Không chỉ có hắn, ngay cả Bắc Minh Đường đã chết cao ngạo hạng gì, khi nhìn thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của Nam Cung Hồng Nhan thì cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt của nàng, ngay cả trấn tộc thần thông Bắc Minh Thần Công cũng dâng hai tay lên cho nàng, nhưng mà cuối cùng lại chết vô cùng thê thảm trong tay của nàng.
Quỳ dưới váy quả lựu của Nam Cung Hồng Nhan làm sa chỉ có Luyện Nhất Phàm cùng Bắc Minh Đường chứ, ngay cả đám tu sĩ lớp già Thiên Mệnh Cảnh cũng thế, còn đệ nhất mỹ nam thiên hạ là Vô Hà công tử chẳng phải cũng bị dung nhan điên đảo chúng sinh của nàng hấp dẫn sao?
Nhưng mà trừ Vô Hà công tử hôm nay bị giam trong quan tài, những người cũng chết rồi!
Cũng chính những người này chết vô cùng thê thảm, cho nên Luyện Nhất Phàm mới cảm giác sợ hãi, hắn cảm thấy Nam Cung Hồng Nhan đã không còn là tiên nữ, mà là ma quỷ.
Nhưng mà hắn vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, cảm giác mình mới có đủ tư cách có được nàng, nói:
- Hồng nhan, sư tôn của ta là phó điện chủ thứ bảy của Sâm La Điện, ngươi ở cùng với ta, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi cả đời.
- Vậy sao? Ngươi lấy cái gì ra thương yêu ta?
Nam Cung Hồng Nhan cảm giác buồn cười, nếu như mỗi nam nhân đều nói câu như vậy mà nữ nhân lại tin, như vậy chỉ có nữ nhân đần mà thôi.
- Ta... Ta có thể vì ngươi mà không cần cả tính mạng!
Luyện Nhất Phàm nói.
- Vậy thì tốt, ta cần mạng của ngươi.
Giữa hai ngón tay của Nam Cung Hồng Nhan bắn ra hai thiết châm, lúc này đâm xuyên qua hai mắt Luyện Nhất Phàm, thân hình của hắn bay ra sau, đóng lên trên vách đá, đầu dính vào vách đá, toàn thân run rẩy.
Hắn muốn há miệng kêu thảm, nhưng đầu lưỡi đã bị cây đao màu đỏ cắt qua, hắn không thể phát ra được âm thanh nào, trong miệng chỉ có máu chảy ra ngoài.
- Ngươi... Ngươi thật ác độc!
Hắn rất muốn nói ra một câu như vậy, nhưng mà không thể nói ra thành lời.
Bởi vì trái tim của hắn cũng bị móc ra, triệt để hóa thành một cỗ tử thi, trái tim bị bóp nát vô tình, hóa thành tro bụi.
- Lại là một xú nam nhân miệng đầy ân ái, nếu có một ngày ta thực biến thành một bà lão già nua, có khả năng các ngươi muốn ta chết sớm đi cho rồi.
Trong đầu Nam Cung Hồng Nhan sinh ra câu nói của Phong Phi Vân, vì sao cũng là hoa ngôn xảo ngữ, tên khốn kia có thể nói chân thật như vậy, làm cho tim của nàng nhảy loạn lên.
- Tỷ tỷ, có một người đào thoát.
Ngọc Thiền chạy đến, nhìn qua vách đá dựng đứng, nhìn thấy Luyện Nhất Phàm toàn thân đổ máu liền thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ ngạc nhiên nào cả.
- Ai?
Trên tay Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang nhỏ máu, ngón tay nhỏ nhắn đang cầm cây đao nhỏ màu đỏ.
- Tất Trữ Suất.
Ngọc Thiền nói.
- Vòng tay huyết cầm huyền cũng giết không tha?
- Hắn mang theo một món vô thượng sát khí, ngăn cản được lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, bị hắn đào thoát.
Ngọc Thiền có chút tự trách, sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan trách tội, trực tiếp quỳ trên mặt đất, nàng rất sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.
- Đứng lên đi! Chúng ta về thiên tài biệt phủ trước, Vô Hà công tử cũng giữ lại không được, lực ý chí của kẻ này quá cường đại, căn bản là không cách nào hỏi ra hắn cái gì đâu, đã hỏi không ra, vậy chết đi!
Nam Cung Hồng Nhan mất đi kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, trên người sinh ra hỏa diễm bay lên cao.
Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đều buông lỏng một hơi, trước mặt Nam Cung Hồng Nhan các nàng cảm thấy áp lực thật lớn, đặc biệt là thời điểm nàng giết người khiến người khác không rét mà run.
Hai nữ tử nhìn nhau, sau đó theo sau.
- Phong Phi Vân, Phong Phi Vân, chạy mau, chạy mau, khốn kiếp, chủ nhân người thần bí kia muốn giết người diệt khẩu, chúng ta nên thông tri cho thần vương a!
Tất Trữ Suất chạy nhanh tới chỗ võ tháp, một cước đá văng cửa đá, kéo Phong Phi Vân muốn đi gặp thần vương.
Vừa rồi hắn thiếu chút nữa chết trong tay người thần bí, một lái xe trâu, một lái dê xe, một lái xe giao xà, nếu không phải hắn chạy nhanh, giờ phút này hắn đã chết trong tay ba cường giả rồi.
Ba người này dẫn động lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, nếu không phải có huyết nhân thần bình trong tay, chỉ sợ hắn sống không nổi.
- Không thể nói chuyện này với thần vương, thời điểm chúng ta đeo vòng tay huyết cấm huyền cũng đã là người cùng thuyền với chủ nhân thần bí, nếu thần vương nhìn thấy vòng tay huyết cấm huyền của chúng ta, chỉ sinh ra nghi ngờ chúng ta mà thôi, cho dù thần vương thông minh như thánh hiền, cũng không có khả năng cho phép một kẻ bụng dạ khó lường ở bên cạnh mình.
Phong Phi Vân xử sự lão luyện, đối với đạo lí đối nhân xử thế hắn nắm chắc rất chuẩn.
- Nhưng mà chúng ta không phải người bụng dạ khó lường a.
Tất Trữ Suất cảm giác rất oan, rất muốn hô to một tiếng, ta bị ép buộc.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Vòng tay huyết cấm huyền là tự mình chủ động mang vào mới có thể mang lên ỏổ tay, nếu chúng ta đã chủ động mang vòng tay huyết cấm huyền lên cổ tay, nói cái gì cũng vô dụng rồi. Ngươi nghĩ chủ nhân thần bí kia là đồ ngu sao, hắn còn đa mưu túc trí hơn chúng ta, đã sớm cân nhắc đến điểm này rồi.
- Tuyệt đối không thể để cho thần vương biết rõ việc này, bằng không chúng ta sẽ chết nhanh hơn thôi. Chúng ta đều có bảo vật cấp linh khí hộ thân, chỉ cần không phải chủ nhân thần bí tự mình ra tay, vòng tay huyết cấm huyền muốn lấy mạng chúng ta cũng không được.
- Nếu như chủ nhân thần bí muốn triệt để giết người diệt khẩu, tự mình ra tay với chúng ta thì sao?
Tất Trữ Suất còn lâu mới có thể bình tĩnh như Phong Phi Vân, gấp tới mức nhảy dựng lên.
- Như vậy cũng chỉ có thể tìm thêm người chống lại chủ nhân thần bí mà thôi, hơn nữa người này còn phải đứng chung chiến tuyến với chúng ta.
Phong Phi Vân nói.
- Ai?
Tất Trữ Suất hỏi.
- Vô Hà công tử!
Phong Phi Vân nói.
- Thiên tài cấp sử thi? Đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ Tô Quân, hắn ở địa phương nào, ngươi có thể mời hắn ra sao?
Tất Trữ Suất đại hỉ.
Tô Quân đã nổi danh gần mươi hai năm, hai mươi năm trước cũng đã đánh cho tuấn tài thế hệ trước cúi đầu, chiến lực truy thẳng cao thủ nửa bước cự kình thế hệ trước.
Trong mắt Tất Trữ Suất, Tô Quân tự nhiên chỉ có thể là đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ, bởi vì đệ nhất mỹ nam tử là hắn.
- Hắn bị chủ nhân thần bí nhốt trong thiên tài biệt viện!
Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.
- Hắn rơi vào trong tay chủ nhân thần bí, hắn còn có lực lượng gì chống lại chủ nhân thần bí chứ?
Tất Trữ Suất nhiệt tình giảm xuống không ít, mắng to:
- Đồn đãi thật sự là không đáng tin cậy, Tô Quân thổi ngưu bức như thế, kết quả vẫn biến thành tù nhân, ta thật muốn đi lấy hai tay Thiên Toán thư sinh, có lẽ nên mang danh hào Tô Quân xếp sau ta mới đúng.
Phong Phi Vân lắc đầu cười nói:
- Tuy Tô Quân thua trong tay chủ nhân thần bí, nhưng mà chiến lực vẫn vô cùng đáng sợ, bị chủ nhân thần bí nhốt cực kỳ nghiêm mật, hiển nhiên chủ nhân thần bí cực kỳ kiêng kỵ với hắn, nếu chúng ta thả hắn ra khỏi tay chủ nhân thần bí, vậy đã đủ kiềm chế chủ nhân thần bí rồi.
Không chỉ có hắn, ngay cả Bắc Minh Đường đã chết cao ngạo hạng gì, khi nhìn thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của Nam Cung Hồng Nhan thì cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt của nàng, ngay cả trấn tộc thần thông Bắc Minh Thần Công cũng dâng hai tay lên cho nàng, nhưng mà cuối cùng lại chết vô cùng thê thảm trong tay của nàng.
Quỳ dưới váy quả lựu của Nam Cung Hồng Nhan làm sa chỉ có Luyện Nhất Phàm cùng Bắc Minh Đường chứ, ngay cả đám tu sĩ lớp già Thiên Mệnh Cảnh cũng thế, còn đệ nhất mỹ nam thiên hạ là Vô Hà công tử chẳng phải cũng bị dung nhan điên đảo chúng sinh của nàng hấp dẫn sao?
Nhưng mà trừ Vô Hà công tử hôm nay bị giam trong quan tài, những người cũng chết rồi!
Cũng chính những người này chết vô cùng thê thảm, cho nên Luyện Nhất Phàm mới cảm giác sợ hãi, hắn cảm thấy Nam Cung Hồng Nhan đã không còn là tiên nữ, mà là ma quỷ.
Nhưng mà hắn vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, cảm giác mình mới có đủ tư cách có được nàng, nói:
- Hồng nhan, sư tôn của ta là phó điện chủ thứ bảy của Sâm La Điện, ngươi ở cùng với ta, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi cả đời.
- Vậy sao? Ngươi lấy cái gì ra thương yêu ta?
Nam Cung Hồng Nhan cảm giác buồn cười, nếu như mỗi nam nhân đều nói câu như vậy mà nữ nhân lại tin, như vậy chỉ có nữ nhân đần mà thôi.
- Ta... Ta có thể vì ngươi mà không cần cả tính mạng!
Luyện Nhất Phàm nói.
- Vậy thì tốt, ta cần mạng của ngươi.
Giữa hai ngón tay của Nam Cung Hồng Nhan bắn ra hai thiết châm, lúc này đâm xuyên qua hai mắt Luyện Nhất Phàm, thân hình của hắn bay ra sau, đóng lên trên vách đá, đầu dính vào vách đá, toàn thân run rẩy.
Hắn muốn há miệng kêu thảm, nhưng đầu lưỡi đã bị cây đao màu đỏ cắt qua, hắn không thể phát ra được âm thanh nào, trong miệng chỉ có máu chảy ra ngoài.
- Ngươi... Ngươi thật ác độc!
Hắn rất muốn nói ra một câu như vậy, nhưng mà không thể nói ra thành lời.
Bởi vì trái tim của hắn cũng bị móc ra, triệt để hóa thành một cỗ tử thi, trái tim bị bóp nát vô tình, hóa thành tro bụi.
- Lại là một xú nam nhân miệng đầy ân ái, nếu có một ngày ta thực biến thành một bà lão già nua, có khả năng các ngươi muốn ta chết sớm đi cho rồi.
Trong đầu Nam Cung Hồng Nhan sinh ra câu nói của Phong Phi Vân, vì sao cũng là hoa ngôn xảo ngữ, tên khốn kia có thể nói chân thật như vậy, làm cho tim của nàng nhảy loạn lên.
- Tỷ tỷ, có một người đào thoát.
Ngọc Thiền chạy đến, nhìn qua vách đá dựng đứng, nhìn thấy Luyện Nhất Phàm toàn thân đổ máu liền thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ ngạc nhiên nào cả.
- Ai?
Trên tay Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang nhỏ máu, ngón tay nhỏ nhắn đang cầm cây đao nhỏ màu đỏ.
- Tất Trữ Suất.
Ngọc Thiền nói.
- Vòng tay huyết cầm huyền cũng giết không tha?
- Hắn mang theo một món vô thượng sát khí, ngăn cản được lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, bị hắn đào thoát.
Ngọc Thiền có chút tự trách, sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan trách tội, trực tiếp quỳ trên mặt đất, nàng rất sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.
- Đứng lên đi! Chúng ta về thiên tài biệt phủ trước, Vô Hà công tử cũng giữ lại không được, lực ý chí của kẻ này quá cường đại, căn bản là không cách nào hỏi ra hắn cái gì đâu, đã hỏi không ra, vậy chết đi!
Nam Cung Hồng Nhan mất đi kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, trên người sinh ra hỏa diễm bay lên cao.
Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đều buông lỏng một hơi, trước mặt Nam Cung Hồng Nhan các nàng cảm thấy áp lực thật lớn, đặc biệt là thời điểm nàng giết người khiến người khác không rét mà run.
Hai nữ tử nhìn nhau, sau đó theo sau.
- Phong Phi Vân, Phong Phi Vân, chạy mau, chạy mau, khốn kiếp, chủ nhân người thần bí kia muốn giết người diệt khẩu, chúng ta nên thông tri cho thần vương a!
Tất Trữ Suất chạy nhanh tới chỗ võ tháp, một cước đá văng cửa đá, kéo Phong Phi Vân muốn đi gặp thần vương.
Vừa rồi hắn thiếu chút nữa chết trong tay người thần bí, một lái xe trâu, một lái dê xe, một lái xe giao xà, nếu không phải hắn chạy nhanh, giờ phút này hắn đã chết trong tay ba cường giả rồi.
Ba người này dẫn động lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, nếu không phải có huyết nhân thần bình trong tay, chỉ sợ hắn sống không nổi.
- Không thể nói chuyện này với thần vương, thời điểm chúng ta đeo vòng tay huyết cấm huyền cũng đã là người cùng thuyền với chủ nhân thần bí, nếu thần vương nhìn thấy vòng tay huyết cấm huyền của chúng ta, chỉ sinh ra nghi ngờ chúng ta mà thôi, cho dù thần vương thông minh như thánh hiền, cũng không có khả năng cho phép một kẻ bụng dạ khó lường ở bên cạnh mình.
Phong Phi Vân xử sự lão luyện, đối với đạo lí đối nhân xử thế hắn nắm chắc rất chuẩn.
- Nhưng mà chúng ta không phải người bụng dạ khó lường a.
Tất Trữ Suất cảm giác rất oan, rất muốn hô to một tiếng, ta bị ép buộc.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Vòng tay huyết cấm huyền là tự mình chủ động mang vào mới có thể mang lên ỏổ tay, nếu chúng ta đã chủ động mang vòng tay huyết cấm huyền lên cổ tay, nói cái gì cũng vô dụng rồi. Ngươi nghĩ chủ nhân thần bí kia là đồ ngu sao, hắn còn đa mưu túc trí hơn chúng ta, đã sớm cân nhắc đến điểm này rồi.
- Tuyệt đối không thể để cho thần vương biết rõ việc này, bằng không chúng ta sẽ chết nhanh hơn thôi. Chúng ta đều có bảo vật cấp linh khí hộ thân, chỉ cần không phải chủ nhân thần bí tự mình ra tay, vòng tay huyết cấm huyền muốn lấy mạng chúng ta cũng không được.
- Nếu như chủ nhân thần bí muốn triệt để giết người diệt khẩu, tự mình ra tay với chúng ta thì sao?
Tất Trữ Suất còn lâu mới có thể bình tĩnh như Phong Phi Vân, gấp tới mức nhảy dựng lên.
- Như vậy cũng chỉ có thể tìm thêm người chống lại chủ nhân thần bí mà thôi, hơn nữa người này còn phải đứng chung chiến tuyến với chúng ta.
Phong Phi Vân nói.
- Ai?
Tất Trữ Suất hỏi.
- Vô Hà công tử!
Phong Phi Vân nói.
- Thiên tài cấp sử thi? Đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ Tô Quân, hắn ở địa phương nào, ngươi có thể mời hắn ra sao?
Tất Trữ Suất đại hỉ.
Tô Quân đã nổi danh gần mươi hai năm, hai mươi năm trước cũng đã đánh cho tuấn tài thế hệ trước cúi đầu, chiến lực truy thẳng cao thủ nửa bước cự kình thế hệ trước.
Trong mắt Tất Trữ Suất, Tô Quân tự nhiên chỉ có thể là đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ, bởi vì đệ nhất mỹ nam tử là hắn.
- Hắn bị chủ nhân thần bí nhốt trong thiên tài biệt viện!
Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.
- Hắn rơi vào trong tay chủ nhân thần bí, hắn còn có lực lượng gì chống lại chủ nhân thần bí chứ?
Tất Trữ Suất nhiệt tình giảm xuống không ít, mắng to:
- Đồn đãi thật sự là không đáng tin cậy, Tô Quân thổi ngưu bức như thế, kết quả vẫn biến thành tù nhân, ta thật muốn đi lấy hai tay Thiên Toán thư sinh, có lẽ nên mang danh hào Tô Quân xếp sau ta mới đúng.
Phong Phi Vân lắc đầu cười nói:
- Tuy Tô Quân thua trong tay chủ nhân thần bí, nhưng mà chiến lực vẫn vô cùng đáng sợ, bị chủ nhân thần bí nhốt cực kỳ nghiêm mật, hiển nhiên chủ nhân thần bí cực kỳ kiêng kỵ với hắn, nếu chúng ta thả hắn ra khỏi tay chủ nhân thần bí, vậy đã đủ kiềm chế chủ nhân thần bí rồi.