một ngóc ngách Thần Tấn vương triều, có thể một tay che trời.
Bắc Minh gia tộc nắm giữ một phần ba binh quyền thiên hạ, uy chấn bát phương; Ngân Câu gia tộc phú giáp thiên hạ, nắm giữ nửa số tài phú Thần Tấn vương triều, nghe đồn còn giàu có hơn cả quốc khố.
Đồng thời đắc tội hai gia tộc này, tuyệt đối không phải chuyện sáng suốt.
Phong Phi Vân nhíu mày, hừ lạnh nói:
- Ngân Câu gia tộc có gì đặc biệt hơn người chứ, Đông Phương Kính Thủy ở đây, ta có lẽ còn cho hắn hai phần mặt mũi, về phần Đông Phương Mục ngươi, còn kém quá xa.
Quá cuồng vọng rồi, quá cuồng vọng rồi!
- Phong Phi Vân, ngươi quá không biết trời cao đất rộng rồi.
Đông Phương Mục trầm giọng nói:
- Tu vi của ngươi ở trước mặt ta, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Đôi mắt đỏ tím kia của Đông Phương Mục mang theo tia sáng yêu dị, huyệt vị toàn thân đều tản mát ra vầng sáng ra, khiến tất cả linh khí chung quanh trong nháy mắt đều chui vào trong thân thể hắn.
Đây là đạt đến cảnh giới cực cao trong Thần Cơ Đại viên mãn mới có thể có được khí tức như thế, so với lão giả Thần Cơ Đại viên mãn vừa rồi chết dưới đao Phong Phi Vân thì cường đại hơn gấp chục lần.
Phong Phi Vân hai mắt trầm xuống, cũng điều động lực lượng toàn thân, tới đối mặt.
- Hai vị, nơi này chính là địa bàn của chủ nhân, các ngươi cứ đánh như vậy, cũng quá không cho chủ nhân mặt mũi rồi.
Một lão giả toàn thân đều bị bao phủ trong áo đen lăng không xuất hiện giữa Phong Phi Vân và Đông Phương Mục, một cổ bình chướng đen kịt từ trong tay của hắn đẩy ra, trực tiếp đè khí thế trên người Phong Phi Vân và Đông Phương Mục trở về.
Lão giả này chính là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, chính là một trong các chủ sự Thiên Tài Biệt Phủ.
Hắn áo đen bao phủ toàn thân, khí tức che dấu, hiển nhiên là không muốn để người khác nhận ra thân phận hắn.
Thủ đoạn của thần bí chủ nhân thật sự lợi hại, thậm chí có tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh mặc hắn điều khiển, xưng hắn làm chủ.
Lão giả áo đen này tuyệt đối là nhân vật nổi danh trong Tu Tiên Giới, lai lịch không nhỏ, trong Thiên Tài Biệt Phủ này, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật.
Chủ sự cảnh giới Thiên Mệnh cũng đã xuất hiện, Phong Phi Vân và Đông Phương Mục tự nhiên đều thu tay.
Mặc dù có phần đông thiên tài tuấn kiệt thủ hộ, nhưng toàn cung điện này vẫn hư hao không nhỏ, mặt đất nghiền nát, tràn đầy vết máu, nào giống một bữa tiệc rượu chứ, quả thực là một tòa chiến trường mà.
Tình cảnh này nếu để cho thần bí chủ nhân trông thấy, nhất định sẽ đánh xuống lôi đình chi nộ, trách nhiệm này ai cũng chịu không nỗi.
Lão giả áo đen liền vội vàng thỉnh tất cả thiên tài tuấn kiệt tạm thời ra khỏi cung điện, sau đó an bài hơn hai mươi hạ nhân, bắt đầu quét dọn vết máu trên mặt đất, hi vọng trước khi thần bí chủ nhân đến thì tất cả đều đã khôi phục nguyên dạng.
Sau khi an bài nhân thủ, lão giả áo đen liền dọc theo một con đường mòn, vội vội vàng vàng bước vào chỗ sâu trong biệt phủ.
Thiên Tài Biệt Phủ thập phần to lớn, cung điện mở tiệc rượu này cũng chỉ là một góc trong phủ.
Phong Phi Vân đứng trong một góc, thu liễm khí tức trên thân, nhìn chằm chằm vào hướng lão giả áo đen kia rơi đi, lông mày có chút nhíu một cái, chẳng lẽ thần bí chủ nhân ẩn thân ở sâu trong biệt phủ kia sao?
Phong Phi Vân sờ lên Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay, muốn không bị thần bí chủ nhân tiếp tục không chế, mốn tháo Huyết Cấm Huyền Trạc này ra chỉ có hai phương pháp:
Thứ nhất, dùng huyết dịch thần bí chủ nhân nhỏ lên trên vòng tay, cái vòng tay này dĩ nhiên sẽ tróc ra.
Thứ hai, tìm được người tế luyện Huyết Cấm Huyền Trạc.
Luyện chế Huyết Cấm Huyền Trạc tuyệt đối là một vị luyện khí đại sư, rất có thể hắn đang ở sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ.
- Phong huynh, ngươi đang nhìn gì đó?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu đã đi tới, ánh mắt nhìn sang hướng Phong Phi Vân đang nhìn, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Ngươi cũng phát hiện?
Phong Phi Vân có chút giật mình!
- Ta đã sớm thu được tình báo, chủ nhân Thiên Tài Biệt Phủ này thập phần quỷ dị, trong tòa phủ đệ này ẩn tàng rất nhiều bí mật.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu thấp giọng nói.
Hổ Thiên hầu phủ chính là một thế lực lớn, tự nhiên có tổ chức tình báo của mình, có thể tùy thời hiểu rõ động thái và đại sự kiện các nơi.
Phong Phi Vân giật mình, nói:
- Lời này là có ý gì?
- Chủ nhân Thiên Tài Biệt Phủ trước kia vốn chính là một vị tiền bối cảnh giới Thiên Mệnh, nhưng hai tháng trước, đột nhiên thay đổi chủ nhân, mà vị tiền bối cảnh giới Thiên Mệnh kia cũng biến mất vô tung, như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.
- Thậm chí có việc này sao!
Phong Phi Vân cũng thoáng cả kinh.
- Ngày thần bí chủ nhân tiến vào Thiên Tài Biệt Phủ có người trông thấy một quan tài làm bằng Huyền Vũ Thiết cũng được chuyển vào Thiên Tài Biệt Phủ. Quan tài kia chính là từ nam biên chở tới, dài chừng mười mét, rộng bốn thước.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.
- Mang theo một cái quan tài vào Thiên Tài Biệt Phủ, chẳng lẽ trong đó chính là người chết? Ách, ngươi mới vừa nói cái gì? Quan tài làm bằng Huyền Vũ Thiết?
Phong Phi Vân có chút kinh ngạc.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nhẹ gật đầu, nói:
- Tuyệt đối sẽ không sai, một trong các kim loại nặng nhất thiên hạ, Huyền Vũ Thiết. Một cái quan tài lớn như thế, sẽ nặng bao nhiêu đây?
- Sợ là chừng vạn cân.
Sắc mặt Phong Phi Vân trầm trọng, nói:
- Có thể tạo quan tài bằng Huyền Vũ Thiết, ít nhất cũng là thất phẩm Luyện Khí Sư mới có thể làm được.
- Mấu chốt là chở quan tài chính là một đầu dị thú bảy trăm năm, tu vị loại dị thú này không dưới tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, cũng chỉ có thất phẩm ngự Thú Sư mới có thể phục tùng. Thần bí chủ nhân rốt cuộc có địa vị gì, lại dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến Huyền sư thượng đẳng và cao thủ tuyệt đỉnh đều làm việc cho hắn?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.
Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, nói:
- Ta ngược lại có chút tò mò, một cái quan tài nặng vạn cân, bên trong đến cùng chứa cái gì?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nao nao, nói:
- Ngươi muốn điều gì? Thiên Tài Biệt Phủ nguy cơ tứ phía, vừa ẩn tàng rất nhiều sát trận, càng có mấy tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh tọa trấn, không cẩn thận. . .
- Ta có chừng mực!
Muốn mở ra Huyết Cấm Huyền Trạc, Phong Phi Vân cũng phải đi tìm kiếm quanh Thiên Tài Biệt Phủ này một chút, hơn nữa hắn rất muốn biết thần bí chủ nhân này đến cùng là người nào?
Có lẽ có thể tìm được đáp án ở chỗ sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ.
Cảnh ban đêm lờ mờ.
Ở sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ, có ban công cùng thạch tháp lâm lập, hai bên đường mòn có đường vân thần bí đang lưu động, cũng chỉ có Phượng Hoàng Thiên Nhãn mới có thể phát hiện ra những trận vân ẩn dấu này, Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí tránh thoát khỏi những trận vân này, xuyên thẳng qua đến một cạnh một căn phòng thấp đen kịt.