Ánh mắt Phong Phi Vân có chút nhìn về phía trong màn vải, khóe miệng nhảy lên, cười nói:
- Chủ nhân, sẽ không thật sự tặng ngươi cho ta thế?
"Ha ha! Ta ngược lại rất hi vọng, chỉ có điều, chủ nhân đã chuẩn bị một phần lễ vật tốt hơn ta rồi.
Huyết Vũ thần bí cười, nhẹ vỗ tay ba cái.
BA~! BA~! BA~!
- Tiểu nữ tử có một khúc đàn tranh dâng lên, không biết Phong công tử có nguyện lắng nghe không?
Bên trong màn vải truyền đến một thanh âm dễ nghe, thanh âm này tràn đầy ý vị thanh nhã
Thanh âm nàng rất thấp, lại sướng đến rung động lòng người, điềm đạm đáng yêu, mang theo vài phần ưu thương, cổ ưu thương này lập tức tràn ngập ra, truyền đến trong lòng tất cả mọi người ở đây, mỗi người vậy mà đều theo đó cảm thấy ưu thế, thậm chí có người không kìm lòng được đã rơi lệ.
Cũng không biết mình ưu thương cái gì?
Trong một chớp mắt, toàn bộ cung điện đều yên tĩnh lại, rất nhiều người thậm chí ngừng cả hô thấp. thiên hạ sao lại có thanh âm nhu nhược mà mỹ diệu như thế chứ?
Chỉ nghe thanh âm này thôi liền có thể tưởng tượng được đây là giai nhân thế nào, khiến người muốn hảo hảo thủ hộ nàng, bảo hộ nàng, bảo vệ nàng cả đời.
- Rửa tai lắng nghe!
Phong Phi Vân cũng động dung, vận khởi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, muốn nhìn tháy màn vải kia, nhìn xem bên trong rốt cuộc là nữ tử thế nào, lại có thể có được thanh âm mỹ diệu như thế
Nhưng lại bị một tầng bình chướng không nhìn thấy ngăn cản, chỉ có thể nhìn thấy, đó là một thân ảnh uyển chuyển, tuyệt mỹ tới cực điểm.
Đàn tranh vang lên, như Thiên Âm rót vào tai!
- Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư; hán hữu du nữ, bất khả cầu tư. Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư; giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư. Kiều kiều thác tân, ngôn ngải kỳ sở; chi tử vu quy, ngôn mạt kỳ mã...
Tiến đàn tranh kia cũng như tiên âm hạ phàm trần, mà tiếng ca của nàng càng tuyệt mỹ êm tai, thiên hạ không ai sánh bằng.
Chợt, trong cung điện điệp bay đầy trời, Hồ Điệp ngũ thải ban lan bị tiếng ca của nàng đưa tới, bay múa trên không trung, xuyên thẳng qua trong cung điện.
Không khí nhiều thêm vài phần hàn khí, lại có bông tuyết màu trắng lặng yên ngưng tụ trong không khí, bay lả tả rơi xuống, phiêu trên ngói lưu ly, phiêu trên cánh Hồ Điệp.
Tiếng ca này vậy mà khiến cuối thu tuyết rơi đúng lúc, có linh quang vô tận bay mua trong tuyết, cả Thiên Tài Biệt Phủ như biến thành Tiên Cảnh.
- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi
Tiếng ca nhanh chóng biến đổi, nhiều thêm vài phần bi thương, đàn tranh cũng theo đó chuyển thành niềm thương nhớ, trong toàn bộ cung điện lập tức tình cảnh bi thảm, tình cảm tất cả mọi người đều bị lời ca dẫn dắt, lại có người bắt đầu rơi lệ, không ngừng dùng ống tay áo lau đi lệ nóng trên mặt.
Cuối cùng tiếng đàn tranh cũng ngừng, truyền đến tiếng khóc ô ô của nàng kia!
Thanh âm đàn tranh ngưng lại, phảng phất như khiến tiếng lòng của mọi người cũng theo đó đoạn mất, rất nhiều người đều có một loại cảm giác ruột gan đứt từng khúc, không kìm lòng được lên tiếng hét dài.
Đặc biệt là nghe được tiếng khóc của nàng kia, càng có hơn phân nửa thiên tài tuấn kiệt theo đó gào khóc, mà ngay cả con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Đại Thực quốc Tam vương tử tu vị cao tuyệt cũng theo đó rơi lệ, ngay cả chính bọn hắn cũng không tự biết.
Phong Phi Vân du du thở dài, nói:
- Khúc đàn tranh này chính là ta tiên khúc đẹp nhất động lòng người nhất mà ta từng nghe qua, phần lễ vật này của chủ nhân quả thật suy nghĩ khác người, chỉ riêng khúc đan này thôi quả thật đã nặng hơn bất kỳ Linh Khí và Linh Dược nào rồi.
Trong màn vải kia truyền đến thanh âm tuyệt mỹ của nàng kia, nói:
- Phong công tử, đã hiểu lầm, khúc đàn này chỉ là để trợ hứng cho Phong công tử, hồng nhan lại không kìm lòng được nghĩ tới một ít chuyện cũ, nhất thời bi theo tâm ra, khiến mọi người đã thương tâm theo rồi.
- Vậy lễ vật của chủ nhân là?
Phong Phi Vân nói.
- Chính là Hồng Nhan! Sau đêm nay, Hồng Nhan chính là người của Phong công tử rồi.
Nam Cung Hồng Nhan ôm một cây đàn tranh Tử Mộc, vén màn vải lên từ bên trong đi ra.
Nàng thân mặc một bộ áo lụa trắng đơn bạc, khôn nhiễm một tia hạt bụi, dáng người hết sức nhỏ mà nhu hòa, tựa như đám sương buổi sáng sớm, trì yên ở Tiên Giới, khí chất khiến người có cảm giác như không ăn nhân gian khói lửa.
Trên đầu tóc đen như thác nước, đen nhánh mà sáng bóng, cột búi tóc tiên nữ, cài một cây bạch ngọc trâm mộc mạc, trên ngọc tai đeo hai khuyên tai nhỏ, nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng nhạc như Phong Linh vậy.
Trên mặt của nàng mang theo một tầng khăn che mặt hơi mỏng, che khuất đi dung nhan tuyệt sắc của nàng, nhưng chỉ từ dáng người và khí chất của nàng thôi cũng đã đủ miểu sát nữ tử khắp thiên hạ rồi.
- Nhị bát giai nhân thể như tô, hồng nhan nhất tiếu khuynh thiên hạ!
Có người nhịn không được làm thơ.
- Ta vốn tưởng rằng ta đã gặp được nữ tử đẹp nhất thiên hạ, nhưng giờ phút này ta sao lại có một loại cảm giác như những cô gái kia cộng lại cũng không bằng một ngón tay của Hồng Nhan cô nương.
Một cường giả tuyệt đỉnh trong một đời tuổi trẻ nói như thế, hắn nói lời này cũng không phải là lấy lòng, mà chính là tiếng lòng phát ra từ sâu trong lòng.
Nam Cung Hồng Nhan lụa trắng che mặt, nhưng không cách nào che dấu được tiên tư vô thượng của nàng, nàng liên tục bước tới trước người Phong Phi Vân, khom thân cúi đầu, thanh linh ôn nhu nói:
- Hồng Nhan, bái kiến Phong công tử.
Nam Cung Hồng Nhan đệ nhất mỹ nhân Tuyệt Sắc Lâu, chiêu bài kia treo ở phía trước nhân Tuyệt Sắc Lâu, đã ba năm vẫn không một ai có thể rung chuyển.
Ở Phong Hỏa Liên Thành, có người nói, gặp Nam Cung Hồng Nhan một lần, dù chết cũng không hối tiếc.
Phong Phi Vân lúc này liền gặp được, tuy rằng là nữ tử phong trần, nhưng Phong Phi Vân lại không thấy nửa điểm tục khí trên người nàng, ngược lại loại khí chất siêu phàm thoát tục kia khiến nhân tâm phải sinh hướng về.
- Hồng Nhan cô nương chính là tuyệt đại giai nhân, đàn tranh đẹp, ca hay, người còn đẹp hơn.
Phong Phi Vân trông thấy Nam Cung Hồng Nhan quỳ gối ở trước mặt hắn, luôn luôn có một loại cảm giác như mình đang khinh nhờn thần linh.
- Hồng Nhan tạ ơn Phong công tử.
Nam Cung Hồng Nhan ôn nhu nói, sau đó ôm đàn tranh, từ từ đứng dậy, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, yên tĩnh đến tựa như một gốc không cốc u lan vậy.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác không chân thực, giai nhân như thế, rõ ràng bị thần bí chủ nhân đưa cho Phong Phi Vân, đây quả thực là còn trân quý hơn Linh Khí gấp trăm lần, dù là do với Linh Dược cũng muốn trân quý hơn gấp trăm lần.
Rất nhiều người đều tự giác có chút lui về phía sau, thật giống như sợ đến gần quá sẽ là một loại khinh nhờn đối với nàng vậy.
XÍU... UU!!
Có một đạo lưu quang màu trắng tự trong bầu trời đêm bay tới, một nho y thư sinh đạp không mà đến, rơi xuống trong Thiên Tài Biệt Phủ, đúng là đệ nhất quỷ tài của Vạn Tượng Tháp, "Thiên Toán Thư Sinh" .
Thật giống như thiên hạ không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu được hắn vậy.
Ánh mắt Phong Phi Vân có chút nhìn về phía trong màn vải, khóe miệng nhảy lên, cười nói:
- Chủ nhân, sẽ không thật sự tặng ngươi cho ta thế?
"Ha ha! Ta ngược lại rất hi vọng, chỉ có điều, chủ nhân đã chuẩn bị một phần lễ vật tốt hơn ta rồi.
Huyết Vũ thần bí cười, nhẹ vỗ tay ba cái.
BA~! BA~! BA~!
- Tiểu nữ tử có một khúc đàn tranh dâng lên, không biết Phong công tử có nguyện lắng nghe không?
Bên trong màn vải truyền đến một thanh âm dễ nghe, thanh âm này tràn đầy ý vị thanh nhã
Thanh âm nàng rất thấp, lại sướng đến rung động lòng người, điềm đạm đáng yêu, mang theo vài phần ưu thương, cổ ưu thương này lập tức tràn ngập ra, truyền đến trong lòng tất cả mọi người ở đây, mỗi người vậy mà đều theo đó cảm thấy ưu thế, thậm chí có người không kìm lòng được đã rơi lệ.
Cũng không biết mình ưu thương cái gì?
Trong một chớp mắt, toàn bộ cung điện đều yên tĩnh lại, rất nhiều người thậm chí ngừng cả hô thấp. thiên hạ sao lại có thanh âm nhu nhược mà mỹ diệu như thế chứ?
Chỉ nghe thanh âm này thôi liền có thể tưởng tượng được đây là giai nhân thế nào, khiến người muốn hảo hảo thủ hộ nàng, bảo hộ nàng, bảo vệ nàng cả đời.
- Rửa tai lắng nghe!
Phong Phi Vân cũng động dung, vận khởi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, muốn nhìn tháy màn vải kia, nhìn xem bên trong rốt cuộc là nữ tử thế nào, lại có thể có được thanh âm mỹ diệu như thế
Nhưng lại bị một tầng bình chướng không nhìn thấy ngăn cản, chỉ có thể nhìn thấy, đó là một thân ảnh uyển chuyển, tuyệt mỹ tới cực điểm.
Đàn tranh vang lên, như Thiên Âm rót vào tai!
- Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư; hán hữu du nữ, bất khả cầu tư. Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư; giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư. Kiều kiều thác tân, ngôn ngải kỳ sở; chi tử vu quy, ngôn mạt kỳ mã...
Tiến đàn tranh kia cũng như tiên âm hạ phàm trần, mà tiếng ca của nàng càng tuyệt mỹ êm tai, thiên hạ không ai sánh bằng.
Chợt, trong cung điện điệp bay đầy trời, Hồ Điệp ngũ thải ban lan bị tiếng ca của nàng đưa tới, bay múa trên không trung, xuyên thẳng qua trong cung điện.
Không khí nhiều thêm vài phần hàn khí, lại có bông tuyết màu trắng lặng yên ngưng tụ trong không khí, bay lả tả rơi xuống, phiêu trên ngói lưu ly, phiêu trên cánh Hồ Điệp.
Tiếng ca này vậy mà khiến cuối thu tuyết rơi đúng lúc, có linh quang vô tận bay mua trong tuyết, cả Thiên Tài Biệt Phủ như biến thành Tiên Cảnh.
- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi
Tiếng ca nhanh chóng biến đổi, nhiều thêm vài phần bi thương, đàn tranh cũng theo đó chuyển thành niềm thương nhớ, trong toàn bộ cung điện lập tức tình cảnh bi thảm, tình cảm tất cả mọi người đều bị lời ca dẫn dắt, lại có người bắt đầu rơi lệ, không ngừng dùng ống tay áo lau đi lệ nóng trên mặt.
Cuối cùng tiếng đàn tranh cũng ngừng, truyền đến tiếng khóc ô ô của nàng kia!
Thanh âm đàn tranh ngưng lại, phảng phất như khiến tiếng lòng của mọi người cũng theo đó đoạn mất, rất nhiều người đều có một loại cảm giác ruột gan đứt từng khúc, không kìm lòng được lên tiếng hét dài.
Đặc biệt là nghe được tiếng khóc của nàng kia, càng có hơn phân nửa thiên tài tuấn kiệt theo đó gào khóc, mà ngay cả con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Đại Thực quốc Tam vương tử tu vị cao tuyệt cũng theo đó rơi lệ, ngay cả chính bọn hắn cũng không tự biết.
Phong Phi Vân du du thở dài, nói:
- Khúc đàn tranh này chính là ta tiên khúc đẹp nhất động lòng người nhất mà ta từng nghe qua, phần lễ vật này của chủ nhân quả thật suy nghĩ khác người, chỉ riêng khúc đan này thôi quả thật đã nặng hơn bất kỳ Linh Khí và Linh Dược nào rồi.
Trong màn vải kia truyền đến thanh âm tuyệt mỹ của nàng kia, nói:
- Phong công tử, đã hiểu lầm, khúc đàn này chỉ là để trợ hứng cho Phong công tử, hồng nhan lại không kìm lòng được nghĩ tới một ít chuyện cũ, nhất thời bi theo tâm ra, khiến mọi người đã thương tâm theo rồi.
- Vậy lễ vật của chủ nhân là?
Phong Phi Vân nói.
- Chính là Hồng Nhan! Sau đêm nay, Hồng Nhan chính là người của Phong công tử rồi.
Nam Cung Hồng Nhan ôm một cây đàn tranh Tử Mộc, vén màn vải lên từ bên trong đi ra.
Nàng thân mặc một bộ áo lụa trắng đơn bạc, khôn nhiễm một tia hạt bụi, dáng người hết sức nhỏ mà nhu hòa, tựa như đám sương buổi sáng sớm, trì yên ở Tiên Giới, khí chất khiến người có cảm giác như không ăn nhân gian khói lửa.
Trên đầu tóc đen như thác nước, đen nhánh mà sáng bóng, cột búi tóc tiên nữ, cài một cây bạch ngọc trâm mộc mạc, trên ngọc tai đeo hai khuyên tai nhỏ, nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng nhạc như Phong Linh vậy.
Trên mặt của nàng mang theo một tầng khăn che mặt hơi mỏng, che khuất đi dung nhan tuyệt sắc của nàng, nhưng chỉ từ dáng người và khí chất của nàng thôi cũng đã đủ miểu sát nữ tử khắp thiên hạ rồi.
- Nhị bát giai nhân thể như tô, hồng nhan nhất tiếu khuynh thiên hạ!
Có người nhịn không được làm thơ.
- Ta vốn tưởng rằng ta đã gặp được nữ tử đẹp nhất thiên hạ, nhưng giờ phút này ta sao lại có một loại cảm giác như những cô gái kia cộng lại cũng không bằng một ngón tay của Hồng Nhan cô nương.
Một cường giả tuyệt đỉnh trong một đời tuổi trẻ nói như thế, hắn nói lời này cũng không phải là lấy lòng, mà chính là tiếng lòng phát ra từ sâu trong lòng.
Nam Cung Hồng Nhan lụa trắng che mặt, nhưng không cách nào che dấu được tiên tư vô thượng của nàng, nàng liên tục bước tới trước người Phong Phi Vân, khom thân cúi đầu, thanh linh ôn nhu nói:
- Hồng Nhan, bái kiến Phong công tử.
Nam Cung Hồng Nhan đệ nhất mỹ nhân Tuyệt Sắc Lâu, chiêu bài kia treo ở phía trước nhân Tuyệt Sắc Lâu, đã ba năm vẫn không một ai có thể rung chuyển.
Ở Phong Hỏa Liên Thành, có người nói, gặp Nam Cung Hồng Nhan một lần, dù chết cũng không hối tiếc.
Phong Phi Vân lúc này liền gặp được, tuy rằng là nữ tử phong trần, nhưng Phong Phi Vân lại không thấy nửa điểm tục khí trên người nàng, ngược lại loại khí chất siêu phàm thoát tục kia khiến nhân tâm phải sinh hướng về.
- Hồng Nhan cô nương chính là tuyệt đại giai nhân, đàn tranh đẹp, ca hay, người còn đẹp hơn.
Phong Phi Vân trông thấy Nam Cung Hồng Nhan quỳ gối ở trước mặt hắn, luôn luôn có một loại cảm giác như mình đang khinh nhờn thần linh.
- Hồng Nhan tạ ơn Phong công tử.
Nam Cung Hồng Nhan ôn nhu nói, sau đó ôm đàn tranh, từ từ đứng dậy, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, yên tĩnh đến tựa như một gốc không cốc u lan vậy.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác không chân thực, giai nhân như thế, rõ ràng bị thần bí chủ nhân đưa cho Phong Phi Vân, đây quả thực là còn trân quý hơn Linh Khí gấp trăm lần, dù là do với Linh Dược cũng muốn trân quý hơn gấp trăm lần.
Rất nhiều người đều tự giác có chút lui về phía sau, thật giống như sợ đến gần quá sẽ là một loại khinh nhờn đối với nàng vậy.
XÍU... UU!!
Có một đạo lưu quang màu trắng tự trong bầu trời đêm bay tới, một nho y thư sinh đạp không mà đến, rơi xuống trong Thiên Tài Biệt Phủ, đúng là đệ nhất quỷ tài của Vạn Tượng Tháp, "Thiên Toán Thư Sinh" .
Thật giống như thiên hạ không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu được hắn vậy.