- Phong Phi Vân, con mẹ nó ngươi quá thất đức, thiếu một chút nữa đã đoạn mệnh căn lão tử rồi ... Ta muốn đi cáo trạng cho Nam Cung Hồng Nhan, nói là ngươi vì muốn trèo lên hoàng tộc, muốn thành phò mã đã thông đồng công chúa, đã vứt bỏ nàng rồi...
Tất Ninh Suất thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng gió, đã triệt để đi xa.
- Phong Phi Vân, ngươi không cần lo lắng cho Hồng Nhan cô nương, Tất Ninh Suất có một vị hôn thê địa vị thập phần lớn, nếu hắn dám đụng vào nữ tử khác, cho dù ngươi không thiến hắn, vị hôn thê hắn cũng sẽ thiên hắn.
Mộc Đàm Thiên thấy thần sắc Phong Phi Vân có chút không đúng, cổ sát khí đậm đặc kia khiến loại người đã trải qua khảo nghiệm sinh tử như hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu khiến Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân bị kích thích tỉnh lại, vậy thì ai đến phụ trách trách nhiệm này đây?
- Ngươi lại tiếp tục cản đường ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Phong Phi Vân trừng mắt liếc hắn một cái.
Mộc Đàm Thiên mỉm cười mà đứng nói:
- Bài danh thứ 76 trên 《 Bách Tháp Bảng 》, Thần Cơ Đại viên mãn! Nếu ngươi có thể tiếp được ta mười chiêu, ta tự động nhường đường cho ngươi.
Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như lửa giận ngút trời, giống như có lẽ đã mất đi lý trí, nhưng giờ phút này đáy lòng hắn lại rất thanh minh, suy nghĩ cũng thập phần thấu triệt, chỉ là Yêu Ma chi huyết đang ảnh hưởng tâm tình của hắn, hắn tuy rằng đang cố gắng khắc chế nhưng vẫn hiển lộ ra.
Khó trách Mộc Đàm Thiên tự tin như thế, muốn mười chiêu liền đánh bại Phong Phi Vân, vậy mà đã đạt đến bài danh thứ bảy mươi sáu trên 《 Bách Tháp Bảng 》, so với Đông Phương Mục phải cường đại hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn nắm giữ lấy một kiện Linh Khí "Bán Thiên Lâu Linh", mà Linh Khí của Phong Phi Vân lại bị Tất Ninh Suất trộm lấy, cái này nếu so sánh ra, Phong Phi Vân đã rơi vào hạ phong hoàn toàn.
- Ta xem qua ngươi đánh một trận với Đông Phương Mục, thiên tư của ngươi trên hắn, nhưng tu vị lại chênh lệch quá xa, nếu không phải ngươi tế ra Linh Khí, ngươi muốn thắng hắn chỉ có không đến ba thành cơ hội.
Mộc Đàm Thiên mỉm cười:
- Đông Phương Mục đã từng giao thủ với ta giao thủ, ba chiêu đã thua trong tay ta, hơn nữa còn là dưới tình huống ta không sử dụng Linh Khí.
- Ngươi nói nhảm thật sự nhiều lắm!
Trong thân thể Phong Phi Vân linh khí điên cuồng tuôn ra, tràn ngập trên cự đao, bước ra một bước hơn 70m, hai tay cầm đao, sát khí sôi trào, dùng cự lực chém xuống.
Một đao kia sợ rằng không dưới trăm vạn cân!
- Đây là chiêu thứ nhất!
Mộc Đàm Thiên thân như lưu vân, hóa thành một mảnh khói xanh như mây, đây mới thực là khói xanh, thân thể giống như phân giải ra vậy.
Một đao kia của Phong Phi Vân chỉ trảm giá khói xanh, nhưng lại không chém trúng Mộc Đàm Thiên, thân pháp của hắn quả thực như ảnh tựa huyễn, không thể cân nhắc.
Bá!
Trong không khí, có một đoàn khói xanh ngưng tụ, lần nữa ngưng tụ thành thân thể Mộc Đàm Thiên, vẫn cách chỗ Phong Phi Vân hơn bảy mươi mét, phương hướng vẫn vậy.
- Chiêu thứ hai, đến phiên ta xuất thủ.
Cánh tay phải của Mộc Đàm Thiên có mười tám tòa đại huyệt hiện ra, trên cánh tay trái cũng có mười tám tòa đại huyệt, hai chân có tất cả ba mươi sáu tòa huyệt vị, thân thể và đầu còn có bảy mươi hai toà mệnh huyệt.
Toàn thân cộng lại, đã mở ra 144 tòa mệnh huyệt, linh khí cuồn cuộn trên huyệt vị, khi thì xông vào, khi thì lao ra.
Đông Phương Mục cũng đã ngưng tụ ra 99 tòa mệnh huyệt, mà hắn lại nhiều hơn Đông Phương Mục đến bốn mươi lăm tòa, chênh lệch quả thật gấp bội.
Oanh!
Thân thể của hắn hóa mây xanh, đã bay ra ngoài, một đạo chưởng ấn lợi hại từ trong mây xanh chậm rãi vươn ra, hoàn toàn bao lấy Phong Phi Vân dưới chưởng ấn.
Một chưởng này hắn chính là dùng mười tầng tu vị ra tay, cũng không có nửa phần lưu tình, nói cách khác mười chiêu này đều là mười chiêu mạnh nhất của hắn, nếu Phong Phi Vân chết trong tay hắn thì cũng chỉ có thể trách hắn tu vị không đủ thôi.
Tranh hùng giữa một đời tuổi trẻ chính là như thế, có vài lúc coi như là chiến đấu đến hiểm tử nhưng vẫn còn sống, thế hệ trước đều sẽ không xuất thủ, người không trải qua khảo nghiệm sinh tử, cũng không có khả năng đạp vào con đường cường giả.
Phong Phi Vân hoành đao đứng dó, như lâm đại địch, cảm giác được da đầu cũng bị cổ lực lượng này đè đến đau nhức, có một loại cảm giác đầu cũng như muốn nghiền nát.
Mộc Đàm Thiên quả thật có lực lượng có thể trong ba chiêu đánh bại Đông Phương Mục.
Phong Phi Vân một tay cầm đao, tay vươn lên cao giơ ra một ngón tay, điều động thảo mộc chi khí khắp rừng núi, ngưng tụ thành Thanh Mộc Thuật.
Cỏ cây trong phạm vi mấy ngàn thước đều có thể dùng mắt thường thấy được héo rủ xuống, có thân cây còn phát ra tiếng đùng đùng không dứt. giống như muốn bị người ép khô vậy.
Ầm ầm!
Một đạo thanh mang đường kính to như chén ăn cơm từ trong tay Phong Phi Vân bắn ra ngoài, xuyên thủng đạo chưởng ấn màu xanh cự đại kia, ngay một sát na khi chưởng ấn nghiền nát, Phong Phi Vân liền dẫn theo bạch thạch cự đao giết ra ngoài, xông vào trong mảnh mây mù màu xanh kia.
Ánh đao hợp thành con thoi, chỉ trong nháy mắt, Phong Phi Vân đã bổ ra ba đao, mỗi một đao đều là một đạo Long Ảnh, có lực lượng trăm vạn cân, tấn công điên cuồng như vậy coi như là mười vạn Thần Vũ quân cũng sẽ bị một mình hắn đánh đến ngươi chết ngựa đổ.
Mây mù màu xanh kia càng lên càng cao, hai đạo nhân ảnh, khi thì bay vào trường thiên, khi thì rơi xuống mặt đất, đứng ở bên ngoài, có thể trông thấy trong mây mù màu xanh kia có bóng dáng một thanh bạch thạch đại đao, giống như một cối xay cực lớn bay múa bên trong vậy.
Rầm Ào Ào!
Đại địa chấn động không ngớt, rốt cục có một khe đất rạn nứt, rộng chừng một chưởng, kéo dài ra đến mấy ngàn thước.
Ngọn núi này đều như muốn sụp đổ xuống vậy.
Oanh!
Oanh!
Cuối cùng hai tiếng nổ mạnh va chạm, tựa như thần lôi quay cuồng trên bầu trời, chấn khiến màng tai đau nhức, hai đạo nhân ảnh từ trong mây mù màu xanh bay ra, đáp xuống rừng cây.
Phong Phi Vân vẫn mang theo bạch thạch cự đao, trên thân đao còn lưu chuyển lấy vầng sáng màu trắng, dây cột tóc trên đầu cũng đã đứt, tóc tai bù xù đứng ở nơi đó, hai mắt đỏ thẫm, chiến ý toái thương khung.
Trên cánh tay hắn đang nhỏ máu, ngón tay cũng muốn đứt gãy, cánh tay cũng đã nứt ra ba đạo khe máu, máu tươi màu vàng từ trong khe máu chảy xuôi ra, theo cánh tay chảy xuống các đốt ngón tay, nhỏ giọt trên mặt đất .
Trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn tổng cộng chém ra hai trăm mười đao, coi như là tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng không chịu nổi công kích siêu phụ tải như thế, có không ít mạch máu thật nhỏ đã vỡ tan ra
Phong Phi Vân đây không chỉ là đang luyện đao, càng là đang cô đọng huyết mạch trong thân thể, muốn hoán huyết lần thứ tư, khiến thể chất đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
- Phong Phi Vân, con mẹ nó ngươi quá thất đức, thiếu một chút nữa đã đoạn mệnh căn lão tử rồi ... Ta muốn đi cáo trạng cho Nam Cung Hồng Nhan, nói là ngươi vì muốn trèo lên hoàng tộc, muốn thành phò mã đã thông đồng công chúa, đã vứt bỏ nàng rồi...
Tất Ninh Suất thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng gió, đã triệt để đi xa.
- Phong Phi Vân, ngươi không cần lo lắng cho Hồng Nhan cô nương, Tất Ninh Suất có một vị hôn thê địa vị thập phần lớn, nếu hắn dám đụng vào nữ tử khác, cho dù ngươi không thiến hắn, vị hôn thê hắn cũng sẽ thiên hắn.
Mộc Đàm Thiên thấy thần sắc Phong Phi Vân có chút không đúng, cổ sát khí đậm đặc kia khiến loại người đã trải qua khảo nghiệm sinh tử như hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu khiến Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân bị kích thích tỉnh lại, vậy thì ai đến phụ trách trách nhiệm này đây?
- Ngươi lại tiếp tục cản đường ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Phong Phi Vân trừng mắt liếc hắn một cái.
Mộc Đàm Thiên mỉm cười mà đứng nói:
- Bài danh thứ trên 《 Bách Tháp Bảng 》, Thần Cơ Đại viên mãn! Nếu ngươi có thể tiếp được ta mười chiêu, ta tự động nhường đường cho ngươi.
Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như lửa giận ngút trời, giống như có lẽ đã mất đi lý trí, nhưng giờ phút này đáy lòng hắn lại rất thanh minh, suy nghĩ cũng thập phần thấu triệt, chỉ là Yêu Ma chi huyết đang ảnh hưởng tâm tình của hắn, hắn tuy rằng đang cố gắng khắc chế nhưng vẫn hiển lộ ra.
Khó trách Mộc Đàm Thiên tự tin như thế, muốn mười chiêu liền đánh bại Phong Phi Vân, vậy mà đã đạt đến bài danh thứ bảy mươi sáu trên 《 Bách Tháp Bảng 》, so với Đông Phương Mục phải cường đại hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn nắm giữ lấy một kiện Linh Khí "Bán Thiên Lâu Linh", mà Linh Khí của Phong Phi Vân lại bị Tất Ninh Suất trộm lấy, cái này nếu so sánh ra, Phong Phi Vân đã rơi vào hạ phong hoàn toàn.
- Ta xem qua ngươi đánh một trận với Đông Phương Mục, thiên tư của ngươi trên hắn, nhưng tu vị lại chênh lệch quá xa, nếu không phải ngươi tế ra Linh Khí, ngươi muốn thắng hắn chỉ có không đến ba thành cơ hội.
Mộc Đàm Thiên mỉm cười:
- Đông Phương Mục đã từng giao thủ với ta giao thủ, ba chiêu đã thua trong tay ta, hơn nữa còn là dưới tình huống ta không sử dụng Linh Khí.
- Ngươi nói nhảm thật sự nhiều lắm!
Trong thân thể Phong Phi Vân linh khí điên cuồng tuôn ra, tràn ngập trên cự đao, bước ra một bước hơn m, hai tay cầm đao, sát khí sôi trào, dùng cự lực chém xuống.
Một đao kia sợ rằng không dưới trăm vạn cân!
- Đây là chiêu thứ nhất!
Mộc Đàm Thiên thân như lưu vân, hóa thành một mảnh khói xanh như mây, đây mới thực là khói xanh, thân thể giống như phân giải ra vậy.
Một đao kia của Phong Phi Vân chỉ trảm giá khói xanh, nhưng lại không chém trúng Mộc Đàm Thiên, thân pháp của hắn quả thực như ảnh tựa huyễn, không thể cân nhắc.
Bá!
Trong không khí, có một đoàn khói xanh ngưng tụ, lần nữa ngưng tụ thành thân thể Mộc Đàm Thiên, vẫn cách chỗ Phong Phi Vân hơn bảy mươi mét, phương hướng vẫn vậy.
- Chiêu thứ hai, đến phiên ta xuất thủ.
Cánh tay phải của Mộc Đàm Thiên có mười tám tòa đại huyệt hiện ra, trên cánh tay trái cũng có mười tám tòa đại huyệt, hai chân có tất cả ba mươi sáu tòa huyệt vị, thân thể và đầu còn có bảy mươi hai toà mệnh huyệt.
Toàn thân cộng lại, đã mở ra tòa mệnh huyệt, linh khí cuồn cuộn trên huyệt vị, khi thì xông vào, khi thì lao ra.
Đông Phương Mục cũng đã ngưng tụ ra tòa mệnh huyệt, mà hắn lại nhiều hơn Đông Phương Mục đến bốn mươi lăm tòa, chênh lệch quả thật gấp bội.
Oanh!
Thân thể của hắn hóa mây xanh, đã bay ra ngoài, một đạo chưởng ấn lợi hại từ trong mây xanh chậm rãi vươn ra, hoàn toàn bao lấy Phong Phi Vân dưới chưởng ấn.
Một chưởng này hắn chính là dùng mười tầng tu vị ra tay, cũng không có nửa phần lưu tình, nói cách khác mười chiêu này đều là mười chiêu mạnh nhất của hắn, nếu Phong Phi Vân chết trong tay hắn thì cũng chỉ có thể trách hắn tu vị không đủ thôi.
Tranh hùng giữa một đời tuổi trẻ chính là như thế, có vài lúc coi như là chiến đấu đến hiểm tử nhưng vẫn còn sống, thế hệ trước đều sẽ không xuất thủ, người không trải qua khảo nghiệm sinh tử, cũng không có khả năng đạp vào con đường cường giả.
Phong Phi Vân hoành đao đứng dó, như lâm đại địch, cảm giác được da đầu cũng bị cổ lực lượng này đè đến đau nhức, có một loại cảm giác đầu cũng như muốn nghiền nát.
Mộc Đàm Thiên quả thật có lực lượng có thể trong ba chiêu đánh bại Đông Phương Mục.
Phong Phi Vân một tay cầm đao, tay vươn lên cao giơ ra một ngón tay, điều động thảo mộc chi khí khắp rừng núi, ngưng tụ thành Thanh Mộc Thuật.
Cỏ cây trong phạm vi mấy ngàn thước đều có thể dùng mắt thường thấy được héo rủ xuống, có thân cây còn phát ra tiếng đùng đùng không dứt. giống như muốn bị người ép khô vậy.
Ầm ầm!
Một đạo thanh mang đường kính to như chén ăn cơm từ trong tay Phong Phi Vân bắn ra ngoài, xuyên thủng đạo chưởng ấn màu xanh cự đại kia, ngay một sát na khi chưởng ấn nghiền nát, Phong Phi Vân liền dẫn theo bạch thạch cự đao giết ra ngoài, xông vào trong mảnh mây mù màu xanh kia.
Ánh đao hợp thành con thoi, chỉ trong nháy mắt, Phong Phi Vân đã bổ ra ba đao, mỗi một đao đều là một đạo Long Ảnh, có lực lượng trăm vạn cân, tấn công điên cuồng như vậy coi như là mười vạn Thần Vũ quân cũng sẽ bị một mình hắn đánh đến ngươi chết ngựa đổ.
Mây mù màu xanh kia càng lên càng cao, hai đạo nhân ảnh, khi thì bay vào trường thiên, khi thì rơi xuống mặt đất, đứng ở bên ngoài, có thể trông thấy trong mây mù màu xanh kia có bóng dáng một thanh bạch thạch đại đao, giống như một cối xay cực lớn bay múa bên trong vậy.
Rầm Ào Ào!
Đại địa chấn động không ngớt, rốt cục có một khe đất rạn nứt, rộng chừng một chưởng, kéo dài ra đến mấy ngàn thước.
Ngọn núi này đều như muốn sụp đổ xuống vậy.
Oanh!
Oanh!
Cuối cùng hai tiếng nổ mạnh va chạm, tựa như thần lôi quay cuồng trên bầu trời, chấn khiến màng tai đau nhức, hai đạo nhân ảnh từ trong mây mù màu xanh bay ra, đáp xuống rừng cây.
Phong Phi Vân vẫn mang theo bạch thạch cự đao, trên thân đao còn lưu chuyển lấy vầng sáng màu trắng, dây cột tóc trên đầu cũng đã đứt, tóc tai bù xù đứng ở nơi đó, hai mắt đỏ thẫm, chiến ý toái thương khung.
Trên cánh tay hắn đang nhỏ máu, ngón tay cũng muốn đứt gãy, cánh tay cũng đã nứt ra ba đạo khe máu, máu tươi màu vàng từ trong khe máu chảy xuôi ra, theo cánh tay chảy xuống các đốt ngón tay, nhỏ giọt trên mặt đất .
Trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn tổng cộng chém ra hai trăm mười đao, coi như là tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng không chịu nổi công kích siêu phụ tải như thế, có không ít mạch máu thật nhỏ đã vỡ tan ra
Phong Phi Vân đây không chỉ là đang luyện đao, càng là đang cô đọng huyết mạch trong thân thể, muốn hoán huyết lần thứ tư, khiến thể chất đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.