Tất Trữ Suất đúng là rất thiếu đạo đức, biết rõ trên người Vô Hà công tử không có một đồng, hết lần này tới lần khác lại đòi thù lao của hắn, hơn nữa trên mặt còn mang theo biểu hiện như muốn nói "Con mẹ nó ngươi không phải thiên tài cấp sử thi? sao Vương tử ba la quốc? Vì sao ngay cả chút đồ vật đáng giá cũng không có?", biểu lộ này khiến Phong Phi Vân buồn cười.
Tuy Tất Trữ Suất không nói câu nào nhưng mà gương mặt đen sì của hắn lại nói ra tất cả lời cần nói.
- Phong huynh, hôm nay cáo từ, chờ ta dưỡng tốt thương thế trên người, tất nhiên sẽ đưa đại lễ tới nhà đáp tạ.
Sắc mặt Vô Hà công tử hơi tái nhợt, đúng như lời tam vương nói, gân mạch cùng huyết mạch của hắn bị thương nghiêm trọng, tuy nhìn thì vô cùng cường thế, nhưng lại không thể đại chiến bền bỉ.
Nếu không tâm hồn thiếu nữ của Nam Cung Hồng Nhan đại loạn, chủ động rút lui đi, cuối cùng ba người bọn họ còn có thể nói chuyện vui vẻ như hiện tại hay không, thật sự là chuyện khó nói được.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, Vô Hà công tử đúng là không chịu nổi Tất Trữ Suất xảo trá, không dám lại mỏi mòn chờ đợi tiếp nữa.
- Chủ nhân thần bí thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, tất nhiên sẽ trảm thảo trừ căn, Tô huynh, cũng nên cẩn thận a!
Phong Phi Vân nói.
Khóe miệng Vô Hà công tử hơi động động, dường như có lời gì muốn nói, nhưng mà lời này vừa tới miệng hắn lại nuốt trở về, cuối cùng nhất còn không có nói chủ nhân thần bí chính là Nam Cung Hồng Nhan, không mang bí mật này nói cho Phong Phi Vân.
Không có biện pháp, hắn là người sỉ diện, thật sự không muốn để cho người ta biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam như hắn lại bại trong tay một nữ nhân, nếu truyền đi, Tô Quân hắn cũng không cần lăn lộn nữa.
- Chủ nhân thần bí đã rời khỏi địa vực Vạn Tượng Tháp, mục tiêu của nàng có thể là nam thái phủ Phong gia yêu ma chiến y, cưu cửu quái bào.
Vô Hà công tử hơi thâm ý nhìn qua Phong Phi Vân .
Hắn biết rõ Phong Phi Vân chính là phản đồ Phong gia, mà yêu ma chiến y càng là do mẫu thân Phong Phi Vân lưu lại, đây là chuyện truyền khắp cả tu tiên giới, cũng không phải là bí mật gì.
- Phong gia!
Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu niệm một câu, trong mắt bắn ra hai đạo hàn mang.
- Sau khi nữ ma xuất thế, nam thái phủ sinh ra biến hóa cực lớn, ngay cả Tử Tiêu phủ cũng bị công phá, Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn truyền thừa cổ xưa trong nam thái phủ cũng đã chết tổn thương thảm trọng, mang sơn môn và gia tộc che dấu trong rừng sâu, tránh né đại quân thi tà của nữ ma công phạt.
- Về phần cụ thể dời đến nơi nào thì không phải ngoại nhân biết được, nhưng nhất định chính là động thiên phúc địa!
Sở dĩ Vô Hà công tử nói nhiều như vậy, đó là bởi vì hắn biết rõ Phong Phi Vân tất nhiên sẽ quay về Phong gia, thu hồi di vật của mẫu thân.
- Đa tạ Tô huynh nói cho ta biết nhiều như vậy, Phong gia tổ địa cũng có mấy nơi, đã kinh doanh nhiều năm, cho dù muốn dời cũng phải dời vào tổ địa, muốn tìm cũng không khó.
Phong Phi Vân nói.
- Vậy là tốt rồi!
Thương thế trên người Vô Hà công tử không nhẹ, không có chờ lâu, sau khi bàn giao những chuyện cần nói thì rời đi.
Tất Trữ Suất thấy không có lợi để kiếm, đem ánh mắt nhìn vào quan tài cực lớn trên mặt đất, đây chính là do huyền vũ thiết tạo thành, chính là tài liệu luyện khí, ngược lại là có thể bán đi giá tiền rất lớn.
Một cái quan tài huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cần, hắn không thể bỏ qua, cũng không biết hắn tìm đâu ra tám con dị thú, dùng tám chiếc xe kéo song song chở quan tài đi.
Đúng là chết cũng đòi tiền, nhạn bay qua cũng nhổ lông, món lợi nhỏ cũng phải tham, đúng là chỉ cần là lợi thì không bỏ qua.
Phong Phi Vân trở lại võ tháp, không có nhìn thấy giai nhân hồng nhan ca hát, trên bàn chỉ có một phong thư, trên phong thư lưu lại mùi hương chỉ có của Nam Cung Hồng Nhan, làm cho hắn mê luyến.
Trên thư có viết:
Kia hái cát này, một ngày không thấy, như ba tháng này!
Kia hái tiêu này, một ngày không thấy, như ba thu này!
Kia hái ngải này, một ngày không thấy, như ba tuổi này!
Phong Phi Vân, tâm tình của ta hiện giờ chỉ có như thế mà thôi, giống như "Hái cát", lại không thể không rời đi, ta chỉ hận ta không đủ dũng cảm, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Một khối phượng cốt, định một phần tình!
Nhưng mà hai người hữu tình cũng không thể ở cùng một chỗ!
Thời điểm ta ghi lại thư này, ta cũng đã xác định, ngươi chính là người khiến tim ta loạn nhịp, tâm thần rối loạn làm ta đau lòng, nhưng, vậy thì thế nào? Ta cũng chỉ có thể một mình đi thừa nhận tim đập loạn, tâm đau, ta chỉ có thể tự mình trải qua.
Bởi vì ta sợ hãi, ta sợ hãi ngươi không có yêu ta như ta đã nghĩ, có một ngày ngươi thậm chí sẽ bỏ ta, sẽ đánh ta, sẽ mắng ta, sẽ giết ta...
Ta không dám nghĩ tiếp nữa, ta chỉ muốn yên lặng giữ phần mỹ hảo này trong lòng, càng không muốn phá hư mỹ hảo trong tưởng tượng của ta.
Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt.
Thế gian có tám vạ văn tự, chỉ có chữ tình là giết người.
Cho nên ta lựa chọn lui, ta lựa chọn trốn tránh, đừng trách ta đi quá gấp, nếu có duyên, chúng ta hồng trần gặp lại.
Hồng nhan, bút rơi!
Phong Phi Vân cầm thư trong tay, thật lâu không nói gì, hít sâu một hơi, gấp thư lại bỏ vào bao.
Hắn không có đi đuổi theo, đúng như hồng nhan nói "Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt." Có lẽ nàng lựa chọn là chính xác, làm cho phần tình cảm này lắng đọng trong lòng, hóa thành tương tư nồng đậm, cảm thấy đây cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.
- Hồng nhan, đi đường cẩn thận! Hồng trần gặp lại.
Ngay lúc Phong Phi Vân đọc phong thư này, trên dãy núi bên ngoài Vạn Tượng Tháp, trên con đường cổ có một chiếc xe hoa lệ chạy đi về hướng nam.
Trong xe có đàn tranh khảy đàn, khúc đàn hồng nhan cười vì ai quanh quẩn trong dãy núi, chim nhạn bay theo tiếng ca, bạch hạc theo sau xe, trên đường đi chim ca vượn hót, tiến thẳng về nam thái phủ.
- Bách Tháp Bảng có thứ hạng mới?
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh võ tháp, đối diện chính là thần vương mặc trường bào màu vàng.
Thần vương khoanh tay, khí độ như biển mây cuồn cuộn, mênh mông không lường được, trên mặt mang theo nét tươi cười, nói:
- Nữ ma xuất thế, cả nám thái phủ hai mươi tám quận đều lâm vào trong chiến hỏa, những thi tà sắp ra làm loạn thiên hạ, cho dù là tu tiên giả của cả nam thái phủ hay là dân chúng bình thường đều sinh hoạt trong khủng hoảng, thời khắc đều lo lắng tránh né thi tà, sợ hãi thi tà lại tới.
- Vạn Tượng Tháp chúng ta thân là đệ nhất thiên hạ học thuật thánh địa, tự nhiên có trách nhiệm trừ ma vệ đạo. Trải qua trăm vị tháp chủ và hơn mười vị tiền bối tiên hiền, quyết định trước tiên cho một đời đệ tử trẻ tuổi đi tới nam thái phủ lịch lãm rèn luyện, xuất phát ngay hôm nay.
- Có quan hệ gì tới thứ hạng mới của Bách Tháp Bảng cơ chứ?
Phong Phi Vân khó hiểu hỏi.
Tất Trữ Suất đúng là rất thiếu đạo đức, biết rõ trên người Vô Hà công tử không có một đồng, hết lần này tới lần khác lại đòi thù lao của hắn, hơn nữa trên mặt còn mang theo biểu hiện như muốn nói "Con mẹ nó ngươi không phải thiên tài cấp sử thi? sao Vương tử ba la quốc? Vì sao ngay cả chút đồ vật đáng giá cũng không có?", biểu lộ này khiến Phong Phi Vân buồn cười.
Tuy Tất Trữ Suất không nói câu nào nhưng mà gương mặt đen sì của hắn lại nói ra tất cả lời cần nói.
- Phong huynh, hôm nay cáo từ, chờ ta dưỡng tốt thương thế trên người, tất nhiên sẽ đưa đại lễ tới nhà đáp tạ.
Sắc mặt Vô Hà công tử hơi tái nhợt, đúng như lời tam vương nói, gân mạch cùng huyết mạch của hắn bị thương nghiêm trọng, tuy nhìn thì vô cùng cường thế, nhưng lại không thể đại chiến bền bỉ.
Nếu không tâm hồn thiếu nữ của Nam Cung Hồng Nhan đại loạn, chủ động rút lui đi, cuối cùng ba người bọn họ còn có thể nói chuyện vui vẻ như hiện tại hay không, thật sự là chuyện khó nói được.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, Vô Hà công tử đúng là không chịu nổi Tất Trữ Suất xảo trá, không dám lại mỏi mòn chờ đợi tiếp nữa.
- Chủ nhân thần bí thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, tất nhiên sẽ trảm thảo trừ căn, Tô huynh, cũng nên cẩn thận a!
Phong Phi Vân nói.
Khóe miệng Vô Hà công tử hơi động động, dường như có lời gì muốn nói, nhưng mà lời này vừa tới miệng hắn lại nuốt trở về, cuối cùng nhất còn không có nói chủ nhân thần bí chính là Nam Cung Hồng Nhan, không mang bí mật này nói cho Phong Phi Vân.
Không có biện pháp, hắn là người sỉ diện, thật sự không muốn để cho người ta biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam như hắn lại bại trong tay một nữ nhân, nếu truyền đi, Tô Quân hắn cũng không cần lăn lộn nữa.
- Chủ nhân thần bí đã rời khỏi địa vực Vạn Tượng Tháp, mục tiêu của nàng có thể là nam thái phủ Phong gia yêu ma chiến y, cưu cửu quái bào.
Vô Hà công tử hơi thâm ý nhìn qua Phong Phi Vân .
Hắn biết rõ Phong Phi Vân chính là phản đồ Phong gia, mà yêu ma chiến y càng là do mẫu thân Phong Phi Vân lưu lại, đây là chuyện truyền khắp cả tu tiên giới, cũng không phải là bí mật gì.
- Phong gia!
Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu niệm một câu, trong mắt bắn ra hai đạo hàn mang.
- Sau khi nữ ma xuất thế, nam thái phủ sinh ra biến hóa cực lớn, ngay cả Tử Tiêu phủ cũng bị công phá, Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn truyền thừa cổ xưa trong nam thái phủ cũng đã chết tổn thương thảm trọng, mang sơn môn và gia tộc che dấu trong rừng sâu, tránh né đại quân thi tà của nữ ma công phạt.
- Về phần cụ thể dời đến nơi nào thì không phải ngoại nhân biết được, nhưng nhất định chính là động thiên phúc địa!
Sở dĩ Vô Hà công tử nói nhiều như vậy, đó là bởi vì hắn biết rõ Phong Phi Vân tất nhiên sẽ quay về Phong gia, thu hồi di vật của mẫu thân.
- Đa tạ Tô huynh nói cho ta biết nhiều như vậy, Phong gia tổ địa cũng có mấy nơi, đã kinh doanh nhiều năm, cho dù muốn dời cũng phải dời vào tổ địa, muốn tìm cũng không khó.
Phong Phi Vân nói.
- Vậy là tốt rồi!
Thương thế trên người Vô Hà công tử không nhẹ, không có chờ lâu, sau khi bàn giao những chuyện cần nói thì rời đi.
Tất Trữ Suất thấy không có lợi để kiếm, đem ánh mắt nhìn vào quan tài cực lớn trên mặt đất, đây chính là do huyền vũ thiết tạo thành, chính là tài liệu luyện khí, ngược lại là có thể bán đi giá tiền rất lớn.
Một cái quan tài huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cần, hắn không thể bỏ qua, cũng không biết hắn tìm đâu ra tám con dị thú, dùng tám chiếc xe kéo song song chở quan tài đi.
Đúng là chết cũng đòi tiền, nhạn bay qua cũng nhổ lông, món lợi nhỏ cũng phải tham, đúng là chỉ cần là lợi thì không bỏ qua.
Phong Phi Vân trở lại võ tháp, không có nhìn thấy giai nhân hồng nhan ca hát, trên bàn chỉ có một phong thư, trên phong thư lưu lại mùi hương chỉ có của Nam Cung Hồng Nhan, làm cho hắn mê luyến.
Trên thư có viết:
Kia hái cát này, một ngày không thấy, như ba tháng này!
Kia hái tiêu này, một ngày không thấy, như ba thu này!
Kia hái ngải này, một ngày không thấy, như ba tuổi này!
Phong Phi Vân, tâm tình của ta hiện giờ chỉ có như thế mà thôi, giống như "Hái cát", lại không thể không rời đi, ta chỉ hận ta không đủ dũng cảm, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Một khối phượng cốt, định một phần tình!
Nhưng mà hai người hữu tình cũng không thể ở cùng một chỗ!
Thời điểm ta ghi lại thư này, ta cũng đã xác định, ngươi chính là người khiến tim ta loạn nhịp, tâm thần rối loạn làm ta đau lòng, nhưng, vậy thì thế nào? Ta cũng chỉ có thể một mình đi thừa nhận tim đập loạn, tâm đau, ta chỉ có thể tự mình trải qua.
Bởi vì ta sợ hãi, ta sợ hãi ngươi không có yêu ta như ta đã nghĩ, có một ngày ngươi thậm chí sẽ bỏ ta, sẽ đánh ta, sẽ mắng ta, sẽ giết ta...
Ta không dám nghĩ tiếp nữa, ta chỉ muốn yên lặng giữ phần mỹ hảo này trong lòng, càng không muốn phá hư mỹ hảo trong tưởng tượng của ta.
Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt.
Thế gian có tám vạ văn tự, chỉ có chữ tình là giết người.
Cho nên ta lựa chọn lui, ta lựa chọn trốn tránh, đừng trách ta đi quá gấp, nếu có duyên, chúng ta hồng trần gặp lại.
Hồng nhan, bút rơi!
Phong Phi Vân cầm thư trong tay, thật lâu không nói gì, hít sâu một hơi, gấp thư lại bỏ vào bao.
Hắn không có đi đuổi theo, đúng như hồng nhan nói "Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt." Có lẽ nàng lựa chọn là chính xác, làm cho phần tình cảm này lắng đọng trong lòng, hóa thành tương tư nồng đậm, cảm thấy đây cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.
- Hồng nhan, đi đường cẩn thận! Hồng trần gặp lại.
Ngay lúc Phong Phi Vân đọc phong thư này, trên dãy núi bên ngoài Vạn Tượng Tháp, trên con đường cổ có một chiếc xe hoa lệ chạy đi về hướng nam.
Trong xe có đàn tranh khảy đàn, khúc đàn hồng nhan cười vì ai quanh quẩn trong dãy núi, chim nhạn bay theo tiếng ca, bạch hạc theo sau xe, trên đường đi chim ca vượn hót, tiến thẳng về nam thái phủ.
- Bách Tháp Bảng có thứ hạng mới?
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh võ tháp, đối diện chính là thần vương mặc trường bào màu vàng.
Thần vương khoanh tay, khí độ như biển mây cuồn cuộn, mênh mông không lường được, trên mặt mang theo nét tươi cười, nói:
- Nữ ma xuất thế, cả nám thái phủ hai mươi tám quận đều lâm vào trong chiến hỏa, những thi tà sắp ra làm loạn thiên hạ, cho dù là tu tiên giả của cả nam thái phủ hay là dân chúng bình thường đều sinh hoạt trong khủng hoảng, thời khắc đều lo lắng tránh né thi tà, sợ hãi thi tà lại tới.
- Vạn Tượng Tháp chúng ta thân là đệ nhất thiên hạ học thuật thánh địa, tự nhiên có trách nhiệm trừ ma vệ đạo. Trải qua trăm vị tháp chủ và hơn mười vị tiền bối tiên hiền, quyết định trước tiên cho một đời đệ tử trẻ tuổi đi tới nam thái phủ lịch lãm rèn luyện, xuất phát ngay hôm nay.
- Có quan hệ gì tới thứ hạng mới của Bách Tháp Bảng cơ chứ?
Phong Phi Vân khó hiểu hỏi.